Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt - Chương 72: Lạnh lùng sắc bén
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt


Chương 72: Lạnh lùng sắc bén


Edit: Sơ Ngọc

Beta: Sơ Bạch

***************

Sau khi Chu Đồ tiếp mấy cuộc điện thoại, biểu tình liền không ngừng biến hóa, từ lúc bắt đầu là kinh ngạc, khó có thể tin đến dần dần chết lặng.

Hắn nhìn về phía Mục Vân Tu, yên lặng truyền đến ánh mắt đồng tình.

Không biết tổ tông này lại làm cái gì, tự nhiên lại muốn đi đâm Mục tổng một đao, quá thảm.

Nếu đổi thành là hắn, ôm đùi còn không kịp, còn tổ tông này thích tìm đường chết, lần này lật thuyền rồi.

Hắn đồng tình với người nào đó chỉ có hai giây, nhiều một giây cũng không thể kiên trì được nữa.

Chu Đồ vừa định đem tin tức xấu hắn vừa nghe được nói cho Mục Vân Tu, đã bị cảnh tượng kì diệu đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa làm cho sợ ngây người, trong mắt không khống chế được toát ra kinh diễm cùng si mê.

Ma âm quỷ lịch khi người lạc vào trong cảnh tâm kinh đảm hàn cũng không thể làm hắn thu hồi ánh mắt.

Đối mặt với một màn cảnh tưởng thần kỳ này, hắn luyến tiếc đem ánh mắt dời đi dù chỉ một chút!

Lần đầu tiên!

Có lẽ là duy nhất một lần trong kiếp này, hắn thế nhưng cách thần tích gần như vậy!

Có cùng phản ứng giống Chu Đồ thậm chí còn có vài phần hơn đó là Mục Vân Tu.

Hai người biểu tình đồng bộ ít nhất có tám phần.

Những người khác cùng bọn họ cũng có phản ứng không khác lắm.

Ngoại trừ Y Y.

Cô nhìn ảo ảnh đột nhiên xuất hiện, trong mắt không có kinh diễm si mê, không có sợ hãi, chỉ có nghi hoặc nhàn nhạt.

Hơi thở quen thuộc……

Là cái gì đây?

Cô cảm thấy chính mình hẳn biết nó là cái gì, nhưng lại không có một chút ký ức.

Mím chặt cánh môi cùng nếp nhăn thật sâu giữa lông mày, làm cô thoạt nhìn giống như không quá thoải mái.

Trong đầu cô tựa hồ tồn tại một mảng bụi gai, đem ký ức gắt gao vây quanh, nếu cô mưu toan đột phá phiến bụi gai kia để thu hoạch ký ức, liền sẽ bị bụi gai hung hăng phản kích.

Nếu cứ chấp nhất có ý định đột phá phiến bụi gai kia, trái tim cũng sẽ ẩn ẩn bị làm cho đau đớn theo.

Trực giác của Y Y nếu mạnh mẽ đột phá bụi gai trong đầu, đối với chính mình tuyệt đối có hại.

Như vậy, có phải một ngày nào đó bụi gai biến mất, ký ức cô liền sẽ trở về, đồng thời tình trạng đau đớn của trái tim cũng sẽ không thuốc mà khỏi có đúng không?

Loại ý tưởng này vừa mới toát ra, rốt cuộc liền không có cách nào ức chế lại.

Như vậy, phải làm sao mới có thể làm cho bụi gai trong đầu biến mất?

Đột nhiên, Y Y lại nghĩ đến ấn ký hình nửa chủy ở ngực kia……

Không ai chú ý tới sự khác thường của Y Y, cũng càng không ai biết, một đứa trẻ bốn tuổi nháy mắt liền thay đổi nhiều ý niệm như vậy.

Ở phật đà tĩnh tọa Phạn xướng khởi, trong nháy mắt ma âm quỷ lịch hoàn toàn tiêu tán kia, Y Y đột nhiên ngước mắt nhìn về phía một chỗ sâu trong ảo ảnh, ngay sau đó dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay của Mục Vân Tu, bay nhanh tới gần ảo ảnh, đôi chân ngắn nhỏ lúc này tựa hồ như bùng nổ lực lượng tốc độ kinh người.

Y Y tránh thoát làm Mục Vân Tu nhanh chóng hoàn hồn, hành vi của tiểu gia hỏa làm hắn chớp mắt ngốc một cái, sau đó liền sốt ruột.

“Y Y, trở về! Mau trở lại, đừng chạy loạn!”

Tiếng của Mục Vân Tu làm Chu Đồ bừng tỉnh khỏi trầm mê ảo ảnh.

“Đậu má, chạy cái gì, hai người muốn đi đâu đó!”

Ba người trước sau đuổi theo, cách ảo ảnh càng ngày càng gần, phật đà Phạn xướng tựa hồ cũng càng ngày càng rõ ràng, ngoại trừ Y Y, thần sắc của Mục Vân Tu cùng Chu Đồ đều xuất hiện nỗi hoảng hốt khác nhau, thậm chí ẩn ẩn hiện ra vẻ mặt từ bi.

Y Y quay đầu lại, tức khắc phát hiện bọn họ khác thường, tật ngôn quát bảo Mục Vân Tu đừng lại.

“Không cần đi theo em, trở về!”

Tiếng trẻ con thanh thúy làm sự hoảng hốt của Mục Vân Tu biến mất, mà chính là kinh ngạc, chuyện tới bây giờ, hắn tự nhiên đã phát hiện ra không đúng, ảo ảnh này tuyệt đối không phải bình thường!

Y Y cũng rất không thích hợp.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tiểu gia hỏa lạnh lùng sắc bén với hắn như vậy.

“Y Y, chúng ta rời khỏi nơi này, đừng đi mạo hiểm được không.”

“Nhị ca, em không có mạo hiểm, nơi đó có thứ thuộc về em, em phải đi lấy lại.”

Mục Vân Tu không hiểu tiểu gia hỏa cho tới nay luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, như thế nào hôm nay đột nhiên lại không nghe lời, càng không hiểu sao cô vội vàng, hắn chỉ biết nếu còn tiếp tục đi có lẽ sẽ có nguy hiểm.

“Y Y nghe lời, đừng đi, cùng nhị ca về……”

Đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN