Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa
Chương 39
Một sự im lặng bao trùm khắp căn nhà.
Katrín cúi đầu ngồi đó. Elínborg nhìn bà rồi lại quay sang Erlendur, choáng váng. Erlendur nhìn chằm chằm vào khoảng không và nghĩ đến Eva Lind. Con bé đang làm gì lúc này nhỉ? Nó có ở nhà không? Ông cảm thấy sốt ruột muốn nói chuyện với con gái. Cảm thấy muốn ôm con bé, xích lại gần nó và không để nó đi cho đến khi ông nói với nó rằng với ông nó quan trọng đến thế nào.
“Thật là không thể tin được” Elínborg nói.
“Con trai bà là người mang mầm bệnh, phải không?” Erlendur hỏi.
“Đó là cụm từ mà nó sử dụng” Katrín nói. “Một người mang mầm bệnh. Cả hai đều như thế. Einar và Holberg ấy. Nó nói rằng nó thừa hưởng cái đó từ người đàn ông đã cưỡng hiếp tôi”.
“Nhưng cả hai người đó đều không bị bệnh” Erlendur nói.
“Dường như con gái mới bị bệnh” Katrín nói. “Người đàn ông mang bệnh, nhưng không nhất thiết là phải có triệu chứng gì. Nó có thể biểu hiện bằng rất nhiều dạng thức, tôi không thể giải thích được. Con tôi hiểu điều đó. Nó cố gắng cắt nghĩa cho tôi, nhưng tôi thực sự không biết nó đang nói về cái gì. Nó rất đau khổ. Và tất nhiên là tôi cũng thế”.
“Và anh ta tìm ra tất cả những điều này từ dữ liệu mà họ đang tạo ra à?” Erlendur hỏi.
Katrín gật đầu.
“Nó không thể hiểu được tại sao con gái mình lại mắc bệnh, do đó nó bắt đầu tìm kiếm trong gia đình tôi và gia đình Albert. Chúng tôi nghĩ đó là cách mà nó đối mặt với nỗi đau. Vợ chồng nó ly thân một thời gian, Lara và Einar ấy. Chúng không thể sống cùng nhau thêm nữa và quyết định tạm thời ly thân, nhưng tôi không thấy mọi chuyện tiến triển hơn tí nào”.
Katrín dừng lại.
“Và sau đó anh ta tìm ra câu trả lời” Erlendur nói.
“Nó chắc chắn rằng Albert không phải là bố nó. Nó nói rằng chuyện đó không thể đúng được theo như thông tin mà nó có từ dữ liệu. Thế nên nó đến gặp tôi. Nó nghĩ rằng tôi đã không chung thủy và đó là lý do nó ra đời. Hoặc là vì nó được nhận làm con nuôi”.
“Anh ta có tìm ra Holberg trong cơ sỡ dữ liệu không?”
“Tôi không nghĩ thế. Cho đến mãi về sau này. Sau khi tôi nói với nó về Holberg. Chuyện đó thật ngớ ngẩn! Thật nực cười! Con trai tôi lập ra một danh sách những người có thể là cha nó và Holberg có tên trong đó. Nó lần theo dấu căn bệnh trong một số gia đình, sử dụng dữ liệu về di truyền học và cây phả hệ, rồi phát hiện ra rằng nó không thể là con trai Albert. Nó là một đứa con lạc bầy. Một dòng dõi khác”.
“Cháu gái bà lên mấy tuổi rồi?”
“Con bé mới bảy tuổi”.
“Chính căn bệnh u não đã gây ra cái chết của cô bé phải không?” Erlendur hỏi.
“Phải”.
“Cô bé cũng chết vì một căn bệnh giống như Audur. U xơ thần kinh”.
“Phải. Mẹ của Audur chắc phải cảm thấy rất tồi tệ, trước hết là vì Holberg, sau đó là cái chết của đứa con”.
Erlendur lưỡng lự một lát.
“Kolbrún, mẹ của cô bé, đã tự vẫn ba năm sau cái chết của con gái mình”.
“Lạy Chúa tôi” Katrín thở dài.
“Bây giờ con trai bà ở đâu?” Erlendur hỏi.
“Tôi không biết” Katrín đáp. “Tôi rất lo nó sẽ làm điều gì đó khủng khiếp với bản thân nó. Nó cảm thấy rất đau khổ, thằng bé tội nghiệp. Thật kinh khủng”.
“Bà có nghĩ là anh ta sẽ liên lạc với Holberg không?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết là nó không giết người thôi. Đó là điều tôi biết chắc”.
“Bà có nghĩ là anh ta trông giống bố mình không?” Erlendur hỏi và nhìn vào bức ảnh chứng thực.
Katrín không trả lời.
“Bà có thấy điểm giống nhau nào giữa hai người không?” Erlendur hỏi.
“Thôi nào, Erlendur” Elínborg ngắt lời, không thể chịu đựng thêm chuyện này nữa. “Ông không nghĩ là ông đã đi quá xa rồi sao, một cách nghiêm túc ấy”.
“Xin lỗi” Erlendur nói với Katrín. “Tôi đã quá khiếm nhã. Bà đã rất hợp tác với chúng tôi, và nếu có một sự an ủi nào đó tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ tìm được một người nào đó mạnh mẽ và kiên định hơn bà, có thể âm thầm chịu đựng được chuyện đó suốt ngần ấy năm”.
“Tôi ổn thôi” Katrín nói với Elínborg. “Trẻ con có thể giống bất kỳ ai trong nhà. Tôi chưa từng thấy có một điểm nào của Holberg trong con trai tôi cả. Nó nói rằng đó không phải là lỗi của tôi. Tôi không có lỗi gì trong cái chết của con gái nó”.
Katrín dừng lại.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Einar?” Katrín hỏi. Bà đã không còn một chút kháng cự nào. Không nói dối. Chỉ còn lại sự cam chịu.
“Chúng tôi sẽ phải tìm ra anh ta,” Erlendur đáp, “và nghe xem anh ta nói gì”.
Erlendur và Elínborg đứng lên. Erlendur đội mũ. Katrín vẫn ngồi yên trên ghế sô pha.
“Nếu bà muốn, tôi có thể nói chuyện với ông Albert” Erlendur nói. “Ông ấy ở khách sạn Esja tối hôm qua. Chúng tôi đã theo dõi nhà bà từ hôm qua để đề phòng con trai bà tình cờ lộ diện. Tôi có thể giải thích với Albert về những gì đang xảy ra. Rồi ông ấy sẽ hiểu”.
“Cảm ơn ông” Katrín nói. “Tôi sẽ gọi cho ông ấy. Tôi biết ông ấy sẽ quay về. Chúng tôi cần đứng bên cạnh nhau vì con trai mình”.
Bà nhìn chằm chằm vào mắt Erlendur.
“Nó là con trai của chúng tôi” bà nói. “Nó sẽ mãi là con trai của chúng tôi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!