Hôn - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Hôn


Chương 40


Cố Diễn Sinh mỉm cười nhìn Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Bắc cũng nhìn cô chằm chằm. Con ngươi vẫn thường khó dò bỗng thay đổi, ngay lập tức, một ánh sáng lóe lên từ đáy mắt anh, khóe miệng anh xuất hiện nụ cười trìu mến, cả người anh rạng rỡ trông thật đẹp. Anh chỉ thoáng cười, nhưng sự chân thành trong đôi mắt dường như có sức lan tỏa, như thể muốn hút Cố Diễn Sinh vào.

Rõ ràng đã qua cái tuổi bồng bột, nhưng lúc này anh vẫn không kìm được sự vui mừng, anh thấy chân tay mình trở nên thừa thãi, nếu không phải vì Cố Diễn Sinh đang mang thai, chắc có khi anh đã nhấc bổng cô lên. Diệp Túc Bắc vẫn chưa tin lắm, giọng anh nghe có vẻ gượng gạo và thăm dò, vừa không che giấu được sự sung sướng, vui mừng, anh hỏi đi hỏi lại để chắc chắn, “Diễn Sinh, em … Em đồng ý thật chứ?” Cố Diễn Sinh nhìn cái vẻ vừa trẻ con lại vừa cẩn thận thăm dò của anh, không nhịn được cười, “Chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần em phát hiện ở trong trái tim anh không thoải mái, là em sẽ dọn ngay đi đấy.” Cuối cùng, Diệp Túc Bắc đã cười rạng rỡ, đôi mắt anh lại xuất hiện sắc tự tin như trước đây.

“Tiền phòng đắt lắm, cứ ở nguyên một chỗ, chuyển làm gì.” Cố Diễn Sinh lắc lắc đầu, cười phá lên, “Em không sợ, bố em có tiền.” Cố Diễn Sinh đã đi một bước mà trước đây vẫn luôn nghĩ rằng đó là quyết định không thể xảy ra. Nhưng khi cô thực sự đi đến bước này, mới đột nhiên nhận ra rằng, thực ra nó cũng không khó đến mức đó.

Thậm chí còn cảm thấy được giải thoát. Ngày trước, cả cô và Diệp Túc Bắc đều phạm phải cùng một sai lầm, họ đều như con ốc sên, giấu kín tất cả mọi tâm sự trong lòng, tự đeo trên lưng, cuối cùng tự đè nặng lên mình. Nhưng bây giờ, cô đã học được cách tự giải tỏa cho bản thân.

Cô không dám nói mình là người quá bao dung, độ lượng, thậm chí nhiều lúc cô thấy mình vẫn chưa thực sự chín chắn, nhưng không bao giờ cô làm trái với con tim mình, hận một người quá mệt mỏi, cô thà dùng mọi sinh lực để yêu. Cô vẫn luôn tin rằng tình cảm đều có báo ứng, cô dùng cả trái tim đi yêu một người, đến một ngày nào đó, sẽ có người yêu cô bằng cả trái tim.

Cô không sợ phải trả giá, vì trả giá không phải là điều đáng xấu hổ. Giống Diệp Túc Bắc từng nói, họ bắt đầu lại từ đầu, quay trở lại thời khắc hai người mới quen nhau, như bất cứ đôi tình nhân nào khác, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ đầu tiên. Giống Kiều Tịch Nham từng nói, nếu sánh vai cùng một người đàn ông, chỉ cần địa vị của mình khác với mọi người trong trái tim của anh ta là được.

Và cô, muốn khác với mọi người trong trái tim anh. Cô nhớ lại cái buổi cô cùng Diệp Túc Bắc đến tòa án làm thủ tục ly hôn. Ngày hôm đó bầu trời thật u ám, không mưa nhưng oi bức lạ thường. Cô lái xe đến gần như cùng lúc với Diệp Túc Bắc. Cô bước xuống xe trước. Còn Diệp Túc Bắc vốn rất nhanh nhẹn, bình tĩnh lại tỏ ra chần chừ.

Lúc anh bước xuống xe, đôi giày da dẫm phải cành cây bị rụng xuống đường. Đó là cành cây chưa chết hẳn, dẫm lên vẫn còn phát ra âm thanh. Cố Diễn Sinh hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh lùng nhìn Diệp Túc Bắc. Anh ngừng lại một lúc nhìn xuống chân, rồi bước luôn về phía trước.

Mỗi bước đi của anh đều rất vững chãi, cơn gió nóng của mùa hè thổi vạt áo anh. Rõ ràng là thời tiết rất khó chịu, vậy mà nhìn anh vẫn thật thoải mái, tự tin. Hình ảnh đó sao thật quen thuộc. Khiến Cố Diễn Sinh xao xuyến, xúc động. Người làm thủ tục cho họ là một cô gái trẻ mặc đồng phục có khuôn mặt khá ưa nhìn.

Cô ta nhìn Diệp Túc Bắc chằm chằm. Sau đó lại nhìn Cố Diễn Sinh sửng sốt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh, như thể khó có thể tin rằng cô lại dám ly hôn với người đàn ông như vậy. Cô ngồi trên chiếc ghế đệm cũng thấy hơi hoang đường, đúng vậy, đến cô còn không dám tin rằng mình sẽ ly hôn với Diệp Túc Bắc.

Cô gái đó nhận của hai người rất nhiều giấy tờ, và đưa cho họ ký rất nhiều giấy tờ. Lúc ký đến trang thứ ba, Cố Diễn Sinh không thể ung dung được nữa, cô lén ngẩng đầu lên nhìn Diệp Túc Bắc. Anh cúi thẳng đầu, dường như cô nhìn thấy những vằn đỏ trong đôi mắt anh, nhưng chỉ một loáng cô đã quay đầu đi.

Vì cô hiểu rằng, anh đã không muốn làm cô đau lòng nữa. Giống với tất cả các cặp vợ chồng ly hôn khác, cuối cùng, họ đã biến giấy đăng ký kết hôn thành giấy ly hôn, cả quá trình diễn ra thuận lợi, hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Chỉ có duy nhất một điều bất ngờ phát sinh, đó là lúc Diệp Túc Bắc ký, do ấn tay quá mạnh nên đã làm gãy ngòi bút của tòa án.

Một âm thanh lanh lảnh vang lên. Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc đều lặng người. Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc với tâm trạng hỗn độn. Trong giây lát, cô thấy hối hận. Ngây ra một lúc, cô gái đó cũng thoáng do dự, sau đó đưa cho anh chiếc bút mới. Cuối cùng, Cố Diễn Sinh cũng bình tĩnh trở lại.

Khi đó, cô nghĩ rằng hai người đã chia ly mãi mãi. Ai ngờ, lại có ngày sum vầy. Ngày dự sinh càng tới gần, Cố Diễn Sinh càng cảm thấy thoải mái. Ngày nào sau khi ăn xong cũng đi dạo một hồi khá lâu, để chuẩn bị cho lúc sinh. Bà Cố rất lo lắng, lúc nào cũng nói chuyện mổ đẻ với Cố Diễn Sinh.

Cố Diễn Sinh trông có vẻ không vừa ý lắm, đây lại là có thai lần đầu. Bà Cố thực sự thấy không yên tâm, nhưng Cố Diễn Sinh chẳng có tâm trí để nghĩ đến việc đó, cô một mực muốn sinh tự nhiên. Theo lời cô nói thì cô cũng muốn thử xem cảm giác đau đớn đến mức độ nào, sau đó con và cô mới nhớ.

Ngày nào Cố Diễn Sinh cũng tập hít thở theo hướng dẫn của bác sĩ. Tập xong cô lại thấy buồn chán. Rõ ràng bụng to như thế, vậy mà cô lại không giống các thai phụ khác, động tác vẫn thoăn thoắt, lúc nào cũng thích hoạt động. Bà Cố thấy cái kiểu thiếu chín chắn của cô, chẳng lúc nào dám rời mắt nhìn cô.

Cách ngày dự sinh hai mươi hai ngày, Diệp Túc Bắc lo lắng không yên đã thuyết phục bà Cố, chuẩn bị hôm sau đưa cô vào viện. Cố Diễn Sinh rất bực bội, cho rằng hai người họ cả già cả trẻ đều lo lắng thái quá. Tối qua Vương Lệnh Văn đến ăn cơm, Cố Diễn Sinh thao thao bất tuyệt kể chuyện với anh.

Diệp Túc Bắc không tức cũng không buồn, cũng hùa theo. Cô bảo Diệp Túc Bắc là lợn Sô-vanh[1], anh cũng nhận mình là lợn Sô-vanh, cô nói anh thuộc chủ nghĩa độc tài, anh cũng nhận mình là người theo chủ nghĩa độc tài. [1] Chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan. Cuối cùng Vương Lệnh Văn thấy không chịu nổi nữa, “trách móc” Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc cứ tình tứ với nhau trước mắt kẻ “cô quả” như anh, thì cô mới chịu thôi.

Sau khi ăn tối, Cố Diễn Sinh lấy tú lơ khơ ra chơi. Thêm một người, Cố Diễn Sinh lanh chanh đòi chơi một chân. Diệp Túc Bắc thành ra phải ngồi chầu rìa. Lúc đầu Diệp Túc Bắc ngồi cạnh cô để giúp cô chơi, nhưng sau đó càng chơi cô càng thắng, chơi đến mức quên hết cả mọi thứ, đến nỗi Diệp Túc Bắc rời đi mà cô cũng không hề hay biết.

Bà Cố cười ha ha nhìn Cố Diễn Sinh, cười nhạo cô, “Xem con kìa, ‘làm gương’ cho con trai đấy.” Cố Diễn Sinh không để tâm, bất chợt nhìn sang bên cạnh không có người, buột miệng hỏi, “Diệp Túc Bắc đâu?” Bà Cố cũng phản ứng lại, “Vừa nãy vẫn còn ở đây cơ mà.” “Đi nghe điện thoại rồi.

Lúc nãy anh ấy nói với em, em còn gật mà.” Vương Lệnh Văn nhắc lại. Cố Diễn Sinh ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, “Đợi em một lát, em đi gọi anh ấy, tiện thể đi vệ sinh luôn.” Cô đứng dậy, mỉm cười đi về phía phòng. Nhưng thấy rất lạ vì Diệp Túc Bắc không có ở đó.

Cô lại tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy anh đâu. Đến khi bước vào phòng cuối cùng, cô lại loáng thoáng nghe thấy giọng của Diệp Túc Bắc. Hóa ra anh đang ở ngoài ban công. Cố Diễn Sinh đẩy cửa định gọi anh thì tiếng còi xe rất to từ ngoài vọng lại. Cô biết đó là xe chở hàng ở cửa hàng bánh mỳ bên cạnh.

Cô mím môi, rón rén tiến lại gần, định dọa Diệp Túc Bắc. Không ngờ bước chân của cô đứng khựng ngay sau khi chiếc xe chở hàng đỗ lại. Lưng của Diệp Túc Bắc thẳng và dài, như những người đàn ông khác, lúc đó khắp người anh đang căng ra, người anh run lên vì kích động, Cố Diễn Sinh nín thở đứng đằng sau, giọng nói đầy ức chế và kích động của Diệp Túc Bắc vang lên, “Con nói rồi, con không thể làm thế được.” “Diễn Sinh sắp sinh rồi mà bố lại bắt con về nước?! Con không quay về được, bố tự giải quyết đi!” “Đừng lấy ông ra để ép con! Bố hỏi con làm con trai kiểu gì, còn bố làm con kiểu gì?” … “Giờ bố cũng sắp làm ông rồi, bố có thể đứng ở góc độ của con cháu để suy nghĩ không? Bố cứ nhất định muốn Cố Diễn Sinh hận con suốt đời thì mới mãn nguyện phải không?” “Không thể!” “Không thể!” “Không thể!” Sau ba câu “Không thể!” liên tiếp, Diệp Túc Bắc dần trấn tĩnh.

Cố Diễn Sinh không nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng đoán chắc giờ anh đang chau mày, khuôn mặt thì đanh lên. Đột nhiên cô không muốn dọa anh nữa. Nhưng chân cô như bị đổ chì. Rất mạnh, Cố Diễn Sinh cảm nhận thứ gì đó âm ấm chảy từ đùi xuống. Một linh cảm không lành chạy từ lòng bàn chân ngược lên não cô.

Từng dòng nước âm ấm chảy ào ào từ cơ thể cô. Hẳn cô bị vỡ ối rồi. Thực lòng cô rất muốn gọi Diệp Túc Bắc, nhưng khi cô còn chưa kịp mở miệng, Diệp Túc Bắc sau một hồi lâu yên lặng lại cất tiếng nói tiếp. “Đợi Diễn Sinh mẹ tròn con vuông rồi con sẽ về. Đây là thời hạn cuối của con.” “Mọi người đừng âm mưu lôi kéo Diễn Sinh, cô ấy không có nghĩa vụ tham gia vào chuyện này!” “Thôi được rồi! Đừng nói gì nữa! Đợi Diễn Sinh sinh xong rồi nói tiếp!” … Từng cơn đau quặn lên ở phần bụng dưới.

Cố Diễn Sinh ôm bụng theo bản năng. Tim cô nghẹn lại thành từng đợt, từng đợt. Tối hôm kia, Diệp Túc Bắc còn cầm tay cô, trìu mến nói với cô, chỉ cần cô không muốn quay về, anh sẽ không bao giờ rời xa cô. Mặc dù lúc đó cô biết rằng khó mà không thể rời xa nhau cả đời, nhưng cô vẫn vô cùng cảm động.

Nhưng lúc này, khi cô lại thấy Diệp Túc Bắc đầu hàng, thỏa hiệp với người nhà, lòng cô chỉ thấy thất vọng. Cô không muốn tranh giành tình cảm với nhà họ Diệp, nhưng cô không thể không hoài nghi, người đàn ông này, rốt cuộc anh đến vì mình? Hay đến vì đứa bé? Hay biết đâu, từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ vì “đứa con trai” trong bụng cô mà thôi? Cố Diễn Sinh càng nghĩ càng thấy lạnh người.

Cô không muốn đôi co xem trong điện thoại họ đã nói chuyện gì. Cô chỉ biết, Diệp Túc Bắc lại một lần nữa lừa dối cô. Những cơn đau ngày một dữ dội hơn, dòng nước ối ấm nóng vẫn tiếp tục chảy xuống. Ánh mắt Cố Diễn Sinh trống rỗng, cô ôm bụng một cách khó khăn, dưới chân như có hàng nghìn cân.

Mỗi một bước đi đều rời xa Diệp Túc Bắc. Đến lúc đau nhất, cô ngẩng mái đầu sũng mồ hôi, cố hết sức gọi một tiếng, “Mẹ … ” Chỉ năm phút sau, xe cấp cứu đã đến nơi. Cố Diễn Sinh vẫn rất tỉnh táo. Cô cắn chặt răng. Lúc đó cô đã gọi bà Cố, chứ không gọi Diệp Túc Bắc đang đứng ở rất gần.

Trong suy nghĩ, cô muốn rời xa anh hơn nữa. Khi Diệp Túc Bắc nghe thấy tiếng gọi quay người lại, Cố Diễn Sinh đã đau đến mức ngã ra nền nhà. Diệp Túc Bắc vội vàng lao đến, chẳng nói lời nào vội bế cô lên, Cố Diễn Sinh muốn đẩy anh ra, nhưng cô không còn nhiều sức để kháng cự.

Cô biết mình cần phải giữ sức. Vào bệnh viện, bà Cố đi làm thủ tục theo hướng dẫn của y tá. Cố Diễn Sinh không buồn nhìn Diệp Túc Bắc dù chỉ một lần, sắc mặt Diệp Túc Bắc trắng bệch, hai mắt ngầu đỏ. Lúc vào phòng khám, Cố Diễn Sinh kiên quyết không cho Diệp Túc Bắc vào cùng.

Cô cố chịu đau nói với bác sĩ có lẽ mình đã bị vỡ ối. Bác sĩ cầm một tờ khám thai lên, Cố Diễn Sinh thấy tờ giấy trắng đó biến thành màu xanh đen. Bác sĩ nhìn bệnh án một cách nghiêm túc, nói với Cố Diễn Sinh, “Thời gian dự sinh vẫn chưa đến, nhưng đúng là vỡ ối rồi, cơn đau đến quá sớm, giờ tử cung của cô vẫn chưa mở hết.” Một y tá tiến vào, ghé tai nói thầm với bác sĩ, vị bác sĩ quay lại, “Chồng và mẹ cô đều muốn sinh mổ, giờ chúng tôi sẽ đưa cô vào phòng sinh.” “Không sinh thường được ạ?” Bác sĩ nghiêm túc nhìn cô, “Thai không to lắm, sinh thường chắc không sao.” “Bác sĩ, tôi muốn sinh thường.” Cố Diễn Sinh nói lúc được lúc đứt quãng, bác sĩ suy nghĩ một lát, quay lại nói với y tá, “Chồng cô không muốn để cô bị đau như vậy, nhưng chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của sản phụ, nhưng giờ vẫn phải đưa cô vào phòng sinh, không nên lo lắng quá, cứ thả lỏng.” Cố Diễn Sinh cảm thấy mồ hôi lạnh vẫn đổ, tóc dính hết lên mặt, cô cắn răng gật đầu.

Lúc đẩy xe vào phòng sinh, bà Cố và Diệp Túc Bắc đứng ở xung quanh. Cố Diễn Sinh nắm chặt tay vào thành giường, chiếc gối bên dưới đã ướt sũng mồ hôi. Cô mở mắt nhìn Diệp Túc Bắc. “Đừng có bước vào, anh không đủ tư cách nhìn đứa bé chào đời.” Cố Diễn Sinh cắn răng nói đứt quãng.

Diệp Túc Bắc mở to mắt nhìn chẳng khác nào hóa đá, nhưng chỉ một giây sau anh đã phản ứng trở lại. “Đừng cố chịu đựng. Có gì đợi em ra, chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Cố Diễn Sinh cũng không biết tính trẻ con, cố chấp của mình từ đâu ra, nói một cách quả quyết và dứt khoát, “Tôi không muốn nghe, không phải nói nữa, không cần!” Nói xong, cô tháo nhẫn cưới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN