Đại Chúa Tể
Chương 32: Chiến lợi phẩm
Rừng rậm rung động dưới linh lực cuồng bạo thổi quét, uy áp cường đại đến mức những tiếng thú kêu trong rừng lác đác cũng hoàn toàn trở nên tịch mịch, xa xa thỉnh thoảng thấy bóng dáng vài linh thú đang bỏ chạy thục mạng, dường như chúng nó cũng đã cảm nhận thấy cơn giận dữ điên cuồng của Ngân Giác Long Báo kia.
Đôi mắt Hỏa Linh Viên Vương vốn đỏ ngầu căm hờn, nhưng trước uy áp linh lực ghê gớm này cũng biến đổi không ít. Trên gương mặt xấu xí thoáng hiện ra nét sợ hãi kinh hoảnh, dù vừa mới đột phá cảnh giới linh thú trung cấp đỉnh phong, nhưng lại phải đang đối diện chân chính linh thú cao cấp a!
Hỏa Linh Viên Vương cúi người cuộn lại một chút, cực kỳ kiêng dè nhìn Ngân Giác Long Báo, khẽ lui lui ra sau, tư thế hẳn nhiên đang tính co giò bỏ trốn.
“Gráàoooo!”
Bất quá Ngân Giác Long Báo vừa bị nó giết con dĩ nhiên sẽ không cho hung thủ trước mặt một cơ hội đào thoát, trong mắt thú hung tàn lạnh lẽo, đã tràn ngập phẫn nộ và tàn nhẫn. Móng vuốt sắc bén của nó chầm chậm ma sát trên đất đá vang lên những tiếng rít lạnh gáy theo từng bước chân, linh lực cuồng bạo dao động, cuồn cuộn không ngừng.
“Bình.”
Hỏa Linh Viên Vương đột ngột đập cả bốn chi xuống đất bật người xoay đầu bỏ chạy. Cái hung uy khi nãy đuổi giết không tha Mục Trần biết mất không còn tăm tích, bị tử vong uy hiếp nó hẳn nhiên đã sớm ném hình ảnh Mục Trần trong não lên chín tầng mây rồi.
Ngân Giác Long Báo lạnh lẽo nhìn nó bỏ trốn, cái đầu khổng lồ hơn hạ xuống, linh lực trong cơ thể như hồng thủy tàn bạo dồn lên bao bọc lấy cái sừng bạc trên đầu, hào quang rực rỡ tỏa sáng, một tiếng “chíu” khẽ xuất hiện, một luồng sáng bạc vụt qua trong rừng.
“Chíu!”
Luồng sáng bạc lấy một tốc độ mà mắt thường của Mục Trần cũng không kịp quan sát xé rách không trung. Một tiếng động như có vật nặng rơi xuống đất từ xa vọng lại, Mục Trần run rẩy nhìn qua, thân hình Hỏa Linh Viên Vương đã ngừng chạy trốn, một cái lỗ trống rỗng chừng nửa xích đang nhỏ máu hiện ra trên lưng. Nội tạng, da thịt, hay bất cứ thứ gì từng ở trong đó, đã hoàn toàn biến mất.
Phía trước thi thể Hỏa Linh Viên Vương, Ngân Giác Long Báo nhẹ nhàng lắc lư thân mình, vẩy đi những lằn máu dính vào bộ vảy, xong xuôi đâu đó mới chậm rãi lững thững quay về.
“Bịch.”
Thân thể Hỏa Linh Viên Vương đổ sập xuống, hơi thở biến mất, máu tươi đổ ra như suối.
Nhất kích, tất tử!
Tim đập liên hồi, Mục Trần khẽ nuốt nước bọt. Năng lực linh thú cao cấp quả nhiên khủng bố a! Sợ hãi than thở, nhưng thân thể dán sát mặt đất không dám động đậy chút nào, thậm chí hô hấp cũng rất nhẹ như có như không, linh lực hoàn toàn thu vào khí hải, không dám đưa ra một chút xíu vận chuyển nào.
Lỡ như bây giờ mà bị Ngân Giác Long Báo phát hiện, e rằng kết cục còn thảm hơn cái thây Hỏa Linh Viên Vương đang nằm kia.
Cũng may Ngân Giác Long Báo cũng không để tâm dò xét nhân loại nhỏ bé kia, mà trở về bên cạnh Độc Giác Long Báo, lắc lắc thi thể, rồi gầm lên một tiếng đau thương, cuối cùng cõng thi thể con của nó phóng về rừng rậm sâu thẳm.
Mục Trần nhìn phương hướng Ngân Giác Long Báo biến mất, vẫn chưa dám động đậy, lẳng lặng chờ đợi chừng mười phút, mới cẩn thận đứng dậy.
Cảnh giác quan sát kỹ càng bốn phía, nhanh chóng bước tới thi thể Hỏa Linh Viên Vương, rút ra trủy thủ xé đầu linh thú, một luồng hồng quang bốc lên.
Tinh phách Hỏa Linh Viên Vương sáng chói như ngọn lửa, linh lực dao động mạnh mẽ, mang hình thù Hỏa Linh Viên hung tợn.
Mục Trần chụp lấy giấu vào ngực áo, lại dùng trủy thủ cắt đầu Hỏa Linh Viên Vương. Xong xuôi, hắn vừa định bỏ đi, đột nhiên khựng lại một chút, hơi suy nghĩ rồi bước đến chỗ Độc Giác Long Báo nằm chết lúc trước. Mặt đất chỗ đó còn lưu lại vết máu sền sệt đỏ sẫm.
Mục Trần lấy ra một cái chai, cẩn thận múc lượng máu kia vào, rồi cũng cất đi. Cuối cùng hắn quyết định quay lại tìm đồng đội.
…
Khi Mục Trần giải quyết phiền toái truy đuổi khắp khu rừng, thì trong sơn cốc, cũng có phiền phức không nhỏ với đồng đội của hắn.
“Hoooooow! Hoooooow! Hoooooow! Hoooooow!”
Sơn cốc khi hắn rời đi cũng chỉ lác đác tiếng vượn hú và âm thanh giao phong với vài con vượn còn tỉnh, nhưng lúc này lại náo nhiệt hơn rất nhiều. Đông đảo những cái đầu đỏ rực to lớn đang phẫn nộ hú hét đe dọa những người trong cốc, chúng vơ lấy cự thạch, oanh tạc như cơn mưa đá khổng lồ hung hăng tấn công, bao vây không cho họ thoát ra. Số lượng đông đúc đến thế này, khiến cho những người đang bị kẹt trong cốc cực kỳ chật vật.
– Chết tiệt, đám súc sinh này tỉnh lại hết rồi.
Nhóm người của Lâm Trung gian nan tránh né cự thạch bay tới, nhìn đàn Hỏa Linh Viên chen chúc ném đá. Lúc Mục Trần dẫn dụ Hỏa Linh Viên Vương chạy khỏi cốc, họ đã nhanh tay thu lấy Ngọc Linh quả, nhưng vẫn không kịp thời gian, những đầu Hỏa Linh Viên trúng mê hương đã lần lượt tỉnh dậy, hiện tại đang vây khốn họ không thể thoát ra.
– Bây giờ làm sao đây?
Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh đều sắc mặt trắng bệch. Dù sao cũng chỉ là thiếu niên chưa ra đời, tâm lý vẫn chưa tốt như bọn người Lâm Trung, cảnh tượng trước mắt khiến cả bọn đệ tử như nhũn cả chân ra.
– Chuẩn bị lao ra đi.
Lôi Thành trầm giọng quát, sau lưng hắn đeo một cái bao, chứa đầy những viên tròn tròn xanh biếc sáng ngời, mùi thơm thoang thoảng toát ra nức mũi.
– Lâm Trung, dẫn người bảo vệ họ, đừng để xảy ra việc gì.
Lôi Thành nhanh chóng ra lệnh, họ đều là những tay lão luyện, kinh nghiệm phong phú, nhưng dù đám đệ tử như Đường Thiên Nhi không phải yếu, nếu muốn ra ngoài giữa bầy Hỏa Linh Viên đông đảo này, chỉ e trong khoảnh khắc sẽ bị xé xác.
– Ừ
Lâm Trung gật đầu, bọn họ bây giờ không dám cười nhạo những đệ tử Bắc Linh Viện thiếu huyết tinh này nữa. Lúc nãy Mục Trần đơn độc dẫn đi Hỏa Linh Viên Vương, can đảm đó khiến cả bọn phát run. Họ hiểu rõ nếu hắn không có hành động như vậy, cả bọn e rằng đã chết từ sớm.
– Đi!
Lôi Thành nắm chặt trường đao trong tay, ánh mắt sắc bén càng đậm, linh lực hùng hồn tỏa ra, xông lên trước lao vào đàn Hỏa Linh Viên. Đao phong tung hoành ngang dọc, mở ra một đường máu.
Đội viên ăn ý phối hợp đi sát theo sau, bảo vệ đám người Đường Thiên Nhi ở giữa. Cả đoàn người đều thúc giục linh lực đến cực hạn, đao phong kín mật tạo thành phòng tuyến chung quanh đẩy lui những Hỏa Linh Viên đang đánh tới phải trở về.
“Soạt, Choang, Choeng!”
Dù cho có Lôi Thành thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ dẫn đầu, nhưng số lượng Hỏa Linh Viên quả thật quá đông, đoàn người xông ra chưa bao xa, đã có đoàn viên trúng phải công kích thụ thương. Họ cũng cắn răng kiên trì, trường đao trong tay không ngừng thấm máu tươi.
– Chết cha mày đi!
Lôi Thành một đao chém đầu Hỏa Linh Viên thành hai nửa, nhưng lập tức càng có thêm nhiều Hỏa Linh Viên đánh tới, khiến hắn nổi giận gầm lên, trong lòng càng thêm lo lắng, không lẽ hôm nay thật sự phải táng thân trong sơn cốc lạnh lẽo này sao?
Đám đệ tử như Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh sắc mặt càng tái hơn, đưa mắt nhìn bầy Hỏa Linh Viên vô cùng hung ác vây quanh. Chính ngay lúc trong lòng mọi người bắt đầu nảy sinh tuyệt vọng, biến cố lại bất ngờ xảy ra, bầy Hòa Linh Viên đột ngột rối loạn, những tiếng “gréc gréc” vang lên kinh hãi tán loạn, dường như chúng gặp phải cái gì đó rất đáng sợ.
– Chuyện gì?
Lôi Thành ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt nhìn về một phía cách đó không xa, một bóng thiếu niên gầy gầy đang phóng tới như hoẵng hoang.
– Là Mục Trần!
Đường Thiên Nhi vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nhất thời vui mừng reo lên. Không hiểu sao dù thực lực Mục Trần còn xa mới sánh được với Lôi Thành, nhưng sự an tâm hắn mang đến rõ ràng tốt hơn Lôi Thành rất nhiều.
– Trong tay hắn cầm cái gì đó?
Ánh mắt của bọn Lâm Trung lại tinh tế hơn, nhìn thấy rõ một vật to lù lù trong tay tên kia, mà bầy Hỏa Linh Viên chung quanh tỏ ra sợ hãi, dường như do cái vật đó gây nên.
– Là một cái đầu…
Lôi Thành ngẩn người, ánh mắt chợt lóe ra nét hoảng sợ không ngờ tới
– Là đầu của Hỏa Linh Viên Vương!
– Cái gì?
Bọn người Lâm Trung thất thanh kinh ngạc, trong lòng chấn động, gương mặt cũng kinh hãi, không lẽ tên Mục Trần kia đã chém chết Hỏa Linh Viên Vương sao, làm cách nào chứ?
– Mau qua đây!
Trong lòng mọi người còn đang kinh nghi bất định, Mục Trần lớn tiếng hô, tay phải giơ cao khỏa đầu lâu của Hỏa Linh Viên Vương. Đàn Hỏa Linh Viên nhất thời sợ hãi vội vàng tứ tán. Trong mắt chúng nó, Hỏa Linh Viên Vương là sinh vật đáng sợ nhất, thế nhưng hiện tại có kẻ đã giết chết Hỏa Linh Viên Vương, vậy thì hắn còn đáng sợ hơn đến mức nào?
Linh trí thấp kém của chúng nó không cho phép chúng nó suy xét quá nhiều thứ, trí tuệ kém cỏi chỉ có bản năng liền tỏ ra sợ hãi.
– Đi mau!
Lôi Thành mừng rỡ, vội vàng vung tay lên, dẫn theo mọi người nhanh chóng vượt qua bầy vượn đang hoang mang chạy trốn, cuối cùng đến bên cạnh Mục Trần. Đến gần, họ mới thấy rõ ràng cái đầu xấu xí còn đang rỉ máu kia, chính xác là Hỏa Linh Viên Vương không sai vào đâu được…
Lôi Thành và Lâm Trung liếc nhìn nhau, ánh mắt đều trợn lên kinh ngạc khiếp sợ. Cái tên nhóc Mục Trần này, hắn đã làm thế nào vậy a?
Mục Trần lại không hề để ý biểu hiện của họ, nhanh chóng dẫn cả đoàn rời khỏi sơn cốc, rồi đặt cái đầu lâu của Hỏa Linh Viên Vương ngay ở cốc khẩu, khiến bầy Hỏa Linh Viên ở luôn trong cốc cách xa đến cả trăm mét không dám tới gần.
Đoàn người cắm đầu chạy như điên, đến khi đã rời đi rất xa sơn cốc mới kiệt lực từng người ngã xuống trên lá khô, nằm thở phì phò, tay chân rã rời. Ngay cả Lôi Thành cũng mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc như trâu.
Mục Trần cũng tương tự, đặt mông ngồi dưới tán cây, xương cốt rã rời như muốn rớt ra. Quả thật cảm giác rất kinh tâm động phách, suýt chút nữa là đi bán muối hết rồi.
– Ngươi không sao chứ?
Đường Thiên Nhi đến bên cạnh hỏi thăm Mục Trần, đôi mắt đẹp mệt mỏi nhưng sáng ngời nhìn thiếu niên kia, hẳn nhiên hôm nay hắn đã khiến nàng rung động cực độ.
– Hoàn hảo.
Mục Trần cười cười, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lôi Thành, Lâm Trung, Mặc Lĩnh và những người khác đang chăm chăm nhìn hắn, rõ ràng vẫn còn chưa tin được chuyện Mục Trần cầm theo đầu lâu Hỏa Linh Viên Vương giải cứu cả bọn thoát ra khỏi cốc.
– Đừng nhìn ta như vậy, cũng do ta may mắn thôi, ta không có thực lực giết chết Hỏa Linh Viên Vương kia đâu.
Mục Trần khẽ cười lắc đầu, lại nhìn Lôi Thành, cười nói:
– Bất quá, Lôi Thành đại ca, nhiệm vụ kết thúc hoàn mỹ, bây giờ hẳn là chia chiến lợi phẩm đi?
– Ha ha ha.
Bọn người Lôi Thành nghe vậy nhịn không được cũng sảng khoái cười ầm lên, hắn tháo cái bao tải sau lưng xuống, mở ra. Bích quang chói mắt như ngọc phóng ra xung quanh, mùi hương thoang thoảng thơm ngát khiến ánh mắt mọi người đều sáng rỡ.
Mục Trần cũng nhìn chăm chú vào trong bao, những quả tròn căng mọng mượt mà, đúng là Ngọc Linh quả. Trên gương mặt hắn hiện rõ nét cười hài lòng. Sống chết mệt mỏi, rốt cuộc cũng đáng giá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!