Bầy Hạc
Chương 3.1
Sau hôm Từ Nghi đi, trùng hợp lại là thứ Bảy.
Lẽ ra Chử Điềm đã sắp xếp lịch hai ngày cuối tuần này kín mít, nhưng hiện tại người đã đi, kế hoạch vứt đấy chẳng để làm gì. May mà Phùng Kiêu Kiêu đúng lúc gọi điện thoại tới hẹn cô đi chơi. Hai người đi dạo suốt cả một ngày, khi về đến nhà thì trời đã tối.
Sau một ngày “mua mua mua” tâm trạng của Chử Điềm tốt lên nhiều. Song, khi trở về, nhìn căn nhà trống hoắc trống huơ, cảm giác cô đơn lại nhân lúc không vững dạ mà ập tới. Để thoát khỏi cảm giác này, Chử Điềm tắm rửa sạch sẽ, mở máy tính lên mạng, muốn vào trò chơi cày phó bản như thường lệ, nhưng vừa mới chơi được một chốc đã cảm thấy không còn hứng thú. Sau đó lại lăn đi xem hoạt hình, nhưng bộ phim bình thường có thể làm cô cười nghiêng ngả hôm nay lại tẻ nhạt chán ngắt. Chử Điềm đành phải nằm ngửa trên giường, hất mái tóc dài chấm vai ra sau đầu, thẫn thờ nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà.
Cô bỗng nhớ đến hôm nay trước lúc chia tay, Phùng Kiêu Kiêu hỏi cô một câu, bảo cô kể lại tình sử của họ. Cô nàng nghe xong phản ứng đầu tiên lại là… Cậu thật sự đã từng yêu đương sao?
Trong giây lát, cô thật sự bị ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ. Sau đó nghĩ kỹ, cô và Từ Nghi hình như thật sự chưa từng yêu đương gì cả.
Chử Điềm vẫn còn nhớ cảnh tượng gặp gỡ Từ Nghi lần đầu.
Khi đó cô là một cô gái đơn thuần thần tượng những người lính, trong lòng có một cảm giác sùng bái quân nhân khôn tả xiết. Đúng lúc đó thành phố B tổ chức hoạt động giao lưu với bộ đội địa phương, cô đã lôi kéo bạn thân Hà Tiêu cùng đi tham gia. Bây giờ nhớ lại, khi đó mình thật sự hơi lỗ mãng. Nhưng cô cũng không hối hận, bởi vì lần đó cô đã gặp được Từ Nghi.
Nhiều người tham gia hoạt động như vậy, nhưng nổi trội xuất chúng nhất chính là người đàn ông này. Lúc đó cô rất xấu hổ vì vừa gặp đã yêu anh ngay, từ đó về sau bắt đầu trường kỳ theo đuổi. Cả một năm cô đắm chình trong tình cảm này, không cách nào thoát ra được.
Nếu như Từ Nghi thấy cô rất xinh đẹp, đồng ý hẹn hò với cô, như vậy có lẽ cô cũng chẳng phải nhớ thương anh. Nhưng người đàn ông này lại không vậy, anh từ chối cô, căn bản chẳng mảy may cho cô cơ hội, chuyện này khơi dậy ý chí chiến đấu mãnh liệt trong đầu cô.
Sau đó trong nhà đột ngột xảy ra chuyện, ba mẹ ly hôn, mẹ bệnh nặng, một mình cô trở về Tứ Xuyên chăm sóc mẹ. Đúng vào thời điểm chẳng còn quan tâm gì đến tình yêu nữa thì Từ Nghi đột nhiên cầu hôn cô. Sau đó nữa thì họ kết hôn.
Nhớ lại một năm lận đận này, lúc này đây Chử Điềm chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Ai cũng nói phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một lớp sa mỏng, còn đàn ông theo đuổi phụ nữ cách cả ngọn núi. Nhưng sao tình cảnh của cô lại hoàn toàn trái ngược vậy? Có phải là cô rất dễ bị lừa hay không?
Nhưng nằm trên gường của Từ Nghi, làm nữ chủ nhân ngôi nhà này, Chử Điềm cảm thấy cứ bị lừa như vậy lại rất hạnh phúc. Bây giờ chỉ có nghĩ đến anh cô mới có thể ngủ một giấc ngon lành. Cô thật sự đã bị anh chiều hư mất rồi.
Trở mình, Chử Điềm cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn anh gửi hôm qua mà cô vẫn chưa trả lời ra xem: Anh đến nơi rồi, đừng nghĩ ngợi nữa. Ngủ sớm đi, nghịch điện thoại với máy tính bảng ít thôi.
Người này đúng là chẳng lãng mạn gì cả. “Nghịch điện thoại với máy tính bảng ít thôi.” Ngoài những lời này ra anh không còn biết nói gì khác sao?
Chử Điềm oán thầm trong lòng, thấy tin nhắn này lòng dạ buồn bã cực kỳ, vốn tưởng rằng còn hai ba ngày vui vẻ, kết quả là khi không cãi nhau một trận, còn chưa cãi nhau xong thì anh đã bị triệu tập về đơn vị. Cô còn chưa kịp làm lành với anh thì anh đã đi rồi. Thật là hụt hẫng, chỉ nghĩ nhiêu đó thôi trong lòng cô đã bứt rứt lắm rồi.
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy hối hận, nhìn điện thoại cân nhắc hồi lâu rồi gửi một tin nhắn cho Từ Nghi: Lần sau anh nghỉ phép trở về chúng ta không cãi nhau nữa có được không?
Đợi chừng ba phút, bên kia hồi âm lại, chỉ có hai chữ đơn giản: Đang họp.
Chử Điềm không hài lòng lắm với tin trả lời này, cô bĩu môi.
Bất ngờ là bên kia lại gửi đến một tin nữa, Chử Điềm vội mở ra xem. Tin nhắn đính kèm một tấm hình, là tấm hình chụp lại tin nhắn vừa nãy của cô. Sau đó còn kèm theo một câu nói: Lưu hình lại làm bằng chứng. Ngủ sớm đi, bớt chơi điện thoại và máy tính bảng lại.
Chử Điềm: “…”
Cô thật sự rất hối hận vì đã đổi máy điện thoại mới cho Từ Nghi. Nhìn đi, người đàn ông này quay đầu lại đối phó mình kìa. Thật là quá gian trá mà!
Đêm nay cuối cùng Chử Điềm cũng có thể ngủ ngon, thế nên đến thứ Hai đi làm, Chử Điềm tới trễ nửa tiếng. Sau khi bị lão Lưu phê bình mười phút, cô được hay tin rằng ngày mai cô sẽ phải đi công tác. Địa điểm là một thành phố gần thành phố B, bởi vì chi nhánh công ty Tây Đinh mới thành lập ở bên kia đang có khóa huấn luyện ngắn hạn.
Chiều hôm đó Chử Điềm về nhà sớm, mua đồ đạc và thu dọn hành lý. Canh thời gian đến tám giờ thì gọi điện cho Từ Nghi.
Lần đầu không ai nghe máy. Chử Điềm nghĩ có thể là anh không có ở trong văn phòng, lúc đang chuẩn bị nửa tiếng sau gọi lại thì ai đấy lại gọi đến.
Chử Điềm nằm trên giường, thoải mái nói chuyện điện thoại với anh:
“Vừa nãy sao anh không nghe vậy?”
Từ Nghi: “Vẫn chưa quen với tiếng chuông mới.”
“…”. Chử Điềm hừm một tiếng – “Còn biết chụp màn hình, vậy mà không quen với tiếng chuông à?”
Từ Nghi cười khẽ, tiếng nói trầm trầm, ấp áp êm tai: “Em ăn tối chưa?”
“Ăn xong lâu rồi” – cô nói – “Ngày mai em phải đi công tác.”
“Đi đâu? Với ai?”
“Thành phố T, đi với đồng nghiệp…”- Chử Điềm đảo mắt, cô trả lời – “… Số người vừa khéo lại là một nam một nữ.”- trai đơn gái chiếc.
“…”- Từ Nghi im lặng chừng mười mấy giây sau mới hỏi – “Số điện thoại của ông chủ em là bao nhiêu?”
“Anh hỏi cái này làm gì?”
Chính trị viên Từ thản nhiên nói: “Anh cảm thấy nên nói chuyện với ông ta một chút.”
Chử Điềm không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Hài lòng rồi hả?” – tiếng nói trầm ấm truyền đến từ đầu bên kia còn xen lẫn với tiếng gió rì rào – “Đi sớm về sớm, đến thành phố xa lạ đừng đi lung tung, hành động theo tập thể, không được đánh lẻ. Có chuyện gì thì điện thoại cho anh.”
Chử Điềm muốn nói tìm anh còn không bằng tìm đồng nghiệp em. Nhưng không khí bây giờ quá đầm ấm, cô không muốn phá hỏng cảnh đẹp này. Cô ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Tối đó cô ngủ say vô cùng.
Lần này nhân viên được cử đi huấn luyện ở Tây Đinh thành phố T gồm sáu người, vừa khéo là bốn nam hai nữ.
Chín giờ sáng Chử Điềm chạy đến công ty hội họp với những người khác, ngồi chung một chiếc xe thương vụ. Ngoại trừ một đồng nghiệp nam ra, những người khác đều khác bộ phận với cô. Chử Điềm mới đến công ty chưa được hai tháng, còn chưa thân thiết với họ. Cô ngồi ở hàng ghế trước, nghe mấy người phía sau trò chuyện và cười đùa rôm rả, trong lòng cảm thấy có chút nhàm chán.
Một lúc sau cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, vừa cố hít thở thì trào lên cảm giác buồn nôn. Chử Điềm rầu rĩ phát hiện mình say xe rồi. Cô kéo cửa sổ bên cạnh ra một nửa, đồng nghiệp nữ ngồi kế bên phát hiện ra sắc mặt cô tái nhợt, khẽ hỏi cô có phải khó chịu hay không.
Chử Điềm vừa định trả lời là không sao thì cơn buồn nôn lại trào lên. Cô đành xua tay, không nói gì. Đồng nghiệp nữ hiểu chuyện liền lấy một miếng dán say xe từ trong túi ra đưa cho cô.
“Dán lên rốn hoặc ở sau tai, một lát nữa sẽ đỡ hơn.”
Chử Điềm cảm kích nhìn chị ta, rồi lập tức xé ra dán lên. Mười phút sau, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cô đã cảm thấy khá hơn nhiều. Tựa đầu vào lưng ghế, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến thành phố T cũng đã sang trưa, chi nhánh công ty bên đó cử người đến đón, còn đặc biệt đặt bàn ở khách sạn chiêu đãi đoàn. Chử Điềm trong người khó chịu nên nhã nhặn từ chối, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Đồng nghiệp nữ kia cũng đi theo cô về phòng cất đồ, hai người ở chung phòng với nhau.
Đồng nghiệp nữ đó họ Trương. Chử Điềm gọi chị ta là chị Trương. Chị Trương vừa thấy Chử Điềm vào phòng đã lập tức nằm lăn ra giường liền hỏi:
“Tiểu Chử, không phải bình thường em lái xe đi làm hay sao? Sao mà say xe dữ vậy?”
“Em cũng không biết lần này bị sao nữa.” – Chử Điềm uể oải nói: “Lúc trước rất hiếm khi bị say xe, nhưng lần này vừa ngồi lên xe không bao lâu thì đã buồn nôn không chịu được.”
Chị Trương ngẫm nghĩ rồi cười nói:
“Coi chừng không phải say xe mà là có rồi đó.”
Nhờ phúc của Phùng Kiêu Kiêu, hiện giờ toàn bộ công ty đều biết chuyện Chử Điềm đã kết hôn, vì vậy chị Trương mới nói đùa với cô thế này.
Trái lại, Chử Điềm không hề cảm thấy khi nãy cô buồn nôn là vì có mang. Dù gì Từ Nghi chỉ mới đi có vài ngày, nếu thật sự có mang cũng không phản ứng nhanh đến thế. Tuy nhiên, lời của chị Trương đã nhắc nhở Chử Điềm phải chú ý tới vấn đề này. Tuy rằng khi đó chu kỳ của cô vừa kết thúc, chính là thời điểm an toàn nhất, nhưng lúc họ làm cũng không chú ý lắm đến những biện pháp an toàn, mà thời kỳ an toàn của phụ nữ ai có thể nói chính xác chứ? Cô vẫn có khả năng mang thai.
Nghĩ vậy, cô dự tính khi trở về thành phố B sẽ mua que thử thai thử xem sao.
Sau khi chị Trương đi, Chử Điềm thay bộ quần áo thoải mái, trở về giường chuẩn bị ngủ một giấc. Nhớ đến tối qua ai đó dặn dò, cô gửi tin nhắn: Đã đến thành phố T rồi, khách sạn là hai người một phòng, em ở với một chị đồng nghiệp. Xin đồng chí chính trị viên yên tâm!
Quả nhiên không lâu sau điện thoại di động đã vang tiếng “ting tang”, báo cho cô biết có cuộc gọi đến. Chử Điềm lập tức cầm điện thoại lên xem nhưng lại thất vọng. Người gọi đến chính là cô bạn học chung thời đại học và cùng làm việc tại thành phố B với cô, gọi đến mời cô đi ăn cưới. Lâu rồi không liên lạc, Chử Điềm lười mấy trò đối nhân xử thế này nên tìm lý do từ chối.
Nhưng cú điện thoại của cô bạn đại học này ít nhiều đã khiến cô ngẫm nghĩ lại một số chuyện. Lúc chán nản nằm trên giường, cô không thôi suy nghĩ: Đến bao giờ mình mới có đám cưới đây?
Khi anh và cô đăng ký kết hôn quả thật hơi vội vàng, lúc Từ Nghi làm thủ tục kết hôn thì hai người đã bàn xong chuyện đám cưới. Chờ tình trạng sức khỏe mẹ cô chuyển biến tốt hơn thì họ sẽ tổ chức một đám cưới đơn giản, chỉ mời ba mẹ hai bên và những bạn bè thân thiết tham dự mà thôi.
Nhưng mẹ cô đột ngột qua đời đã phá vỡ hết tất cả kế hoạch, trong nháy mắt đám cưới biến thành đám tang. Hai ngày sau đám tang, anh nhận được điện thoại yêu cầu kết thúc nghỉ phép trở về đơn vị, không kịp nghỉ ngơi lấy một chút, đi ngay trong ngày. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, đeo băng tang trên cánh tay ra sân bay tiễn anh. Trước lúc chia xa, hai người không ai nói một câu, anh chỉ hôn lên khóe môi và ôm siết lấy cô mà thôi.
Khi đó cô nghĩ mình lệ thuộc vào người đàn ông này từ lúc nào rồi, e rằng không có đám cưới cô vẫn sống chung với anh như vậy mà không hề cảm thấy ấm ức. Nhưng cho tới giờ cô mới phát hiện, thật ra thì cô vẫn có lòng tham. Mà Từ Nghi thì sao, hình như anh đã quên mất chuyện này, kể từ lúc đó đến giờ vẫn chưa nhắc lại.
Cô cũng có thể chủ động nhắc anh mà. Nhưng … Chử Điềm bĩu môi. Cô không thèm!
Khóa huấn luyện chính thức bắt đầu từ ngày mai, mọi người tận dụng thời gian nửa ngày này đi dạo khu thắng cảnh nổi tiếng tại thành phố T.
Chử Điềm cảm thấy người đã khá hơn nên cũng nhập bọn, toàn là những người tầm tuổi nhau nên đi chung không lâu đã thân thiết ngay. Cuối cùng mọi người hứng chí quyết định tối không trở về khách sạn ăn buffet mà chọn nhà hàng Tây Kiessling nổi tiếng ở thành phố T, đánh chén xong còn rủ nhau đi hát Karaoke.
Chử Điềm không có hứng ăn, chỉ ăn một nửa miếng thịt bò tám phần chín, một ít salad và nửa bát súp bắp, sức ăn chỉ bằng phân nửa thường ngày. Mà trong quá trình dùng cơm, Chử Điềm cảm thấy thỉnh thoảng có người nhìn cô chằm chằm, điều này khiến cô ăn mất tự nhiên. Cô đặt nĩa xuống, lau khóe miệng, nhìn lại thì thấy một đồng nghiệp nam giơ ly rượu trong tay với cô, anh ta dựa vào ghế mây, nhìn cô đắm đuối.
Chử Điềm chợt nhớ ra anh chàng này là người Phùng Kiêu Kiêu nói lúc trước, chính là người bạn ở bộ phận hạng mục muốn “tìm hiểu” cô, tên là Triệu Hiểu Khải. Thấy ánh mắt anh ta nhìn mình, Chử Điềm liền biết anh ta uống nhiều quá rồi.
Cô lịch sự mỉm cười, nhanh chóng quay mặt đi, không nhìn anh ta nữa. Đồng nghiệp nam kia không được vui, cũng hơi tỉnh rượu, ngượng ngùng cúi đầu dùng bữa.
Ngồi được một lát, Chử Điềm cảm thấy bức bối trong lòng. Đúng lúc chị Trương muốn đi vệ sinh, cô liền đi chung với chị ấy ra ngoài hóng mát một chút. Hai người băng qua đại sảnh nhà hàng, lúc vừa định đi ra ngoài thì Chử Điềm nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
“Bây giờ mới mấy giờ, sao không còn phòng riêng nữa hả?” – giọng nữ nũng nịu cất lên đầy bất mãn.
Nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ giải thích nhưng cô ta vẫn không hài lòng. Trong lúc giằng co, người đàn ông nói:
“Được rồi, đừng nhiều chuyện vậy mà, ăn ở đại sảnh cũng được.”
Chử Điềm cảm thấy khó tin, cô bảo chị Trương vào phòng vệ sinh trước, còn mình cất bước đi về phía tiếng nói kia. Cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt ngúng nguẩy đi đến chiếc bàn hai người, đi theo phía sau cô ta là một người đàn ông mặc bộ vest đen, phong thái chính trực.
Hai người này chính là Chử Ngật Sơn ba cô và người vợ hai của ông – Triệu Tiểu Tình.
Sau khi thấy rõ hai người này là ai, Chử Điềm cảm thấy lòng mình bức bối hơn. Cô vốn định quay người bỏ đi, nhưng khi liếc mắt nhìn Chử Ngật Sơn thì cô lại dừng bước.
Trước khi ngồi xuống, Chử Ngật Sơn đưa tay kéo ghế cho Triệu Tiểu Tình, sau đó nhận thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, đưa tới trước mặt ả để ả chọn món. Triệu Tiểu Tình đọc tên món ăn, nhân viên phục vụ nói gì đó dường như khiến ả bất mãn, ả liền bỉu môi. Chử Điềm đứng phía sau cột đá ở đại sảnh, thấy rõ Chử Ngật Sơn cười nhẹ, có vẻ rất yêu chiều ả.
Chử Điềm cảm thấy mình đã sắp không nhận ra người đàn ông mình kêu là ba hơn hai mươi mấy năm này nữa rồi, trước đây cô chưa từng thấy ông cư xử chu đáo dịu dàng với bất cứ một người phụ nữ nào. Trong ấn tượng của cô, Chử Ngật Sơn thích uống rượu, tính tình lớn lối, về đến nhà mẹ cô phải nhẫn nại hầu hạ, hơi không phải một chút là ông sẽ nổi cáu.
Sau đó tỉnh táo lại sẽ xin lỗi mẹ, nhưng đến lần sau chứng nào tật nấy. Ông rất thương yêu cô con gái duy nhất là cô, Chử Điềm rất rõ điều này. Nhưng cái chết của mẹ đã khiến cô không bao giờ có thể tha thứ cho người đàn ông này nữa.
Chử Điềm hít sâu một hơi, kịp thời bỏ đi trước khi bị họ phát hiện.
Một tuần sau đó, ngoại trừ chi nhánh công ty và khách sạn ra, Chử Điềm không đi đâu cả. Một là thời tiết thành phố T không tốt lắm, hai là cô sợ gặp lại Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tình. Hôm kết thúc huấn luyện, lãnh đaọ chi nhánh công ty mời mọi người bên tổng công ty ăn bữa cơm chia tay, sau đó cả đoàn người ngồi xe trở về thành phố B.
Bởi vì sợ trở về lại say xe nữa. Chử Điềm dán miếng chống say xe từ trước, trong bữa tiệc khi nãy cô ăn rất nhiều nhưng không dám uống nhiều rượu, nên quãng đường trở về tốt hơn rất nhiều, nhưng mà cô ngồi phía trước luôn cảm thấy phía sau có người đẩy đẩy ghế của cô.
Ban đầu Chử Điềm còn tưởng rằng nguyên nhân là do đường xóc nảy, nhưng sau khi lên đoạn đường cao tốc, cô vẫn cảm thấy như thế. Chử Điềm quay đầu lại, sau khi thấy rõ là ai thì quay đầu đi, nhích người lên phía trước một chút, suốt cả quãng đường ngồi thẳng đơ trở về thành phố B.
Về đến nhà, Chử Điềm vừa bỏ đồ xuống đã nằm nhoài lên giường. Mấy ngày huấn luyện đã khiến cô mệt mỏi chết đi được, bây giờ cô chẳng còn chút sức lực gì cả, ngay cả tắm cũng không nổi.
Tuy nhiên ông trời như muốn đối nghịch với cô vậy, điện thoại trong túi vang lên, Chử Điềm thầm đấu tranh một chút, cuối cùng bò dậy dùng chăn khều chiếc túi lại. Lúc lấy điện thoại ra đối phương đã sớm cúp máy. Chử Điềm nhìn màn hình hiển thị, là Hà Tiêu gọi đến.
Có lẽ do cô không nhận điện thoại nên Hà Tiêu gửi một tin nhắn: Điềm Điềm, cuối tuần sau mình cưới, cậu nhất định phải tới đấy nhé.
Chử Điềm cảm thấy đau đầu, sao gần đây người xung quang cô lại thi nhau cưới vậy? Nhưng khác với cô bạn đại học kia, Hà Tiêu là một trong những người bạn thân ít ỏi của cô ở thành phố B này. Ngoài ngạc nhiên, tự đáy lòng cô cảm thấy vui mừng thay cho Hà Tiêu.
Trả lời xong, Chử Điềm đã hoàn toàn không còn hơi sức để suy nghĩ những rối rắm về vấn đề cưới xin nữa. Cô quá mệt mỏi, nằm trên giường chưa được một phút đã ngủ thiếp đi. Sau đó điện thoại vang lên chừng hai ba lần, tiếp theo sáng lên hai lần nữa, báo hiệu có tin nhắn gửi đến.
Chử Điềm không hề bị đánh thức, vừa ngủ đã thẳng giấc đến sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại mở điện thoại ra xem mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều của Từ Nghi. Trong nháy mắt, Chử Điềm đã tỉnh táo lại. Cô nhớ đến tối hôm qua trở về không bao lâu đã ngủ mất, quên béng luôn việc nhắn tin báo bình an cho anh biết.
Nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ như vậy, xem ra anh sốt ruột lắm phải không? Chử Điềm vốn định gọi lại cho anh, nhưng nghĩ đến ban ngày anh làm việc không thường mang di động theo, nên gửi tin nhắn: Tối hôm qua em mệt quá nên vừa về đã ngủ mất, quên gọi điện thoại cho anh. Đã sớm về đến nhà an toàn rồi, anh đừng lo.
Ngoài dự liệu của Chử Điềm, tin nhắn gửi đi không bao lâu thì anh đã gọi đến. Chử Điềm hớn hở nhận điện thoại:
“Đồng chí chính trị viên, sáng nay sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy?”
Bên kia hơi khựng lại rồi mới cất tiếng trả lời:
“Anh muốn xác nhận thử xem.”
“Xác nhận cái gì?”
“Xác nhận xem người gửi tin nhắn có phải chính là em không?” – một tiếng thở dài vang lên, giọng của anh hơi bị khàn vì thức đêm.
Chử Điềm giờ mới hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, có hơi áy náy, nhưng trong lòng là tràn ngập vui sướng. Cô nói dối:
“Đã là gái hai tư tuổi rồi, anh còn sợ em bị người xấu bắt cóc ư?”
“Hiện tại anh biết tài năng của em rồi, không dám xem em là trẻ con nữa.”
Chử Điềm tin anh mới là lạ, rõ ràng là trêu cô đây mà. Trong lòng cô loáng thoáng hi vọng anh cứ mãi lo lắng cho cô thế này, ít ra nói rõ anh quan tâm đến cô. Chử Điềm nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua của Hà Tiêu, cô lại nói:
“Đám cưới Tiêu Tiêu và Trình Miễn được tổ chức vào tuần sau, anh có thể tranh thủ thời gian đến tham dự không?”
“Không rảnh.”
Tuần trước anh mới vừa được điều đến đơn vị mới, nơi đây đang thiếu người, trên thực tế anh không thể nào đi được.
Chử Điềm hơi tò mò.
“Đến cùng là anh đang bận gì thế? Đơn vị nhiều người như vậy thiếu anh một ngày cũng không được à?”
Cô rất muốn hôm đó sẽ được gặp anh, dù chỉ có một ngày cũng thỏa mãn. Từ Nghi biết cô bị mất vui, còn chưa nghĩ ra làm sao an ủi thì con vật bên cạnh anh đã kêu lên, anh vội vàng che điện thoại di động đi ra xa. Đáng tiếc đã muộn, bên đầu kia điện thoại vẫn nghe thấy.
Người đẹp Chử hỏi:
“Ai đang ở đó? Có người nghe lén anh gọi điện thoại à?”
“Không có ai nghe lén cả.” – anh nói xong lời này liền nghe thấy đám lính phía sau cười ồ lên. Anh quay đầu lại nhìn bọn họ cảnh cáo rồi nói – “Hôm đám cưới Trình Miễn em đi thay anh đi, cùng lắm thì bỏ phong bì cho họ nhiều một chút.”
“Đồng chí chính trị viên, xin hỏi em là gì của anh, tại sao phải đi thay anh hả?”
Từ Nghi cảm thấy đôi khi rất thích cái tính ngoan cố này của cô, nhất là khi cô mới thức dậy, tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợi đường ngọt ngào khiến người ta thích le lưỡi liếm. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vậy làm phiền nhé, bà Từ?”
Hai chữ sau được anh nhấn rõ ràng. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, Chử Điềm nghe thấy đầu óc cũng lâng lâng, hai tai lập tức nóng bừng.
“… Hừ!”- muốn dùng viên đạn bọc đường khiến cô xiêu lòng à, ghê gớm thật mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!