Chuyện Bắt Đầu Từ Một Nụ Hồng - Chương 36: Thôi đành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Chuyện Bắt Đầu Từ Một Nụ Hồng


Chương 36: Thôi đành


Đăng chào bố mẹ rồi đưa Vân về nhà.

Đăng hẹn tối nay tám giờ sang đón Vân dạo phố, gặp mấy người bạn cấp ba của Đăng từ Sài Gòn ra chơi. Vân thẫn thờ nhận lời Đăng.

Vân vẫn chưa quen việc chấp nhận làm bạn gái Đăng. Trong sâu thẳm, Vân không cam tâm. Trái tim Vân lúc nào cũng gào thét đòi hỏi công bằng, nhưng lý trí Vân lại khuyên Vân chấp nhận. Vân không biết phải nghĩ sao nữa, thôi thì cứ để thời gian giúp Vân quên đi hết mọi chuyện với Huy đã vậy.

Bảy giờ bốn lăm, chuông điện thoại của Vân reo vang.

Vân cũng đã mặc lên người bộ váy hoa xinh xắn, tóc xõa ngang vai dịu dàng, tô chút son hồng nhạt lên môi và đánh chút má hồng ngồi chờ Đăng ở phòng khách. Vân không muốn làm Đăng mất mặt trước bạn bè. Dù sao trên danh nghĩa, Vân cũng đã là bạn gái của Đăng.

Đăng thật sự tốt với Vân. Vân đã nghe Hoài kể lại vụ việc mất tiền của Đăng hôm đó. Đăng hoàn toàn bất ngờ, thậm chí Đăng còn muốn bao che cho Vân nữa. Vân tin Đăng không phải là người bịa ra mọi chuyện để dồn ép Vân vào hoàn cảnh này.

Vân xin phép bố mẹ đi chơi với bạn rồi ra cổng gặp Đăng.

Bố mẹ Vân cũng biết Vân và Huy đã chia tay, dù không cần Vân kể ra thì cô chú cũng hiểu. Thật tiếc cho hai đứa chúng nó, nhưng cuộc sống mà, chúng nó còn trẻ, suy nghĩ còn bồng bột, cô chú lo thế từ lúc trước cũng là không thừa.

Đăng nhìn Vân dịu dàng xinh đẹp trong bộ váy hoa mà sững sờ một chút, rồi Đăng mỉm cười hài lòng. Có lẽ là Vân đã chịu Đăng rồi.

Vân ngường ngượng trước ánh nhìn say đắm của Đăng. Đăng cười rồi nói:

– Cho tớ vào chào hai bác một câu nhé, mang con gái hai bác đi thế này cũng phải xin phép đàng hoàng chứ!

– Thôi, không cần đâu. Mình đi đi kẻo muộn.

Đăng cười cười, đưa mũ bảo hiểm thỏ trắng lên đầu Vân, rồi Đăng lại còn cài dây mũ cho Vân nữa. Vân đỏ mặt ngượng ngùng. Lần đầu tiên Đăng làm thế này mà.

– Đi thôi, mà tớ có bán cậu sang Trung Quốc chắc hai bác cũng không biết đâu nhỉ?

– Cậu này…

Vân nũng nịu đánh yêu một cái vào lưng Đăng. Rồi Vân chợt nhận ra, có phải Đăng đã gần gũi với Vân đến thế, như một anh bạn trai thực sự để Vân có thể dỗi hờn, bắt nạt?

Đăng đưa Vân lượn hồ Tây hóng gió. Gió thu dào dạt mang theo chút hơi lạnh làm Vân khẽ rùng mình. Nhác thấy thấp thoáng một vài đôi trẻ ôm ấp nồng nàn quanh hồ, Vân nóng bừng cả người, xấu hổ không dám nhìn rồi vội vàng quay mặt sang hướng khác.

Huy với Vân chưa từng dạo hồ Tây cùng nhau bao giờ, kể cũng lạ, nhưng Huy khá nghiêm túc, thậm chí Vân luôn có cảm giác Huy như một ông cụ non hoặc như người bố thứ hai của Vân vậy. Vân cũng chẳng bao giờ đòi hỏi gì Huy. Đôi bạn Vân Huy từ trước đến giờ cũng chỉ hơn đôi bạn thân một chút, dù quen nhau đã lâu nhưng cả hai không đi xa hơn những nụ hôn ngọt ngào. Hai bạn bên nhau tập trung học tập, rồi đến khi vào đại học thì lại xa cách hơn hẳn do điều kiện học tập căng thẳng của Huy.

Vân còn miên man nhớ đến những kỷ niệm với Huy thì Đăng đã dừng xe trước một quán café ven hồ. Vân tháo mũ bảo hiểm đưa cho Đăng rồi chờ Đăng ở cửa quán.

Quán café có hai tầng. Vân theo Đăng lên tầng hai.

Tầng hai có một khoảng sân nhỏ được che phủ bởi một giàn hoa vàng rất đẹp, tỏa hương dìu dịu. Hướng nhìn của sân là hồ Tây êm ả với làn nước đen lăn tăn sóng lấp lánh dưới ánh đèn. Quả thật, quang cảnh của quán đẹp nhất khi được nhìn từ góc sân này.

Đăng vòng tay qua eo Vân, đưa Vân ra chiếc bàn kính ở sân. Vân thoáng giật mình, nhưng Vân cũng không phản đối. Có vẻ là, Vân đã chấp nhận làm bạn gái của Đăng.

Hai người bạn của Đăng chưa đến. Đăng để Vân ngồi trước rồi ngồi xuống cạnh Vân, sau đó gọi phục vụ mang nước ra.

Vân im lặng, đôi mắt mênh mang nhìn hồ nước. Thực sự Vân vẫn rất buồn, không có tâm trạng mà cười nói gì với Đăng. Vân cũng ngại không quay sang Đăng, bởi Đăng vẫn đang mỉm cười nhìn Vân.

Có bàn tay chạm đến tay Vân, Đăng nhẹ nhàng nắm lấy, đan những ngón tay mình vào tay Vân.

Rồi Đăng tiến gần thơm nhẹ lên má Vân. Phải rồi, Đăng là bạn trai của Vân mà, có lẽ nào Vân không trải qua những điều đó chứ?

Vân trầm buồn.

Vân bỗng đứng bật dậy. Vân cảm thấy không muốn tiếp tục, ít nhất là hiện tại Vân không muốn như vậy. Vân áy náy giải thích với Đăng:

– Tớ vào nhà vệ sinh một lát.

Vân đứng dậy, bước về phía trong.

Vừa quay người lại, Vân tròn mắt, sững sờ.

Người ngồi ngay phía sau Đăng và Vân là… Huy.

Nhưng, Huy không ngồi một mình, và có lẽ Huy cũng không thèm quan tâm đến Đăng và Vân, bởi là, Huy đang mải… hôn, hôn nồng nàn đắm đuổi một cô nàng vô cùng xinh đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN