Huyền Lục
Chương 457: Lục bảo thập quả
Khương Hy bất giác nhớ đến truyền thừa công pháp Thiên Không Thương Nguyệt của Thiên Nguyệt Tông. Theo lời của Nguyệt Sư, đây là tinh thần công pháp cấp bậc Nguyên Anh hiếm có trong thiên hạ.
Bản thân hắn cũng tu luyện tinh thần công pháp là Tam Dục mà hiệu quả đã kinh khủng thế này rồi, nếu kết hợp thêm chân ý của Thiên Không Thương Nguyệt nữa thì Khương Hy thật sự có niềm tin đi tranh Chân nhân vị trong tương lai.
Một vị chân nhân sở hữu tạo nghệ linh hồn bậc nhất thiên hạ.
Mới nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi, toàn thân người hắn liền run lên đầy kích động, tựa như không thể nào chờ được nữa.
Nhưng may mắn là lý trí của hắn vẫn còn tỉnh táo nên có thể nhịn xuống được. Thiên Không Thương Nguyệt xác thực đáng để nghiên cứu nhưng quá tốn thời gian, chưa kể trong đầu hắn vẫn còn đang tồn tại chiến kỹ Thiên Nguyệt Cửu Trảm đây.
Từ giây phút Nguyệt Sư thật tâm gọi Khương Hy bằng hai tiếng thiếu chủ thì hắn đã biết nhân quả của hắn đối với Thiên Nguyệt Tông bây giờ đã nặng đến mức nào rồi.
Nhưng hắn nguyện ý tiếp lấy nhân quả này, thậm chí dưới góc độ của hắn, có thể nhận được toàn bộ truyền thừa hạch tâm của một đại thế lực cổ xưa như Thiên Nguyệt Tông thì xem như núi đao biển lửa hắn cũng có gan đi thử một lần.
Cơ hội không đến hai lần, vì vậy hắn phải nắm chắc mới được.
Ngẩn người được một hồi, hắn liền rút Hắc Trúc Bút ra rồi họa một vài đạo phù văn nhỏ ẩn xuống dưới lòng đất. Khối lục địa trôi nổi này quá rộng lớn, hắn không cách nào xác định được bao giờ đám thiên kiêu bên dưới sẽ lên trên này.
Cho nên hắn phải đặt xuống một chút phù văn cảnh giới, chỉ cần có người đặt chân đến khu vực này thì hắn sẽ phát giác ra ngay.
Nhân Đàn hiện này là Thần Đàn duy nhất đã trọn vẹn khai mở, vì vậy đám người Thư Viện có xác suất lên đây nhanh hơn những người khác.
Khương Hy không quá chắc đám người đó có sống nổi khi tiến vào Nhân Đàn không bởi bản thân Nguyệt Sư đã có giao dịch riêng với Phu Tử từ chín trăm năm trước.
Nhưng ba người từ tam đại tộc có lẽ có xác suất thoát khỏi Nguyệt Sư cao hơn, mặc dù kết quả có lẽ cũng không tốt đẹp được là bao.
Bất quá bọn hắn chỉ cần bước vào được thông đạo thì lượng sinh mệnh lực khổng lồ ở đây sẽ giúp bọn hắn chữa trị thôi. Và cùng lúc đó, hắn sẽ biết ngay bọn hắn đã tới.
Đột nhiên, hai mắt của hắn có chút hơi mở rồi nhìn về một hướng về phía sâu trong khu rừng trước mặt, khóe miệng hắn có chút hơi vểnh lên rồi quay sang nói:
“Tiểu Hoàng, chúng ta đi thôi”.
Tiểu Hoàng nghe vậy liền nhảy vào trong ngực hắn, bộ dáng tựa hồ có chút hơi làm nũng, xung quanh cơ thể như có như không xuất hiện một tàng kim quang mờ nhạt hộ thể.
Khương Hy thấy vậy liền bật cười, tiểu Hoàng quả nhiên hiểu hắn, hắn mỉm cười nói:
“Bám chắc một chút”.
Vừa dứt lời, thân hình của hắn liền biến mất, một giây sau liền xuất hiện ở ngoài ba trăm mét, giây tiếp theo, hắn đã dừng lại ở ngoài sáu trăm mét.
Sở dĩ hắn vận dụng Nhân Gian Hành Tẩu di chuyển nhanh đến đây là vì nơi này có Giả Đan yêu thú ngang với tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
Khương Hy không phải là dạng người sẽ tự mình đi tìm phiền phức nhưng phàm những chỗ có yêu thú cao giai tọa trấn thì chỗ đó tự nhiên có thiên tài địa bảo.
Hắn cẩn thận vận Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ lên rồi nép mình vào một gốc cây rồi từ tốn quan sát con yêu thú đang nằm ngủ dưới một gốc cây lớn, thân hình của nó to lớn phải gấp ba lần người tiểu Hoàng, trên thân được phủ lên một lớp lông xanh như biển.
Xung quanh người nó như có như không xuất hiện từng đoàn thanh hỏa. Đoàn thanh hỏa này trong nhân gian thường được biết với cái tên là ma trơi.
Đương nhiên, con yêu thú này cùng ma trơi chẳng liên quan gì đến nhau cả, nó là một con Thanh Hỏa U Lang trưởng thành, đẳng cấp huyết mạch có lẽ ngang ngửa với Thạch Ngạc Yêu trước đó.
Trước mặt nó giờ đây là một gốc linh dược trưởng thành cao gần một mét, trên thân chĩa ra tổng cộng mười cành, mỗi cành mang theo một loại quả màu xanh ngọc lục bảo rất huyền diệu.
Bây giờ toàn bộ mười cành đều đã nặng trĩu mười quả, mùi hương thơm ngát tỏa ra khắp nơi, đồng dạng thiên địa linh khí ở xung quanh cũng dần dần tụ tập về gốc linh dược đó.
Bản thân nó vốn đã đạt đến trình độ chín tới nhưng dường như thiên địa linh khí cung cấp cho nó vẫn chưa đủ để nó có thể cho quả rụng.
Thanh Hỏa U Lang xuất hiện ở đây cũng vừa vặn trông coi nó đạt đến trình độ có thể thu hoạch.
Khương Hy nấp ở xa xa thấy thế liền khẽ cong miệng lên, một tay từ tốn đưa lên vuốt vuốt tiểu Hoàng một chút rồi truyền âm cho nó:
“Tiểu Hoàng, tìm được đồ ăn mới rồi”.
Tiểu Hoàng có chút hứng thú, hai cái tai của nó liền dựng lên đầy hiếu kỳ, hai mắt tỏa sáng như tinh hải rồi nhanh chóng truyền âm đáp:
“Chủ nhân, là gốc cây kia sao?”.
Khương Hy mỉm cười truyền âm:
“Đúng, là Lục Bảo Thập Quả”.
“Lục Bảo Thập Quả?”, tiểu Hoàng có chút không hiểu nói.
Cái tên này nghe rất hay nhưng lại quá kỳ lạ, nó chưa từng nghe qua bao giờ, thậm chí thời gian đi cùng Tuyết Lam đến Nam Vực cũng chưa từng thấy qua.
Khương Hy biết nó sẽ không biết đến loại linh dược này vì nó tương đối quý hiếm, hắn từ tốn truyền âm giải thích:
“Lục Bảo Thập Quả là thiên tài địa bảo đỉnh tiêm dưới Bát Trân, mặc dù đẳng cấp cao nhưng vì tính chất hiếm có của nó nên rất nhiều người trong tu chân giới không cách nào nhận định ra được.
Tác dụng của nó thiên về luyện pháp, mỗi một quả ăn vào sẽ nhận được một phần mười lượng pháp lực tồn tại trong cơ thể, người nào sở hữu pháp lực cùng linh lực nhiều thì càng có lợi, ăn toàn vẹn mười quả sẽ gia tăng pháp lực gấp đôi.
Tu sĩ dưới Nguyên Anh cảnh tu luyện nhìn vào lượng và chất của linh lực cùng pháp lực nên Lục Bảo Thập Quả là loại linh tài có thể đốc thúc tốc độ tu luyện, tiết kiệm được rất nhiều năm tu hành”.
Tiểu Hoàng gật gù có chút hiểu rồi truyền âm nói:
“Chủ nhân thiên về luyện hồn cùng luyện pháp nên hẳn có thể độc chiếm được hết Lục Bảo Thập Quả đi?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền lắc đầu truyền âm đáp:
“Độc chiếm hết mười quả chỉ tồn tại trên lý thuyết, nhân thể có hạn nên số lượng quả hấp thụ cũng sẽ bị giới hạn lại. Tham lam chỉ dẫn đến việc bạo thể mà thôi.
Lấy cường độ thân thể của ta thì nhiều lắm nuốt được năm quả là cùng, còn ngươi cũng chỉ nuốt được hai quả là hết”.
“Vậy ba quả còn lại sẽ cho Tuyết Lam sao?”, tiểu Hoàng truyền âm.
Khương Hy lại lắc đầu truyền âm nói:
“Tuyết Lam đã sớm vào Hóa Nguyên cảnh, bây giờ hắn chỉ cần chuyển hóa chân nguyên thôi, thêm bao nhiêu linh lực nữa cũng vô dụng. Ba quả còn lại ta tự biết tính toán”.
Tiểu Hoàng nghe vậy liền cọ cọ cái đầu của nó vào ngực Khương Hy tựa như đang gật đầu, dù sao dạng thói quen này cũng đã quen nhiều năm nên hắn cũng chẳng có ý kiến gì.
Hắn từ tốn giải trừ Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ rồi bước ra bên ngoài đối mặt với Thanh Hỏa U Lang.
Hắn bước rất nhẹ, tựa như những chiếc lá rụng mùa thu trên đất nhưng chung quy lại vẫn không thoát được cảm ứng mùi của Thanh Hỏa U Lang.
Khương Hy sở hữu Sắc Dục Thể, dù có giấu đi thì trên người hắn thi thoảng cũng sẽ tồn tại một cỗ u hương mê đắm. Thanh Hỏa U Lang thuộc giống loài có khứu giác rất mạnh, phát hiện ra được mùi này cũng không phải chuyện lạ.
Nó mở hai mắt ra, thanh hỏa nổi lên hừng hực, cái thân khổng lồ đó liền nhúc nhích đứng dậy rồi ngẩng đầu hú lên một tiếng dài.
Theo đó, từng tiếng xào xạc ở xung quanh liền vang lên không ngừng, thanh hỏa hiện lên ở khắp nơi. Nếu không phải đây là ban ngày thì có khi Khương Hy đã nghĩ bản thân hắn đi nhầm vào nghĩa địa rồi cũng nên.
Hắn phóng linh thức ra bao trọn vùng không gian này một chút, xác nhận số lượng cùng tu vi xong thì khóe miệng có chút hơi nhếch lên.
Thanh Hỏa U Lang dù sở hữu tu vi cao tuyệt thì bản chất vẫn là sói, mà sói thì hay sống thành đàn. Đám thanh hỏa ẩn hiện trong rừng cây này chính là bầy đàn của nó.
Thông qua linh thức, Khương Hy cơ bản có thể xác định bọn chúng có mười con, tu vi rơi vào đê giai cùng trung giai Trúc Cơ yêu thú, trong đó có một con mạnh vượt trội là đỉnh giai.
Dựa vào tu vi, hắn đoán đây là con cái ở trong đàn, là một cặp với con đầu đàn này.
Hắn đưa tay lên vuốt lông tiểu Hoàng một chút rồi nói:
“Tiểu Hoàng, trừ bỏ đỉnh giai cùng Giả Đan, còn lại xử lý được chứ?”.
Tiểu Hoàng không truyền âm nhưng tiếng meo lanh lảnh đó cũng được xem là một câu trả lời thích hợp rồi.
Khương Hy thả tiểu Hoàng ra để nó có thể tự mình hoạt động, còn về phần mình thì tỏa ra khí tức của Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều hướng thẳng về phía con Giả Đan yêu thú cùng đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú còn lại.
Thanh Hỏa U Lang phát hiện khí tức cường đại của hắn xong liền cúi gầm đầu xuống thấp một chút, hai mắt chuyển sang vẻ tập trung hơn hẳn ban đầu, từng tiếng gầm gừ trầm thấp liên tục vang lên từ kẽ răng.
Con đỉnh giai Trúc Cơ Thanh Hỏa U Lang còn lại tựa hồ cảm nhận được lời kêu gọi của nó nên nhanh chóng phóng về phía sau lưng Khương Hy, đồng dạng con Giả Đan Thanh Hỏa U Lang cũng lao đến tấn công, ý đồ trước sau cùng tập kích.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên nhưng là cong lên đầy khinh thường.
Thanh Hỏa U Lang dùng một chân trước đánh thẳng lên người Khương Hy, lực lượng mạnh mẽ mười phần, toàn thân hắn lập tức bị đánh sâu xuống một cái hố nông.
Bản thân nó cũng lưu lại không ít lực vì sợ sẽ ảnh hưởng đến quá trình hấp thụ thiên địa linh khí quan trọng của Lục Bảo Thập Quả.
Ánh mắt của nó vẫn gắt gao khóa chặt lại thân ảnh của Khương Hy ở dưới hố nông nhưng đột nhiên hai mắt của nó có chút co lại bởi thân hình của hắn lại vỡ vụn ra thành quang vụ rồi biến mất đi.
Cùng lúc đó, chân thân của hắn bất ngờ hiện hữu ở bên cạnh con đỉnh giai Trúc Cơ Thanh Hỏa U Lang kia, một ngón tay nhanh chóng đưa lên, hư ảnh sóng biển khổng lồ trong chớp mắt liền bao bọc khóa thân thể của nó lại.
“Thần Thông – Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Một chỉ bắt ra, đầu của đỉnh giai Trúc Cơ Thanh Hỏa U Lang liền nổ tung thành huyết hoa, Dục Hỏa theo đó liền bùng lên thiêu đốt không còn một mảnh.
Toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối chỉ diễn ra có hai, ba giây, diễn biến quá nhanh, kết quả đến quá vội. Cho đến khi Thanh Hỏa U Lang nhận ra thì nó liền gầm lên một tiếng cực kỳ phẫn nộ, huyết khí tỏa ra xung quanh làm rung chuyển cả không khí.
Thiên địa linh khí vì đó cũng bị nhiễu theo, tiến độ hấp thụ của Lục Bảo Thập Quả cũng bị đình trệ lại đôi chút.
Khương Hy nhanh chóng nhận ra điều này nên hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên xuất hiện ở dưới bụng của Thanh Hỏa U Lang, một chân làm trụ, chân còn lại liền toàn lực đánh thẳng lên.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá – Khuyết Nguyệt”.
Oanh!
Hư ảnh vầng trăng khuyết hiện ra, Thanh Hỏa U Lang gầm rú lên một tiếng, thân hình của nó liền văng lên trên không cách mặt đất tầm hai chục mét.
Khương Hy hạ thấp trọng tâm của mình, pháp lực gia trì lên hai chân rồi bật tung lên trời cao, một chiêu Khuyết Nguyệt khác lại xuất thủ nhưng lần này là nhắm vào đầu của Thanh Hỏa U Lang.
Rầm!
Từng tiếng răng rắc của xương vỡ lập tức vang lên, máu tươi chảy ra không ngừng, thân hình của nó liền văng về một phương của cánh rừng rồi trải dài trên mặt đất kéo theo không ít bụi bặm.
Khương Hy từ tốn đáp mình lên trên một ngọn cây rồi quan sát tiếp quá trình chín tới của Lục Bảo Thập Quả.
Về phần con Thanh Hỏa U Lang kia thì hắn cũng chẳng cần quản nữa. Lấy tu vi Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều của hắn, hai chiêu Khuyết Nguyệt là đủ miểu sát nó rồi.
Đương nhiên, bản thân hắn cũng không tự tin đến mức xuất thủ xong không kiểm tra, phạm vi rơi xuống của Thanh Hỏa U Lang vẫn còn nằm trong vùng chưởng khống linh thức của hắn nên hắn đã trực tiếp xác nhận tử vong.
Còn đám Thanh Hỏa U Lang còn lại thì hắn không cần để tâm làm gì, cho tiểu Hoàng chơi đùa một chút là được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!