Dưỡng Thành
Chương 31
Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Phương Mục đi vào sân, phát hiện con Bánh Ú đang ngủ dưới hiên nhà đầu tiên, con cẩu lười biếng ngước mắt lên, thấy là Phương Mục thì không sủa, chống hai chân trước dậy, dùng đôi mắt ướt rượt đảo quanh người gã.
Khi Phương Mục đi ngang qua nó, gã nhấc chân khẽ dứ vào đầu nó một cái. Con cẩu ngoẹo đầu, lại ngoan ngoãn nằm xuống ngủ tiếp.
Phương Mục đi vào phòng Phương Thố, cậu bé hẵng còn đang ngủ, chiếc quạt điện để bên giường đang phát ra tiếng cánh quạt xoay vù vù, thổi xốc tóc mái trên trán cậu sang một bên, vì đang là mùa hè nên cậu chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng và quần cộc, tứ chi lộ ra ngoài mảnh dẻ gầy nhỏ đặc biệt của tuổi thiếu niên, mang thứ màu trắng như ánh lên trong bóng tối.
Phương Mục ngồi trên ghế trước bàn học, cúi người nhìn cậu bé trong bóng tối, gã bỗng ngẩn ngơ, Phương Thố trong ấn tượng của gã vẫn chỉ là một con mèo lạnh rúm, gầy đến mức trên người chẳng được bốn lạng thịt, khiến đôi mắt trông càng đặc biệt to, cứ như con thú con, vừa hoang dã vừa hung dữ. Không biết từ khi nào mà cậu đã lớn bằng này rồi. Gã còn nhớ mùa đông năm ấy ở nhà họ Phương chỗ Hồ Lĩnh, gã trông mẹ, ánh nến trong linh đường tối mù, rọi lên bức tường trắng bệch. Có lẽ trong hoàn cảnh xa lạ không có cảm giác an toàn, có lẽ là vì gì đó khác, Phương Thố đã bị gã đuổi đi ngủ lại lén lút chuồn về linh đường, chắc là sợ bị mắng nên cẩn thận dính vào người gã, nhưng lại không dám dính sát quá.
Cơ thể mềm mại và nhiệt độ hơi cao của thằng bé khiến lòng gã động đậy, hai con người côi cút ngồi trong linh đường giữa cơn lạnh đêm đông, lần đầu tiên gã cảm nhận được mùi vị của “nương tựa vào nhau”, gã nhìn nó dùng đôi bàn tay bé xíu cẩn thận gấp từng đĩnh vàng bằng giấy vàng mã, trái tim cứng lạnh như được bàn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy.
Cậu bé giật mình tỉnh lại, nhận ra trong phòng có người, lập tức gồng lưng như một con sói con chuẩn bị tấn công, đến khi nhìn rõ được là ai bèn lập tức thôi phòng bị, để lộ vẻ mặt vui mừng, “Chú Phương Mục?”. Cậu vô thức muốn lao đến rồi lại lập tức kiềm lại, cơ thể chỉ hơi nghiêng về phía trước, cậu mơ hồ cảm thấy xấu hổ vì hành động gần như không chút nghĩ ngợi của mình, “Chú về rồi.”
Phương Mục không nói gì, gã im lặng lâu khiến cậu thiếu niên hơi bất an, cậu động đậy, trăm lời vạn lời cuộn trào trong bụng cậu, nhưng cậu lại chẳng biết nên nói ra thế nào. Sau khi từ Bắc Kinh về, cậu vẫn luôn trong trạng thái lo lắng đề phòng, cậu không phải kẻ ngốc, Phương Mục nhiều bí mật như vậy, là người sớm chiều kề cận với gã, cậu không thể không phát hiện ra.
Ban đầu cậu rất sợ hãi, cậu đã đoán đủ loại thân phận, đã từng cho rằng có khả năng Phương Mục là một tên tội phạm chạy trốn, rất nhiều đêm, cậu mơ thấy cảnh sát võ trang đầy đủ xông vào nhà cậu, bắn chết Phương Mục, ngực Phương Mục có một cái lỗ đỏ rực, trào máu đen sì, Phương Mục vẫn cười kiểu bất cần đời, bộ dạng như chẳng chút để tâm, rồi ngã xuống, ngã xuống, ngã gục xuống đất, bụi bặm bay lả tả.
Cậu đã vô số lần tỉnh giấc từ những cảnh tượng như thế, lo ngay ngáy cả ngày lẫn đêm, nhưng chuyện này lại không thể nói với Phương Mục được. Cậu giữ tất cả trong lòng, tuổi còn nhỏ mà trong đôi mắt đã có sự sầu lo nặng trĩu. Sau này cậu đã nghĩ thông rồi, trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu, bố chưa bao giờ xuất hiện, mẹ thì vứt bỏ cậu, chỉ có Phương Mục, cậu còn lựa chọn nào nữa đâu? Kiểu gì cậu cũng sẽ phải ở bên gã. Nếu Phương Mục thực sự là tội phạm, vậy thì cậu cũng chỉ có thể “gả gà theo gà gả chó theo chó”, cùng gã chạy trốn. Nghĩ vậy, lòng cậu lập tức yên bình hẳn, cậu không còn vướng mắc gì với thân phận của Phương Mục nữa, thế giới của cậu đã hửng nắng sau mưa.
Giờ nhớ lại những suy đoán hoang đường kia, Phương Thố có khi sẽ bật cười, nhưng lòng lại vô cùng kiên định, Phương Mục ở đâu, cậu sẽ ở đó – sự kiên định này bao hàm hi sinh vì tín ngưỡng và hiến dâng.
Phương Mục nhích môi hỏi: “Phương Tử Ngu sao rồi?”
“Ông nội đến đón nó về rồi.” Giọng Phương Thố rất bình tĩnh, cậu đã biết chuyện của bố Phương Tử Ngu, cậu nhìn chăm chăm vào Phương Mục, hỏi khẽ, “Chú Phương Mục, xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Phương Mục bỗng ngơ ngác, trong một khoảnh khắc, Phương Thố nhận thấy một sợi yếu đuối tỏa ra từ cơ thể gã, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác, bởi vì Phương Mục nhanh chóng xoa mặt, nhếch khóe miệng, “Không liên quan đến mày.”
Phương Thố không nhịn được mà cảm thấy thất vọng, Phương Mục luôn giấu giếm sau giọng điệu qua loa đại khái, cho dù chuyện lớn mức nào, đau đớn đến mức nào, khiến người ta muốn an ủi mà cũng chẳng biết an ủi làm sao.
Chắc là nhận ra cảm xúc của thằng nhóc, Phương Mục bất ngờ vươn tay ra xoa đầu cậu, vì không quen nên động tác rất gượng gạo. Phương Thố ngừng thở, không dám động đậy, đến khi tay gã rời đi rồi, cậu mới cẩn thận thở ra, khoảng cách gần quá, thứ mùi đàn ông pha lẫn mùi thuốc lá của Phương Mục khiến cậu mê mẩn.
Phương Mục rụt tay lại rồi đắn đo lên tiếng, “Tao phải đi xa một chuyến, mày trông nhà cho cẩn thận.”
Hệ thần kinh của cậu thiếu niên lập tức xoay chuyển vì câu nói này, cậu vội hỏi, “Chú muốn đi đâu?”
Phương Mục không trả lời đúng trọng tâm, “Giải quyết chút chuyện. Mày có việc gì thì đi tìm chú béo của mày. Không có việc gì thì đừng đi quấy rầy vợ chồng người ta, chăm chỉ học tập, ờ, hướng về tương lai.” Bình thường gã nói năng cay nghiệt, đến lúc quan trọng, đến nửa câu ra hồn cũng không nói nổi, đành phải dặn dò vài câu khô khốc. Gã ngừng lại một lúc suy nghĩ rồi rút con dao tiger strider giắt ở cẳng chân ra đưa cho Phương Thố, “Mày thích con dao này đúng không? Cho mày.”
Ánh mắt Phương Thố đặt trên vỏ dao đen sì không ánh lấy một điểm sáng, từ từ chìa tay ra nhận, trong lòng chẳng cảm thấy vui mừng một chút nào. Hồi trước Phương Mục cũng có ra ngoài một hai tháng, nhưng không lần nào khiến cậu bất an như thế này.
Phương Mục thấy Phương Thố cầm lấy con dao rồi bèn dặn, “Thứ này dễ gây chú ý, mày tự chơi thì không sao, nhưng đừng đem đi gây chuyện, biết chưa hả?” Gã thấy Phương Thố gật đầu rồi bèn đứng dậy, “Được rồi, mày ngủ đi, tao còn phải đi kiếm chú béo mày nói chút chuyện.”
“Chú Phương Mục!” Cậu nhóc bỗng vội vàng gọi gã lại, ngay khi Phương Mục xoay người, cậu chìa tay ôm lấy gã.
Phương Mục cứng người, gã không quen sự tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy cậu thiếu niên ra, gã giơ tay ngần ngừ một lát rồi đặt lên vai cậu nhóc, vỗ nhẹ nhàng.
Khi Phương Mục bước ra ngoài cửa, Bánh Ú đang nằm dưới hiên mở mắt ra, vẫy đuôi lắc mông chạy theo Phương Mục ra ngoài, ngước đầu lên lặng lẽ nhìn Phương Mục. Phương Mục thuận thế giơ chân đạp khẽ nó một cái, “Cút về, trông nhà cho cẩn thận.”
Đi rất xa rồi, quay lại vẫn thấy con súc sinh kia đứng ở cổng, Phương Mục thực sự không ngờ được rằng mình ra khỏi cổng rồi mà vẫn có một con súc sinh ngóng theo, lòng bỗng cảm thấy là lạ, gã cười chửi một tiếng, “Con cẩu này.”
Lão Ngũ tất nhiên vẫn còn đang ngủ, tiếng ngáy vang rền cả nhà. Phương Mục lặng lẽ tiến đến bên giường hắn, hai ngón tay ấn lên chỗ động mạch cổ của hắn rồi ghé sát bên tai, nói: “Anh đã chết rồi, mãi mãi không thể dậy được nữa!”
Lão Ngũ giật bắn mình, sợ đến mức suýt nữa là bật dậy, tiếng cười thiếu đòn của Phương Mục vang lên, “Chẹp, phản ứng được đấy!”
Lão Ngũ vẫn chưa định thần lại được, thấy Phương Mục ngồi ngang nhiên cạnh giường hắn, lão Ngũ nhảy dựng dậy, nắm đấm tức giận vung về phía mặt Phương Mục.
Phương Mục sững ra nhưng vẫn ngồi yên chẳng tránh, tuy lão Ngũ đã dùng hết sức lực nhưng dù gì cũng chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, đối với tên súc sinh như Phương Mục mà nói thì chẳng là cái gì cả. Gã sờ sờ chỗ mặt bị đánh, “Làm gì thế, vừa gặp nhau đã bạo lực tôi rồi, tôi có ngủ với bà xã anh đâu.”
“Đcm mười tám đời tổ tông nhà mày!” Lửa giận trong bụng lão Ngũ vẫn chưa tắt, “Có ai dọa người ta như mày không? Làm sao mày vào đây được? Sao hệ thống cảnh báo nhà tao không kêu, mẹ nó chứ, tao phải đi khiếu nại cái công ty kia, hàng thì kém mà cũng có mặt mũi thu của tao rõ lắm tiền!”
Phương Mục không nói năng gì, kệ lão Ngũ chửi cho sướng mồm, thấy tư duy của hắn sắp một đi không trở lại như ngựa hoang mất cương, Phương Mục mới lên tiếng ngắt lời hắn, “Lão Ngũ, tôi phải đi rồi.”
Sắc mặt lão Ngũ lập tức cứng ngắc, “Mày nói cái gì?”
Có vẻ sắc mặt hắn làm Phương Mục thấy vui, gã lặng lẽ cười rồi lặp lại, “Tôi phải đi rồi.” gã dừng lại rồi bổ sung thêm một câu, “Có chút chuyện phải làm, chuyện có hơi vướng víu một tí nên tôi nghĩ là vẫn sang báo anh một tiếng, rượu mừng của anh chắc là tôi không uống được rồi, lúc tôi không ở đây, làm phiền anh để ý Phương Thố một chút——”
Phương Mục còn chưa nói xong, lão Ngũ đã bật dậy chỉ vào mũi Phương Mục mà chửi, “Đm mày lắm nữa, lão Thất, mày nói đi rốt cuộc là mày làm sao? Cũng ba mấy tuổi đầu rồi mà làm ăn cái kiểu gì thế hả, mấy hôm trước tự nhiên gọi điện đến bảo tao đi đón hai thằng ranh con, tao chờ mày giải thích, kết cục mày cho tao một phát vào mặt, mày đi à, mày đi đâu?”
Phương Mục không nói năng gì, để nước bọt của lão Ngũ bắn tung tóe lên mặt gã, chờ lão Ngũ bình tĩnh lại rồi, gã mới giật giật khóe miệng, lên tiếng, “Bao năm nay, tôi biết anh luôn lo cho tôi.” Gã dừng lại rồi thực sự không thể chịu nổi kiểu bày tỏ cõi lòng nồng nàn thắm thiết như này, “Có một số việc tôi thực sự không thể nói với anh được. Tôi đã nghĩ rồi, cổ phần của tôi trong công ty, một nửa cho Phương Thố, một nửa cho anh.”
Đầu mày lão Ngũ giật giật, hắn cãi ngay không thèm nghĩ ngợi gì, “Tao lấy của mày làm gì?”
“Không phải cho không đâu.” Phương Mục giải thích, “Anh xem Phương Thố sắp lên cấp ba rồi, tiền học, tiền ăn ở, tiền sinh hoạt, có cái nào mà không cần tiền đâu? Nếu như nó có tương lai thì còn phải học đại học nữa, chưa biết chừng còn ra nước ngoài du học, có cái nào mà không phải dựa vào ông chú béo này đâu.”
Mặt lão Ngũ biến đổi như mây gió, hắn nhìn Phương Mục trừng trừng, “Lão Thất, chuyến này mày đi rồi có phải không định về nữa không?”
Phương Mục hơi biến sắc, gã cười, ậm ừ đáp, “Nói gì vậy chứ? Tôi không về thì đi đâu được?”
Lão Ngũ nổi đóa, “Thế thì mày làm gì mà như bàn giao hậu sự thế hả?” Hắn ngừng lại một lúc, hít sâu một hơi rồi bật đèn ngủ lên, châm điếu thuốc im lặng hút, “Hồi trước tao luôn cảm thấy mày sẽ không ở lâu, mày người thì ở đây nhưng hồn thì chẳng biết bay đi tận đâu rồi. Sau đó Phương Thố đến, tao không ngờ mày lại có thể thực sự yên ổn, nhưng tao cũng mừng thay cho mày. Bao nhiêu năm rồi, tao tưởng mày sẽ không đi nữa, giờ mày đi rồi, Phương Thố phải làm sao?”
Môi Phương Mục run lên, gã cho điếu thuốc lên miệng, rít mạnh một hơi rồi nói như đang nói với chính mình, “Ai bảo số nó đen đủi.” Gã nuôi cậu, giờ phải bỏ cậu lại, thằng nhóc này cũng giống gã, số mệnh lục thân bất nhận, bơ vơ một mình.
Lão Ngũ liếc gã, “Nó sẽ hận mày chết.”
Phương Mục cười chẳng quan tâm, gã chống đầu gối đứng dậy, “Tôi phải đi rồi, anh không cần tiễn đâu, gớm chết được.”
Lão Ngũ nhích môi, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Phương Mục quay lưng về phía lão Ngũ, vẫy tay qua loa rồi đi ra, không quay đầu lại.
Trời còn chưa sáng, trên đường vắng hoe, côn trùng lặng lẽ xoay quanh trụ đèn đường, không có đường thoát. Ở đầu đường có một người đàn ông cao lớn đang cúi đầu châm thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng lên, gương mặt chữ điền bị vết sẹo đáng sợ chia thành hai nửa.
“Lão Mã.” Phương Mục đứng nghiêm trước mặt người đàn ông.
Lão Mã gật đầu, mặt không chút cảm xúc, “Xong việc rồi à?”
Phương Mục tỏ vẻ giễu cợt, “Có lúc em ghét anh cực kỳ.”
Lão Mã nhếch miệng, “Tao biết, bởi vì tao đã quen phá vỡ một số suy nghĩ ngây thơ của chúng mày.”
Phương Mục im lặng một lát rồi nói, “Xin lỗi.”
Lão Mã ngạc nhiên nhướn mày, một giây sau, con ngươi trong mắt ông nở to, nhìn Phương Mục gần trong gang tấc vẻ không thể tin nổi – một ống kim tiêm chứa đầy thuốc giãn cơ đột ngột cắm vào cơ thịt bên eo ông, trong tầm nhìn cuối cùng của ông, Phương Mục nhanh nhẹn biến mất trong bóng tối như một con báo săn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!