Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
Chương 203: Đông Sơn pháp trận(Trung): Đại hải dậy sóng
Đêm dần trôi, ánh nguyệt tròn đầy buông xuống khắp nhân gian.
Gióng từ trong tĩnh lặng chợt thở ra một ngụm tức khí, hướng mắt nhìn lên thiên khung. khẽ nắm chặt tay để cảm nhận sự tăng trưởng của linh lực trong cơ thể sau khi đã được ổn định lại, Gióng khá hài lòng lẩm bẩm:
– Kết Đan sơ kỳ rất không tệ, nhưng so với chặng đường ta phải đi thì nó vẫn chỉ là bước khởi đầu nhỏ. Ồ đây là Đại Việt mà… không đúng, đây là giống nhưng là thật sự quá giống.
Sau một thoáng thổn thức vì thành quả hiện tại so với mục tiêu còn quá xa vời, Gióng chợt cảm thấy bất ngờ khi thần thức xem xét lại pháp trận.
Khi tiến hành độ kiếp để tránh nhóm người này làm ảnh hưởng, Gióng nảy ra ý tưởng vận dụng pháp trận này, lúc ấy vì không có thời gian nên chưa thể xem xét thấu đáo. Hiện tại mới nhận thấy rằng những ảnh tượng được tạo ra bên trong đồ án có chút không đúng, tuy từ trang phục và các hoạt động sinh hoạt hay chiến đấu đều giống với Đại Việt nhưng vẫn có điểm khác đó chính là không gian.
Không gian trong đồ án nó quá rộng lớn, hình dáng giống với Đại Việt nhưng như thể nó là một phiên bản được phóng đại lên rất nhiều lần:
– Điều này là sao?? pháp trận này đúng là đồ án Đông Sơn, nhưng ta lại có được nó ở Tu Chân giới nhưng sao nó lại có sự khác biệt như vậy? rốt cuộc là sao chứ??
Gióng khẽ nhíu mày, mọi chuyện như những lớp màn che mà cứ vén lớp này lại tới một lớp khác, kể từ khi phát hiện đồ án nơi tứ môn thí luyện rồi tiến nhập thế giới hắc ám dường như đã bắt gặp bài toán khó. Bài toán mà với tu vi hiện tại và dữ liệu hiện có Gióng vẫn chưa thể nào tìm được lời giải.
– Thôi kệ nó đã, một ngày nào đó cái cần phải biết sẽ biết..
Sự bế tắc này xuất hiện lần đầu tiên từ khi có ý thức đến khi được phong thần, Gióng nhẹ lắc đầu tự diễu bản thân, nhưng nhanh chóng gác lại một bên.
Những chuyện chưa đến đúng thời điểm, dù có cố gắng gặm nhấm nó thì chỉ càng thêm rơi vào một vòng luẩn quẩn, thay vì khiến bản thân lâm ngõ cụt thì tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên để lấy bất biến ứng vạn biến.
Gióng chăm chú theo dõi sự vận hành của pháp trận và những người ở trong đó, càng theo dõi thì cảm giác bồi hồi và hoài niệm về quá khứ và quê hương trở nên ùa về.
– Đây là đâu???
Thiếu nữ mặt đeo chiếc khăn lụa mỏng thốt nên lời, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng sự kinh ngạc phát ra từ cái nheo mắt huyền của nàng, nàng tâm trí gặp lạ nhưng không loạn chỉ là cảm thán trước vạn vật hiện hữu trước mắt.
Mọi thứ rất chân thực, thực như chính sự tồn tại của nàng lúc này. Từng con sóng cuộn trào bất tận nơi khơi xa, những cơn cuồng phong mạnh mẽ mang theo vị mặn của Đại Hải khiến cơ thể nàng lắc lư trên không trung. Nàng khẽ nhún chân để ổn định phi kiếm, vừa lựa thế mà tránh né tác động của phong lực.
Thần thức nhanh chóng được buông ra xung quanh để tìm nơi đặt chân phù hợp, vì bản thân đứng trước một địa phương xa lạ, nàng không muốn linh lực của mình bị bào mòn một cách vô ích. Sau khi xác định phương hướng cụ thể, nàng điều khiển linh kiếm phá không mà đi.
Nhưng càng đi tới thì trong lòng càng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, Đại Hải bên dưới trở nên biến động hơn. Đại Hải thay đổi một cách rõ rệt, Cuồng phong trở nên dữ dội bất thường, Thiên khung dần đổi sắc trở nên tối sầm lại như sắp có một cơn đại hồng thủy sắp diễn ra vậy..
Cơ thể nàng bất chợt khẽ run nhẹ, làn da mềm mại căng tràn xuất hiện những biến đổi khác lạ, da gà dần nổi lên và những sợi lông tơ dựng ngược mặc dù từng giọt mồ hôi làm ướt đẫm vai áo lụa mềm.
– Đây là yêu khí?? Yêu khí quá mạnh mẽ..
Nàng nhìn những giọt mồ hôi đang chảy nơi tay, chúng bỗng trở nên lơ lửng trong không trung mà lẩm bẩm, sự ngờ vực nơi đáy mắt như không thể tin vào thanh âm của chính mình.
Là một người lớn lên trên thảo nguyên rộng lớn, để có được thực lực ngày hôm nay nàng đã đối diện với không ít yêu thú các loại và lằn ranh sinh tử cũng đã từng bước tới vài lần. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện cảm thấy vô lực, cảm thấy bản thân quá nhỏ bé trước luồng yêu khí khổng lồ này.
– Không được, ta không thể chết ở đây được.
Đôi mắt xanh như rơi vào vực thẳm bỗng trở nên sáng lại, linh lực trên cơ thể nàng chợt bùng phát. Nàng đạp phi kiếm cấp tốc quay người bay trở lại, nhưng dường như đã trở chậm trễ.
Trên mặt đại hải xuất hiện những thủy cầu lơ lửng như bị hút ngược lên không trung, nàng tăng tốc độ tránh né nhưng mật độ của chúng dần trở nên dày đặc hơn,chúng như thể có linh trí bám đuổi bao quanh lấy nàng.
Nàng phất tay chém ra từng luồng kim nhận để phá vỡ chúng, nhưng chúng tan vỡ rồi lại hòa lẫn với nhau tạo thành một thủy cầu lớn nuốt trọn nàng. Nàng loay hoay công kích nhưng lớp màng của thủy cầu hồi phục còn nhanh hơn tốc độ công kích rất nhiều, cơ thể nàng xoay lơ lửng và chủ nhân của chúng dần xuất hiện trước mắt nàng.
Đó chính là hòn đảo lớn trước đó nàng tìm thấy trong thần thức, nơi nàng chọn làm chỗ đặt chân tới. Nó đang rẽ sóng hướng về phía nàng với một tốc độ nhanh chóng, theo những bước tiến của nó luồng yêu khí phát ra nồng đậm thậm chí khiến không gian trở nên u ám một cách đáng sợ.
khi dừng trước nàng một khoảng nó liền dừng lại, một hồi sau bỗng lắc lư và trồi lên khỏi mặt nước.
” rào” ” rào” ” rào”
” phụt” ” ầm” “ầm”
” rào” “rào” ” rào”
Một phần của hòn đảo trồi lên cao, nước biển trên nó rơi xuống tạo ra những cơn sóng dập dềnh. phần giữa đảo bất chợt một cột nước lớn bắn thẳng lên thiên khung, cột nước tóe ra thành một cơn mưa nặng hạt kéo dài một lúc sau mới dừng lại.
Phần đầu của đảo nhô lên có hai hốc đá lớn còn vương những sợi rong rêu bỗng chuyển động và mở ra, đó chính là đôi mắt có nhãn đồng màu lam được bao quanh bởi những tia huyết chằng chịt. Đôi mắt ấy trừng lớn nhìn nàng từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc rồi lại có chút khinh miệt dửng dưng.
– Bản vương còn tưởng tên nào làm càn bước vào lãnh hải, thì ra lại là một con kiến hôi nhân loại chạy loạn.
Thanh âm trầm lớn vang lên làm đầu óc nàng như muốn nổ tung, hơi thở từ cái miệng máu lớn như thể một cuồng phong mang theo mùi tanh tưởi đẩy nàng và thủy cầu dạt về phía xa. Nàng hai tay ôm đầu, những tia máu ở dưới da hằn lên đỏ ửng, cơ thể chộn rộn như thể nước trong cơ thể nàng muốn phá tan tấm thân nhỏ bé để thoát ra.
Đôi mắt huyền của nàng trừng lớn không dời nhìn về phía quái ngư cường đại phía trước, hai cặp mắt nhìn nhau như thể đánh giá đối phương. Nàng biết rằng đúng như lời nó nói, trước mặt nó nàng đích xác chỉ là một con kiến hôi, chỉ một động tác nhỏ thôi nó đã có thể phán quyết sinh mạng của nàng, nàng hít một hơi thật sâu cố làm chủ lại cơ thể để hạ người hành lễ:
– Thanh Tâm bái kiến tiền bối, Thanh Tâm không biết người tĩnh tâm ở chỗ này nên vô ý nhiễu loạn. Mong tiền bối rộng lượng bỏ quá cho, Thanh Tâm vô cùng cảm kích.
Thanh Tâm dứt lời nhưng vẫn kính cẩn cúi người chờ hồi đáp, nàng đợi một hồi lâu mới lấy can đảm ngước mắt nhìn lên thì thấy quái ngư mắt đã lim dim, trên miệng cái bong bóng ngủ phập phồng. nàng khẽ thở phào trong lòng, hai tay đưa kiểm tra bề mặt thủy cầu để tìm cách thoát ra nhưng hy vọng chợt tắt.
” póc” ” póc”
“Ngoáp”
Nàng và thủy cầu bị một luồng hơi kéo lại gần, đôi mắt lớn lại chưng hửng nhìn nàng rồi cả khối thân thể đồ sộ đó như một bịch bông mềm cuốn xéo lại với nhau, không lâu sau thu gọn lại thành một nhân hình to lớn mặc thanh y với mái tóc lam và một bên mặt có những đường gân tím sậm, bên mặt còn lại là những chiếc vẩy cá xanh thẫm.
Hắn thì nhìn nàng kinh ngạc bởi một nhân loại nhỏ bé yếu nhược như vậy sao lại xuất hiện ở trong địa phận này? sự nghi hoặc nổi lên trong lòng nhưng nhìn đi nhìn lại thì tồn tại này chỉ như cọng rong biển dính trên răng hắn đâu mang lại sự nguy hiểm gì, hắn hừ lạnh nói:
– Hừ, vô tình?? ngươi xâm nhập vào địa bàn của ta, đánh thức ta lại mong ta bỏ quá?? nếu ta xuất hiện ở trên giường của ngươi, lại vô tình khai phá khiến ngươi béo bụng không biết có được bỏ quá không??
– Tiền bối, con mẹ ngươi…
Thanh Tâm mặt mũi đỏ bừng giận dữ định nổi đóa một trận, nàng sống từ nhỏ đến lớn chưa từng phải nghe những lời vô sỉ như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt dâm tà trước mắt này khiến nàng cảm lạnh sống lưng. Nàng biết đây chỉ là ảo trận nhưng dù có như vậy thì nàng cũng không tình nguyện để tấm thân bị kẻ khác làm dơ bẩn, linh lực xung quanh các ngón tay thon luân chuyển nàng khẽ nhếch miệng khinh miệt.
Đáp lại sự khinh miệt của nàng chỉ là cái nhướng mày của đối phương, nàng phát hiện ra cơ thể không thể nào xê dịch, ngay cả linh lực cũng không nghe theo sự sai khiến nữa.
– ở trước mặt ta, ngươi ngay cả cơ hội tự bạo cũng đừng mơ tưởng. Ngoan ngoãn cùng bản vương về phủ đại chiến 300 hiệp. hắc hắc hắc…
Đại kình cười đắc ý, đưa tay về hướng Thanh Tâm. từ bàn tay hắn xuất hiện một màn thủy linh lực, chúng xoay chuyển tạo thành một thủy động mang theo lực hút mạnh mẽ hút thủy cầu chứa nàng ở trong đó.
Thâm tâm nàng muốn nguyền rủ kẻ đang độ kiếp hàng trăm vạn lần, vẫn còn những dự định nàng chưa thực hiện, vẫn còn những nơi nàng chưa đến và có thứ nàng chưa muốn buông bỏ. phải chăng đã muộn? không lẽ nàng phải dừng lại ở đây? nơi khóe mắt nhưng giọt lệ lơ lủng, chúng long lanh như những hạt ngọc châu, ánh sáng trong mắt nàng như bị che bởi màn đêm u tối.
Nhưng…
Trong vô vọng,
Ánh sáng hiện hữu,
Thứ ánh sáng đẹp đẽ mà thần thánh khiến nàng muốn phủ phục mà triều bái, đã cứu vớt sinh linh bé nhỏ của nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!