Diễm Chi
Chương 35
Tôi đang đi thì nghe tiếng con Nga hét lên:
– Chi, đứng lại…
Nghe thấy đấy nhưng lửa giận trong tôi đang ngùn ngụt nên tôi mặc kệ mà chạy tiếp. Phía sau tiếng con Nga nhỏ lại một chút chắc do nó không đuổi kịp tôi.
– Chi, nghe tao nói đã, đứng lại đã, nghe xong đi đâu tao sẽ đi với mày. Dừng lại đi, tao xin… Á… tao đau quá!
Tiếng nó gọi không đủ sức níu chân tôi, nhưng tiếng la đau đớn đó lại khiến tôi hẫng lại một nhịp, quay đầu nhìn lại mới thấy con Nga bị vấp ngã, đầu nó đập vào bên cạnh vỉa hè nên rớm máu. Lúc này tôi nửa muốn đi tiếp nửa thấy lo cho nó nên, đứng lại suy nghĩ. Bất ngờ dưới bụng khẽ cuộn lên một cảm giác khó chịu.
Cảm giác ấy khiến tôi có một chút chậm lại, cộng với việc thấy máu trên trán cái Nga chảy nhiều hơn nên tôi quyết định quay lại đỡ nó dậy. Tiện nghe xem nó muốn nói gì.
Cái Nga thấy tôi lại gần thì túm chặt tay tôi không chịu buông, dường như nó sợ tôi sẽ chạy đi tiếp. Phải đến khi tôi nói sẽ không đi nữa nó mới chịu thả lỏng ra một chút, nhân cơ hội đó tôi thả con dao, rồi rút tay ra rịt lấy vết thương trên trán nó rồi hỏi:
– Có đau không?
Nó không trả lời mà đánh nhẹ vào người tôi mà trách:
– Con điên, mày dọa tao đứng tim.
– Dọa cái gì, tao cũng tính tới đối chất một lần để xem mụ ta nói gì.
Nó đưa một tay còn lại ấn đầu tôi rồi hỏi:
– Mày nghĩ mụ ta sẽ thừa nhận, mà cứ cho là thừa nhận đi thì mày định làm gì.
– Tao.. tao chưa nghĩ ra, cứ để xem mụ ta nói gì rồi tình tiếp.
Nó thở dài nhìn tôi rồi than:
– Bao giờ mày mới lớn hả Chi, mày nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi đấy. Mày xem mụ ta là ai, ở đây nói tai to mặt lớn thì không phải nhưng cũng gọi là người có máu mặt. Có thế mới trụ được với cái nghề này bao năm. Xã hội đen hay công an bà ấy đều quen cả, tao với mày là hai đứa nhà quê ra không tiền không địa vị. Bà ấy di tay một cái là chết cả đám.
Cái này tôi hiểu chứ, hiểu quá rõ là đằng khác, cũng vì hiểu nên mới chọn cách quay lại.
Bất chợt dưới bụng tôi lại khẽ cuộn lên một cơn đau, cơn đau này đau đến mức tôi phải khẽ nhăn mặt một cái. Cái Nga thấy tôi nhăn nhó thì hỏi:
– Mày sao đấy.
– Tao đau bụng.
– Sao mà đau, đến tháng hả. Bình thường đến tháng mày có đau đâu, hay lại đau dạ dày?
Nhìn cái vẻ lo lắng lộ rõ trên gương mặt của nó mà tôi thật thà thú nhận:
– Không, mụ ta bảo tao có chửa.
– Mụ nào, mụ chủ hả, mà sao lại là mụ ấy bảo, tao không hiểu.
Tôi thở dài rồi kể lại cho nó nghe đầu đuôi câu chuyện, nghe xong mặt nó xám ngoét đầy lo lắng. Nó nhìn tôi nửa giận nửa thương mà mắng:
– Con ngu này, đừng nói với tao thuốc hôm trước tao mua mày không uống nhé.
– Tao.. lúc đó tức quá nên vất sọt rác rồi.
– Ngu ơi là ngu, tao biết ngay mà rời tao ra là mày chết. Tao đã cố tình mua thêm một viên khẩn cấp bỏ vào đấy thế mà không chịu uống. Bây giờ thì mày thấy cái giá của việc không nghe lời tao chưa hả con ngu.
Tôi đang lo sợ lại nghe nó chửi nên quẫn quá mà khóc luôn, mặc kệ một vài người đi đường đang nhìn tôi cứ ngồi thế mà khóc như đứa trẻ lạc mất mẹ. Cái Nga thương tôi quá cũng khóc theo, hai con cứ thế ngồi giữa cái nắng vàng vọt, hanh hao của mùa thu mà khóc.
Bầu trời trên kia mây đen kéo đến lúc nào cũng chẳng hay biết, tới khi cả hai bị mưa ướt hết mới thôi khóc nhìn nhau. Trời đã vào cuối thu vậy là lại có một cơn mưa rào như thể đang đầu hạ. Một chút ngạc nhiên nhưng lại thích thú, nhìn cái Nga tôi mạnh bạo đề nghị:
– Tao với mày tắm mưa đi, đằng nào cũng thế rồi, tắm mưa một lần hy vọng trôi bớt cái đen đi. Cũng xem như gột rửa lại con người tao với mày, sau hôm nay thì nghỉ ở đó về quê làm lại cuộc đời.
– Không được, mày đang thế mà tắm là dễ cảm lắm.
– Quan trọng gì, nếu tao có thật cũng chả đủ sức lo cho nó. Mày cứ kệ tao một lần cho thoải mái. Mà cái vết thương của mày có xót không, có sợ nước vào nhiễm trùng không.
Nó nhìn tôi khẽ lắc lắc cái đầu rồi kéo tôi chạy thật nhanh, hai đứa con gái cứ thế nắm tay nhau vừa chạy vừa la hét. Người ngoài nhìn sẽ chửi chúng tôi hâm, nhưng họ đâu biết do lòng hai đứa tôi chất chứa nhiều nỗi đau quá nên đành phải nhờ tới cơn mưa để mong xoa dịu được vết thương lòng.
Chạy được chừng 10 phút thì tôi không thể cố thêm nữa mà phải quay về vì bụng tôi càng ngày càng đau. Cái Nga lại cố gắng dìu tôi về, tôi thậm chí còn không dám dựa vào người nó vì sợ sẽ chạm vào mấy vết bầm trên kia làm nó đau, cứ thế cố cắn răng mà đi về phòng trọ.
Tôi đã dọn hết đồ khỏi đây nên đành lấy tạm quần áo của nó mặc, tôi cao hơn nó nửa cái đầu nên mặc đồ của nó nhìn có chút buồn cười. Hai đứa nhìn nhau lại cười một trận sảng khoái, nhưng rồi tôi cũng không thể tiếp tục cười vì càng cười thì cơn đau càng dồn dập tới.
Cái Nga đỡ tôi nằm xuống giường rồi bảo:
– Nghỉ một lát đi nếu vẫn không đỡ đau tao đưa mày đi khám, chắc tại mới dính mà chạy nhiều nên ảnh hưởng đấy.
– Thôi tao ngại lắm, không dám đi đâu.
– Đằng nào mà chẳng phải đi, khám một lần để xem tình hình thế nào còn biết đường mà tính. Cái gì trì hoãn được chứ việc này là không được, càng để lâu cái thai càng to, càng nguy hại cho sức khỏe của mày.
Tôi nhìn nó dè dặt hỏi:
– Ý mày là…
Nó không chờ tôi hỏi hết câu mà gật đầu luôn xác nhận:
– Đúng, ý tao là nếu lỡ có thật thì nên bỏ đứa nhỏ đi.
– Nhưng mà..
– Nhưng nhị cái gì mày còn nhỏ còn cả tương lai phía trước, bây giờ mày sinh nó ra xem như vất bỏ luôn tương lai. Hơn nữa mày có thai thì cùng lắm đi làm được 1 2 tháng nữa khi lộ bụng rồi sẽ chẳng ma nào nó thuê nữa. Khi ấy đến cái thân mày mày còn chẳng lo xong thì lấy gì mà lo cho đứa nhỏ. Còn bố mày nữa, ông ấy sẽ sống sao khi mày vác cái bụng về. Bố mày khổ cả đời rồi đừng để ông ấy phải chịu thêm điều tiếng nữa. Cả cái Hương nữa, bố mẹ mày ly hôn nó đã bị bạn bè nói ra nói vào giờ lại thêm mày nữa thử hỏi nó có nghỉ ngang như mày ngày xưa hay không?
Nó nói tới đâu tôi khóc tới đấy, dù mấy lời ấy là tàn nhẫn, dù có người nói nó độc ác khi đang tâm giết đi một sinh linh nhưng xét cho cùng cũng vì nó lo cho tôi. Và mấy lời nó nói cũng chính là điều mà tôi đang nghĩ.
Nó lau nước mắt cho tôi rồi an ủi:
– Thôi nín đi, còn có tao đây, tao sẽ lo ổn thỏa cho mày không phải sợ gì cả. Tước đi mạng sống của nó là tàn nhẫn nhưng đem nó đến cuộc đời mà không thể cho nó những gì tốt đẹp nhất thì cũng độc ác không kém.
Tôi rúc sâu thêm một chút nữa vào lòng nó, tôi muốn tìm một chút hơi ấm để có cảm giác an tâm. Cứ thế hai đứa nằm ôm nhau mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.
Tôi không rõ nó đang nghĩ gì, còn tôi thì nghĩ về những điều mà nó phân tích. Tôi đã từng có quãng thời gian lủi thùi một mình do mẹ bận làm, hơn ai hết tôi hiểu cảm giác tủi thân và đau lòng khi thiếu thốn tình cảm ra sao. Chính vì thế tôi không muốn đứa nhỏ này lại rơi vào hoàn cảnh giống tôi, không muốn mỗi khi đêm về nó lại ngước lên nhìn tôi mà hỏi:
– Mẹ ơi, bố đâu, sao ai cũng có bố còn con thì không?
Dù tôi biết quyết định ấy là tàn nhẫn là độc ác, nhưng nếu tôi trưởng thành hơn một chút, gia đình tôi có kinh tế hơn một chút thì mới có thể lựa chọn. Còn bây giờ tôi chẳng có gì trong tay đành phải phó mặc đời mình cho số phận.
– ——*——-*——-
Ngẫm nghĩ hồi lâu tôi sực nhớ ra mà lay cái Nga nói:
– Chết rồi tao bỏ quên con dao của mày ở ngoài đường, chỗ mày bị ngã ấy.
– Con điên giờ này còn nghĩ đến mấy việc ấy. Thôi tạnh mưa rồi, dậy đi ăn cái gì rồi tao đưa mày đi khám.
– Nhưng mà mày người ngợm thế kia đi kiểu gì.
– Không sao mặt thì trang điểm đậm lên, sau đó mặc bộ đồ dài tay là ok. Quan trọng phải lo cho cái bụng mày trước đã.
Quãng thời gian ấy tôi thực sự biết ơn con Nga nhiều lắm, đã có lúc tôi nhìn cái cách nó lo lắng cho tôi mà chạnh lòng nhớ tới mẹ. Nếu có mẹ cạnh bên thì liệu tôi có thể giữ lại đứa nhỏ hay không. Nghĩ rồi lại tự cười chính mình, nếu mẹ vẫn thương tôi thì đời tôi đâu phải làm cái nghề nhơ nhớp này, thế nên cũng đâu cần phải suy nghĩ đến việc giữ hay bỏ kia chứ.
Mãi tới khi cái Nga hối thúc tôi mới vơ lấy chiếc túi xách màu bạc ban nãy bị tôi vất chỏng chơ dưới nền nhà do cú mở cửa bất ngờ của con Nga. Cầm đến rồi theo thói quen tôi mở ra lấy điện thoại kiểm tra, có cả thảy 5 cuộc gọi nhỡ, 2 cuộc của bố tôi và 3 cuộc của mụ chủ. Cái Nga có ý bảo tôi gọi lại cho bố nhưng tôi lắc đầu từ chối:
– Thôi, tao sợ nghe thấy giọng bố lúc này tao sẽ tủi thân mà khóc mất. Chờ đến khi nào ổn thỏa một chút tao sẽ gọi lại.
– Thế có gọi lại cho mụ ta xem mụ hỏi gì không.
– Kệ đi, chắc mụ hỏi xem tao đi khám thế nào thôi. Lúc sáng còn dặn tao không được khai tuổi thật mà phải bảo 20 21 tuổi nữa cơ.
Cái Nga nghe tôi kể thì nhếch mép cười rồi lầm bẩm:
– Mụ này cũng lo xa đấy.
Tôi nghe không được rõ lắm nên hỏi lại, nhưng nó lại nhún vai hỏi tôi:
– Mày biết vì sao mụ ta dặn thế không.
– Chắc là sợ nhỏ tuổi thì bác sĩ không khám hả.
– Con điên, vì mụ là chủ mưu, mà mày khi ấy chưa đủ 18 tuổi mụ sợ dính dáng đến luật pháp nên phải đề phòng.
Tôi vẫn ngây ngô chưa hiểu gì, cái Nga phải kỳ công giảng giải thêm một hồi nữa tôi mới hiểu ra. Hiểu rồi thì đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ:
– Hay tao với mày kiện mụ ta, hai đứa mình không xử được mụ thì mượn pháp luật xử.
– Rồi mày sẽ mất nhiều thứ hơn nữa, mày tưởng kiện được mụ là đơn giản. Phải có người trong ngành chống lưng mụ mới mua bán dâm trá hình như thế được. Hơn nữa mày kiện cho sự việc bung bét thì người nhục nhã nhất sẽ là mày, là gia đình mày. Nghĩ đi cái nghề của mình thì ai người ta tin? Rồi cả mày, bố mày và cái Hương nữa sẽ chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn đời đâu.
Vẫn luôn là nó suy nghĩ thấu đáo, ngày hôm nay nếu không có nó thì chẳng biết tôi sẽ mắc thêm bao nhiêu sai lầm nữa. Ngậm ngùi phận con kiến nên đành nghe theo sự sắp xếp của cái Nga, đi ăn tạm bát phở lấy sức còn đi khám.
Tâm trạng không tốt nên tôi cũng chẳng nuốt nổi, nhìn sang bên cạnh cái Nga cũng bỏ dở hơn nửa bát. Hai đứa nhìn nhau thở dài rồi tiếp tục công việc quan trọng nhất.
Xe chạy tới đường Trần Đăng Ninh thì dừng lại trước một phòng khám phụ sản khá lớn. Phía bên trên có một biển hiệu màu xanh dương ghi đậm dòng chữ “Phòng khám sản khoa Quốc Việt”. Đứng ngoài này cũng có thể nhìn thấy mấy bệnh nhân đang ngồi hàng ghế chờ ở phía trong. Hầu như ai cũng có chồng đi cùng, chỉ có mình tôi là không.
Tôi run lắm không dám bước qua cửa khiến cái Nga phải cau mày nói:
– Ở nhà tao đã nói sao rồi, vào đi mày không có nhiều lựa chọn đâu, đừng có mà để mọi người ở đây chú ý.
Tôi bị cái trợn mắt của nó dọa cho đến mất luôn cả hồn vía mà ngoan ngoãn làm theo lời nó yêu cầu như một cái máy. Từ việc đăng ký tên đến việc cần làm những xét nghiệm gì nó đều đăng ký cho tôi cả. Việc của tôi là ngồi chờ tới lượt thì vào khám. May mà có nó ở bên cạnh nắm tay động viên nên cũng bớt run đi nhiều.
Sau khi thử nước tiểu thì tôi với cái Nga ra hàng ghế chờ đến lượt siêu âm. Ngồi khoảng 30 phút thì tới lượt, vừa nghe thấy gọi đến tên mình mà tim tôi như quả chuông bị gõ mạnh một cái khiến cho tứ chi đều rụng rời. Cố lắm mới lết được đến giường khám, nhưng vị bac sĩ nam kia lại yêu cầu:
– Cởi cúc quần ra, rồi kéo trễ xuống một chút.
Tôi tuy làm nghề này nhưng ở đây vẫn có chút run phải tới khi bác sĩ hối thúc lần nữa tôi mới mau chóng làm theo. Bác sĩ có bôi một thứ chất lỏng gì đó sau đó di chuyển đầu siêu âm quanh bụng. Phần dưới rốn là bác kiểm tra kỹ nhất, sau đó hơi cau mày đọc kết quả:
– Thai tương đương 7 tuần 4 ngày, chưa có tim thai. Có dấu hiệu động thai cộng bóc tách 30%. Bây giờ bảo người nhà đưa lên tầng hai khám phụ sản sau đó lấy đơn thuốc. về nhà nhớ tuyệt đối không vận động mạnh, tạm thời tránh quan hệ và hạn chế đi lại nhiều. Uống thuốc đúng theo đơn rồi 1 tuần sau quay lại đây bác kiểm tra lại. Có gì muốn hỏi thêm có thể ra quầy, cô sẽ giải thích kỹ hơn cho cháu hiểu.
Tôi vâng dạ cảm ơn bác sĩ rồi cùng cái Nga ra quầy để cô giải thích thêm:
– Tình trạng của cháu là đang bị động thai khá nặng, thời gian này phải tuyệt đối nghỉ ngơi, hạn chế đi lại và uống thuốc đúng theo đơn của bác sĩ nhớ chưa.
Cái Nga nghe đến đây thì nhanh nhảu hỏi:
– Động thai thì có dễ xảy thai luôn không cô.
– Sản phụ động thai lại kèm theo bóc tách 30%, khả năng sảy thai rất cao. Vì thế phải tuyệt đối tĩnh dưỡng và uống đúng theo đơn thuốc của bác sĩ kê. Bây giờ có đăng ký khám phụ sản luôn không để bác viết giấy.
Tôi còn chưa kịp gật đầu thì cái Nga kéo mạnh tôi ra một góc rồi bảo:
– Khám xét làm gì nữa cho tốn tiền, kết quả như vậy là ông trời thương mày rồi. Nếu sảy thai tự nhiên mày sẽ không phải đau đớn đi nạo, lại đỡ tốn tiền. Đi bây giờ đi về nhà tao có cách giúp mày rồi.
Nói rồi nó cũng chẳng chờ tôi đồng ý mà kéo tôi luôn ra ngoài, phía trong mấy người đang nhìn hai đứa tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Có thể họ đã đoán được mục đích của bọn tôi nên có người hơi nhếch mép khinh bỉ một chút.
Tôi không bận tâm mấy thứ ấy vì xét cho cùng tôi chẳng biết họ là ai và họ cũng chẳng biết tôi nên không quan trọng. Cái quan trọng bây giờ là cái Nga có cách gì cho cái thai của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!