Mệnh Hoàng Hậu - Chương 33: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Mệnh Hoàng Hậu


Chương 33: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị hắn chạm khẽ như vậy, nàng chỉ cảm thấy tê dại khó nhịn, mơ hồ không thở được, muốn chạy trốn, lại không thể, chỉ có thể khẽ rên trong miêng, vừa theo bản năng đẩy tay hắn ra.

Nhưng hắn lại không muốn buông tha nàng.

Hắn giữ eo nàng, không cho nàng trốn, làm cho thân thể mềm mại của nàng ép sát vào lồng ngực hắn, lại dùng tay kia đè đầu nàng lại, cúi đầu ở bên tai nàng, khẽ hôn.

Hắn không hôn nơi khác, chỉ hôn lên nốt ruối đỏ nhỏ của nàng.

Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, trong đầu trống rỗng, tim cũng đập bang bang, linh hồn nhỏ bé sắp không phải là của mình rồi.

“Thích không?” Vừa lúc đó, bên tai lại vang lên tiếng nói.

Giọng nói của nam nhân, trầm thấp khàn khàn, đè nén khát vọng dày đặc.

Cố Cẩm Nguyên có chút mờ mịt mở to mắt, nhìn về phía nam nhân này.

Lang quân tuấn tú, đôi mắt tĩnh mịch liền khóa chặt mình, trong hoảng hốt, nàng cảm thấy mình giống như đã từng gặp qua, thậm chí cảm thấy đã từng có một người dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

Thái tử dùng đầu ngón tay khẽ chạm và da thịt mềm phía sau tai tiểu cô nương trong ngực, mắt rời khỏi nốt ruồi nhỏ đỏ, nhìn nàng.

Đôi mắt nàng giống như ngâm nước, ướt át đẫm lệ, đôi mắt hoang mang bối rối, có chút bất lực nhìn hắn, ngây thơ giống như trẻ mới sinh, tất cả mọi thứ đều giao cho hắn, tất cả đều ỷ lại vào hắn.

Thật giống như hắn muốn như thế nào, đều có thể theo hắn.

Tên lừa gạt này.

Tâm niệm của Thái tử vừa động, tay ở bên cạnh, hơi thở quanh quẩn, nôi mỏng hơi lạnh của nam tử dán lên nốt ruồi nhỏ giống như trân châu đỏ bừng rực rỡ của nữ hài tử, sau đó cắn một cái.

“A—-“ Cố Cẩm Nguyên khẽ kêu lên một tiếng.

Tất cả ý niệm tại thời khắc này đều tan thành mây khói, nàng cố gắng đẩy bộ ngực của hắn ra, giãy dụa muốn rời khỏi.

Nhưng bởi vì trước đó vượt qua vách núi, bây giờ nàng là ngồi mặt đối mặt với hắn, hai cánh tay của nàng vốn ôm hắn, hai đùi vòng tại trên eo gầy rắn chắc của hắn, hai người gần như gắn kết vào cùng một chỗ.

Nàng đẩy vài cái, đẩy không được, vừa cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ giống như một nữ nhân đùa giỡn cùng phu quân mình.

Nhưng nàng lại không quan tâm đến trinh tiết gì, lại càng không quan tâm đến thanh danh gì, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhi vừa mới cập kê, thân mật cùng với nam nhân như vậy, nhất thời trừng mắt nhìn Thái tử, vừa hận vừa tức vừa thẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông ra, thả ta ra! Rốt cuộc ngươi muốn gì!”

Thái tử vịn eo của nàng, nắm cổ tay của nàng, nhìn chằm chằm nàng bởi vì tức giận mà khuôn mặt đỏ lên càng xinh đẹp: “Cắn ngươi!”

Cố Cẩm Nguyên giận dữ, cực hận, đâu còn để ý trước mặt là Thái tử, đâu còn để ý đến chuyện hắn vừa cứu mình một mạng, lúc này giơ tay muốn tát.

“Bộp—“ Một tiếng, nàng thật sự đánh trúng.

Lúc đánh, trong lòng rất tức giận, là thật sự muốn đánh, nếu đánh không trúng, chắc là cực kỳ tức giận.

Nhưng bây giờ đánh trúng, nghe tiếng bộp giòn vang này, Cố Cẩm Nguyên cũng có chút sợ hãi.

Đây là Thái tử, là Thái tử Đại Chiêu quốc, là người dưới một người trên vạn người, mình lại tát hắn một cái?

Nhưng loại sợ hãi này chỉ trong chốc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN