Tarot - Lá Bài Phán Quyết - Chương 22: Ác quỷ xuôi (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tarot - Lá Bài Phán Quyết


Chương 22: Ác quỷ xuôi (9)


Bộ bài tarot mà Đỗ Xuân Hiểu vẫn dùng bịp người hoàn toàn không phát huy tác dụng trước mặt Đào Chi, dù sao đáp án hai người đang cùng tìm kiếm không phải thứ lá bài có thể chỉ ra được. Vì vậy Đỗ Xuân Hiểu chỉ xem cho Đào Chi bằng bộ ẩn phụ, lời nói ra đương nhiên cũng không dễ nghe gì, đoán định cô ta suốt đời long đong lận đận, khi về già không nơi nương tựa, chỉ sống qua ngày bằng khoản tiền tích cóp ít ỏi. Đây đại để là số mệnh của đa số các kỹ nữ, tựa hồ nửa kiếp trước đã đem phung phí hết tình dục, đổi lại nửa kiếp sau phải lạnh lẽo cô quạnh.

Đương nhiên, nhan sắc tầm thường của Đào Chi chính là nguyên nhân chủ yếu. Nói tóm lại, theo lý luận giản đơn cay nghiệt của Đỗ Xuân Hiểu, xác thịt có đẹp sống mới có lợi, còn như dạng hồng nhan bạc mệnh kiểu Tuyết Nhi, chỉ có thể trách bọn họ thời vận xấu.

“Ôi chao, Đỗ tiểu thư nói đúng thật, trúng phóc.”

Đào Chi nghe hết “bài nguyền” của cô, không hề tức giận, trái lại còn bưng miệng phá lên cười,

“Song, cái khổ nửa đời sau phải chịu, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi, không phiền chị nhắc nhở nữa. Chuyện muốn hỏi là về đứa em gái mệnh khổ của tôi kìa.”

“Cái đó, còn phải đợi cô nói cho chúng tôi vài chuyện trước, tiền xem bói có thể không lấy.”

Hạ Băng vừa nhanh nhảu chen lời, mu bàn chân đã bị gót giày của Đỗ Xuân Hiểu giẫm mạnh, còn nghiến thêm mấy cái, anh quay đầu lại liền bắt gặp bản mặt hung ác sát của cô, đành bổ sung,

“Tiền xem bói do tôi trả, do tôi trả!”

Đào Chi nhắc tới em gái, mắt liền loang loáng nước, ngày ả bị bán vào kỹ viện, trời lạnh cóng, nước tuyết ngấm qua đế giày ướt đẫm lòng bàn chân. Thúy Chi quệt nước mũi theo sau ả, tay cầm nửa chiếc bánh sợi củ cải. Cha dắt tay ả, chốc chốc lại quay đầu đuổi Thúy Chi:

“Về! Về! Về nhà đi!”

Thúy Chi đứng lại, giơ bánh òa khóc, Đào Chi quay đầu nhổ cho nó một bãi nước bọt. mắng:

“Khóc cái gì! Đáng ghét!”

Sau đó đem bánh sợi củ cải trong tay mình nhét cả vào mồm, Thúy Chi quả nhiên quên khóc, chỉ sững sờ nhìn chị; cha theo thói quen giơ ngay tay phải, định cho Đào Chi mấy cái tát vào mặt, nhưng lại khựng đứng giữa chừng, chỉ nghiêm mặt, kéo ả đi tiếp.

“Chị ơi! Chị ơi!”

Thúy Chi đột nhiên điên cuồng gào lên,

“Em sẽ đến thăm chị! Nhất định đến thăm chị!”

Nó quả nhiên không nuốt lời. Hai năm trước khi Đào Chi tiếp khách, hai chị em thực ra không gặp được nhau.

Công việc Đào Chi làm trước đây đổ hết lên vai Thúy Chi, còn Đào Chi cũng suốt ngày bị má mì đánh mắng, không lúc nào ngơi, mãi đến khi Đào Chi bắt đầu treo biển hành nghề, Thúy Chi vào nhà họ Hoàng, cuộc sống mới yên ổn hơn đôi chút.

Lần gặp đầu tiên sau hai năm, là vào lễ Tằm giống tháng Bảy, theo tập tục phải chọn ra “Nương tử Tằm giống”, bọn họ đều tự thấy mình không xứng, nhưng rốt cuộc vẫn ôm ấp hy vọng nên đi xem. Mỗi người đàn ông trong tay đều cầm một kén tằm trắng muốt óng ánh, ưng mắt cô nương nào thì đem kén bỏ vào sọt lá dâu ghi tên cô nương đó.

Nhớ lại lúc đó kết quả đưa ra có phần nằm ngoài dự liệu, Điền Tuyết Nhi chỉ được chọn làm “Nương tử Tằm Bạc”, còn “Nương tử Tằm Vàng” lại là con gái ông chủ tiệm rượu Đắc Ý, dáng dấp ngũ quan đều không bằng giải bạc, nhưng giành giải nhờ ngọt nhạt lả lơi, ánh mắt hút hồn, không bao lâu sau khi được giải bèn gả cho một phú thương ở Bắc Bình, rời xa trấn Thanh Vân. Tuyết Nhi dù còn nhỏ tuổi, nhưng tính nết hay hờn không giấu nổi, đùng đùng quăng tấm biến Tằm Bạc trên tay xuống đất, giẫm thêm mấy cái, làm mọi người ồ lên xôn xao. Đào Chi và Thúy Chi đụng phải nhau chính trong đám đông nhốn nháo ấy, hai người không nói câu nào, nhưng lại như đã trao đổi ngàn vạn lời, đắng cay của mỗi người đều có thể trông ra tám chín phần từ khí chất nét mặt cùng cách ăn vận chải chuốt.

Từ đó hằng tháng bọn họ đều lén lút gặp nhau đôi lần, thổ lộ những lời bình thường không thể nói. Đêm trước hôm Thúy Chi bị hại, hai người tìm một cửa tiệm kín đáo ăn sinh tiên (1), Thúy Chi tự nhiên ăn rất khỏe, giờ một bữa phải ăn mười lăm cái.
(1) Món ăn vặt nổi tiếng vùng Giang Nam, Trung Quốc, nguyên liệu chủ yếu gồm bột mì, vừng, hành lá, thịt lợn, bì lợn nấu đông.

Đào Chi là người từng trải, mơ hồ ngửi ra mùi thiếu phụ trên người em gái, bèn bóng gió khuyên em con gái có thì, bảng hiệu nhất định phải trưng cho thật sáng, kiếm một người đàn ông đáng mặt gửi gắm mới tốt. Những lời như vậy nói mãi, Thúy Chi nhếch miệng, hờn lẫy:

“Chị nói tiêu cực quá, lẽ nào như chị bây giờ, về sau cứ thế mãi? Chưa biết chừng lại tìm được một người biết yêu thương, cưới chị về cũng nên.”

“Chuyện của chị không cần em bận tâm, cò không nghĩ lại mình đi, rốt cuộc định tìm lối thoát thế nào.”

Ánh mắt Đào Chi nhìn chòng chọc phần bụng hơi nhô lên của Thúy Chi. Thúy Chi chợt đỏ bừng mặt, mềm nhũn như bị bỏ vào chõ hấp, so với lúc gặp ở lễ Tằm giống, nhan sắc con bé đã tăng thêm mấy phần. Chỉ nghe con bé nhỏ giọng thì thào:

“Chị yên tâm đi, anh ấy không dám bỏ em đâu, đến lúc đó, em sẽ chuộc cả chị ra, cùng hưởng phúc.”

Tấm thành ý ngây thơ ấy khiến Đào Chi vừa tức vừa buồn cười, bèn truy hỏi em gái đã gặp được quý nhân thế nào mà có uy lực nhường ấy. Thúy Chi nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, cười nói:

“Không nói vội thì hơn, tới lúc đó chị khắc biết thôi.”

Nào ngờ “lúc đó” mãi chẳng tới, chỉ ngóng được một tin người chết.

“Cô ấy chắc cũng tiết lộ chút gì chứ, gã nhân tình khiến cô ấy có mang là ai?”

Đỗ Xuân Hiểu đã đói bụng, lại không kịp giờ ăn tối nhà họ Hoàng, giọng điệu truy hỏi cũng có phần hung hãn. Đào Chi lặng lẽ lắc đầu, nói:

“Con bé đó kín miệng lắm, hỏi thế nào cũng không nói.”

“Vậy trên người cô ấy có thấy vật nào quý giá đáng nghi không? Ví dụ như… cái đê vàng chẳng hạn?”

Hạ Băng hỏi.

“Đê?”

Đào Chi hoang mang nhìn anh,

“Sao lại hỏi đến cái đó?”

“Vì chúng tôi tìm được ở chỗ một a hoàn đã chết một cái đê vàng, đồ đắt tiền ấy.”

“Chỗ nào cơ?”

“Người phòng cậu Hai.”

“Tôi không rõ nữa, hình như chưa từng thấy.” Ả mím môi cười, tựa hồ khẽ thở phào.

Đào Chi đi rồi, Đỗ Xuân Hiểu vội vàng kéo Hạ Băng thẳng tiến Lão Thang lâu phía đối diện, gọi hai bát mì cá hấp, cô một hơi húp hết nửa bát, bấy giờ mới thả lỏng thần kinh, nói:

“Thực ra manh mối này, vừa hữu dụng vừa vô dụng.”

Hạ Băng uống một ngụm nước mì, mắt kính mờ hơi nước cũng không buồn lau, đói chẳng kém gì Đỗ Xuân Hiểu:

“Phải, điều này chứng tỏ Điền Tuyết Nhi và Tôn Thúy Chi rất có khả năng cùng yêu một người đàn ông, hắn ta khiến bọn họ có mang, sau đo giết người diệt khẩu.”

“Đương nhiên cùng một người gây ra rồi, nam hay nữ không nói, nhưng chưa chắc đã là diệt khẩu.”

Đỗ Xuân Hiểu thỏa mãn đặt bát xuống, cơn thèm thuốc đúng lúc trỗi dậy, nhưng vì đang ở nơi công cộng nên không tiện rút “Hoàng Tuệ Như” ra, chỉ đành chịu đựng.

“Nhưng, người đàn ông ấy phong lưu như vậy, chi tiêu cũng rất hào phóng, nhất định là người có tiền, nếu thế, phạm vi đã được thu hẹp lại chỉ còn ba người.”

“Sai rồi, là bốn, chú cậu mấy năm nay cũng âm thầm phát tài, chỉ là không nói ra thôi.”

Hạ Băng đầy gọng kính, cười có phần đắc ý. Đỗ Xuân Hiểu không thèm đếm xỉa, chỉ nhìn trừng trừng vào bát mì, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

“Hạ Băng, cậu nói liệu có khả năng là chú tôi làm không?”

Hạ Băng nghẹn mì trong họng, nhất thời không phun ra được. Hoàng Thiên Minh sợ con cái mình, sợ chết đi được, trong mơ, bọn chúng đều biến thành lũ cóc ghẻ mình mẩy chảy mủ độc, chồm hỗm trước cửa mỗi tầng lầu sách, phát ra những tiếng rên rỉ cổ quái. Ông ta muốn ôm mấy con cóc đó lên, chuyển sang nơi tốt hơn, thì thấy Tiết Túy Trì bước lại, xếp mấy “độc vật” ấy bên chân, sau đó giẫm chết từng con. Mỗi cú giẫm xuống, phần da bụng mỡ màng của bọn cóc đều “bẹp” một tiếng rách toác, phòi ra một đống ruột nhão đỏ ối, hai con mắt tròn vành vạnh vẫn đăm đắm dõi theo ông ta.

“Rồi ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Tiết Túy Trì dứt lời, liền giơ bàn chân khổng lồ, giẫm xuống đầu ông ta… Ông ta sợ hãi hét lên, tỉnh lại, thấy mặt chiếu ướt đẫm mồ hôi. Thực ra ông ta rất nhớ các đây ba chục năm, tuy nghèo, nhưng mỗi cơ thịt trên người đều căng chắc, ăn gì cũng thây ngon, không như bây giờ, mỗi lần ngồi vào bồn tắm, thấy những lớp da nhăn nheo rủ xuống bụng ông ta lại nhụt chí, ăn phải ít dầu mỡ là no.

Khi mới quen biết Tiết Túy Trì, Hoàng Thiên Minh vì đầu cơ cổ phiếu không cẩn thận bị tuần bổ tô giới Pháp ở Thượng Hải tóm được, lột sạch không còn một xu, đành lén vượt sông về trấn Thanh Vân, ngồi trước cửa nhà họ Tiết xin ăn.

Tiết Túy Trì bế con trai đi ra, trong tay đứa con cầm một chiếc bánh đường, Hoàng Thiên Minh không nghĩ ngợi nhiều, vọt lên cướp lấy chiếc bánh đường chạy thẳng, đụng ngay phải lão Trương đồ tể đón đầu, ngã chổng vó, chiếc bánh đường thoắt chốc vỡ tan trên mặt đất. Lúc mở mắt ra, bóng đen bên trên đã che mây lấp trời, chỉ thấy bóng đen chìa tay ra, mắng:

“Đàn ông đàn ang, làm gì chả được? Lại đi làm mấy trò này!”

Tiết Túy Trì ngoài miệng tuy dữ dằn, nhưng tay lại rất ấm, kéo Hoàng Thiên Minh đứng dậy, còn đưa ông ta vào nhà, cho ông ta một bát cơm, hai bộ quần áo cũ sạch sẽ. Ông ta cũng biết phải cảm ơn, nhưng lại không sao thốt nổi thành lời. Lúc ra ngoài trông thấy một tòa cổ tháp cao lớn sừng sững bên góc sân phải, các góc mỗi tầng đều treo chuông đồng mõm thú, bèn hỏi gia nhân:

“Đây là đâu?”

“Là đâu cũng không liên quan gì tới ngươi, đấy là nơi người đọc sách mới có thể đi vào, đi thôi!”

Hoàng Thiên Minh chợt thấy lòng rộn lên trăm cảm xúc, căn nhà cổ khí phái ấy, mảnh sân tươi xanh đẹp đẽ ấy, đã bắt rễ trong lòng ông ta như thế. Sự xa hoa hiếm thấy ở bến Thượng Hải san sát nhà lầu, đặc biệt là vẻ ngạo nghễ lẫn tôn nghiêm toát ra từ lầu sách ấy, càng khiến ông ta không sao buông bỏ. Lòng tham của con người, chính là cùng với trải nghiệm và tầm mắt ngày càng mở rộng mà lớn dần thành một con mãnh thú thâm trầm. Sau đó, ông ta như bỗng chốc biến thành con người khác, bắt mối với Mạnh Trác Dao con gái ông chủ tiệm thuốc, sau khi thành thân bèn đem hết nữ trang hồi môn của vợ ra làm tiền bốn, thu mua giá cao một lô kén, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, các hộ nuôi tằm xung quanh đều đem kén đến chỗ ông ta, đến nỗi lái buôn từ xưởng dệt tỉnh ngoài đành tới tìm ông ta đàm phán.

Ông ta hay rồi, mỉm cười chỉ sang phía Đông trấn, nói:

“Tôi hiện nay đang hợp tác với nhà họ Tiết, đem kén tới chỗ họ gia công, muốn nói gì cứ đến tìm Tiết lão gia.”

Hôm sau, ông ta nhanh chân đi trước một bước tới tìm Tiết Túy Trì đưa kén, hai người liên thủ, chém được của tay lái buôn tỉnh ngoài một khoản lớn. Hoàng Thiên Minh và Tiết Túy Trì tiếp tục hợp tác như vậy thêm mấy vụ buôn bán nữa, mỗi lần đều là Hoàng Thiên Minh đi mua kén, Tiết Túy Trì bỏ ra một nửa tiền bốn, đồng thời phụ trách đàm phán với lái buôn tỉnh ngoài, ký kết hợp đồng.

Ngày nọ, có một nhà giàu tỉnh ngoài tới, đòi mua một tấn kén, nhưng cần gấp. Tiết Túy Trì không dám nhận lời ngay, đi tìm Hoàng Thiên Minh bàn bạc, ông ta vỗ ngực nói cứ để mình, món tiền này dù thế nào cũng phải kiếm. Tiết Túy Trì vì vậy bèn ký khế ước, viết rõ nội dung trong mười ngày không giao được hàng, sẽ bồi thường gấp mười lần, số tiền khổng lồ, lão đành thế chấp nhà mình. Thế là mấy ngày đó, Hoàng Thiên Minh ra sức thu mua kén, Tiết Túy Trì cũng phái thêm người, gấp rút nhập hàng vào kho, làm như vậy suốt tám ngày tám đêm, đến ngày thứ chín, một tấn kén đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi bên mua kia tới nhận. Kết quả đêm đó kho kén đột nhiên lửa cháy ngút trời, thiêu rụi toàn bộ vốn liếng lẫn tâm huyết của hai người. Kén tằm trước khi nhập kho đã phơi khô ráo, rất dễ bắt lửa, huống hồ đội quản kho vất vả mấy đêm ròng, đương nhiên mệt lử, chỉ biết nằm bò trên các bao kén trong kho ngủ quên trời đất, hôm sau đợi dập tắt lửa, lôi người ra, đã thành một khối than đen. Tiết Túy Trì hôm đó như bị ngũ lôi giáng trúng đầu, đứng thần ra trước kho kén cháy tan hoang suốt nửa ngày trời, đến khi định thần lại, Hoàng Thiên Minh đã đứng sau lưng, chỉ nói một câu:

“Tiền bồi thường, tôi trả, nhưng nhà phải đưa tôi.”

Tiết Túy Trì nhanh chóng tỉnh ngộ, biết mình đã mắc bẫy, liền giơ tay ra siết cần cổ chắc nịch của Hoàng Thiên Minh, lão biết mình đã mất tất cả, cũng không màng đến mạng mình nữa, chỉ mong được chết cho mau. Khi mọi người ùa tới, gỡ từng ngón tay lão ra, lão tựa hồ trông thấy trong con mắt chằng chịt tia máu của Hoàng Thiên Minh ánh lên nụ cười nham hiểm.

“Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Lời nguyền rủa này, đến nay quả nhiên đã vượt qua mọi trở ngại thời gian không gian, cắm thẳng vào giữa lưng Hoàng Thiên Minh, đâm sâu, chuẩn xác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN