Hôn - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Hôn


Chương 35


Cố Diễn Sinh che miệng và khua khua tay với cô gái đó, đang chuẩn bị nói, chợt một giọng nói trầm ấm có chút quan tâm vang lên bên tai cô, như muốn chui thẳng vào màng nhĩ. “Cô ấy không được uống thuốc tùy tiện.” Cố Diễn Sinh mở to mắt ngạc nhiên, nhìn anh ta đang từ từ đứng lên và gọi nhân viên phục vụ chuyển vài món có nhiều dầu mỡ và thơm nức ra xa vị trí cô ngồi, rồi chuyển bát canh thanh đạm đến trước mặt cô.

Anh cầm bát của cô lên một cách tự nhiên, múc một bát canh rồi để xuống trước mặt cô, giọng của anh vừa thanh vừa nhẹ như gió, lại lấp lánh giống như nước, nhẹ nhàng uốn lượn trong lòng cô. Anh nói nhỏ với cô, “Nếu khó chịu thì đừng ăn nữa, uống chút canh đi.” Mọi người ngồi cùng bàn ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn hai người, đặc biệt là Diệp Túc Bắc, anh ta sắp xếp này sắp xếp nọ cứ như đang ở nhà mình.

Mặc dù quá nửa trong số họ đều biết quan hệ của hai người, nhưng giờ nhìn vào, cảm giác như hai người đang diễn kịch cho người khác xem. Vài người đã bỏ đũa xuống và hứng thú theo dõi vở kịch. Nhưng sau khi làm những việc đó, Diệp Túc Bắc chẳng nói gì, anh ngồi xuống, tiếp tục ăn, động tác không nhanh, nhưng trông rất nho nhã, khiến ai nhìn cũng cảm thấy như đang được thưởng thức một bữa tiệc thị giác thịnh soạn.

Một lúc sau, bàn ăn lại trở lại bình thường, mọi người lại tiếp tục ăn và nói chuyện. Lúc cô dâu, chú rể mang rượu đến, cả bàn ăn cười cười nói nói, Cố Diễn Sinh giữ chặt đôi đũa, nhân lúc mọi người đang ồn ào, hỏi nhỏ, “Có phải anh biết chuyện gì rồi không?” Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, ánh mắt rực lên như muốn xuyên thủng người anh.

Diệp Túc Bắc bình thản nhìn sang đám đông chỗ có cô dâu chú rể, thủng thẳng trả lời, “Cái gì cần biết, anh đều biết, cái không cần biết, anh cũng biết cả rồi.” Lời nói bóng gió của anh ta khiến Cố Diễn Sinh khó chịu như thể đang bị ai bóp nghẹt cổ họng. Sau đó, Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy thấp tha thấp thỏm.

Cô luôn thấy bất an trong lòng, bỗng cô cảm thấy sinh linh bé nhỏ trong bụng đã khiến cô phải tiếp tục sống chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Lời của Diệp Túc Bắc như một nắm cát rơi vào trong dòng nước yên tĩnh, làm cuộn lên từng cơn, từng cơn sóng. Anh ta biết gì? Anh ta không biết gì? Cô cũng không dám chắc.

Tự nhiên cô nhận ra rằng có lẽ đứa bé này sẽ lại làm cho số phận hai người kết nối lại với nhau, nhưng cô thực sự không thể để mình rơi vào cái vòng đó nữa. Sau khi tiệc cưới kết thúc, Cố Diễn Sinh đứng ở trạm xe để đợi xe. Gió nổi từng cơn từng cơn, cánh tay cô chợt nổi da gà vì lạnh.

Cô thu vai lại. Đợi được khoảng mười phút, cuối cùng xe của Diệp Túc Bắc đã xuất hiện trước mặt cô. Một tay anh chống lên cửa ô tô, nhìn cô, rồi chợt nhướng chân mày. “Lên xe đi.” Giọng anh vừa gấp gáp vừa có phần bực bội. Cố Diễn Sinh vẫn đứng đó và suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe theo và bước lên xe.

Trên xe thoang thoảng một mùi nước hoa nhè nhẹ, lọ nước hoa này là do Cố Diễn Sinh chọn, mùi rất nhẹ nhàng, không hắc một chút nào. Cứ mỗi lần ngửi là Cố Diễn Sinh lại thấy buồn ngủ. Lúc này cũng vậy, cô cũng bắt đầu thả lỏng tinh thần. Diệp Túc Bắc nhìn thẳng về phía trước, tay giữ chắc vô-lăng.

Lông chân của anh lại dài rồi. Cố Diễn Sinh hơi thất thần. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không biết cách chăm sóc bản thân thôi. “Đang đợi anh à?” Giọng của Diệp Túc Bắc bình thường, nhưng vẫn lộ vẻ quan tâm. Cố Diễn Sinh gật gật đầu. “Lần sau đừng đứng trước gió nữa.” Cố Diễn Sinh lại gật đầu.

Làm gì có lần sau nữa? Cô trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Anh biết cái gì rồi?” Diệp Túc Bắc thủng thẳng nói, “Những gì em hy vọng anh không biết, anh đều biết cả rồi.” Cố Diễn Sinh cảm thấy bị giằng xé trong lòng, như vô số giấc mơ của cô, cả thế giới đang như sụp đổ, cô muốn chạy trốn, nhưng dường như có cái gì đó ràng buộc cô, khiến cô không thể nhấc chân lên được.

Chỉ có thể đứng im nhìn mọi sự tàn nhẫn giáng xuống đầu mình. Một lúc sau cô chợt bừng tỉnh. Hôn nhân mà Diệp Túc Bắc mang lại khiến cô thấy mọi thứ đều đen tối, cô không thể để mình rơi vào vực sâu đó nữa. Nghĩ vậy, cô như trút bỏ được gánh nặng. Cô khẽ cười, “Anh muốn có đứa trẻ này à?” Sự bình tĩnh bất ngờ của cô khiến Diệp Túc Bắc lúng túng.

Anh ngây ra một lúc, rồi trả lời theo tiếng nói của con tim, “Anh muốn.” “Vậy phải làm thế nào đây”, Cô trả lời một cách hoa mỹ, “Thực ra tôi cũng muốn, nhưng anh muốn rồi, tôi lại không muốn nữa.” Diệp Túc Bắc chau mày, nắm chắc vô lăng, “Ý em là sao?” “Anh hiểu mà.” Diệp Túc Bắc im lặng một lát.

Xe của anh chạy không nhanh, lúc qua cầu, gió thổi từng cơn từng cơn, khiến Cố Diễn Sinh phải nheo mắt lại. “Anh chịu thua.” Có phải vì gió thổi to quá không? Sao tự dưng Cố Diễn Sinh nghe không rõ nữa, cô định thần rồi hỏi lại, “Gì cơ?” “Anh nhận thua rồi, em hãy sinh con đi.

Em muốn anh thế nào cũng được.” Diệp Túc Bắc tỏ chút chán nản, giọng nói trầm xuống, khẩu khí cũng như mềm hơn. Lần này thì Cố Diễn Sinh đã nghe rất rõ, nghe thấy câu ấy lẽ ra cô phải thấy vui. Dù sao thì cuộc hôn nhân đó cũng có giá trị, chẳng phải vậy sao? Bao năm chung sống, cuối cùng Diệp Túc Bắc cũng phải nói câu yêu cô, mặc dù không phải cô mãi mãi không thắng được anh ấy, nhưng lần này rõ ràng cô đã thắng rồi còn gì? Vậy mà trong lòng cô vẫn không hề thấy vui.

“Sao anh không nói với tôi?” Trong lòng Cố Diễn Sinh vẫn luôn bị kìm nén bấy lâu, cuối cùng lúc này mới nói ra, “Anh nói anh yêu tôi, sao tôi không hề cảm nhận được dù chỉ là một chút thôi nhỉ?” Câu hỏi của cô khiến Diệp Túc Bắc nhói đau. Anh nhìn thấy toàn bộ quá trình trưởng thành của người phụ nữ bên cạnh, anh luôn thấy tự hào vì chưa bao giờ bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào của cô.

Đã lâu lắm rồi anh không hề rung động trước bất cứ người con gái nào khác, anh đã yêu cô ấy theo cách của riêng mình, nhưng anh không ngờ rằng như vậy vẫn còn chưa đủ. “Lúc Tô Nham quay về, lẽ ra anh nên nói điều đó cho tôi biết! Hay là anh nghĩ tôi quá độ lượng? Cho rằng tôi không hề để ý? Giờ tôi nói cho anh biết rằng tôi rất để ý! Vì thế anh không nên để đến tận lúc cuối mới nói cho tôi biết đó không phải là con của anh!” Cố Diễn Sinh càng nói càng kích động, cứ nói được một câu, lòng cô lại đau thêm một phần, cứ đau thêm một phần, cô lại càng kiên quyết với ý định rời xa anh.

Giọng của Diệp Túc Bắc trầm xuống: “Đó là con của anh trai anh.” Anh rất khó có thể nói ra sự thật, đây là điểm yếu của anh ấy, mọi người đều săm soi điểm yếu của anh ấy. “Diệp Túc Bắc, tôi vô cùng thất vọng về anh.” Cố Diễn Sinh dần dần bình tĩnh lại, “Giang Thần vô tội biết bao.

Sao anh nỡ đối xử với cô ấy như thế?” “Anh ấy vẫn chưa tỉnh, anh không có tư cách phá vỡ gia đình của anh ấy.” Đột nhiên Diệp Túc Bắc gắt lên. “Lúc đó anh trai cũng sắp chết rồi, anh ấy còn nói với anh là có lỗi với Giang Thần, anh ấy còn nói nếu không may anh ấy chết, anh sẽ phải giúp đỡ gia đình Giang Thần.

Chưa bao giờ anh lại thấy anh trai bất lực như thế, anh ấy cũng không ngờ Tô Nham có thai, anh ấy đã hối hận rồi, nhưng cả thế giới đã không cho anh ấy thêm cơ hội. Tính cách của chị Giang Thần thế nào, em còn hiểu rõ hơn anh! Anh công nhận là anh bỉ ổi, anh ích kỷ, nhưng thực sự là anh không có cách nào để nói ra!” Diệp Túc Bắc vỗ mạnh tay xuống vô lăng.

Cố Diễn Sinh ngây một lúc, chẳng nói lời nào. Cô mím chặt môi. “Đã biết là sẽ hối hận, sao còn phạm lỗi?” “Lúc đó anh cũng chỉ muốn bảo Tô Nham bỏ cái thai đó đi. Khi đó anh rất bối rối, đúng là không nghĩ ra được cách nào khác. Nhưng ông nói cuộc đời của Túc Đông cũng kết thúc rồi, muốn để lại đứa con nối dõi.

Anh cũng đã phản đối, nhưng chẳng tác dụng gì. Vừa mới đưa Tô Nham đi, chị Giang Thần lại có thai, ông và anh đều thấy hối hận. Nhưng anh và ông đã ích kỷ một lần, và cũng đã trót hứa rồi, sao anh có thể làm trái lời hứa được? Anh không thể nói được gì nữa. Bất cứ chuyện gì anh cũng đã tham gia vào, Cố Diễn Sinh, hãy nói cho anh biết, nếu là em, em sẽ nói thế nào?” “Vì thế, vì gia đình của anh trai anh, anh đã quyết định chọn cách phá vỡ gia đình của mình?” Cổ họng Cố Diễn Sinh cứng lại.

Sống mũi chợt cay xè. Mắt nóng lên như muốn trào ra, cô cố kìm lòng. Khóc chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng phụ nữ không thể rơi lệ trước mặt đàn ông, vì như thế sẽ khiến người đàn ông đó mủi lòng, lúc khóc phải tìm chỗ nào không có người, như vậy, rơi bao nhiêu nước mắt thì sẽ kiên cường bấy nhiêu.

Cố Diễn Sinh hít một hơi thật sâu, một lúc, mắt nhìn về phía xa một cách mông lung, không giận cũng không yêu. ”Diệp Túc Bắc, nếu không biết sự thật, tôi sẽ hận anh, nhưng sau khi biết được sự thật, tôi lại càng thấy thất vọng. Trong lòng anh, nhà họ Diệp mãi mãi là số một, còn Cố Diễn Sinh tôi mãi mãi bị anh xếp sau cùng, anh có thể vì nhà họ Diệp mà phá vỡ gia đình của chúng ta, tôi cũng chẳng còn gì để nói, chỉ biết trách ông trời đã bắt tôi lấy nhầm người.” Ánh mắt của cô mờ dần, đôi mắt vẫn thường ánh lên sự lanh lợi giờ chẳng khác nào màn đêm không ánh sao.

Diệp Túc Bắc chợt hiểu ra, nỗi ân hận giờ đây ngấm tận xương tủy, anh ôm tia hy vọng cuối cùng, thốt lên một cách khó khăn “Chúng mình bắt đầu lại từ đầu, có được không?” Nói đến cuối câu, dường như anh không còn chút sức lực, anh biết Cố Diễn Sinh sẽ không đồng ý, nhưng trong lòng vẫn khắc khoải chờ đợi kỳ tích xảy ra.

“Không được.” Cố Diễn Sinh trả lời một cách lạnh lùng, “Nếu anh dùng thủ đoạn bỉ ổi để ngăn cản tôi, tôi sẽ bỏ cái thai này. Nếu anh muốn cả hai đều tốt đẹp, thì hãy buông tha đi. Đừng có nhờ bề trên gây áp lực. Bố tôi sẽ không để cho anh hành động tùy tiện đâu.” “Em nghĩ anh sẽ làm thế à?” Cuối cùng kỳ tích đã không xuất hiện, chỉ có điều không ngờ rằng trong lòng cô, anh lại tồi tệ đến mức đó.

Cuối cùng, cuộc hôn nhân tuyệt đẹp đã bị phá nát bởi chính bàn tay anh. Anh dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nói một câu, “Em muốn đi thì đi, anh chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng thôi.” “Là gì?” “Anh tiễn em đi.” “… ” Ngày Cố Diễn Sinh đi, thời tiết không đẹp lắm, mặc dù không mưa nhưng cả bầu trời là một màu u ám.

Trên trời đầy những đám mây màu chì và nằm rất thấp, như thể chạm tay cũng tới, thời tiết như vậy chẳng khác nào cảnh về thảm họa trong phim. Nhìn mà khiến lòng người thấy lo lắng, bất an. Thời tiết như vậy không phải hiếm trong mùa hè, chẳng mấy chốc đã có một trận mưa ập xuống.

Vì có sấm sét, để đảm bảo an toàn, máy bay đã hoãn hai tiếng. Ông Cố và bà Cố ngồi bên cạnh cô dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác, bà Cố càng nói càng như muốn ứa nước mắt. Diệp Túc Bắc ngồi ở chỗ khá xa để đợi. Cố Diễn Sinh liếc nhìn anh từ phía xa, nhưng cũng chẳng nói gì.

Cố Diễn Sinh ôm bố và mẹ rồi mới bước vào cửa, lúc cô vẫn chưa bước vào, Diệp Túc Bắc đột nhiên kéo cô, cô quay đầu lại sửng sốt, nhìn anh một cách khó hiểu. Anh chỉ xuống chân của cô, Cố Diễn Sinh cúi đầu, hóa ra quai giày của cô bị tụt. Diệp Túc Bắc cố ý ngồi xổm xuống theo bản năng, Cố Diễn Sinh giữ anh lại, tự ngồi xuống.

Cô đặt vé máy bay và chứng minh thư xuống đất. Dây giày quấn quanh tay cô, ngón tay thuôn dài của cô vừa kéo, dây giày đã biến thành hình chiếc nơ rất đẹp. Cố Diễn Sinh cầm vé máy bay từ từ đứng lên. Cuối cùng cô cũng nhìn Diệp Túc Bắc một cái, nhìn lại quãng thời gian hơn hai mươi năm của mình, rồi nói, “Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh đã bỏ lỡ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN