Luyện Kiếm - Chương 17: Lâm nguy ra trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Luyện Kiếm


Chương 17: Lâm nguy ra trận


Dịch: Hoàng Hi Bình

Người nói chính là Thiết Kiên, sở dĩ bảo Yến Tử nhận vật này, không vì gì khác, mà là vì thanh đoản kiếm này là thứ lúc trước sau khi hắn luyện thành, đã bán nó cho Tôn thị Kiếm Phô.

Yến Tử trong lòng có hơi kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát, vẫn chậm rãi mở miệng nói: “Nếu như Tôn công tử thịnh tình như vậy, ta cự tuyệt nữa thì thật vô tình, từ chối thật bất kính.”

Tôn Dương nghe vậy, hơi kinh ngạc, hiển nhiên lúc trước hắn cũng không cho rằng Yến Tử sẽ nhận vật này, sau một chút do dự, nụ cười trên mặt tươi dần, đưa chiếc hộp có màu nước sơn đỏ thẫm tặng tới.

Sau khi Yến Tử nhận lấy, nói một câu cảm tạ, liền tiện tay đưa cho Tiểu Toán Bàn.

“Ha ha ha ha… ta thấy tình cảm của Tôn công tử đối với Yến cô nương rất chân thành, hà tất còn phải thi đấu làm gì? Nếu hai nhà có thể thân lại càng thân, há chẳng phải mọi người đều vui? Nam có tài nữ có dung mạo, có thể xem như một đoạn giai thoại của Việt Quốc ta a!” Ngồi ở chủ vị Tư Đồ Nhiên cười vang nói.

“Tư Đồ đại sư nói đùa, không biết thủ tục luyện kiếm này, là an bài như thế nào?”

Tôn Dương mặt lộ vẻ vui mừng, đang muốn tiếp chuyện nói cái gì đó, lại bị Yến Tử trực tiếp đổi chủ đề.

“Giống như trước kia, tài liệu tự chuẩn bị, luyện chế ngay tại chỗ, tỷ thí ngay đây. Bất quá trước đó, cần song phương từng người ký tên đồng ý trên Khế Trạng*(bản cam kết) mới được. Không biết hai vị có dị nghị gì không?” Tư Đồ Nhiên sau khi nghe xong, trịnh trọng giải thích.

“Yến gia đương nhiên không có dị nghị.” Yến Tử nhẹ gật đầu nói.

Tôn Dương thấy vậy, đành phải đem lời đã đến bên miệng nuốt trở vào, cũng gật đầu ra hiệu không có ý kiến.

Rồi sau đó, tên kia văn thư áo xanh đứng tùy tùng phía sau lưng Tư Đồ Nhiên, lập tức lấy 2 phần khế trạng giống như đúc ra, chia ra giao cho Yến Tử và Tôn Dương.

Sau khi Yến Tử và Tôn Dương tự mình tiếp nhận khế trạng, từng người kiểm tra thực hư một lần, sau đó lại đổi cho nhau kiểm tra thêm lần nữa.

Sau khi xác nhận không sai, lúc này từng người ký tên, cũng đóng ấn của riêng mình.

“Tốt! Nếu như khế trạng đã ký, lập tức có hiệu lực, không được đổi ý. Bên trong điện thờ phụ hai bên đại điện đã chuẩn bị xong lò Địa Hỏa, mời hai vị đại sư chuẩn bị sẵn sàng nhập thất luyện kiếm a.” Tư Đồ Nhiên đứng dậy, cười tuyên bố.

Cừu Phách Thiên nhìn Trần Quang một cái, đứng dậy đi về phía một đạo cửa hông ở bên trái điện, ở trên hàng ghế chót bên trái lập tức có 2 người trẻ tuổi đứng lên đi theo, trong tay cầm 2 cái rương gỗ màu đen.

Trần Quang cũng lập tức đứng dậy, mang theo Thiết Kiên và Diêu Bân đi về phía bên phải điện thờ phụ. Phía trên mép cửa điện thờ phụ, mỗi bên đều dán một phù chỉ màu vàng nhạt, phù văn ở trên đó đã có chút mờ nhạt không rõ, nhưng vẫn có Linh khí tàn dư nhàn nhạt phát ra.

Thiết Kiên đi tới cửa, vô thức dừng bước, nhìn qua phù chỉ.

“Đây là Thám Kiếm Phù chỉ có ở Việt Quốc ta, phòng ngừa chúng ta mang theo pháp kiếm đã luyện chế sẵn tiến vào.” Trần Quang cuối cùng mở miệng, thanh âm vẫn có chút khàn khàn.

Ba người một trước hai sau, cứ như vậy đi vào điện thờ phụ, đóng cửa điện lại.

Yến Tử nhìn bóng lưng ba người rời đi, sự lo lắng trong đôi mắt đẹp dịu dàng càng thêm đậm đặc nặng nề.

“Chuyện luyện kiếm, không thể xong trong chốc lát, “Việt Tiền Hương” của Công Tạo Tư chúng ta không tệ, hai vị không ngại phẩm trà từ từ đợi, chờ hai vị đại sư tin tốt lành.” Tư Đồ Nhiên cười nói nói.

Người đầy tớ mặc quần áo thô ở sau lưng nghe vậy, lập tức quay người vào trong Nội Đường, đi pha trà cho mọi người.

“Vậy xin đa tạ.” Lúc Yến Tử quay người lại, vẻ mặt đã khôi phục như cũ, cười nói.

Khóe miệng Tôn Dương ẩn chứa nụ cười, ánh mắt bắt đầu du ngoạn trên người nàng.

Trong điện thờ phụ phía bên phải, nham thạch nóng chảy bên trong lò Địa Hỏa liên tục trào lên, rất nhanh trào đầy hơn phân nửa lò dung nham.

Trần Quang liếc nhìn nham thạch nóng chảy bên trong lò, cởi chiếc áo khoác trắng như tuyết trên người, lộ ra một bộ quần áo ngắn thích hợp luyện kiếm. Sau đó lấy ra một cái bình sứ bạch ngọc, đổ ra một viên đan màu đen, một mùi có chút cay độc nhất thời truyền ra.

Thiết Kiên ở cách đó không xa, mũi hơi nhíu, sắc mặt biến hóa, muốn nói gì đó, song cuối cùng cũng không mở miệng.

Loại đan dược này hắn từng thấy qua, tên là “Chấn Khí Đan”, trên người của mỗi vệ binh cấp bậc Thống Lĩnh trong Thiết Phủ mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ lúc đều có thể nhận một viên.

Tuy nói viên đan này có thể tạm thời áp chế thương thế, có tác dụng nâng cao tinh khí, nhưng một khi dược hiệu không còn, sẽ tạo cho người phục dụng tổn thương lớn hơn. Cho nên không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, không ai nguyện ý phục dụng.

Nhưng Trần Quang chỉ hơi nhíu mày, ngẩng cổ lên, nuốt đan dược cái ực.

Thiết Kiên nhìn cảnh này, trong lòng không kìm được nảy sinh một chút tôn trọng đối với Trần Quang người này.

Rất nhanh, trên gương mặt của Trần Quang nổi lên một vòng ửng hồng không bình thường, tinh khí thần toàn thân cũng khôi phục một chút, nhìn không khác với lúc chưa bị thương.

Trong miệng hắn thở ra 1 ngụm khí đục, dùng kìm sắt kẹp lấy cốc đá để dung luyện.

Thiết Kiên vội vàng đi lên phía trước, chủ động nhận lấy kẹp sắt, vững vàng nắm trong tay.

Trần Quang nhìn Thiết Kiên một cái, cảm giác hình như hôm nay hắn ta có chút khác thường. Bất quá giờ phút này phải chăm chú luyện kiếm, không thể phân tâm, cũng không suy nghĩ nhiều, liền quay người đi lấy tài liệu luyện kiếm. Diêu Bân đang định tiếp nhận, thấy một màn như vậy, cũng chỉ đành đứng ở một bên.

Trước tiên Trần Quang từ bên trong rương gỗ màu sơn đen, lấy ra một khối Tinh Thạch màu đỏ thắm to cỡ đầu chó, bỏ vào trong cốc đá.

Thiết Kiên chứng kiến khối Tinh Thạch này, thầm nghĩ, một khối quặng đồng tinh lớn như vậy trên thị trường cũng có giá trên trời, xem ra Yến gia vì khiêu chiến luyện kiếm lần này, thật sự đã bỏ hết vốn liếng.

Hắn dời cốc đá vào bên trong lò, dùng nhiệt độ của nham thạch nóng chảy bắt đầu dung luyện.

Thời gian dần dần trôi đi, cốc đá trong lò dung nham bị đốt đến đỏ rực trong suốt, quặng đồng tinh bên trong cũng bắt đầu từ từ nóng chảy.

Trần Quang thấy thế, trong tay một mặt không ngừng chộp lấy các loại tài liệu phụ, đưa vào trong cốc đá, một mặt hai mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào hồ dung nham để đề phòng biến cố phát sinh.

Ngay tại thời điểm toàn bộ tài liệu cũng bắt đầu nóng chảy dung hợp, một màn ngoài dự đoán của mọi người xuất hiện.

Chỉ thấy từ trong lò dung nham truyền đến trận trận thanh âm “Ừng ực” nặng nề, nham thạch nóng chảy đang phun trào bỗng từ từ chìm xuống, rất có khả năng hoàn toàn rút về.

“Nguy rồi! Là Địa Hỏa thủy triều, sao lại vào lúc này?” Vẻ mặt Trần Quang đại biến, kinh sợ kêu lên.

Lúc này chính là thời cơ quan trọng để nấu chảy tài liệu, một khi mất đi hỏa lực, dung luyện chắc chắn thất bại, kiếm này cũng không cần luyện nữa.

Tâm Trần Quang đập dữ dội, vội vàng quay người, cũng bất chấp lãng phí bao nhiêu, lập tức từ bên trong rương gỗ lôi ra một đống lớn bột Hỏa Tinh, ném mạnh vào bên trong hồ dung nham.

“Oanh” trầm đục một tiếng.

Một đám hỏa diễm lớn đỏ đậm nhảy lên một chút, tạm thời bổ sung hỏa lực còn thiếu.

“Nhanh, mau thêm chút than củi.” Thiết Kiên vội hô.

Diêu Bân như một con ruồi không não, lòng vòng tại chỗ 2 vòng, mới phát hiện ở bên cạnh mình chất 1 đống than củi được xếp đặt chỉnh tề, lập tức vội vã khom lưng rút ra mấy cây, nhét vào bên trong lò lửa.

Nhìn thấy hỏa diễm trong lò từ từ ổn định, tâm thần của Thiết Kiên vẫn không thể thanh tĩnh.

Chiếu theo kinh nghiệm mấy đêm trước hắn luyện kiếm, loại trình độ dung luyện này, cũng không thể loại bỏ hết toàn bộ cặn bã, kiếm phôi luyện chế ra hơn phân nửa còn có tỳ vết, vô cùng có khả năng dẫn đến Khai Linh sau đó thất bại.

Suy tư sau một lát, hắn liếc xéo về Trần Quang và Diêu Bân ở bên cạnh.

Mắt thấy người phía trước mặt mày chuyên chú nhìn chằm chằm vào cốc đá, kẻ đứng sau thì vẫn chưa phục hồi tinh thần sau tình huống nguy hiểm trước đó. Tâm thần hắn khẽ động, một ngọn hỏa diễm màu vàng nhạt thật nhỏ liền từ đầu ngón tay bay ra, hòa nhập vào trong lò dung nham.

Đã có cỗ Kim Diễm này gia nhập, nhiệt độ trong lò dung nham đột nhiên tăng cao, tài liệu bên trong cốc đá cũng hoàn toàn tan chảy.

Sau một lát, Thiết Kiên lấy dung dịch thể bên trong cốc đá đổ vào trong khuôn đúc, đợi nó từ từ nguội lại rồi ngưng kết.

Sau khi ngưng tụ thành thiết phôi, không chờ bên ngoài hoàn toàn nguội lạnh, Trần Quang liền kéo phôi nằm lên trên bệ rèn.

Lúc này đây, Diêu Bân lập tức theo tới, dùng kìm sắt giữ chặt phôi sắt, để cho Trần Quang bắt đầu nện búa.

Thiết Kiên rỗi rãnh, liền thỉnh thoảng cho thêm mấy cây than củi vào trong lò, duy trì nhiệt độ trong lò không giảm.

Ba người đều không nói một lời, chỉ có tiếng bùa đứt chát binh đứt quãng vang lên, quanh quẩn bên trong điện thờ phụ.

Khoảng chừng 3 canh giờ sau, trên bệ rèn hoả tinh văng khắp nơi, một kiếm phôi đỏ đậm dài khoảng 3 thước cơ bản thành hình.

Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Trần Quang vốn đang ra sức rèn kiếm phôi, đột nhiên trên mặt dâng lên một vòng ửng hồng rất không bình thường, ngay sau đó, thì “phụt” một tiếng, phun mạnh một ngụm máu tươi.

Máu tươi rơi lên trên kiếm phôi, một cỗ khói trắng lập tức bốc lên.

Thân hình lay động một hồi, búa rèn trong tay cũng thiếu chút nữa rớt xuống. Thiết Kiên thấy thế, vội vàng đi lên trước, từ sau lưng đỡ lấy Trần Quang.

“Sư phụ!” Sắc mặt của Diêu Bân cũng biến đổi, vội vàng kêu lên.

Trần Quang lắc lắc đầu, mấy lần muốn nâng búa rèn chùy lên lại, nhưng căn bản không sử dụng được chút sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể rung cổ tay, đưa búa rèn về phía Diêu Bân.

“Con tới…”

Diêu Bân nghe vậy, không khỏi chần chờ.

Trận tỷ thí luyện kiếm quan trọng như vậy, một tên luyện kiếm sư giỏi nhất chỉ có thể luyện chế hạ phẩm pháp kiếm như hắn, sao làm cho nổi?

“Mà thôi…” Trần Quang thấy Diêu Bân do dự, không chịu nhần búa, trong mắt không khỏi toát ra thất vọng và bất lực.

Đúng vào lúc này, bên cạnh của hắn đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, năm ngón tay nắm chặt, vững vàng bóp chặt cây búa rèn kiếm này.

“Để con.” Thiết Kiên thở dài, trầm giọng nói.

Hắn đỡ Trần Quang ngồi sang 1 bên, sau đó trở lại bên bệ rèn, vung cây búa lớn màu đen, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diêu Bân, đập mạnh xuống.

“Keng” vang một tiếng! Một đám lớn hoả tinh nhất thời bắn văng khắp tứ phía.

Trần Quang vẻ mặt vô cùng uể oải, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Thiết Kiên, lại trở nên đặc biệt sáng rực.

Sau hồi lâu, quần áo của Thiết Kiên đều đã ướt đẫm.

Hắn đang cầm một thanh Tam Xích Kiếm* phôi lóng lánh xích mang(ánh sáng màu đỏ), đi tới Trần Quang bên cạnh, đưa tới trước mặt hắn.

“Trần đại sư, người xem một chút, cũng được chứ?”

*tam xích: 3 thước

Ngón tay của Trần Quang khẽ run, nhẹ nhàng mơn trớn thân kiếm, giống như đang âu yếm vuốt ve chải chuốt mái tóc xanh của nữ tử, động tác nhu hòa đến cực điểm.

“Tốt! Kiếm văn tinh mịn đều đặn, lực đánh và mức độ đều vừa đủ, so với lúc ta luyện chế kiếm phôi còn giỏi hơn nhiều, kiếm này phải khắc thượng phẩm phù văn mới xưng.” Trần Quang có chút kích động nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN