Trình Miễn suy nghĩ đơn giản, nếu như một cô gái khiến anh không thể quên được vậy thì anh nhớ cô cả đời. Cho nên lúc Hà Tiêu rời khỏi, anh đợi cô, lúc cô trở về, anh vẫn đợi cô như cũ.
Từ đại viện cho đến quân doanh, từ một thiếu niên ngây thơ cho đến một quân nhân chân chính. Anh vẫn chờ đợi cùng cô vượt mọi khó khăn, đi qua gian khổ dài đằng đẳng, đến ngày bình thản và vinh quang.
Khi cầu hôn.
Trình Miễn: Theo thống kê chưa đầy đủ thì hiện quân ta tại ngũ có hơn hai triệu người, trong đó có một phần hai, không, hai phần ba người vẫn còn ở tình trạng độc thân. Cho nên em chấp nhận anh tương đương với việc giải quyết một phần gánh nặng cho quốc gia.
Hà Tiêu: Mẹ em nói quân tẩu rất cực khổ. Bà khổ cực rất lâu cho nên không muốn em cũng giống như bà.
Trình Miễn: Anh biết.
Hà Tiêu: Nhưng mẹ em cũng nói sẽ rất khó tìm được người đáng tin giống như anh.
Trình Miễn ngớ ra, kéo tay cô đi ngược lại.
Hà Tiêu: Anh làm gì đấy?
Trình Miễn cũng không quay đầu lại: Lĩnh chứng*!
*giấy chứng nhận kết hôn.