Nghề Làm Phi
Chương 15.4
Tô gia ở kinh thành tuy không coi là hiển vinh phú quý, Thục quý phi tuy là dựa vào kỹ thuật múa hơn người mới lọt vào mắt Hoàng đế nhưng tốt xấu cũng có tiếng thế gia, vũ cơ này ai biết được xuất thân thế nào?
Sau màn múa, Hoàng đế cho đòi vũ cơ lại gần: “Nàng tên gì?”
Vũ cơ dịu dàng cúi đầu, mang theo phong tình vô hạn: “Bẩm Hoàng thượng, nô tì tên Nga My(*) ạ.”
(*) Nga My: Nghĩa là đôi mày đẹp.
“Người đẹp cuốn rèm châu, ngồi lặng đôi mày chau.”(*) Phong Cẩn hơi trầm ngâm, “Một cái tên hay, vậy phong nàng làm Trân tài nhân, chuyển đến thiên điện Lâm Nguyệt hiên.”
(*) Hai câu trong bài “Oán tình” của nhà thơ Lý Bạch thời Thịnh Đường, bản dịch thơ của Khương Hữu Dụng.
Vũ cơ tên Nga My lộ vẻ vui mừng ngượng ngùng trên mặt, vội quỳ xuống tạ ơn.
Trang Lạc Yên không khỏi nhìn kỹ vị Trân tài nhân mới ra lò này vài cái, Hoàng đế đọc bài thơ này không coi là điềm tốt gì. “Người đẹp cuốn rèm châu, ngồi lặng đôi mày chau. Chỉ thấy lệ ngấn ướt, nào biết giận ai đâu”. Đây là một bài thơ nói lên nỗi oán giận của người vợ bị ruồng bỏ, Hoàng đế lấy bài thơ này để hình dung vị tài nhân mới, không biết là muốn coi nàng ta như một món đồ chơi hay là có ý ám chỉ điều gì khác.
Thấy Hoàng đế lại nạp một mĩ nữ tuyệt sắc nữa vào cung, các phi tần khác đều hơi khó chịu, phần sau yến tiệc càng không có hứng thú.
Trang Lạc Yên cũng lộ ra đôi phần cô đơn không thể che giấu trên nét mặt, nhưng tay gắp đồ ăn không hề giảm tốc độ, bất kể lúc nào, không nên làm mình làm mẩy với mỹ thực.
Nếu nói lúc này trong lòng ai cảm thấy khó chịu nhất thì đó phải là Thục quý phi, nàng nhìn vị Trân tài nhân kia liền cảm giác Hoàng hậu cố tình khiến mình mất mặt, thế nhưng ngại vì thân phận, nàng đành gắng nuốt cơn giận này xuống.
Hoàng hậu đã sớm khôi phục sắc mặt như thường ngày, nàng cười nhạt nói: “Nếu Hoàng thượng đã yêu thích, thiếp cũng không nên thờ ơ quá. Hòa Ngọc, lấy thất gấm Tô Châu màu đỏ trong kho của bổn cung thưởng cho Trân tài nhân, có lẽ chỉ nhan sắc của Trân tài nhân mới hợp với thất gấm đó.”
Hoàng hậu vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt các phi tần ở đây càng thêm khó coi, thủ đoạn kéo thêm thù hận cho địch nhân của Hoàng hậu có thể nói là trơn tru thành thạo.
Thục quý phi cười cười, tiếp lời: “Nếu Hoàng hậu nương nương đã khen nàng như vậy, nói chúng ta không bằng, bổn cung cũng nên thưởng nàng chút gì đó.” Nói xong, quay sang Lăng Sa, “Đem cây trâm đính hồng ngọc của bổn cung thưởng cho Trân tài nhân.”
Lại đá quả bóng sang cho Hoàng hậu rồi? Trang Lạc Yên nghĩ chiêu “chuyển di đại pháp” này Thục quý phi sử dụng rất tốt, cúi đầu đưa một múi quýt lên miệng, vui vẻ ngồi xem cuộc vui.
Ai biết, sau khi hai người mở màn, các phi tần khác cũng bắt đầu lần lượt ban thưởng, Trang Lạc Yên nhìn nàng Trân tài nhân đang lộ vẻ vui mừng ra mặt, lau khóe miệng nói: “Ta đây không có vật quý hiếm gì, liền thưởng cho Trân tài nhân chiếc vòng ngọc phỉ thúy mới được ban thưởng hôm kia đi.”
“Tạ ơn Chiêu tu nghi ban thưởng.” Trân tài nhân quỳ xuống cảm tạ, gương mặt ửng lên vì mừng.
Trang Lạc Yên lạnh nhạt thu hồi ánh nhìn, bị Hoàng đế thu vào hậu cung trong tình cảnh này, không biết cuối cùng là vinh quang hơn người hay là ảm đạm kết thúc đây?
Tô tu nghi nhìn Trang Lạc Yên cúi đầu suy tư, đột nhiên mở miệng cười: “Chiêu tu nghi hình như tâm tình không được vui?”
Trang Lạc Yên quay sang nhìn Tô tu nghi, nàng ta xác định chỉ muốn đả kích mình?
***
“Tô tu nghi vì sao nói vậy?” Trang Lạc Yên cười cười trông lại Tô tu nghi.
Tô tu nghi nhìn vào cặp mắt kia, chẳng biết có phải ảo giác của nàng ta hay không, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, ánh mắt ấy mang theo một tia châm chọc khó nói.
Các phi tần khác rất ăn ý nhìn về phía hai người, bất kể ai trong số hai người này bị xúi quẩy thì bọn họ đều không thiệt chỗ nào.
“Chỉ là thấy Chiêu tu nghi không có tâm trí dùng bữa nên mới lắm miệng hỏi một câu thôi.” Tô tu nghi thả đôi đũa bạc trong tay xuống, không để mắt tới ánh nhìn châm chọc của Trang Lạc Yên, “Hay có lẽ ta nhầm rồi.”
“Đa tạ tỉ tỉ quan tâm, muội muội chẳng qua không có hứng dùng bữa lắm mà thôi.” Trang Lạc Yên nhàn nhạt đáp lại ngẩng đầu nhìn phía Hoàng đế và Hoàng hậu, quả nhiên thấy hai người cũng đang nhìn về bên này.
Phong Cẩn và Trang Lạc Yên bốn mắt nhìn nhau, bắt gặp một nỗi cô đơn không sao nói lên lời trong đôi mắt bình tĩnh ấy, hắn thu hồi ánh nhìn, chầm chậm mở miệng: ”Sức khỏe của Chiêu tu nghi chưa hồi phục, khẩu vị không tốt, đưa bát tổ yến hầm chim trĩ này tới cho Chiêu tu nghi, món này tốt cho dạ dày.”
“Thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.” Trang Lạc Yên đứng dậy hành lễ.
Nhu phi trào phúng cười, Tô tu nghi này thật không biết tự lượng sức mình, giờ đang là lúc Trang Lạc Yên nổi bật nhất, nàng ta tưởng có thể lấy loại chuyện nhỏ nhặt này ngáng chân người ta, cuối cùng, chỉ có bản thân mất mặt. Nghiêng mắt nhìn Thục quý phi vẫn ung dung ngồi, nàng nghĩ, hai người này thật không giống chị em họ, thảo nào địa vị không như nhau.
Canh tổ yến hầm chim trĩ được chế biến rất cầu kỳ, đun nhỏ lửa hầm rất lâu mới xong, Trang Lạc Yên múc một thìa canh nếm thử, quả là mỹ vị, nếu nàng nhớ không lầm, đây chính là một món canh rất nổi tiếng trong “Mãn Hán toàn tịch”.
Thấy Trang Lạc Yên hình như thích món này, nét mặt Phong Cẩn tươi hơn một chút, quay sang nói với Hoàng hậu: “Trẫm biết mà, xưa nay nàng ấy thích ăn ngon, giờ có mỹ thực, khẩu vị liền tốt ngay.”
Hoàng hậu cười: “Chiêu tu nghi thích mỹ thực, chẳng trách Hoàng thượng lại ban thưởng mấy vị ma ma thạo nấu nướng cho phòng bếp của cung Hi Hòa.”
Phong Cẩn cười gật đầu: “Nàng ấy thích ăn, trẫm cũng chịu thua nàng ấy rồi, lại không thể cứ để nàng ấy làm bừa, phái một ma ma biết làm mỹ thực đến hầu hạ, trẫm cũng yên tâm.”
Mấy lời này, người nói có thể có dụng tâm riêng, người nghe lại chắc chắn giật mình một phen. Hoàng thượng tỏ rõ ý bất mãn về chuyện ăn uống của Chiêu tu nghi có vấn đề, đồng thời cảnh cáo nàng không nên động tay động chân hay sao?
Hồi ấy Thục quý phi như vậy, hôm nay Chiêu tu nghi cũng là thế này, Hoàng thượng thật sự thích những cô nàng xuất thân từ gia tộc nhỏ vậy sao? Thục quý phi có dung mạo xinh đẹp lại giỏi vũ đạo, coi như có sở trường, Trang Lạc Yên này thì có gì tốt?
“Đâu phải Hoàng thượng không có biện pháp với muội ấy, chẳng qua là không nỡ lòng mà thôi.” Hoàng hậu vẫn cười cười như cũ, “Tính tình Chiêu tu nghi như vậy thiếp cũng thích, khó trách Hoàng thượng thiên vị muội ấy hơn.”
Phong Cẩn uống một hớp rượu, nhìn về phía Trang Lạc Yên đang cúi đầu ăn canh, mỉm cười nói: “Đúng vậy, loại tính tình này trẫm luôn luôn không đành lòng nặng lời.”
Bàn tay Hoàng hậu siết chặt đôi đũa, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.
“Nhưng tính tình nàng ấy vẫn còn trẻ con lắm,” Hoàng đế đặt ly rượu xuống, “Thục quý phi mới hợp ý trẫm nhất, công dung ngôn hạnh đều hiếm có trong cung.”
Sợ là Thục quý phi chỗ nào cũng tốt cả, Hoàng hậu siết đôi đũa đến trắng cả đốt ngón tay, nếu Trang Lạc Yên khiến nàng không thích thì Thục quý phi này lại là mối hận lớn trong lòng nàng. Tiếc rằng trong hậu cung dù có thêm bao nhiêu nữ tử xinh tươi trẻ trung thì người Hoàng thượng sủng ái nhất vẫn là Thục quý phi này.
Nhu phi, Yên quý tần, Chiêu tu nghi, Diệp dung hoa, những người đó đều đã từng hoặc đang được Hoàng thượng sủng ái, nhưng so với Thục quý phi, bọn họ chẳng bằng một góc nàng ta.
“Thục quý phi đúng là hiếm có.” Hoàng hậu khô khốc nói một câu, nhìn về phía nghệ nhân biểu diễn xiếc trên đài, như thể diễn xuất của họ thật sự xuất sắc khiến cho nàng không tự chủ được mà bị mê hoặc rồi.
Thục quý phi ngồi bên cạnh đang cúi đầu dùng bữa, khóe miệng lộ ra một ý cười nhàn nhạt, bên trong còn mang theo chút ngọt ngào hạnh phúc khó nói thành lời.
Dâng cháo và trái cây tráng miệng rồi, Thượng Thực cục liền cho dọn dẹp đồ ăn, tiếp tục dâng trà và điểm tâm để các chủ tử thưởng thức khi xem ca múa, cho đến giờ tý của ngày đầu năm mới, Hoàng đế liền ban bố một vài ý chỉ ban thưởng.
Ôm bình nước nóng uể oải xem đến hết buổi trình diễn cấp quốc gia, sau đó lại xem Hoàng đế ban thưởng mấy món ăn may mắn và chữ “Phúc” do chính Hoàng đế viết cho vài vị đại thần đắc lực, ban thưởng cho những thành viên trong tôn thất, rất giống màn phát phong bao lì xì cho nhân viên của ông chủ.
“Thánh thượng có chỉ, trẫm đăng cơ đã nhiều năm, nay hậu cung mỹ quyến ở đây, liền đại phong chư phi.”
“Hiền phi tấn Hiền quý phi, Chiêu tu nghi tấn Chiêu hiền dung, Tương hiền tần tấn Tương quý tần, Diệp dung hoa tấn Diệp đức tần, Khổng tài nhân tấn Khổng uyển nghi…”
Theo chuỗi tên được đọc ra, có người vui vẻ, có ngưòi cô đơn, mà người lúng túng nhất chính là Yên quý tần.
Danh sách tấn phong không phải bí mật, từ lâu đã có tin từ điện Trung Tỉnh truyền ra, ai sắp được thăng vị thì hậu cung đều biết cả, vậy mà Yên quý tần vốn cũng được tấn thăng nay lại không có trong danh sách, ai nấy đều buồn cười.
“Ý chỉ này vốn định mấy ngày sau mới công bố nhưng hôm nay trẫm vui vẻ nên cho tuyên lúc này, công việc cụ thể giao cho bộ Lễ và điện Trung Tỉnh chuẩn bị, Khâm thiên giám chọn một ngày lành để cử hành đại điển tấn phong.” Phong Cẩn đứng lên, hơi ngẩng đầu, mọi người đều quỳ xuống, hô vạn tuế ba lần.
Sau đó khắp bầu trời rực rỡ pháo hoa, gần như chiếu sáng toàn bộ kinh thành.
Trang Lạc Yên quỳ trên mặt đất, len lén ngẩng đầu nhìn vị Hoàng đế đứng ngạo nghễ phía trên, trong khoảnh khắc chợt thấy hắn thật cao lớn, quả là khí phách hiên ngang hơn người, là hàng boss bự khó hàng phục nhất.
Tiệc tối náo nhiệt cuối cùng cũng chấm dứt, mọi người đều ra về, bỏ lại sau lưng một bầu trời đầy pháo hoa. Trang Lạc Yên ngồi trên kiệu hơi lay động theo từng bước chân, nhìn lên những tia sáng chợt lóe trên bầu trời, bỗng nhiên có gì đó lạnh lẽo rơi xuống mặt.
“Nương nương, tuyết rơi rồi.” Vân Tịch ngẩng đầu nhìn trời, nói với thái giám nâng kiệu, “Các ngươi cẩn thận một chút.”
Nay Trang Lạc Yên đã là trắc nhị phẩm hiền dung, có thể tự xưng “bổn cung” với người dưới, nô tài cũng phải gọi nàng là “nương nương” mà không phải “chủ tử” – một từ mà bất kỳ phi tần phẩm cấp thấp kém nào cũng dùng.
“Ừ, năm nay tuyết rơi đúng dịp, chắc là mùa màng sẽ có thu hoạch tốt lắm đây.” Trang Lạc Yên mở mắt nhìn hoa tuyết rơi xuống mặt, tan ra khiến nàng thấy hơi lạnh.
“Nương nương cũng biết mấy thứ này ư?” Thính Trúc cười nói, “Quê nô tì có câu tục ngữ, lúa mạch đắp ba tầng chăn, năm sau gối màn thầu ngủ.”
Trang Lạc Yên nghe vậy bèn cười cười, câu này nàng từng đọc trong sách giáo khoa tiểu học, hôm nay chợt nghe đến, đúng là có chút cảm giác xuyên không rồi.
Ngẩng đầu lần thứ hai, trên bầu trời tối đen, pháo hoa đặc biệt đẹp và rực rỡ, nàng thở một hơi thật dài, thế là một năm đã qua.
Mùng Một tháng Giêng, mệnh phụ triều bái, Hoàng đế ngủ lại cung Cảnh Ương cửa Hoàng hậu.
Mùng Hai tháng Giêng, Hoàng đế ngủ lại thiên điện của Lâm Nguyệt hiên, Trân tài nhân mới tấn phong được nhận thánh sủng.
Mùng Ba tháng Giêng, Hoàng đế ban thưởng cho Trân tài nhân không ít đồ châu báu quý giá, đồng thời khiển trách Yên quý tần vì đã gây khó dễ cho Trân tài nhân, khiến cho vị tài nhân mới phong này nổi bật khắp cung.
“Tuyết rốt cuộc cũng ngừng rồi.” Trang Lạc Yên vịn tay Thính Trúc, chậm rãi bước trên con đường lát đá đã được quét dọn sạch sẽ, trong ngự hoa viên, nhiều loài hoa đã úa tàn và bị cắt tỉa, may có mấy loài cây sinh trưởng quanh năm tô điểm cho ngự hoa viên một mảnh xanh biếc thanh bình.
“Lạc Nhi, ngự hoa viên thật là đẹp, mấy tháng nữa trăm hoa đua nở, không biết còn đẹp đến đâu nhỉ?” Một giọng nói thánh thót vang lên sau bụi cây, ngữ điệu còn mang theo một tia đắc ý.
“Bẩm chủ tử, nay vào đông ít hoa, những lúc khác đều rất đẹp.”
Trang Lạc Yên nhíu mày, Thính Trúc đi bên cạnh nàng thấy thế bèn nhẹ giọng hỏi: “Ai ở bên đó?”
Lát sau, một nữ tử áo đỏ đi ra, trên nền tuyết trắng trông nổi bật chói mắt.
“Tần thiếp xin bái kiến Chiêu hiền dung.” Nữ tử áo đỏ thấy rõ Trang Lạc Yên bèn vội quỳ xuống thỉnh an, vạt áo đỏ ánh lên rực rỡ.
Trang Lạc Yên nhìn kỹ một chút mới nhận ra đây là vũ cơ được phong tài nhân trong yến tiệc trừ tịch, hình như tên là Nga My?
“Trân tài nhân mời đứng lên đi.” Trang Lạc Yên vươn tay khẽ nâng, nhìn bốn phía, “Trời lạnh thế này, nàng còn ra đây đi dạo sao?”
Thính Trúc lại hơi bất mãn, nàng Trân tài nhân này sao dám đặt tên cho cung nữ trùng với tên nương nương nhà mình?
“Trong phòng ngột ngạt nên tần thiếp muốn ra ngoài tản bộ một lát, không ngờ gặp được nương nương.” Trân tài nhân cẩn thận đáp, “Nương nương cũng tới ngắm cảnh sao?”
Một tài nhân không được phép hỏi đến hành vi của một phi tần địa vị cao hơn mình, Trang Lạc Yên không muốn trách cứ nàng ta vì điểm này, hờ hững đáp: “Ninh phi nương nương mời bổn cung tới thưởng trà, bổn cung cũng quanh quẩn trong phòng mấy ngày nay nên muốn ra ngoài một chút, ngắm cảnh thì không phải.”
Trân tài nhân bừng tỉnh: “Thì ra là thế, tần thiếp không được mời nên không biết.”
Trang Lạc Yên cười cười không nói thêm.
Đợi khi đoàn người Trang Lạc Yên đi xa, Trân tài nhân mới hâm mộ cảm thán: “Không biết khi nào ta mới được tôn quý như vậy nhỉ?”
Lạc Nhi cẩn thận nhìn về phía đoàn người Chiêu hiền dung, khẽ lên tiếng: “Nô tì nghe nói, Chiêu hiền dung là một trong những nương nương được sủng ái nhất trong cung đấy.”
Trân tài nhân nghe thấy vậy, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
—–HẾT TẬP 1—–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!