Dấu Mộng - Chương 1: Bạn Thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Dấu Mộng


Chương 1: Bạn Thân


Điện thoại của Giản Tư luôn ở chế độ rung, để biết được có cuộc gọi đến, điện thoại đành bỏ túi sát người. Cho dù vào thời điểm nào, cho dù tâm lý chuẩn bị tốt đến đâu, nhưng hễ túi quần rung lên nhè nhẹ, cô vẫn giật mình khó hiểu. Có lẽ năm năm nay, di động đều đem lại tin xấu, nên cô đã mắc phải hội chứng sợ cuộc gọi đến.

Định thần lại, cô rút điện thoại ra, là một tin nhắn: Anh chờ em ở đầu ngõ gần nhà, Tưởng Chính Lương.

Giản Tư cười gượng, Tưởng Chính Lương rất hiểu nỗi khổ của cô, anh cố gắng không làm cô khó xử. Ba năm trước, anh về thăm mẹ con cô vào dịp nghỉ hè. Trước mặt anh, mẹ đã mắng cô xơi xơi với những lời lẽ đay nghiến: Đến như Tưởng Chính Lương mà còn đỗ vào một trường đại học danh tiếng, còn cô chỉ biết yêu đương nhăng nhít, rồi phải vào một trường hạng bét, tự mình rước vạ còn làm liên lụy đến gia đình.

Cho đến tận bây giờ cô vẫn nhớ mãi thái độ cảm thông của Tưởng Chính Lương. Sắc mặt đó làm cô tổn thương hơn bất kỳ lời nói nào, cũng đúng thôi, mẹ cô nói không sai, gia đình cô trở nên thế này là do cô hại. Bố của Tưởng Chính Lương và bố cô trước đây có làm ăn chung, sau này, tuy hai người họ tách riêng ra, nhưng Tưởng Chính Lương và cô vẫn quan hệ tương đối thân thiết. Ba năm học cấp ba, anh là người bạn duy nhất của cô. Chính cô là người giúp đỡ anh trong học tập, kết quả anh đỗ vào một trường đại học danh tiếng, cô thì đúp lại một năm, và bởi rất nhiều nguyên nhân khác, cô phải vào học một trường xoàng xoàng trong vùng, miễn cưỡng cầm lấy tấm bằng đại học.

Cô rón rén ra khỏi nhà, mẹ đang mải xem một bộ phim ăn khách nên không có tâm trạng nào để ý đến cô. Khu vực vốn rất có phong cách này trước đây là nhà thương mại để bán, thủ tục giấy tờ không đầy đủ, lại không có Ban quản lý bảo trì, giống như một người phụ nữ bị lãng quên, già nua đến chóng mặt, mới có mấy năm, đã tàn tạ, bẩn thỉu.

Tưởng Chính Lương đứng ở đầu ngõ tối, tồi tàn, dán đầy những mẩu giấy quảng cáo nhìn không hợp với bộ đồ vest sang trọng anh đang mặc, khung cảnh không tương xứng ấy thu hút ánh nhìn của những kẻ nhiều chuyện đi ngang qua. Nhìn cô lầm lũi đi tới, anh cười khổ, cố gắng bình thản nói: “Xem ra, mình hẹn nhau ở đây gần quá nhỉ!”

“Không… không sao.” Cô có thói quen cúi gằm mặt nhìn vào đôi giày dưới chân mình, không biết vì sao, giờ ngày đến cả Tưởng Chính Lương cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Mỗi lần nhìn cô gái trẻ tuổi này, anh đều nhớ lại cái lần đầu tiên anh gặp cô khi hai gia đình cùng nhau dùng bữa tại một nhà hàng. Thực ra, cô lúc nào cũng mong manh như thế, nước da trắng ngần, đôi mắt to đen dưới hàng lông mi dài nhìn vào đâu cũng tò mò, nhưng cũng rất cẩn trọng, giống như cô mèo Ba Tư dễ thương. Làm người ta nhìn thấy là muốn ôm vào lòng ve vuốt, có khi ác ý véo vào tai để cô kêu lên meo meo.

Nay, cô không còn được khoác lên người những bộ cánh thật đẹp nữa, thay vào đó là những bộ đồ rẻ tiền, nhưng khi mặc trên người cô, chúng vẫn toát lên vẻ đáng yêu. Mái tóc cũng không được kẹp kiểu cách như công chúa nữa, để cho tiện, cô chỉ dùng chiếc thun màu đen buộc đằng sau như đuôi ngựa. Thực ra cô vẫn đẹp như ngày trước, có điều cuộc sống an nhàn đã làm cho khí chất con người cô phai nhạt đi. Cho dù lúc đầu, cô được công nhận là một cô bé ngoan ngoãn, sống nội tâm và hay xấu hổ, toàn thân được phủ ánh hào quang khiến con người ta cảm thấy lóa mắt, tuy nhiên cô không phải là người tự tin cho lắm…

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Nay, ánh hào quang đó đã tan biến, cô trở nên mờ nhạt giữa đám đông, khi Giản Tú nói chuyện với bạn, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn bạn, bạn mới phát hiện ra rằng, cô kỳ thực là một đại mỹ nhân. Là một mỹ nhân, nhưng ít ra cô cũng phải ngước khuôn mặt xinh đẹp trời phú ấy lên thì người ta mới nhìn thấy chứ? Cô, luôn luôn cúi đầu, thậm chí cúi đầu một cách tự ti.

Anh hiểu, cảm giác tội lỗi thường trực khi đứng trước người mẹ đã làm cô hình thành thói quen này.

Ngày đó cô là một bông hoa trong tủ kính, nhìn cô, cô sẽ đỏ mặt xấu hổ, nhưng không co ro lại như bây giờ. Trong cuộc sống khó khăn, xấu hổ dần biến thành hèn nhát, anh sớm phát hiện ra rằng, khi nhìn cô lâu một chút, cô sẽ hoảng hồn tự xét lại mình, chỉ sợ có chỗ nào không phải. Bông hoa mong manh ấy đã biến thành cỏ xấu hổ hoang dại bên vệ đường. Anh đã từng nói với cô không nên sợ ánh mắt người khác, chần chừ một lát cô mới kể với anh, một lần quét dọn phân chuồng giúp mẹ, cô vô tình để dính một ít lên quần áo, hôm đó trường lại tập trung, từ mấy cái miệng của các bạn nữ truyền ra mà ai ai cũng bịt mũi né tránh cô, giảng đường thường ngày chật kín, mà nay một hàng ghế chống ngăn cách chỗ cô ngồi.

Anh nghe xong, không biết nên khích lệ chút tự tin còn xót lại của cô như thế nào.

Cô hiểu nhầm sự im lặng ở anh, vội vàng xin lỗi, nói mình không nên nhắc lại chuyện ghê tởm ấy nữa. Nhìn cô căng thẳng, mắt anh bỗng cay cay, buồn thay cô đến muốn rơi nước mắt.

Cô sai ư? Chẳng qua cô cũng chỉ là yêu một chàng trai không nên yêu ở cái tuổi mười bảy, mối tình đầu của rất nhiều cô gái thường không như mơ, nhưng sao cô lại phải gánh một sự trừng phạt đau đớn đến thế?

“Ăn trưa với anh nhé?” anh nói, “Em sắp tốt nghiệp rồi, dự tính xin việc đâu chưa? Mình tìm chỗ nào nói chuyện nhé.”

“Thôi… thôi. Em không đứng đây nói chuyện được đâu.” Cô vội từ chối, miệng hơi lắp bắp.

“Thế thì đến quán nước trước mặt kia?” Anh cũng không ép cô.

Chần chừ một lát, cuối cùng cô gật đầu đồng ý.

Vùng này không có được cái quán nào ra hồn, giàn hoa giả của cái quán rẻ tiền bay xuống một lớp bụi mỏng, đồ uống mang đến thì lăn tăn mấy hạt bụi trên bề mặt ly, Tưởng Chính Lương lấy chiếc ống hút khuấy khuấy những viên đá trong cốc, nhưng không uống.

“Anh đã tìm cho em một công việc làm trợ lý.” Anh không quanh co, “Có điều tạm thời làm hợp đồng, lương cũng không phải là cao, em mới tốt nghiệp, kinh nghiệm chưa có, sếp chỗ em làm lại là bạn anh, nên về mọi mặt họ sẽ quan tâm tới em hơn. Hơn nữa đây là một công ty con của Tập đoàn Gia Thiên, công việc không nặng, em cố gắng học, nếu không có gì thì việc em được nhận vào làm nhân viên chính thức là hết sức đơn giản. Môi trường làm việc rất tốt, chế độ đãi ngộ tốt hơn những nơi khác, chỗ làm lại gần nhà em.” Khi nghe Trương Nhu nói công ty cô đang cần một trợ lý, anh cảm thấy đây là cơ hội mà ông trời mang đến cho Giản Tư. Anh thao thao bất tuyệt, cứ như thể đang quảng cáo về một sản phẩm chứ không phải đang giới thiệu việc cho cô.

“Tập đoàn Gia Thiên?” Giản Tư kinh ngạc, đấy là niềm mơ ước của rất nhiều người, là một doanh nghiệp mạnh của tỉnh, nghe nói lương lao công bên đó còn cao hơn lương nhân viên của một công ty nhỏ. “Thật vậy sao?” cô không dám tin vào vận may của mình, ngạc nhiên hỏi. “Phải rồi, anh cũng làm trong một công ty của Gia Thiên mà?” Cô từng nghe anh nói, bố anh giờ cũng làm ăn chung với Gia Thiên, nên vừa mới tốt nghiệp, anh đã dựa hơi bố kiếm một chân trong Gia Thiên. Tưởng Chính Lương tuy sinh ra trong một gia đình khá giả, nhưng bản chất lại thật thà, chăm chỉ, khiêm tốn so với đám thanh niên cùng lứa, mặc dù dựa vào quen biết mới được vào làm trong công ty đó, nhưng anh ta lại rất được cấp trên khen ngợi.

Anh đưa cho cô mẩu giấy nhỏ: “9 giờ sáng thứ hai em gọi điện hẹn người ta thời gian phỏng vấn, xong báo ngay cho anh biết, anh đưa em đi.”

“Phỏng vấn…” cô chau mày lo lắng, “Có khó không anh?”

Anh cười: “Đừng lo, Tư Tư, em phải hiểu là sinh viên mới tốt nghiệp sẽ chưa phải nhận những công việc quan trọng đâu, chỉ cần em ngoan ngoãn chịu khó, những việc khác không phải lo.”

Giản Tư gật đầu, trợ lý là “Em út” của phòng hành chính, với hoàn cảnh hiện tại, cô chắc rằng mình sẽ làm tốt công việc này. “Cảm ơn anh, Chính Lương. Bao nhiêu năm nay, anh giúp em nhiều quá.” Cô nhìn anh, nhưng tâm trạng xúc động thể hiện trên nét mặt ấy khiến lòng anh nhói đau, đau như lúc anh nhìn cô bằng lòng uống cạn ly nước giải khát rẻ tiền.

“Đừng nói với anh những lời khách sáo như thế nữa nhé!” Anh có ý trách cô, “Em phải nhớ, anh là bạn của em!”

Bạn! Cô nắm chặt hai tay dưới gầm bàn, anh nói vậy, nhưng cô không nghĩ thế. Thực tế, anh giúp cô quá nhiều, nhiều đến nỗi đặt lên tim cô một gánh nặng, bởi cô không có gì báo đáp cho anh. Cô giống như một con muỗi đậu trên tay anh, anh hào phóng để cô hút máu.

Cô nghĩ rất lâu vì sao anh lại tốt với cô đến thế, chắc không phải vì anh thích cô, anh biết quá khứ của cô, biết rất rõ là khác, anh cũng không phải thánh nhân. Chỉ có thể là anh không đành lòng, mọi việc đều nằm trong khả năng của anh, chỉ là anh càng thăng tiến thì sự giúp đỡ của anh dành cho cô càng nhiều. Cô lại càng không dám ngẩng đầu trước mặt anh, cô và anh không còn bình đẳng như trước nữa. Bạn ư? Anh quá khoan dung mới cho rằng như vậy, chứ bao năm nay, anh có nói mình là ân nhân của cô thì cũng không hề quá đáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN