Cẩm Niên
Chương 20: Trò hề
Editor: Peachy
Mặc dù tháng 6 chưa phải làm “báo cáo tài chính quý” nhưng trong hòm thư của Khương Cẩm Niên vẫn có vô số báo cáo, hơn một nửa số đó đến từ viện nghiên cứu chứng khoán.
Cô muốn viết một bài phân tích chuyên sâu về ngành nghề nên không thể không chú trọng nghiên cứu, tiến hành thống kê các loại số liệu… Để trở thành nhà quản lý quỹ đầu tư càng sớm càng tốt, Khương Cẩm Niên luôn có ý thức tập luyện mô phỏng các danh mục đầu tư và giới thiệu cổ phiếu. Dù đang ngồi trong phòng bao nhưng cô vẫn luôn suy nghĩ về số liệu kinh tế vi mô. Các chỉ tiêu đánh giá hàng quý sẽ quyết định xem cô có thể tiếp tục thăng chức hay không, nếu có thì là khi nào.
Trong phòng bao không có người, yên lặng như tờ. Khương Cẩm Niên quyết định lấy sổ tay ra, vẽ vẽ tô tô, còn liệt kê ra một bảng kín mít.
Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.
Khương Cẩm Niên rất tập trung, trầm tư suy nghĩ, không ngẩng đầu lên.
Cho tận tới khi tiếng bước chân đàn ông tiến gần bên tai, ánh mắt cô mời rời khỏi quyển sổ, nhìn thấy một đôi giày da màu đen bóng loáng. Mũi giày bên trái hơi nhấc lên, liên tục giậm chân như một vị giáo sư ở học viện âm nhạc đang giậm nhịp.
“Xin chào cô Khương.” Người đàn ông kia giới thiệu, “Tôi là Trịnh Cửu Quân, tới từ công ty tài sản Tĩnh Bắc.”
Khương Cẩm Niên cúi đầu mở túi xách lấy ra một cái danh thiếp. Tóc cô được chăm sóc rất tốt, mềm mượt sáng bóng, một bên tóc phủ lên đầu vai càng khiến người ta chú ý tới đường cong duyên dáng của cần cổ tuyết trắng… Cô tựa như vô tình cài một lọn tóc ở sau tai, có lẽ là vì tai cô rất tinh tế, còn đeo một chiếc bông tai bạc, kiểu dáng đơn giản, có lẽ không mấy giá trị.
Trịnh Cửu Quân tỉ mỉ quan sát Khương Cẩm Niên từ trên xuống dưới, tổng kết lại một câu: Trông cũng thường thường, mà đúng là nghèo thật.
Khương Cẩm Niên không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, đưa danh thiếp bằng hai tay: “Chào anh Trịnh, tôi là Khương Cẩm Niên.”
Sau đó hai người bắt tay.
Trịnh Cửu Quân phát hiện ra lòng bàn tay của Khương Cẩm Niên có vết chai. Anh ta thoáng vuốt nhẹ một cái Khương Cẩm Niên đã lập tức rút tay về, giả bộ muốn cầm ly rượu lên: “Anh Trịnh có biết khi nào thì mọi người sẽ đến không?”
Cô đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nhân viên phục vụ vừa đưa đến vài chai Champagne Armand de Brignac và rượu Mao Đài. Năm nay lợi nhuận ròng của ngành rượu tăng lên đáng kể, toàn ngành bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc, anh có đánh giá cao xu hướng thị trường này không?”
Trịnh Cửu Quân ngồi xuống một cái ghế, nâng chân trái dẫm lên tấm đệm kê.
Anh ta cười cười: “Nghe cô nói vậy tôi lại muốn mua thêm cổ phần của Quý Châu Mao Đài và Sơn Tây Phần Tửu rồi đấy.”
Khương Cẩm Niên liền phụ họa: “Tốc độ tăng trưởng của chúng đều lớn hơn 1.3%. Thế nhưng thông thường vào tháng 7 lượng tiêu thụ rượu trắng sẽ giảm nên để duy trì mức giá, thỉnh thoảng Ngũ Lương Dịch và Phần Tửu sẽ ngừng cung cấp sản phẩm để đảm bảo tồn kho trong quý để chạy nước rút trong dịp Trung Thu và Lễ Quốc khánh.”
(Quý Châu Mao Đài, Sơn Tây Phần Tửu và Ngũ Lương Dịch là các công ty rượu của Trung Quốc)
Nói xong, cô bưng ấm trà, cầm lấy một cái tách rót trà vào trong.
Tay trái Trịnh Cửu Quân đặt trên bàn, năm ngón tay thay phiên nhau gõ xuống bình rượu: “Cái gì cô cũng rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy như vậy, số liệu tốc độ tăng trưởng cố phiếu của một công ty rượu bất kì cũng có thể đọc được, sao còn có thể không thấy ngại mà uống trà vậy? Để tôi mời cô một ly. Chứ chờ đến lúc mọi người tới chắc chắn sẽ muốn mời rượu cô, bây giờ làm nháp trước.”
Nhìn Trịnh Cửu Quân lúc này tự nhiên và hào phóng, thái độ khách sáo nhưng lại không xa cách, tư thế mời rượu vô cùng thuần thục như là đang trò chuyện cùng một người bạn cũ.
Mà Khương Cẩm Niên lại rất cứng cỏi.
Cô lấy cớ muốn nghe điện thoại, cầm túi xách đi ra ngoài. Cô đứng trên hành lang mười mấy phút, đợi tới khi các vị khách khác lần lượt xuất hiện mới đi theo họ quay trở về phòng bao. Bầu không khí lúc đó đã dịu đi không ít. Khương Cẩm Niên còn gặp được người quen.
Chính là Diêu Thiên.
Diêu Thiện diện một mẫu váy của Channel ngồi ở vị trí trung tâm tựa như chúng tinh phủng nguyệt. [1]
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: Thành ngữ ý chỉ một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Bốn bức tường đều được sử dụng tông màu tối được khảm vài ngọn đèn dài nằm ngang, ánh đèn đung đưa bao quanh chiếc bàn vuông được phủ bằng vải lụa trắng như tuyết. Tầm mắt Diêu Thiên hướng ra phía cửa, một tay cô ta nắm khăn trải bàn, một tay nâng một ly champagne Armand de Brignac pha trò: “Hôm nay ai tới muộn thì hoặc là phạt rượu hoặc là bao bữa này. Khương Cẩm Niên, cô chọn một trong hai đi?”
Chọn một?
Trong nháy mắt Khương Cẩm Niên đơ người.
Một chai champagne này có giá 9000 tệ, còn bình rượu Quý Châu Mao Đài ủ 30 năm này là 12000 tệ. Mọi người còn chưa gọi món, đây mới chỉ là mấy bình rượu đã có giá trị không hề nhỏ. Cô móc đâu ra nhiều tiền như thế?
Huống hồ những chai rượu quý giá đó đều không phải do Khương Cẩm Niên gọi.
Khương Cẩm Niên trực tiếp đi tới bên cạnh Trịnh Cửu Quân, đáp lời: “Anh Trịnh là người thứ hai tới đây, anh ấy có thể làm chứng… Tôi tới rất sớm, chỉ là vừa ra ngoài tiếp điện thoại thôi.”
Trịnh Cửu Quân bưng một ly cà phê lên, im lặng xem kịch.
Vì anh ta đã từng trải qua vài đoạn oanh oanh yến yến, lại còn “trải sự đời” nên sự tồn tại của Khương Cẩm Niên lúc này đối với anh ta chẳng có nghĩa gì cả. Thẳng tuột ra mà nói, trong chuyện nam nữ, anh ta cực kì không thích mấy cô nàng suốt ngày giả bộ đứng đắn đoan trang – Khương Cẩm Niên là một trong số đó.
Anh ta đánh mắt với thư kí, vị thư kí đó liền mở menu gọi món: “Phật nhảy tường [2] mỗi người một phần, thêm một phần tôm hùm cá tầm, cua huỳnh đế, pudding trứng cá muối,…”
[2] Phật nhảy tường: là một món soup trong ẩm thực Phúc Kiến.
Diêu Thiên nhìn Trịnh Cửu Quân chằm chằm, ánh mắt đung đưa xoay ngang, hờn dỗi nói một cái: “Mấy cái người này xấu thật đấy. Dù sao cũng là Khương Cẩm Niên nguyện ý mời khách, mọi người có thể đổi món khác được không?”
Lả lướt cũng là một nghệ thuật, nếu như không thực sự lão luyện thì sẽ có vẻ lẳng lơ vô vị, cố quá thành quá cố. Diêu Thiên lại có chừng có mực, Trịnh Cửu Quân vui vẻ giao tiếp với cô ta: “Nói chí phải. Nếu không thì cô Khương, cô gọi món nhé?”
Số lần tham gia các buổi xã giao của Khương Cẩm Niên chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô chẳng hiểu vì sao bản thân lại trở thành mục tiêu công kích.
Cô chưa từng mong đợi có thể gia nhập vòng tròn của giới thượng lưu. Cô vừa nghèo lại còn cố chấp, nhất thời không nghĩ được ra cách thức làm dịu bầu không khí tối ưu nhất, càng không thể vứt hết mặt mũi ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà nổi nóng. Trong trường hợp các danh mục đầu tư giảm mạnh, sự tổn thất của cô không chỉ là 10 vạn, nghiêm trọng hơn so với bây giờ nhiều. Đang lẽ cô phải tỉnh táo, nhưng bị Diêu Thiên khiêu khích một cách công khai thế này khiến cô không tránh được nhớ đến Kỷ Chu Hành.
Khương Cẩm Niên cười khẽ: “Tôi biết anh Trinh Cửu Quân đây là phó tổng giám đốc của tài sản tĩnh bắc, Diêu Thiên tới từ tài chính Thất Hòa, tổng thanh tra Cố là người mà Tần Ngô gửi trọn niềm tin…”
Cô nói xong xuất thân của từng người thì tự giễu: “Còn tôi chỉ là thư kí của một công ty quỹ. Nếu hôm nay cùng mọi người kết bạn, ít nhất tôi cũng phải gánh trên lưng một năm nợ. Nhưng tôi thực sự có thành ý, chỉ muốn cùng mọi người chụp chung một tấm hình… rồi sau đó sẽ ra ngoài quẹt thẻ luôn.”
Nói xong, cô mở camera điện thoại lên.
Trịnh Cửu Quân đè tay cô xuống: “Cô làm gì vậy?”
Khương Cẩm Niên trả lời đầy hiển nhiên: “Lưu lại làm kỷ niệm.”
Trịnh Cửu Quân thay cô giải vây: “Diêu Thiên chỉ muốn trêu cô chút thôi. Cô không gọi món thì sao tôi có thể để cô trả tiền được.”
Khương Cẩm Niên thành thật đáp: “Tôi tưởng mọi người muốn cam-pu-chia.”
Trịnh Cửu Quân nhướn mày, không đáp lại. Anh ta đổi vị trí với người bên cạnh, chuyển thành ngồi cạnh Diêu Thiên. Sau đó bọn họ liếc mắt đưa tình hơn một tiếng đồng hồ, còn Khương Cẩm Niên vẫn luôn nói chuyện cùng tổng thanh tra Khổng ngồi bên cạnh. Thỉnh thoảng cô lại lén lút nhìn đồng hồ, chỉ mong bữa cơm này mau chóng kết thúc. Cô thực sự không thích tham gia kiểu xã giao không cùng đẳng cấp này.
Sau khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Khương Cẩm Niên ăn tương đối chậm.
Hương vị của tôm hùm và cua vô cùng hấp dẫn khiến cô phải tính toán calo. Đến hơn chín giờ tối, có vài người rời đi trước, chỉ còn lại Khương Cẩm Niên, Diêu Thiên, Trịnh Cửu Quân và khoảng 2-3 người khác.
Có một người mới trở về từ ngân hàng châu Âu, kể rằng giới trẻ bên đó khi tụ tập sẽ có một trò chơi là Liệt Tửu Quán Nhãn. Trò chơi này khiến người chơi ngấm cồn nhanh hơn làm người ta lập tức lâng lâng như bay trên mây.
(Kiểu uống rượu bằng mắt hay sao ấy mọi người ạ)
Diêu Thiên hưng phấn vỗ tay: “Chúng ta cũng chơi thử xem? Người châu Âu còn có thể thì có gì mà chúng ta không thể chứ?”
Khương Cẩm Niên nghĩ thầm: Thiểu năng.
Có một con cua mà cô vẫn chưa ăn xong. Vỏ cua chất thành một núi nhỏ bên cạnh. Thói quen này thật sự rất giống với Phó Thừa Lâm, vậy nên Trịnh Cửu Quân bất giác để ý đến cô nhiều hơn một chút.
Cô “pặc” một tiếng, bẻ gãy một cái chân cua.
Trịnh Cửu Quân cố ý hiểu lầm: “Nhìn cô có vẻ khỏe đấy. Vậy cô chơi đầu tiên nhé.”
Khương Cẩm Niên còn chưa mở miệng, Diêu Thiên đã lặng yên không một tiếng đồng, như một con ma đứng sau lưng cô. Thật ra nếu chơi quá đáng quá đối với Diêu Thiên cũng chẳng phải là tốt đẹp gì. Thế nhưng vì sự tồn tại của Khương Cẩm Niên nên Kỷ Chu Hành mới năm lần bảy lượt bỏ rơi Diêu Thiên. Cuộc hội ngộ tháng trước của bọn họ không phải là khơi đống tro tàn mà là một chấp niệm đã ngắc ngoải.
Lúc ấy Diêu Thiên mới biết, đàn ông hoàn toàn có thể tách rời tình dục ra khỏi tình yêu, qua cầu rút ván, xã giao bằng súng thần công. Xác suất để níu kéo một người đàn ông bằng tình một đêm còn thấp hơn cả xác suất trúng xổ số.
Vậy thì đoạn tình cảm này ai mới là con giáp thứ 13?
Chính là Khương Cẩm Niên.
Diêu Thiên xoa dịu sự căng thẳng trong lòng, cầm lấy một bình Mao Đài, đổ từ trên đỉnh đầu Khương Cẩm Niên xuống dưới.
Khương Cẩm Niên bất ngờ không kịp phòng bị, bị rượu xộc thẳng lên mũi, quả nhiên cũng có mấy giọt chảy vào mắt. Đây là rượu trắng 53 độ đã được ủ ba mươi năm, mà tửu lượng của Khương Cẩm Niên từ trước tới giờ đều thấp hơn cả mức trung bình. Cô vịn vào bàn lảo đảo một bước, đột nhiên ho khan, nghiêng người dựa vào tường ngã xuống, hai mắt đỏ ngầu như bị sung huyết. Trịnh Cửu Quân không nhìn nổi, đi tới giúp cô một tay. Cô vung tay tặng cho anh ta một cái bạt tai.
“Đừng chạm vào tôi,” Cô lên án, “Bữa cơm hôm nay là do anh mời, Diêu Thiên là do anh gọi tới, người báo sai giờ hẹn cho La Hạm để tôi tới trước 1 tiếng đồng hồ cũng là anh… bây giờ còn dội rượu đầy người tôi. Tôi đã trêu chọc gì anh? Anh bị bệnh à?”
Má trái của Trịnh Cửu Quân đau rát. Trong lòng anh ta nghĩ, con bé này ra tay mạnh thật đấy, Phó Thừa Lâm như thế chẳng trách cổ tay trái bị thường thành vậy.
Anh ta nhịn lại: “Nói chuyện có lý đi, tôi đâu có đổ rượu lên người cô, cô thử nhìn xem đằng sau cô là ai.”
Khương Cẩm Niên ngồi dưới đất, nín thở. Đầu óc cô quay cuồng, ngửi không quen mùi rượu sặc sụa, cảm giác nước bọt tiết ra càng ngày càng nhiều như thể sắp nôn.
Diêu Thiên lại từ bàn đi tới. Cô ta nâng một chân, dùng mũi giày cao gót nhọn đá vào đôi chân dài của Khương Cẩm Niên, ra lệnh: “Cô đứng dậy đi, đừng có ngồi dưới đất rồi đánh người. Chỉ là một trò chơi thôi, đừng để người khác nghĩ là cô bị làm sao.”
Khương Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn cô ta, nắm lấy vạt váy của cô ta kéo về phía sau một phát, Diêu Thiên bất hạnh ngã lăn trên mặt đấy.
Trịnh Cửu Quân chỉ sợ cô ta xảy ra chuyện gì. Từ trước đến nay anh ta vẫn được coi như một người đàn ông thương hoa tiếc ngọc, lập tức đưa tay trái ra ôm lấy Diêu Thiên. Đúng lúc này Khương Cẩm Niên lại buồn nôn không ngớt, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ thái dương. Trịnh Cửu Quân lo rằng thân thể cô khá chịu, dứt khoát đưa tay phải ra vòng qua eo cô hỏi: “Cô có sao không? Có phải rượu chảy vào mắt rồi không?”
Còn nói chưa hết câu, cửa phòng bao đã được mở ra một lần nữa.
Hoa văn trên thảm trải màu đỏ sậm, mềm mại như hoa anh túc nở rộ.
Phó Thừa Lâm giẫm lên thảm tiến vào, đứng ở rìa ngoài. Anh đứng một bên nhìn Trịnh Cửu Quân người đầy mùi rượu trái ôm phải ấp. Anh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không giống với thường ngày, nhìn thấy Khương Cẩm Niên thì giật mình.
Hết chương 20
Từ editor: Tự mình cảm thấy chương này mình làm không tốt, có nhiều đoạn mình không match được với cách viết của tác giả. Nếu mọi người thấy đoạn nào lủng củng quá thì cứ thẳng thắn nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!