Bầy Hạc
Chương 9.1
Đêm đó, lúc ngủ Chử Điềm mới phát hiện ra vết thương trên cánh tay Từ Nghi. Cô lập tức đau lòng vô cùng, lấy dầu hồng hoa bôi và xoa bóp cho anh. Chút sức lực như mèo này của cô không làm nên trò trống gì, nhưng thấy cô gắng sức như vậy, Từ Nghi liền biết trong lòng cô có xíu xiu áy náy nên cũng để tùy cô.
Đêm đó ngủ không được an ổn, Từ Nghi tỉnh dậy từ rất sớm. Anh chạy đủ năm cây số ở sân tập trong khu, nhân tiện đi mua bữa sáng, lúc về nhà còn chưa đến bảy giờ rưỡi.
Đổ sữa đậu nành vào nồi đun, trong quá trình chờ đợi anh nghe thấy điện thoại đặt trong túi áo vẫn vang suốt, nhắc nhở có tin nhắn gửi đến. Sữa đậu nành đã sôi sùng sục, Từ Nghi vừa tắt bếp vừa tiện tay mở điện thoại ra xem. Màn hình điện thoại màu hồng phấn đã nhắc nhở anh là anh cầm nhầm điện thoại của Chử Điềm rồi, nhưng tin nhắn đã mở ra, tiếng âm báo “ting ting” liên tục, từng tin nhắn gửi đến.
Mấy tin nhắn này đều do một người tên Triệu Hiểu Khải gửi.
– Chử Điềm, nghe nói em và Triệu Tiểu Tĩnh đã đánh nhau hả?
– Chử Điềm, em không sao chứ? Thấy tin nhắn hồi âm lại cho tôi, tôi rất lo lắng cho em.
– Chử Điềm, tôi vẫn nói câu kia, Triệu Tiểu Tĩnh là Triệu Tiểu Tĩnh, tôi là tôi. Tôi không hy vọng vì Triệu Tiểu Tĩnh mà em có cái nhìn không tốt gì về tôi, dù sao người tôi thích là em.
Nhìn màn hình chăm chăm, Từ Nghi khẽ bặm môi, đặt điện thoại di động sang một bên.
Đúng tám giờ, Từ Nghi gọi Chử Điềm dậy. Tối qua cô trằn trọc đến một hai giờ sáng mới ngủ, bây giờ có chút không dậy nổi, dựa vào ngực Từ Nghi hồi lâu mới ngáp dài ngáp ngắn đi rửa mặt.
Lúc ăn sáng Từ Nghi vừa phết mật ong lên bánh mì cho cô vừa ôn hòa nói:
“Sáng nay sư đoàn còn có cuộc họp, có lẽ anh còn phải qua một chuyến, ngày mai không có việc gì hết, cuối tuần ở nhà với em.”
Hai tay Chử Điềm chống cằm, ngắm nghía động tác trên của ngón tay thon dài của anh, hai chân lắc lư nói “Được.”
Đưa bánh mì cho Chử Điềm, chăm chú nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, nhớ đến tin nhắn vừa thấy khi nãy, Từ Nghi do dự có nên hỏi hay không, Chử Điềm cũng phát hiện anh không yên lòng, không khỏi hỏi:
“Sao anh không ăn? Rề rà nữa xe đi mất đấy.”
Đây là lời bình thường anh nói với cô, bởi vì mỗi lần anh và cô cùng nhau bắt tuyến xe trong khu gia thuộc, cô đều trang điểm rề rà rất lâu, không ngờ lời này lại được cô nói ngược lại với mình. Từ Nghi cười đáp:
“Sáng nay anh thấy vài tin nhắn trong điện thoại của em, là một người tên Triệu Hiểu Khải gửi đến.” – anh ngập ngừng, lại nói – “Trong tin tên này nói em là người hắn thích, có chuyện này không?”
Chử Điềm suýt sặc sữa đậu nành, đặt cốc xuống, ho sù sụ vài tiếng:
“Sao, sao hắn lại đột nhiên gửi tin nhắn nói vậy chứ?”
Từ Nghi không nói gì, đưa mắt nhìn cô. Chử Điềm khẽ bĩu môi:
“Hắn là em họ của Triệu Tiểu Tĩnh, cũng là đồng nghiệp của em. Hắn… nói là có cảm tình với em.” – nói lời này, cô không kiềm nổi gai ốc chạy khắp người – “Em đã nói với hắn là em kết hôn rồi, nhưng người này thỉnh thoảng vẫn chạy đến làm em buồn nôn một trận, rất đáng ghét.”
“Thật sự ghét như vậy sao em không nói sớm với anh?”
“Em cảm thấy không cần phải quan tâm đến hắn thôi.”
Cô cảm thấy con người Triệu Hiểu Khải chỉ có tà tâm chứ không có gan làm, cùng lắm chỉ dám nói mấy lời ghê tởm với cô thôi. Nhất thời Từ Nghi cảm thấy lòng cô bao la thật, anh có phần bất đắc dĩ khẽ gõ bàn:
“Thỉnh thoảng chạy đến quấy rầy em một trận, đến mức độ này mà em vẫn cảm thấy không cần để ý đến hả?”
Chử Điềm hơi chột dạ:
“Vậy anh nói làm sao đây?”
“Lần này em không cần lo. Lần sau có người như thế nữa nhất định phải nói cho anh biết.” – Từ Nghi nói dứt khoát – “Lát nữa em tự xóa tin nhắn trong điện thoại di động đi.”
Chử Điềm rất ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hồi lâu không nhịn được thì phì cười, tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu, dường như hơn phân nửa mây mù bao phủ trong lòng mấy ngày qua được xua đi. Đôi khi, sự bá đạo của Từ Nghi cũng khiến người ta thích thú như vậy.
Họp cả ngày ở sư đoàn, lúc vừa lên xe chuẩn bị về nhà thì Từ Nghi nhận được điện thoại của Chử Ngật Sơn. Ông ta chạy đến thành phố B, muốn hẹn anh ra gặp mặt. Từ Nghi cân nhắc trong chốc lát rồi đồng ý, xuống xe ở ngã tư cách khu gia thuộc không xa, bắt xe đi đến chỗ hẹn.
Lúc đẩy cửa vào, Chử Ngật Sơn đã đến, đang ngồi trên ghế chờ anh, thấy anh đi vào ông liền vội đứng lên đón. Thấy ông ta dè dặt đi ra ngoài với vẻ gần như có chút lấy lòng, nhất thời lòng dạ Từ Nghi ngổn ngang cảm xúc.
“Ba, đã lâu không gặp.”
Nghe tiếng “ba” anh gọi, lời Chử Ngật Sơn muốn nói nghẹn ứ nơi cổ họng. Ông ta nhìn Từ Nghi chăm chú, yết hầu khẽ lên xuống, mãi lâu sau mới khẽ thở dài.
Hai người ngồi xuống, thoạt đầu khá im lặng. Chử Ngật Sơn vẫy tay gọi phục vụ đến, cũng nói với Từ Nghi:
“Gọi nước đi.”
Hai người gọi một ấm trà, nhìn hơi nóng bốc lên trong tách, Từ Nghi hỏi:
“Tình hình hai người thế nào rồi ạ?”
Chử Ngật Sơn nghe ra là anh đang hỏi Triệu Tiểu Tĩnh, nhưng không biết gọi ả thế nào. Ông ta không khỏi nhìn thẳng về phía Từ Nghi. Nói ra, đây là lần thứ hai họ chính thức gặp mặt. Lần đầu tiên là lúc anh và Chử Điềm đăng ký kết hôn, khi đó mẹ Chử Điềm còn sống, cô vốn không muốn mời ông đến, nhưng bởi vì mẹ của cô kiên trì nên ông ta mới có thể ăn bữa cơm với con gái và con rể mình.
Trên bàn cơm, người thanh niên này biểu hiện chẳng bắt mắt, nhưng vô cùng khéo léo. Cử chỉ đúng mực, tiến thoái lễ độ, tuy nói không nhiều nhưng phát âm gãy gọn, mạch lạc rõ ràng, giọng nói ôn hòa lại hờ hững. Ông ta hơi có thiện cảm với anh, lại đột nhiên nghe nói anh đi lính. Nghề này khiến ông ta không hài lòng lắm. Có điều lúc đó ông đã không nhúng tay vào được, con gái căn bản sẽ không nghe. Chử Ngật Sơn nhớ lúc đó bản thân mình cũng vì điều này mà phiền muộn thật lâu. Nhưng bây giờ xem ra chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Ổn định lại tâm trạng, Chử Ngật Sơn nói:
“Cô ấy khá hơn nhiều rồi, tối qua cảm ơn con.”
“Ba khách sáo rồi.” – Từ Nghi khẽ mỉm cười – “Con nên làm mà.”
Bất kể nói thế nào, anh sẽ không thể trơ mắt nhìn Chử Điềm làm chuyện ngu ngốc. Chử Ngật Sơn nhấp trà, do dự một lát mới hỏi:
“Điềm Điềm có khỏe không?”
Từ Nghi nhìn ông, lắc đầu:
“Với sự hiểu biết của ba về cô ấy, ba phải biết rõ cô ấy sẽ tức giận đến mức nào mà.”
Chử Ngật Sơn cúi đầu im lặng, hồi lâu mới yếu ớt nói:
“Ba biết nó hận ba, cũng trách ba bỏ mẹ nó.”
Thật ra lúc đó ông ta chẳng suy nghĩ nhiều như vậy, không hề muốn ly dị người vợ đã kết tóc với mình. Ông ta đã nghĩ kỹ, chờ Triệu Tiểu Tĩnh sinh con trai rồi cho ả một khoản tiền đuổi ả đi. Khi đó ông ta đã năm mươi tuổi, ở quê đã là người sắp sửa xuống mồ rồi, nhưng nhìn lại vẫn chưa có người nối nghiệp. Sau trăm tuổi, ngay cả người trông nhà cho ông ta cũng không có, cảm giác sợ hãi này khiến cuộc sống ông ta cực kỳ bất an. Nhưng vợ ông đã vào thời mãn kinh, sau này không thể sinh con được nữa. Hơn nữa việc kinh doanh của ông ta phải xã giao nhiều, mượn cơ hội này quen biết không ít phụ nữ, dần dà tiếp xúc liền bất giác vượt qua giới hạn.
Đối với Triệu Tiểu Tĩnh, ban đầu ông ta chỉ là tìm mới lạ, không định lún quá sâu, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện con cái. Nhưng sau đó có một lần đưa ả đi chơi, một bà cụ có kinh nghiệm nói nhìn tướng mạo và vóc dáng ả chắc chắn là người mắn đẻ. Lúc đó ông ta chẳng để ý đến những lời này, sau đó gặp gỡ lâu dần, ông ta cảm thấy người phụ nữ này cũng xem như thú vị, mới chính thức có ý định để ả sinh con.
Sau khi vợ biết chuyện này liền có thái độ khác thường, kiên quyết và kịch liệt đòi ly hôn. Ông ta không muốn nhưng vợ lấy cái chết ép buộc, ông chỉ có thể khuất phục. Khoảng thời gian đó Triệu Tiểu Tĩnh biết vì ly hôn nên tâm trạng ông ta không tốt, ngoan ngoãn hầu hạ ông ta, nghiễm nhiên là một người thấu hiểu. Khoảng thời gian vợ ông qua đời ả vẫn không xuất hiện, đến lúc ông ta gần như hồi phục mới trở về bên ông ta, dịu dàng gấp mười lần trước kia. Lúc đó chính là thời điểm ông ta cần an ủi tình cảm, ả cũng thừa dịp ông yếu lòng mà đến.
“Tiểu Từ.” – ông ta lấy lại tinh thần, nói với Từ Nghi – “Điềm Điềm có nhắc đến mẹ nó trước mặt con không?”
Chẳng biết tại sao, ông ta đột nhiên muốn biết chuyện này.
“Rất ít nói, đây là một khúc mắc của cô ấy.” – Từ Nghi uống hớp trà, tiếng nói rõ ràng – “Có điều tối qua cô ấy ngủ không ngon, ban đêm nói mớ rất nhiều, kêu mẹ, kêu động đất và kêu ba hết lần này đến lần khác.”
Chử Ngật Sơn vừa nghe thoáng chốc liền sững sờ. Từ Nghi cũng phát giác ông thất thần, mắt ông ta hơi hé, bọng mắt rõ ràng, vẻ già nua chợt hiện. Anh châm thêm tách trà cho ông ta, nhẹ giọng hỏi:
“Ba, ba sao vậy?”
Chử Ngật Sơn như vừa được đánh thức, mở to hai mắt nhìn anh, hồi lâu mới xua xua tay, có chút uể oải nói:
“Không sao, không sao.”
“Hai ngày nay bận rộn, có lẽ là ba mệt rồi, ba về nghỉ ngơi trước đi ạ. Bên này Chử Điềm có con rồi.” – Từ Nghi nhìn ông ta, thoáng ngập ngừng nhưng lại nói tiếp – “Ba, có thể con nói chuyện khó nghe, nhưng vẫn muốn nói một câu. Sau này mong ba hãy cố hết sức đừng để chuyện của ba và cô Triệu quấy nhiễu Điềm Điềm. Tính tình của cô ấy ba cũng rõ, bốc đồng và kích động, không ai trông nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì ngốc nghếch. Con không hy vọng cô ấy như vậy.”
Chử Ngật Sơn nhìn xoáy vào anh, nặng nề gật đầu:
“Ba biết rồi.”
Mãi cho đến lúc cuối cùng rời đi, sắc mặt của Chử Ngật Sơn cũng không tốt lắm, tái nhợt lại già nua, như vừa mới đổ một trận bệnh nặng.
Từ Nghi đứng bên đường cái chăm chú nhìn xe ông đi xa dần. Chút ánh nắng còn sót lại từ buổi chiều tà vương lên mặt anh, phủ một lớp sáng mỏng manh trong suốt. Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài một hơi. Vừa rồi thật ra là anh cố ý. Ngày đó anh nói điện thoại với Chử Đông Mai, xin địa chỉ của Triệu Tiểu Tĩnh, một mạch nghe bà nói rất nhiều chuyện hồi Chử Điềm còn bé, bao gồm người nhà của cô.
Khiến anh khắc sâu nhất chính là câu chuyện Chử Đông Mai kể trong màn nước mắt. Khi đó Chử Điềm vừa mới lên trung học, có một lần cả nhà họ về quê ở vùng núi Tứ Xuyên. Khi đó Chử Ngật Sơn coi như là áo gấm về làng, đêm hôm trước ở nhà uống rất nhiều rượu với người ta, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa dậy. Cũng chính vào lúc này, vùng quê đột ngột xảy ra một trận động đất lớn, căn nhà gỗ hơn hai mươi năm sụp xuống, nhốt ông ta trong nhà. Chử Ngật Sơn ở bên trong, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
Thời gian từ từ trôi đi, lúc tâm trạng Chử Ngật Sơn sắp sụp đổ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài bỗng dậy tiếng, đội cứu hộ đã đến rồi. Sau khi thành công được cứu, ông ta thấy vợ khóc đỏ cả mắt, và đôi tay phồng rộp. Bà thấy ông ta bị thương, không nói hai lời liền cõng ông ta lên, không biết ở đâu mà bà có sức lực lớn như vậy, một người phụ nữ bốn mươi lăm cân định cõng một người đàn ông bảy mươi lăm cân. Bà thử mấy lần cũng không thành công, vừa khóc vừa tát chửi bản thân vô dụng. Chử Ngật Sơn thấy bà như vậy chẳng thể thốt nên câu nào.
Sau đó vẫn là người khác giúp đỡ đưa ông ta đến bệnh viện, lúc nằm viện ngày ngày bà chăm sóc ông ta không rời một bước. Về sau ông ta khỏe lại còn tăng thêm vài cân, mà bà thì lại gầy sọp như người bệnh tật.
Nghe vậy, Từ Nghi cũng không thốt lên được câu nào. Tối hôm qua anh ngủ chập chờn, quả thật nghe thấy Chử Điềm nói mớ, cũng là ba từ anh đã nói, vốn không muốn nói ngay mặt Chử Ngật Sơn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Không phải vì một ai, bởi vì dù là trong mắt một người ngoài, Chử Ngật Sơn cũng không thể nào được tha thứ.
Từ đó về sau, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa, cuộc sống trở lại sự yên bình thường nhật. Một ngày Chủ nhật lại đến, Từ Nghi hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà một ngày. Bởi vì hôm qua làm chút vận động ban đêm, Chử Điềm vốn tưởng rằng hôm sau anh sẽ thức dậy muộn một chút, nhưng không ngờ vẫn như ngày trước, trời mới tờ mờ sáng anh đã thức dậy. Như thường lệ, sau khi chạy bộ năm cây số, anh trở về làm bữa sáng, tiếp theo kêu cô dậy.
Chử Điềm cảm thấy quả thật anh cần mẫn khiến người ta căm phẫn, nên nằm lỳ trên giường giở trò lười biếng không chịu dậy:
“Em không dậy nổi. Dù sao tối hôm qua em cũng tốn sức, em có quyền lợi yêu cầu ngủ thêm một lát mà.”
Từ Nghi dở khóc dở cười, để cô nhắm mắt thêm vài phút mới lại đưa tay vỗ vỗ đầu cô:
“Mau dậy đi, ăn sáng xong dẫn em đi chợ, hôm nay nấu cho em một bữa ngon.”
Chử Điềm bất động:
“Em không muốn đi, em xin ở lại ngủ giữ nhà…”
Từ Nghi lười nói nhiều với cô, vén chăn lên, trực tiếp bế cô đưa vào phòng vệ sinh. Tuy giữa chừng cánh tay bị cắn vài cái, nhưng cuối cùng vẫn đánh thức cô dậy.
Ăn sáng xong xuôi, hai người ra ngoài. Tối qua thành phố B lại bắt đầu đổ mưa, hiện giờ vẫn còn tí tí tách tách, một trận mưa thu một đợt rét, Chử Điềm cố ý mặc bộ quần áo thể thao màu tím đậm, tóc cột cao hết ra sau thành một cái đuôi ngựa, trông vô cùng trẻ trung. Tuy nhiên, trong mắt Từ Nghi, cô ăn mặc vậy nhìn thế nào cũng không thích hợp. Anh ngẫm nghĩ, kéo mũ áo lên, phủ thẳng lên đầu cô, che đi hơn nửa khuôn mặt.
Chử Điềm không nhịn được đưa tay chọc chọc vào eo anh:
“Nhỏ mọn.”
Hai người ngồi xe buýt đi đến một khu chợ lớn, trời đổ mưa nên nơi này không đông đúc lắm. Từ Nghi xếp ô, chậm chạp và nghiêm túc lựa chọn thực phẩm trước từng quầy hàng. Người đàn ông này có thể đảm đương mọi công việc của một bà nội trợ, chắc là lát nữa Chử Điềm sẽ ăn không ngồi rồi. Cô đi theo sau Từ Nghi, chỉ đợi anh vừa ý một món, lại quay người hỏi cô có thích ăn không.
Có lẽ thật sự không nhìn được thái độ ngồi chờ ăn uống này của cô, Từ Nghi đuổi cô đi mua xương. Chử Điềm đút hai tay vào túi vô cùng nhàn nhã đi đến quầy thịt, nhìn vài khúc xương sườn, lúc chưa biết chọn khúc nào thì bỗng nghe thấy một giọng nói.
“Ba ơi, mua chút nấm đùi gà đi.”
“Không phải con không thích ăn cái đó sao?”
“Nhưng Từ Hoàn thích, chờ anh ấy đến nhà rồi chưng với xương cho anh ấy ăn. Đúng rồi, còn xương nữa!”
Người được kêu ba liền mỉm cười hiền hậu:
“Vậy thì mua một chút, chúng ta về nhà chưng lên ăn thử trước, chờ Từ Hoàn đến thì làm thêm cho cậu ấy ăn.”
Hai ba con bảo nhau mua nấm đùi gà từ từ đi về phía cô. Chử Điềm lơ đãng quay đầu nhìn lại, mới thấy rõ hai người nói chuyện là ai, nhất thời không thể nén nổi sự ngạc nhiên.
Là Mạnh Phàm và Mạnh Ngọc Hòa.
Mạnh Ngọc Hòa cũng nhìn thấy Chử Điềm, đồng thời cũng nhận ra cô. Dường như ông thoáng do dự mới bước lên chào hỏi:
“Chào cô, lại gặp mặt rồi.”
Chử Điềm gật đầu với ông, ánh mắt không kìm được nhìn vào Mạnh Phàm đứng bên cạnh ông. Đây là lần đầu tiên cô chính diện nhìn thấy rõ tướng mạo Mạnh Phàm với khoảng cách gần như vậy. Vóc dáng Mạnh Phàm cao xấp xỉ cô, mái tóc ngắn tôn lên khuôn mặt thanh tú và nhã nhặn, lịch sự. Nhưng bởi vì sinh bệnh trường kỳ nên sắc mặt cô ấy vô cùng xanh xao, khuôn mặt chẳng có da có thịt, xương gò má trông rất cao. Chử Điềm gần như tưởng tượng ra được, nếu thân thể Mạnh Phàm khỏe mạnh, dáng vẻ nhất định rất đẹp.
Thấy Chử Điềm chăm chú nhìn con gái mình không chớp mắt, trong lòng Mạnh Ngọc Hòa lờ mờ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không tiện hỏi liền cười trò chuyện với cô:
“Đến mua thức ăn à? Trước kia sao không gặp cô ở quanh đây?”
Chử Điềm vừa định lên tiếng đã nhìn thấy một người phụ nữ vội vã đi về phía bên này. Bà ta thấy Mạnh Ngọc Hòa đứng đó trò chuyện với người khác, thoáng chốc nổi giận:
“Chỉ biết nói nhảm thôi, đã mua xương chưa?”
“Mua đây, mua đây.”
Mạnh Ngọc Hòa vội vàng quay người lựa chọn. Người phụ nữ kia cũng chú ý đến Chử Điềm, ghé vào tai Mạnh Ngọc Hòa khẽ hỏi:
“Con nhỏ này là ai, ông biết à?”
“Đừng nói lung tung, cái gì mà con nhỏ này chứ, người ta là bạn của bác sĩ Phương.”
Mạnh Ngọc Hòa khẽ trách bà ta. Trong nháy mắt bà ta hiểu ra, vô cùng gượng gạo gật đầu cười với Chử Điềm, coi như chào hỏi.
Người nhà họ Mạnh nhanh chóng chọn xương rồi rời đi, Chử Điềm đứng tại chỗ nhìn chăm chú theo bóng lưng ba người họ, mãi lâu không nhúc nhích. Tuy đã sớm nghe nói về tình trạng của Mạnh Phàm từ chỗ Từ Nghi và Phương Triết, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn mang đến chấn động rất lớn cho Chử Điềm. Cô vừa mới nghe Mạnh Phàm nhắc đến Từ Hoàn, cũng chính là anh trai của Từ Nghi. Chắc hẳn trong ý thức tỉnh táo của cô ấy vẫn không thể chấp nhận sự thật anh ấy đã hy sinh. Chử Điềm không khỏi khẽ thở dài.
“Đứng ngây ở đó làm gì? Đã mua đồ chưa?” – không biết Từ Nghi đi đến từ lúc nào, thấy hai tay cô trống trơn, anh khẽ lắc đầu – “Xem ra vẫn không thể trông cậy vào em được.”
Chử Điềm hiếm hoi không phản bác, đầu óc cô vẫn mải suy nghĩ về Mạnh Phàm. Cô cảm thấy Mạnh Phàm rất khó thoát khỏi ngõ cụt này, tình cảm mười mấy năm, chiếm giữ một nửa sinh mệnh của một cô gái, bảo cô ấy dễ dàng chấp nhận thế nào được?
Phụ nữ trầm mê, khó thể thoát khỏi(*). Chử Điềm đột nhiên cảm thấy Từ Nghi suy nghĩ quá tốt đẹp và lạc quan rồi.
(*) Trích từ đoạn Tiểu Nhã trong bài Nhã của Kinh Thi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!