Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
Chương 73: Giăng lưới
Edit by tytydauphu on wattpad
Tại tầng 2 tháp Bắc, Vu Cẩn quơ quơ móng vuốt chào tạm biệt Tóc đỏ.
Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Để hỗ trợ giấc ngủ, đèn ở tháp đôi được chỉnh ấm sau 21 giờ. Cánh cửa sổ hơi hé, ngọn gió cuối hè đầu thu mang theo mùi hoa yucca(1) thơm nhẹ, len lỏi khắp phòng, quyện vào hơi ẩm.
(1) Yucca: còn được gọi là cây ngọc giá, có nguồn gốc từ các vùng nóng khô của châu Mỹ và Caribe, mỗi cây yucca khi trưởng thành chỉ có một bông, hoa có mùi thơm nhẹ và ăn được.
Mái tóc mềm chưa kịp sấy, giọt nước vô tình chảy xuống khi Vu Cẩn bô bô nói chuyện, những lọn tóc lộn xộn nhếch lên mỗi khi có gió thổi qua.
Gương mặt thiếu niên sau khi tắm đỏ ửng, Vệ Thời đi đến đâu cậu liền theo tới đó, hai chân trắng nõn ngoan ngoãn xỏ dép lê loẹt xoẹt loẹt xoẹt, giống như thỏ đồ chơi chạy bằng điện đi theo hướng đã cài sẵn.
Vệ Thời cúi đầu, ánh mắt từ trên đánh xuống, ánh lửa sâu kín như biến thành thực thể.
“!!”Vu Cẩn theo bản năng co rúm lại, trong đầu nghĩ hỏng bét rồi.
Trước khi đến đây đã tắm rửa sạch sẽ…… Còn đặc biệt mặc một cái quần thu! Bởi vì lão đại đã từng bảo cậu mặc quần hẳn hoi, thỏ ca còn nhỏ không thể dạy hư nó!
Thỏ đồ chơi – Vu Cẩn cực kỳ lo lắng, nhanh chóng trộm kiểm tra dây cót của mình, khẩn trương túm ống quần thu, trong lòng bùm bùm nhảy loạn.
Bình tĩnh! Tối nay tới đây là để tăng điểm yêu thích —— không được làm lão đại ghét mình vì chuyện CP!
Trước khi đến đây, Vu Cẩn đã nhìn qua trang bỏ phiếu, trong lòng thoáng yên tâm.
Song đột kích Bạch Nguyệt Quang nhảy vọt với 6 triệu phiếu mới, đè CP Vi Cân ở dưới. Vô tình chứng minh cậu không phải tiểu đệ mưu mô kéo lưu lượng bằng CP với lão đại!
Tuy không biết vì sao thấy hơi mất mát —— nhưng Vu Cẩn nhanh chóng lắc lắc đầu, thỏ con trong lòng ra sức túm lấy ống quần của cậu, muốn kéo Vu Cẩn về đúng quỹ đạo.
Cậu tới kiếm điểm yêu thích đó! Cậu tới kiếm điểm yêu thích đó!
Vu Cẩn nhanh chóng nhìn quanh phòng một vòng.
Phòng của lão đại không giống mọi khi. Các trang bị huấn luyện đã được dọn khỏi ngăn tủ, đóng vào thùng giấy trên mặt đất, chồng 2-3 thùng một. Trên mặt dán một tờ giấy —— “303 tháp Nam”.
Vu Cẩn đột nhiên vui mừng.
Lão đại thăng lên cấp B sẽ dọn đến tháp Nam!
Sau giờ giới nghiêm tắt đèn, thường có một khoảng gọi là “Thời gian xã giao” mò mẫm nói chuyện trong bóng tối. Nhưng đến giờ đó 2 tòa tháp không thể liên lạc được, nếu lão đại vào tháp Nam —— vậy mình có thể kiếm điểm yêu thích mỗi ngày! Kiếm ban ngày! Kiếm buổi tối! Kiếm khi lấy đồ ăn nhẹ ở nhà ăn! Kiếm khi ôm thỏ! Kiếm mọi lúc mọi nơi!
Vu Cẩn không chút do dự xắn tay áo lên, vui vẻ muốn chuyển đồ đi ngay: “Đại ca để tôi!”
Thùng không nặng, Vu Cẩn nhảy qua nhảy lại nhanh như chớp, hai mắt tỏa sáng như thấy vật phẩm nhiệm vụ trong game chiến thuật. Người úp cả lên thùng.
Mái tóc mềm mại còn mang hơi ẩm đang ở rất gần Vệ Thời, cánh tay không ở trạng thái chiến đấu trắng trắng nộn nộn, một khi ôm hành lý là không buông ra nữa. Quần thu lỏng lẻo không biết lấy ở đâu, lộ ra một đoạn eo nhỏ phía trên dây thun, lên trên nữa là cơ eo nhàn nhạt, mỗi bước đi đều làm lóa mắt.
Vệ Thời nhìn từ trên cao xuống, ngón tay khẽ vuốt báng súng. Kim loại lạnh băng kém xa cảm xúc trong đầu.
Anh hơi nheo mắt.
—— “Mong muốn gần gũi, an ủi, chiếm hữu là những cảm xúc cần phải trải qua trong quá trình trị liệu.”
—— “Sau khi chạm vào bạn đồng hành sẽ biến mất, cho nên không cần lo lắng quá……”
“Lại đây.”
Vu Cẩn đang cố ôm thùng giấy nghe lệnh, bật thẳng dậy kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bàn tay khô ráo ấm áp của lão đại đặt trên đỉnh đầu của cậu, sờ đầu tượng trưng cho khen ngợi —— quả nhiên đại ca thích tiểu đệ tích cực dọn hành lý!
Vệ Thời chần chờ 2 giây, lòng bàn tay bị lọn tóc mềm câu lấy càng thêm nóng cháy, đôi mắt nheo lại đảo quanh thân thể thiếu niên như ăn tươi nuốt sống.
Hừ, mẹ nó sau khi chạm vào sẽ biến mất.
Thiếu niên được sờ đầu rõ ràng rất vui vẻ, hận không thể nhấc hết hành lý lên một lúc: “Khi nào đại ca dọn vào tháp Nam vậy? Tôi đang ở phòng 702 tầng cao nhất……”
Vệ Thời: “Ngụy Diễn là bạn cùng phòng của cậu.” Câu trần thuật.
Vu Cẩn ưm một tiếng, bởi vì đột nhiên nhắc tới Ngụy Diễn nên ánh mắt mang vẻ mờ mịt.
Vệ Thời: “Một Vi Cân khác?”
Vu Cẩn ngẩn ngơ, thùng giấy suýt nữa rơi xuống, vành tai nháy mắt hồng thấu: “Vi, Vi Cân nào ạ……”
Giây tiếp theo, bàn tay phủ kín vết chai giữ chặt khuỷu tay thiếu niên, hộp giấy bộp một cái rơi xuống đất. Người đàn ông mang gương mặt không cảm xúc áp cậu vào góc tường, như thể đang hù dọa thỏ con vì làm rơi cả cà rốt.
“Giao lưu,” Vệ Thời cúi xuống thì thầm bên tai cậu: “Đối tác CP.”
Vu Cẩn bị bỏng từ tai lên tới mặt, theo bản năng gật đầu.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vệ Thời, đường nét gương mặt trở nên sắc bén dưới ánh đèn hơi tối, khiến người khác không khỏi sợ hãi. Anh lạnh lùng mở miệng, mang theo khí thế gần như uy hiếp: “Phân đoạn trong show, người xem bầu chọn. Có tiếp xúc thân thể, ôm – ôm – ấp – ấp.”
Vu Cẩn rốt cuộc cũng hoàn hồn, trong lòng căng thẳng. Trước khi tư duy logic kịp hoạt động, điều lo lắng nhất lại hiện lên.
Đại ca quả nhiên biết Vi Cân, đại ca không thích Vi Cân…… Đại ca đang, đang tức giận! Trong đầu lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên đại ca ghét tạo CP.
Thỏ con trong lòng lại anh anh anh cuộn lại lần nữa, Vu Cẩn không thể không duỗi từng con ra. Rõ ràng đã đoán trước như vậy nhưng lại ẩn ẩn mất mát.
Giống như thú non quen ôm đồng bạn, đột nhiên biết được ôm ôm ấp ấp là không ra thể thống gì, vội vàng muốn ôm nữa lại bị túm đuôi kéo lại.
Vu Cẩn phản ứng lại, hoảng hốt nói: “Đại ca yên tâm, tôi tôi tôi……”
Vệ Thời uy hiếp xong: “Muốn tạo CP với ai?”
Vu Cẩn đáp ngay: “Caesar!”
“……” Người đàn ông không nói một lời, lại nhìn Vu Cẩn khiến cậu dựng hết tóc gáy.
Vu Cẩn cảm thấy khủng hoảng, đưa ra đáp án thứ 2: “Ngụy, Ngụy Diễn……”
Khóe miệng Vệ Thời nhúc nhích, làm thỏ con không dám ngẩng đầu như rơi xuống hầm băng.
“Cậu rất thân với hắn?”
Vu Cẩn run rẩy lắc đầu: “Không! Chưa nói được mấy câu!”
Vệ Thời nhàn nhạt: “Muốn ôm ôm ấp ấp với hắn?”
Vu Cẩn kinh ngạc đến ngây người, lập tức lắc lắc đầu, thậm chí bắt đầu tủi thân.
Nếu có thể, tất nhiên sẽ không ngần ngại đáp là đại ca, cậu có đại ca tốt nhất thế giới che chở……
Vệ Thời nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu. Thỏ con không nhảy sang ruộng nhà khác, chỉ là ngốc nghếch thôi. Anh bất đắc dĩ, hạ giọng, nói: “Không muốn làm cộng sự với tôi, hửm?”
Vu Cẩn sửng sốt.
Lão đại dựa vào quá gần, giọng nói ngay sát bên tai làm sống lưng của cậu nhũn ra. Từ góc độ của cậu có thể nhìn đến hầu kết của khẽ di chuyển của anh, chất giọng như lưỡi dao được đốt trong rượu, rõ ràng có thể một nhát trí mạng lại mài từng chút, toát ra vẻ dịu dàng ẩn giấu trong khe đá lạnh lẽo. Từ cột sống, đến vai, cánh tay, thắt lưng, bụng đều bị mềm hóa thành bùn.
Cậu phản ứng lại ngay sau đó.
Ý đại ca là, vậy mà lại là —— Vu Cẩn theo bản năng ngẩng cằm lên, ánh mắt vẫn còn ngây dại nhưng hơi thở đã dồn dập.
Người đàn ông cúi đầu: “Một lần cuối cùng. Muốn ghép đôi cùng ai.”
Mắt Vu Cẩn sáng lên, vừa kích động vừa xấu hổ: “…… Đại ca!”
Vệ Thời hài lòng gật đầu.
Vu Cẩn lại làm mất hứng: “Nhưng mà số phiếu của song đột kích Bạch Nguyệt Quang cao hơn……”
Vệ Thời: “Bỏ phiếu không thành vấn đề. Chỉ cần cậu muốn.”
Giây tiếp theo, người đàn ông ấn Vu Cẩn vào góc tường, thân hình cũng chen vào góc chật chội đó. Rèm bị gió nhẹ thổi lên, phất qua mặt Vu Cẩn, hơi ngứa ngáy. Thiếu niên không nhịn được ngẩng đầu lên, giống như con mồi tươi ngon tự nhảy vào tròng, chơi đùa như thế nào cũng sẽ không phản kháng.
Tư thế hiện tại cực kỳ ái muội.
Có lẽ vì khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ nên thiếu niên không thể suy nghĩ được gì. Đầu óc không thể xoay chuyển vẫn vui vẻ bởi vì thân mật.
Hô hấp của hai người dây dưa trong không gian chật hẹp.
Vệ Thời định kéo rèm ra bỗng đổi ý.
Thú dữ trong ý chí không thể khống chế bằng dây cương nữa bị thả ra.
Vệ Thời nặng nề nhìn cậu, biểu cảm hờ hững, máu trong người sôi trào muốn cắn đứt cổ con mồi, chinh phục đến khi cậu khóc thút thít xin tha, xâm chiếm sự yếu ớt của cậu bằng phương thức thô bạo nguyên thủy nhất, vấy bẩn cậu, đánh dấu cậu.
Người đàn ông khàn giọng lên tiếng: “Ngẩng đầu, nhìn tôi.”
Vu Cẩn nhẹ nhàng ngẩng đầu, hai má nóng bừng: “Đại ca ——”
Hormone mãnh liệt áp bách gần như bạo lực, Vệ Thời thuận theo tâm ý áp sát, chỉ một bước nữa thôi là ép thỏ con mềm mụp thành bánh có nhân.
Người đàn ông nâng tay, đầu ngón tay vuốt ve trên cổ Vu Cẩn, anh ra lệnh: “Gọi tên tôi.”
Vu Cẩn cứng đờ: “Tôi, tôi……”
Vệ Thời nhíu mày.
Tim Vu Cẩn như vọt lên cuống họng: “Vệ, Vệ Vệ Vệ……”
Sau đó theo bản năng bật ra, cực kỳ tin tưởng vào trực giác: “Vệ ca!”
Vệ Thời khựng lại.
Đôi mắt thiếu niên bị nhốt dưới thân sáng ngời, rõ ràng ngốc đến mức tự nấu mình lên giao đến tận nhà, rồi lại vừa vặn chặn lại ở tuyến lý trí cuối cùng của anh.
Đồng tử của Vu Cẩn trong veo, mi mắt cong cong, thậm chí còn cọ cọ ngón tay đang đè lên động mạch của mình.
Thú dữ chuẩn bị tuột xích chợt bị thít chặt.
Dây trói cuối cùng đã nằm trong tay thiếu niên.
Không phải bây giờ.
Vệ Thời bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, thu hồi ánh mắt.
Dây câu mảnh câu thỏ con, câu 2 tháng mới bắt được một nhúm lông mềm.
Thỏ con bị câu lên chỉ biết gọi đại ca.
Đã đến lúc thu dây thay mồi, đổi thành giăng lưới bắt thỏ.
Ở đối diện, Vu Cẩn rốt cuộc cũng để ý tới tư thế của hai người. Mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng mà lật lại ký ức, nhớ tới quan tài chật hẹp trong phó bản “The Judgement”, mình cũng cọ lão đại như thế này.
Chẳng qua hiện tại đang ở trong phòng ngủ thiếu ánh sáng mà thôi.
Thiếu niên ngẩng mặt tròn nhỏ lên, ngốc nghếch hỏi ý: “Đại ca?”
Vệ Thời nhập một tin nhắn vào đầu cuối. Duỗi tay, chỉnh lại tư thế cho Vu Cẩn rồi lui khỏi khoảng cách cảnh báo.
“Đứng lên.” Người đàn ông nói.
Xoạt một tiếng, rèm được Vệ Thời kéo ra.
Màn đêm cùng ánh sao lọt vào cửa sổ, hương hoa yucca quyện theo gió đêm bay đến. Đối diện là tháp Nam đang chìm trong tiếng nói chuyện ồn ào.
Trước giờ giới nghiêm có không ít thực tập sinh đi lại trên hành lang, tìm một bàn mạt chược thiếu 1 chân, hoặc là hóng mát nói chuyện phiếm luyên thuyên trên trời dưới đất. Tầng 4 có một đám tuyển thủ tụ tập hát Karaoke, Tần Kim Bảo đang nằm trên chiếu ở tầng 5 nghe “Liệt truyện thứ 28 về Tần đại tướng quân Mông Điềm”, Bạc Truyện Hỏa mở cửa sổ nhảy múa ở tầng 7.
Tầng 6, Tóc đỏ giơ đầu cuối chụp ảnh tự sướng.
Sau đó nhanh chóng gửi tin cho Vệ Thời: “Hoàn thành!”
Vu Cẩn vẫn mê man như cũ.
Vệ Thời: “Tôi nói rồi, bỏ phiếu không thành vấn đề.”
Trên Star Network.
ID thực tập sinh Crowson – Mao Thu Quỳ.
“—— ảnh selfie hôm nay, hì hì hì. [ hình ảnh ]”
Lưu lượng trước đang ở đỉnh cao, fan lập tức chen chúc kéo đến.
“Sô pha!!”
“Tôi tuyên bố, hôm nay Nhị Ngốc Crowson được bảo bảo đây nhận thầu!”
“Nhị Ngốc, tóc của cậu nhuộm từ rượu hồng thành dưa hấu đỏ khi nào thế?? Tự chụp không tệ ——”
Fan đang gõ phím sững sờ.
“Móa?!” Cô nhanh chóng khoanh vòng một chỗ, chụp lại màn hình post lên:
“A a a a cảnh phía sau, móa là Tiểu Vu và…… Vệ Thời? Ôm ngực —— a a a a! Hai người kia đang Làm! Cái! Gì!!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!