Dốc Quỷ Ám
Chương 23: Tiếng khóc trong đêm
Có thể là do ngày hôm trước vừa mới ngủ đẫy giấc, hoặc là do có sự bất an nào đó, tóm lại, buổi tối nay La Phi không được yên giấc cho lắm. Vì thế khi có tiếng động từ bên ngoài cổng vọng vào, anh lập tức tỉnh giấc.
Có người đang gõ cổng, giọng nói hốt hoảng, La Phi nặng trịch trong lòng, anh linh cảm có chuyện chẳng lành.
Vừa bật dậy mặc quần áo, anh vừa nhìn đồng hồ: một giờ mười phút sáng. Ai đến tìm mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này nhỉ?
Trong sân vọng vào tiếng của chủ nhà Tôn Phát Siêu: “Ai thế?”
“Cháu, Huệ Thông đây! Cháu… cháu tìm cảnh sát La Phi!” Giọng nói run run nghe không rõ, cho thấy người nói đang ở trong trạng thái sợ hãi.
Tôn Phát Siêu mở cổng, Huệ Thông lao đầu vào trong. Mặt cậu ta tái mét, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển. Trán và hai tay cậu ta đều dính bùn, quần áo cũng bị rách vài chỗ, trông khá thê thảm. Tất cả những điều này cùng với nét mặt tỏ rõ sự sợ hãi, khiến La Phi không khỏi suy đoán: Có gì đó đáng sợ đã truy đuổi cậu ta, khiến cậu ta chạy thục mạng đến đây.
“Cảnh… cảnh sát La Phi.” Trông thấy La Phi từ trong nhà bước ra, tâm trạng Huệ Thông mới bình tĩnh lại đôi chút, vừa thở hổn hển vừa nói: “Có… có chuyện rồi!”
La Phi nheo mắt: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Em… em không biết đó là cái gì, có…ma!” Tiểu hòa thượng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tâm trạng lại trở nên hoảng loạn, thậm chí ấp a ấp úng, “Cái… đứa trẻ đó, đến Tang Quân Dũng mà còn bị nó làm cho sợ phát khiếp!”
“Được rồi, em đừng cuống lên thế.” La Phi thấy cậu ta trong tình trạng như vậy, lại gần vỗ vai, “Chúng ta vào nhà trước đi rồi hãy nói.”
Căn phòng ấm áp và sáng sủa cho Huệ Thông cảm giác khá an toàn, Tôn Phát Siêu rót một cốc trà nóng, đưa tiểu hòa thượng cầm trên tay. Mông Thiếu Huy ở phòng bên cạnh sau khi nghe thấy động tĩnh, cũng bật dậy, sang phòng La Phi, nhìn cảnh này một cách hoang mang.
“Đã đến đây rồi thì không cần phải sợ nữa. Em từ từ mà nói, đã xảy ra chuyện gì? Ở đâu? Em đã gặp Tang Quân Dũng trong trường hợp nào?” La Phi cố gắng dùng một giọng điệu ôn tồn để nói.
“Ở ngay… trong miếu thờ.” Huệ Thông hai tay nắm chặt cốc trà nóng, định thần trở lại, bắt đầu kể từ đầu, “Tang Quân Dũng hôm qua ăn tối xong đã đến miếu thờ. Anh ấy bảo sợ em buổi tối không dám ngủ, nên đến ngủ cùng em. Lúc đó em rất mừng, nhà trong thì để tử thi, sân sau lại là khu mộ có ma, một mình em thực sự rất sợ. Có người ở cùng còn gì bằng. Em vội sắp xếp giường chiếu, hầu hạ anh ta rất chu đáo, vì sợ anh ta đổi ý. Em lên giường nằm rất sớm, nhưng chưa ngủ ngay, Tang Quân Dũng cứ muốn nói chuyện, hỏi em rất nhiều câu hỏi.”
“Là những câu hỏi gì vậy?” La Phi cau mày, truy hỏi tình tiết câu chuyện.
“Cơ bản đều là những chuyện có liên quan đến thầy em. Có những câu hỏi rất lạ, anh ta hỏi thầy em có tóc giả của phụ nữ không, còn hỏi thầy có qua lại với người phụ nữ nào không, thật là khó hiểu, thậm chí còn hơi vô lễ.” Tiểu hòa thượng biểu lộ nét mặt bực bội, xem ra tuy Đức Bình đã chết, nhưng trong lòng cậu vẫn giữ sự tôn kính với thầy mình.
Những điều này đều không vượt ra ngoài dự liệu của La Phi, anh gật đầu, hỏi tiếp: “Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó em hơi bực mình, không thèm để ý anh ta nữa. Anh ta cũng dần không nói gì nữa, được một lúc thì em ngủ lúc nào không biết.” Tiểu hòa thượng nói đến đây bỗng dừng lại, đồng tử co lại, hai tay vê chiếc cốc trong tay một cách vô thức. La Phi linh cảm tiếp đó sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, anh vểnh tai lên đợi nghe tiếp.
Huệ Thông đưa cốc lên môi, dùng sức uống một hớp nước. Sau đó cậu lấy can đảm, tiếp tục nói: “Ngủ được mấy tiếng đồng hồ xong, cảm giác đã đến nửa đêm, em nghe thấp thoáng có tiếng động. Mở mắt ra nhìn, thì không biết Tang Quân Dũng đã dậy từ lúc nào, đang mở cửa thông với nhà sau để ra ngoài.
Động tác anh ta rón ra rón rén, nhất định là không muốn để em biết. Nhưng anh ta không biết em là đứa ngủ không sâu giấc, chỉ hơi có động tĩnh một tí là tỉnh ngay. Đợi anh ta ra ngoài một lúc, em cũng lặng lẽ ra khỏi giường, nấp cạnh cửa, nhòm qua khe cửa xem anh ta rốt cục định làm gì?
Mới đầu em lo anh ta có thể làm gì đó bất lợi cho di thể, nhưng ngay sau đó em nhận ra mình đã nhầm. Anh ta đi qua quan tài, không dừng lại tẹo nào, cho đến tận khu mộ. Trước tiên anh ta dừng lại trước bia mộ suy nghĩ điều gì đó, sau đó anh ta đột nhiên làm một cử động rất kì lạ.”
Lúc này mọi người đều nín thở, lặng im nhìn Huệ Thông, như thể mình cũng đang có mặt ở đó. Tiểu hòa thượng cắn môi vẻ căng thẳng, sau đó bắt đầu miêu tả động tác mà Tang Quân Dũng đã làm: “Anh ta lấy hai tay tì vào mép trái bia mộ, sau đó cong lưng, giơ chân lên, bắt đầu dùng sức, như muốn đẩy đổ bia mộ.”
“Gì cơ?” Tôn Phát Siêu không nhịn được chen vào, “Cái bia mộ đó dễ cũng đến ba, bốn mươi ký, một người làm sao mà đẩy đổ được?”
Mông Thiếu Huy cũng lắc đầu vẻ khó hiểu, cậu đã thấy cái bia mộ đó, nên hoàn toàn tán đồng quan điểm của Tôn Phát Siêu.
La Phi không hề có phản ứng gì, vẫn nhìn Huệ Thông: “Nói tiếp đi.”
“Mới đầu em cũng thấy hơi nản, thậm chí còn cảm thấy liệu có phải người này điên rồi hay không? Nhưng tiếp đó chuyện kì lạ hơn đã xảy ra, bia mộ bị anh ta dùng sức đẩy một lúc, thế mà lung lay thật mới lạ chứ!”
“Hay!” La Phi vỗ đánh đét một cái, đứng phắt dậy khỏi ghế một cách hào hứng, tiện thể anh tiến lên phía trước một bước, truy hỏi liên hồi: “Bia mộ đó lung lay thế nào? Lung lay được bao nhiêu? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Bia mộ không đổ, hình như là… nó xoay vòng, xoay cũng phải đến sáu, bảy mươi độ gì đấy. Sau đó Tang Quân Dũng dừng lại, ngó đầu vào như định xem cái gì đó. Bỗng nhiên, từ trong ngôi mộ đó phát ra tiếng khóc của trẻ con!”
“Tiếng khóc của trẻ con?” Lúc này đến La Phi cũng cảm thấy không thể tin nổi, ngẩn người ra như trời trồng.
“Đúng thế, tiếng khóc của trẻ con.” Kể lại tình hình lúc đó, Huệ Thông tuy đã cắn chặt môi, nhưng cơ thể vẫn run lên lẩy bẩy, “Hơn nữa đây chính là âm thanh mà em loáng thoáng nghe được trong đêm mấy ngày trước đây, hóa ra… nó được phát ra từ dưới mộ, thảo nào mà lúc được lúc mất, lần này, Tang Quân Dũng chắc chắn đã lật mở được nắp mộ, nên tiếng khóc mới truyền đi rõ như vậy, đến lúc này mà em vẫn cảm thấy như đang vọng ở bên tai!”
Tang Quân Dũng đã đẩy một cách cửa ngầm dẫn xuống huyệt mộ, không riêng gì La Phi mà cả Tôn Phát Siêu và Mông Thiếu Huy cũng hiểu được điều này. Nhưng tiếng trẻ khóc bỗng nhiên xuất hiện mới là điều khiến mọi người đều dựng tóc gáy, Mông Thiếu Huy sắc mặt tái mét, phản ứng rất rõ rệt.
La Phi lúc này chỉ lo nhìn Huệ Thông: “Tiếng khóc đó như thế nào? Em có thể tả lại được không?”
“Chỉ có thể nói là hết sức đáng sợ. Đó không phải là tiếng khóc thông thường của trẻ con, tiếng khóc đó rất chi là bi thương, ai oán, từng tiếng từng tiếng, quặn thắt lòng người, bất kể ai nghe được, cũng đều thấy sởn tóc gáy.”
Mông Thiếu Huy toát mồ hôi, dựa vào khung cửa như người mất sức. Tôn Phát Siêu để ý thấy sự khác thường của cậu, vội chạy lại đỡ lấy, hỏi một cách quan tâm: “Cháu làm sao thế?”
“Chỉ thấy rất sợ… Nhưng cháu cũng không biết tại sao.” Mông Thiếu Huy vừa nói vừa nhìn La Phi vẻ cầu cứu.
La Phi nhớ lại đứa trẻ xuất hiện trong giấc mơ của Mông Thiếu Huy, cân nhắc giây lát, nói với Tôn Phát Siêu: “Bác đưa cậu ấy vào nhà trước đi.”
Đợi cho Tôn Phát Siêu và Mông Thiếu Huy vào nhà, La Phi tiếp tục hỏi Huệ Thông: “Sau đó thế nào?”
“Em bị âm thanh đó làm cho khiếp sợ… Không riêng gì em, Tang Quân Dũng cũng sợ phát khiếp. Anh ta liên tiếp lùi mấy bước liền, ngồi bệt xuống đất. Sau đó nhổm dậy, chạy thục mạng ra ngoài, như thể sẽ có ma từ dưới huyệt mộ đuổi theo bất cứ lúc nào. Anh ấy bỏ chạy, khiến em càng sợ hãi, chỉ biết chạy theo anh ấy ra bên ngoài nhà. Cứ như vậy chúng em người trước người sau, chạy thục mạng, chạy được một quãng khá xa, tiếng khóc thê lương ấy dường như vẫn bám sát ngay sau lưng bọn em. Tang Quân Dũng chạy nhanh hơn em rất nhiều, dần dần không thấy tăm tích anh ấy đâu cả. Em chạy được mấy bước thì bị ngã, khổ cực vô cùng, vì cũng không biết đi đâu, cuối cùng tìm đến chỗ anh.” Tiểu hòa thượng nói xong, uống liền mấy ngụm nước thật to, dường như điều này giúp ích cho việc vơi đi nỗi sợ trong lòng cậu.
Nghe Huệ Thông kể xong, tâm trạng La Phi khó mà bình tĩnh được. Trước hết, anh cảm thấy từng đợt, từng đợt xúc động và hào hứng. Đối với những sự việc li kì liên tiếp xảy ra, anh không hề sợ sệt, trên thực tế, sau mỗi lần xảy ra những sự việc như vậy, anh luôn tìm được một vài manh mối có kết nối với chân tướng sự thật. Theo dự cảm của anh, sự phát hiện lần này rất chi là quan trọng, rất nhiều thắc mắc sẽ được giải đáp. Đối với anh, việc cần làm hiện nay là đích thân đi tìm hiểu tình hình, nhưng anh cũng đứng trước hai sự lựa chọn: đi gặp Tang Quân Dũng hoặc đến ngôi mộ vong linh khảo sát.
Sau một hồi suy nghĩ, La Phi đưa ra quyết định: phải tìm bằng được Tang Quân Dũng trước đã. Anh không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra: manh mối vừa mới hé lộ, thì người có liên quan ngay lập tức bị gặp bất trắc. Vả lại, với một cảnh sát, thì việc bảo vệ an toàn tính mạng của mọi người, luôn là chức trách hàng đầu. Nghĩ đến đây, anh bảo Tôn Phát Siêu sắp xếp cho Huệ Thông nghỉ ngơi, bản thân anh lập tức lên đường, nhanh chóng đến nhà Tang Quân Dũng.
Dọc đường tức tốc, nửa tiếng sau, La Phi đã có mặt trước cánh cổng của ngôi nhà cao cửa rộng đó, anh đưa tay gõ mấy cái thật mạnh vào cánh cửa chớp, một lát sau, có người vội vàng từ trong nhà ra mở cửa. La Phi nhận ra đó là vợ của Tang Quân Dũng, thấy sắc mặt cô ta có vẻ lo lắng, sững lại khi trông thấy La Phi: “Cảnh sát La Phi? Anh đến có việc gì không?”
“Tang Quân Dũng có nhà không?” La Phi không kịp giải thích, vừa hỏi vừa đi vào sân.
“Có!” Vợ Tang Quân Dũng dẫn La Phi đến căn phòng ở phía đông, đèn trong phòng vẫn còn sáng, cửa phòng chưa đóng, bóng người lắc lư trên cửa sổ, trông có vẻ như không chỉ có một người.
La Phi bước nhanh vào phòng, thì thấy chỗ góc tường đối diện với cửa phòng có kê một chiếc giường, Tang Quân Dũng nhắm mắt nằm trên giường, có vẻ như đã chìm vào giấc ngủ. Một đứa bé chừng mười tuổi đứng buông tay ở đầu giường, nhìn vào tướng mạo thần thái của nó mà đoán, chắc đây là con trai anh ta. Còn một người nữa ngồi trên ghế ở đầu giường, đang chuyên tâm bắt mạnh cho Tang Quân Dũng. Nhìn thấy người này có mặt ở đây, La Phi như mở cờ trong bụng, anh ta chính là bác sĩ Lý Đông trên đảo.
Đợi bắt mạch xong, Lý Đông mới quay mặt lại, nhìn La Phi gật đầu chào: “Cảnh sát La Phi, anh cũng đến à?”
La Phi không khách sáo, chỉ tay vào Tang Quân Dũng hỏi luôn: “Cậu ta thế nào?”
“Vừa rồi hơi sốt, thần sắc mơ hồ, nói nhảm. Tôi đã tiêm cho anh ấy thuốc hạ sốt và an thần, để anh ấy ngủ một giấc đã.” Lý Đông lấy tay sờ vào trán của bệnh nhân, rồi nói: “Nhiệt độ hạ rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Người nhà của bệnh nhân đang ở bên cạnh nghe thấy những lời này, cảm thấy nhẹ nhõm. La Phi tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân bị ốm là gì?”
Lý Đông nhìn vợ Tang Quân Dũng: “Chị kể tình hình trước khi tôi đến cho cảnh sát La Phi nghe đi.”
Người đàn bà gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện: “Hôm nay ăn tối xong, Quân Dũng nhà tôi nói là phải đến miếu thờ trông giữ vong linh giúp hòa thượng Đức Bình, tôi cũng không nghĩ nhiều, nên để anh ấy đi, dù gì thì việc trong nhà chúng tôi đều là do anh ấy quyết định, hơn nữa hòa thượng Đức Bình đã từng cứu sống tính mạng của Quân Dũng…”
“Khoan đã!” La Phi lập tức ngắt lời cô ta, “Cô nói hòa thượng Đức Bình đã từng cứu sống Tang Quân Dũng, khi nào vậy?”
“Chính là vào đợt sóng thần. Hai vợ chồng tôi bị nước lũ cuốn trôi mỗi người một nơi, số tôi may, ôm được cái tủ gỗ nên mới sống sót, Tang Quân Dũng được hòa thượng Đức Bình chèo bè ra cứu.”
“Chu Vĩnh Quý cũng được hòa thượng Đức Bình cứu sống, đúng không?” Tuy không rõ tình hình, nhưng La Phi đủ nhạy cảm để nhận ta được mối liên hệ giữa một số người.
“Đúng thế.” Câu trả lời của đối phương đã xác nhận phỏng đoán của anh.
“Thế ngoài ra, ông ấy còn cứu sống những ai nữa?” La Phi hỏi dồn dập.
“Kim Chấn Vũ. Ngoài ra còn một đứa trẻ nữa, đứa trẻ đó thì tôi không quen.”
“Không còn ai khác nữa à?”
“Hết rồi.” Người đàn bà trả lời rất khẳng định, “Sau đó tôi cũng trôi dạt vào ngọn đồi nơi họ lánh nạn, những người được hòa thượng Đức Bình cứu sống đều ở đây cả, chỉ có mấy người họ thôi.”
Đúng vậy! Giữa mấy người này cuối cùng cũng đã có mối liên hệ hợp với logic, Đức Bình, Tang Quân Dũng, Chu Vĩnh Quý, Kim Chấn Vũ, Mông Thiếu Huy, họ đã ở cùng nhau trong trận sóng thần, họ đã cùng chứng kiến chuyện xảy ra trong quá khứ đang bị che giấu đó!
Tuy chưa nhìn thấy toàn bộ diện mạo của sự việc, nhưng chân tướng sự thật đã có dấu hiệu hé mở. La Phi tự nhủ phải bình tĩnh trước đã, sau đó để cho người đàn bà tiếp tục câu chuyện đang kể dở.
“Sau khi Quân Dũng nhà tôi đi, hai mẹ con tôi đi ngủ rất sớm. Khoảng hai tiếng trước, anh ấy bỗng nhiên chạy từ ngoài về, đập cửa thình thịch. Tôi vội dậy mở cửa cho anh ấy, thì thấy mặt anh ấy tái mét, mồ hôi đầy người, chạy suýt ngất. Tôi phát hoảng khi trông thấy bộ dạng anh ấy, vội vàng dìu lấy anh ấy, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Anh ấy lắp bắp nói không nên lời. Thằng con tôi nghe thấy tiếng động chạy ra giúp tôi cùng dìu anh ấy vào trong nhà nằm. Nằm xuống xong miệng anh ấy bắt đầu lảm nhảm, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền sờ lên trán anh ấy, sốt rất cao! Nên tôi đã sai thằng con đi mời bác sĩ Lý Đông đến.”
Người đàn bà vừa nói xong, không đợi La Phi hỏi, Lý Đông đã bổ sung luôn: “Tôi đến cũng được gần tiếng rồi đấy nhỉ? Lúc tôi mới đến, tâm trạng của bệnh nhân rất không ổn định, hơn thế còn ở trong tình trạng bán hôn mê, chốc chốc lại lảm nhảm một vài câu không rõ đầu đuôi. Sau khi tôi tiêm cho anh ta một mũi an thần xong, anh ta mới bình tĩnh trở lại. Dựa vào vẻ mặt và lời nói của anh ta lúc đó, chắc là đã gặp chuyện gì đó rất khủng khiếp.”
“Anh ta đã nói những gì?” La Phi tỏ ra khá quan tâm vấn đề này.
“Rời rạc, câu được câu chăng.” Lý Đông nhớ lại giây lát, rồi tóm lại ý chính, “Có lúc anh ta tỏ ra rất sợ hãi, nói những câu đại loại như ‘Đừng bám theo tôi!’, có lúc anh ta lại tỏ ra ân hận và hối tiếc, ‘Không phải lỗi tại tôi, không thể trách tôi…’, ừm, còn cả những câu như ‘Ta không sợ ngươi!’, nhưng chỉ là miệng nói không sợ thế thôi, chứ giọng nói nghe vô cùng tuyệt vọng.”
“Vậy anh ta sốt cao cũng là do nguyên nhân sợ hãi?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy. Quãng đường anh ta chạy từ bên ngoài về nhà đã vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, hơn nữa, trong quá trình này, anh ta còn bị trúng gió lạnh. Tuy nhiên, như trường hợp này của anh ta, thì yếu tố tinh thần vẫn là chủ yếu, hay nói cách khác, anh ta vì khiếp sợ nên đã trở nên như vậy.”
Nghe sự phân tích rất chặt chẽ của Lý Đông, La Phi tỏ ra rất hài lòng. Vợ con Tang Quân Dũng đưa mắt nhìn nhau, thần sắc vừa hoảng sợ vừa cấn cá. Họ không hiểu người thân của mình rốt cục đã gặp phải điều gì đáng sợ, đến nỗi sinh bệnh, mà việc này lại xảy ra đối với “người dũng cảm nhất đảo Minh Trạch” mới thật là mỉa mai.
Cứ như tình trạng của Tang Quân Dũng hiện nay, lẽ dĩ nhiên là không thể có được điều gì từ miệng của anh ta. May mà anh ta đã trở về nhà, có người thân chăm sóc, chưa đến mức để xảy ra bất trắc. Bước tiếp theo của La Phi tất nhiên là đến sân sau của miếu thờ, đến đó để tìm hiểu khu mộ đó rốt cục đang ẩn giấu điều bí mật khủng khiếp đến mức nào.
“Anh có cần ở đây cùng với bệnh nhân không?” La Phi hỏi Lý Đông.
“Tạm thời thì không cần. Anh ta cũng hạ sốt rồi, không còn nguy hiểm gì nữa. Chắc anh ta cũng phải ngủ đến khi trời sáng mới tỉnh dậy được.”
“Thế thì tốt. Bây giờ tôi phải đi đến chỗ miếu thờ, anh đi gọi Kim Chấn Vũ đến miếu thờ gặp tôi ngay.” Thấy Lý Đông có vẻ thắc mắc, La Phi nói thêm, “Đợi các anh đến, tôi sẽ nói cho các anh biết đã xảy ra chuyện gì.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!