Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?
Chương 9
09.
Nếu Hà Dục muốn đi mua quần áo, Sở Tầm nhất định sẽ đi cùng. Lúc này nhân vật gì gì đó cũng không quan trọng nữa, cùng lắm thì buổi tối xem lại phim lần nữa, không chừng còn có thể tăng ảnh hưởng, lĩnh ngộ thêm.
Nhất thời tâm tình Sở Tầm vô cùng tốt, vẫn không nghĩ tới vì sao Hà Dục luôn đơn giản lại hy sinh thời gian nghỉ ngơi quý báu đi mua quần áo.
Hà Dục hẹn Sở Tầm hai giờ buổi chiều. Bởi vì Sở Tầm gần khu thương mại, Hà Dục sẽ đến chỗ Sở Tầm trước rồi hai người mới đi chung tới khu thương mại.
Công tác của Hà Dục vẫn luôn rất bận, hơn nữa Sở Tầm vừa ra khỏi cửa là nửa năm trôi qua, số lần hai người đi chung với nhau mấy năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sở Tầm trong lòng thầm tưởng tượng lần đi chung này thành một lần hẹn hò.
Lòng mang loại ý niệm bí ẩn, cậu trang điểm một lượt mới ra ngoài. Sở Tầm mặc một cái áo T-shirt trắng, phía dưới là quần đen. Tuy mặc vậy rất đơn giản nhưng hiệu quả phối hợp rất cao. Sở Tầm xử lý tóc mái một chút, trong gương liền hiện ra một thiếu niên nhỏ tuổi đơn bạc.
Giống hệt như thần thoại Hy Lạp quỳ gối bên dòng suối thưởng thức dung nhan thiếu niên kiều diễm của chính mình.
Hôm nay cậu không đeo khẩu trang, thoải mái hào phóng đứng ở ga tàu điện ngầm. Trong lúc chờ Hà Dục đến, Sở Tầm cầm điện thoại lên chơi.
Chơi một lát, cậu cảm thấy có người nhìn lén mình chằm chằm. Đây là bệnh nghề nghiệp, các minh tinh đều rất nhạy cảm với ánh nhìn từ người khác. Cậu quay đầu nhìn xung quanh tàu diện ngầm một lần, không phát hiện ra kẻ rình coi mà thấy Hà Dục từ ga đi đến.
Sở Tầm vừa thấy Hà Dục liền quăng chuyện có ai nhìn trộm ra sau đầu.
Nơi Sở Tầm đưa Hà Dục tới là khu thương mại lớn nhất Bắc Thành, hầu hết các nhãn hiệu thời trang nam đều có ở đây. Sở Tầm hỏi Hà Dục muốn mua dạng phong cách nào, Hà Dục nghĩ nghĩ một lát.
“Nghiêm túc một chút, không cần quá nghiêm túc đâu, anh muốn đi ăn cơm cùng với một sư muội.” Hà Dục chăm chú nhìn khu vực bán quần áo, không để ý tới Sở Tầm đang sửng sốt ở phía sau.
Mấy ngày qua Sở Tầm không hề nghe Hà Dục nói gì về sư muội nọ.
Vòng quan hệ của Hà Dục rất đơn giản. Bạn bè chân chính bên người ít ỏi vô cùng, đa phần là quan hệ lạnh nhạt. Đây là lần đầu tiên Sở Tầm thấy Hà Dục để ý một người con gái như vậy, còn vì người ta mà mua quần áo mới.
Trong lòng chua xót, Sở Tầm không biết hình dung cảm giác này như thế nào. Có chút giống như thất tình, lại giống như mất đi thứ quan trọng nhất của đời mình.
Từ khi còn rất nhỏ Sở Tầm đã biết Hà Dục. Khi đó Sở Tầm vẫn còn là học sinh tiểu học, thân thể không tốt, thường xuyên phải tới bệnh viện. Ba mẹ cậu vì tích phúc cho cậu đã giúp đỡ Hà Dục gia cảnh nghèo khó, từ đó Hà Dục mới có thể thuận lợi đi học.
Thời điểm Hà Dục vừa lên sơ trung thì người thân duy nhất của hắn mất, ba mẹ Sở Tầm trong thời gian nghỉ hè đã đưa Hà Dục đến biệt thự kế nhà họ ở tạm.
Cái tuổi khi ấy của Sở Tầm vô cùng hâm mộ các anh trai lớn tuổi. Chỉ tiếc cậu là con một, trong nhà không có anh trai để hâm mộ, trong kì nghỉ hè lại có Hà Dục từ trên trời rơi xuống, hắn liền trở thành nơi kí thác tình cảm của Sở Tầm.
Tính cách Hà Dục ôn hoà, còn dắt cậu đi chơi. Tuy ba mẹ nói khi anh học không được quấy rầy nhưng cậu vẫn sẽ lén đi tìm Hà Dục chơi.
Sau kì nghỉ hè, tình cảm hai người tiến bộ vượt bậc, Hà Dục lại phải trở về đi học. Lúc đó, Sở Tầm còn lén ngồi trên cầu thang khóc một lúc lâu.
Sau này hai người không thường gặp mặt, Hà Dục vẫn luôn gọi điện thoại hỏi thăm ba mẹ Sở Tầm mỗi năm. Thời điểm đó Sở Tầm còn cãi cọ ầm ĩ đòi Hà Dục phải viết thư cho cậu. Đó là khoảng thời gian mà Sở Tầm đặc biệt nhớ rõ.
Tiếp đó hai người lại không gặp nhau, tình cảm của Sở Tầm đối với Hà Dục cũng dần phai nhạt. Nói cho cùng thì Sở Tầm vẫn chỉ là một đứa trẻ, hứng thú rất dễ bị những thứ đồ chơi khác hấp dẫn.
Ngay cả hình dáng Hà Dục trong trí nhớ của Sở Tầm cũng dần phai nhạt. Nói thật thì diện mạo Hà Dục cũng không xuất sắc, chỉ là hắn có khí chất ôn hoà, dễ gây thiện cảm với người khác. Bản thân Sở Tầm lớn lên cũng cực kì xinh đẹp, càng không quan tâm tới diện mạo Hà Dục.
Lần thứ hai Sở Tầm gặp Hà Dục là ở tang lễ ba mẹ.
Sở Tầm vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày đó. Cậu còn vết thương trên người, ngồi trên xe lăn, được bảo mẫu đẩy đến nhìn mặt ba mẹ lần cuối cùng.
Ngày đó gió rất lớn. Ở chính giữa linh đường viết một chữ “Điện” to lớn, tấm màn phiêu phiêu trong gió, ba mẹ cậu yên lặng nằm trong một cái hộp màu đen.
Sở Tầm ngây ngốc. Cậu nghe được rất nhiều tiếng khóc, nhưng bản thân lại không hề rơi iotj nước mắt nào. Mọi người đều nói, ba mẹ cậu đã đi xa rồi.
Nhưng mà cậu biết, cậu tận mắt nhìn thấy ba mẹ chết đi, cậu tận mắt nhìn thấy.
Rất nhiều người nắm lấy tay cậu, Sở Tầm chẳng có ấn tượng gì. Cậu chỉ nhớ rõ, Hà Dục ôm lấy cậu, nói với cậu: “Đừng sợ.”
Ấm áp quen thuộc lần nữa bao phủ cậu, Sở Tầm rốt cuộc nhịn không được, khóc lớn.
Hà Dục dìu cậu qua đoạn thời gian khó khăn kia, đối với cậu tốt nhất trên đời. Xử lý xong hậu sự cho ba mẹ, cũng là lúc Hà Dục phát hiện cậu không bình thường, dắt cậu đi tìm bác sĩ tâm lý.
Sau này, cũng là Hà Dục đưa cậu đến Bắc Thành sinh sống để tiện chăm sóc cậu.
Thời gian trôi như một cái chớp mắt, phảng phất như cậu vẫn là thiếu niên ngồi trên xe lăn, ôm lấy Hà Dục bất lực khóc, nhưng Hà Dục muốn cậu có được một cuộc sống mới.
Hà Dục cầm một cái áo màu xanh dài có cổ chữ V, đắn đo so trên người mình, hỏi Sở Tầm: “Cái này thì sao?”
Sở Tầm há miệng thở dốc, lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng khi đến bên miệng lại nuốt trở về.
Cậu rất muốn nói với Hà Dục, anh đừng bỏ em được không, em rất ngoan.
(khúc này xót bạn Sở lắm luôn, anh Lục sau này phải thương bạn nhiều vào nhé ㅠㅠ)
Chỉ là đạo lý đối nhân xử thế lại nói cho cậu biết, chuyện này là không thể. Ngay cả ba mẹ cũng sẽ rời đi, nào đâu có ai sẽ luôn làm bạn cùng con cái?
Chỉ có bạn đời, mới làm bạn với ta cả đời.
Cái mũi Sở Tầm đã bắt đầu cay, cậu nhịn không được cúi đầu thấp giọng: “Được đó.”
“Sao lại được chứ?” Hà Dục không tin. Hắn biết ánh mắt lựa quần áo của mình không tốt, lần này hắn rất muốn cho sư muội một ấn tượng tốt, vì vậy cười nói với Sở Tầm: “Đừng đùa anh nữa, lại đây giúp anh chọn quần áo đi.”
Sở Tầm cố gắng đè ép chua xót. Cậu không muốn Hà Dục nhìn ra mình khác thường, vì vậy vội vội vàng vàng mà tìm một bộ áo sơ mi quần tây, nhét vào ngực Hà Dục: “Anh đi thử đi.”
Chờ Hà Dục vào phòng thử đồ, Sở Tầm mới vội bước ra khỏi cửa hàng, tìm nhà vệ sinh khóc rống lên.
May mà trong túi tuỳ thân của cậu còn mang theo một hộp phấn. Sở Tầm khóc xong miễn cưỡng dùng phấn che lại vành mắt đỏ, thoạt nhìn không giống như đã khóc.
Hà Dục gọi điện thoại cho cậu, Sở Tầm nhận cuộc gọi, cố gắng làm cho âm thanh của mình bình thường.
Hà Dục hỏi cậu chạy đi đâu, Sở Tầm nói bụng cậu không thoải mái, chờ một chút sẽ quay lại.
Lại đợi đến khi cảm xúc khôi phục bình thường, Sở Tầm mới trở lại của hàng quần áo.
Hà Dục đã thanh toán bộ quần áo kia, muốn đi xem các cửa hàng khác, Sở Tầm gật gật đầu đi cùng hắn.
Lắc lư cả một buổi trưa ở khu thương mại, Sở Tâm vẫn luôn góp ý cho Hà Dục, không hề chê mệt.
Chờ đến lúc về, Sở Tầm mới làm như không có gì mà hỏi Hà Dục sao lại muốn ăn diện đẹp đẽ chỉ để ăn cơm với bạn học, chẳng lẽ là thích người ta?
Hà Dục ngượng ngùng cười cười: “Người ta cũng thích anh mà.”
Lời này thiếu chút nữa làm nước mắt Sở Tầm rơi ra, cậu hít sau một hơi, cổ vũ: “Anh lớn lên không xấu, tính cách lại tốt như vậy, còn biết nấu ăn nữa. Bạn trai tốt thế biết tìm ở đâu đây. Nếu em là con gái nhất định sẽ theo đuổi anh.”
Lời này không biết chọc trúng chỗ nào của Hà Dục. Hắn cười đủ một ngày mới vừa cười vừa nói: “Em mà là con gái thì anh không tưởng tượng được đâu. Em lớn lên xinh đẹp như vậy, anh không quản nổi.”
Sở Tầm tràn đầy chua xót. Nhưng em không phải con gái, chỉ có thể nói với Hà Dục anh đừng có vợ mà quên em trai nha.
“Không có đâu.” Hà Dục vỗ vỗ vai cậu.
Sở Tầm với Hà Dục tách nhau ra ở ga tàu điện ngầm. Tâm trạng cậu chùng xuống, điện thoại luôn reo vang, không cần biết là ai có việc gấp tìm cậu, cậu chỉ muốn tìm một nơi im lặng phát tiết.
Điện thoại ngừng reo, Sở Tầm vừa về chung cư đã nhào vào sopha khóc nức nở.
Mùi hương mà Hà Dục thích dùng để giặt quần áo đã dần phai nhạt, tựa như Hà Dục trong cuộc sống của cậu, đều phải rời đi.
Sở Tầm nặng nề ngủ trên sopha.
Cho đến khi bị một tiếng chuông cửa không gián đoạn đánh thức.
Mắt Sở Tầm sưng lên, cổ họng cũng rất đau. Cậu nhìn qua mắt mèo, người tới vậy mà là Lục Cảnh Tu.
Lục Cảnh Tu chống gậy, vừa ấn chuông vừa điên cuồng gõ cửa.
Sở Tầm sợ anh nháo đến gọi bảo vệ tới, không thể không mở cửa cho anh vào.
“Sao điện thoại lại tắt?” Lục Cảnh Tu gian nan chống gậy. Vốn giọng điệu rất không tốt, kết quả thấy đôi mắt sưng như hạch đào của Sở Tầm lại mềm xuống.
“… Hết pin.” Sở Tầm vừa mới nói liền phát hiện giọng mình nghẹn ngào đến không tin được, lại còn khàn khàn như giấy ráp.
Lục Cảnh Tu không khách khí mà ngồi xuống, đặt cái chân đang bó thạch cao lên bàn nhỏ, hiếm lắm mới nói được vài câu tiếng người: “Cũng đâu có chuyện gì lớn, sao lại khóc đến như vậy?”
Sở Tầm rất hiếm khi nào khóc, ít nhất là trước mặt Lục Cảnh Tu. Thời học cao trung Sở Tầm bị Lục Cảnh Tu véo tai xoay xoay còn đau đến đỏ cả hốc mắt, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Đây vẫn là lần đầu anh nhìn thấy Sở Tầm bất lực như vậy, trong lòng lại dâng lên một chút tình cảm yêu quý. Lục Cảnh Tu cân nhắc một chút, chắc chắn là mình chưa thích ứng được với sự biến hoá của đứa nhóc, coi cậu ta như em vợ mà đau xót.
Buổi chiều anh nhàm chán lên mạng, lướt lướt Weibo hot search. Vốn là muốn nhìn xem bản thân có còn trên hot search hay không, đã qua vài ngày, hẳn là người chơi cũng chán rồi.
Kết quả không thấy được tên của mình, lại thấy tin tức liên quan đến Sở Tầm: “Sở Tầm che dấu người tình đồng tính. Người yêu đi hẹn hò.”
Sở Tâm yêu đương khi nào!??
Đêm qua Sở Tầm còn ở bệnh viện với anh, muốn nói cũng là nói anh hẹn hò với Sở Tầm mới đúng tin chứ, ít nhất có hình ảnh có chân tướng.
Vậy mà trên hot search cũng có hình ảnh có chân tướng. Một tài khoản bà tám đã đăng một tấm ảnh chụp. Lời giải thích là một câu chuyện rất có đầu có đuôi, thiếu chút nữa nói ra luôn thời điểm Sở Tầm lăn giường cùng người ta, quả là không thể tin tưởng được.
Lục Cảnh Tu click mở ảnh. Chất lượng tương đối thấp, xem ra là dùng camera mini chụp. Trong hình Sở Tầm mặc áo trắng ngắn tay quần đen. Đặc biệt là, trong hình có thể thấy cậu vô cùng thân mật ôm một người đàn ông đi tới tàu điện ngầm.
Người đàn ông kia không phải Hà Dục thì là ai?
Tuy Lục Cảnh Tu thấy Sở Tầm với Hà Dục không có gì đặc biệt đáng chú ý, nhưng sau đó, Lục Cảnh Tu chỉ có thể trơ mắt nhìn hot search của Sở Tầm một đường phi thẳng đến hạng ba.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!