Buôn Đồ Người Chết
Quyển 4 - Chương 13: Cosplay
Lý mặt rỗ thấy nam nhân về liền hớn hở: “Đại huynh đệ, ngươi về rồi.”
Nam nhân mặt không biểu cảm, chỉ duỗi tay thò vào trong thùng gỗ cảm nhận một chút rồi nói: “Nhiệt độ chưa đủ.”
Lý mặt rỗ sắc mặt lập tức trắng bệch: “Đại huynh đệ, bỏng chết ta mất.”
Nam nhân vậy mà chẳng để ý tới hắn, chỉ trực tiếp đi vào bên trong, cũng không thèm để ý chúng tôi. Tiểu Nguyệt cảm thán: “Tôi gặp qua rất nhiều minh tinh, hầu hết đều lạnh lùng, còn hắn thì thật lãnh khốc.”
Tôi dở khóc dở cười dẫn tiểu Nguyệt vào theo nam nhân. Đầu tiên nam nhân dâng một nén nhang lên hoàng đại tiên, sau đó mới quay người nhìn chúng tôi: “Các người nghĩ ra cách gì chưa?”
Tôi cười khổ một tiếng: “Không có.”
Nam nhân nói: “Chỉ còn cách dùng phương thức truyền thống, lấy dây chuyền xương người ra.”
Tiểu Nguyệt tái nhợt: “Phương thức truyền thống…Ngươi không phải muốn mổ bụng lão Lý ra chứ?”
Hắn nhìn thoáng qua tiểu Nguyệt, biểu lộ rất bình thản, cái này làm tôi có chút ngạc nhiên. Tiểu Nguyệt nhan sắc kiều diễm, đàn ông nhìn thấy đều rung động, vậy mà hắn chẳng có chút biểu cảm gì.
Nam nhân này xứng với hai chữ lãnh khốc. Lúc này hắn mang bao vải trên tay ném cho tôi nói: “Ngươi chọn một bộ đi.”
“Bộ gì?” Tôi không hiểu thấu mà hỏi.
Nam nhân không trả lời, tôi không thể làm gì khác hơn là mở cái bao ra. Không ngờ bên trong là mấy món cổ trang. Nhìn kiểu dáng có thể đoán được là quần áo triều Hán, mà đều là đồ quý tộc, có quan tướng phục, cũng có văn thần váy.
Nam nhân nói tới phương thức truyền thống, phải chăng là diễn kịch? Tiểu Nguyệt phì cười thành tiếng, hỏi nam nhân chút nữa có phải mọi người chơi cosplay không?
Không nghĩ tới hắn lại gật đầu, nói chính là cosplay.
Không ngờ hắn lại biết cái danh từ này, thật là cao nhân ẩn dật.
Tội lựa một hồi quần áo trong bao, cuối cùng lấy một bộ quan tướng phục. Không phải ngẫu nhiên, chỉ vì bộ này uy phong lạnh thấu xương, phía trên là giáp trụ vảy cá, ánh trời chiều chiếu vào còn phản xạ từng vòng vầng sáng, có chút khí thế.
Nhưng cầm bộ quần áo lên, tôi lập tức hối hận. Bộ y phục này thực sự quá nặng, ít cũng cỡ ba bốn mươi cân (một cân tung của=1/2 cân Việt Nam nhé các thím.)
Nam nhân lại liếc mắt sang Tiểu Nguyệt: “Còn ngươi?”
Tiểu Nguyệt có chút giật mình: “Ta cũng phải chọn?” Hắn khẽ gật đầu. Tiểu Nguyệt bèn cẩn thận chọn lựa một chút, sau đó nhìn chăm chú vào một bộ trang phục diễm lệ, bóng loáng. Đó chắc là một bộ công chúa hoặc hoàng hậu mới có tư cách mặc; ung dung hoa lệ, màu đỏ nhạt, còn có rất nhiều hoa văn uốn lượn, ống tay áo rộng, phần eo lại nhỏ, cổ áo hơi trễ. Tôi nhìn không được, ảo tưởng tôi với Doãn Tiểu Nguyệt mặc hai bộ này, sẽ là tình cảnh thế nào diễn ra?
Cuối cùng còn thừa lại một bộ y phục, là văn thần. Tôi hỏi nam nhân, có phải hắn mặc hay không. Hắn lắc đầu, sau đó đem quần áo vứt xuống bên cạnh Lý mặt rỗ.
Lúc này tiểu đạo đồng đã đỡ Lý mặt rỗ ra, toàn thân hắn đỏ ửng, đi lại khập khiễng, rất đáng thương. Tiểu Nguyệt chợt nhớ tới gì đó, hỏi Lý mặt rỗ không cần đi vệ sinh sao, hắn đã nhịn một ngày rồi.
Lý mặt rỗ lắc đầu nói không cần, mặt đỏ bừng lên.
Tôi với tiểu Nguyệt nhìn nhau, ngầm hiểu, hắn đã tiểu trong nồi nước. Nam nhân hỏi: “Các ngươi biết oán khí trên dây chuyền này sinh ra từ đâu?”
Tôi liền mang cố sự trung thần Triều Thác bị giết, thuật lại một lần cho hắn. Nam nhân lại khoát tay nói, Triều Thác oán khí không phải do vua ban chết. Mà là trước khi chết đi, không thể nhìn thấy nữ nhi sắp chào đời của mình.
Tôi buồn bực hỏi, người đều đã chết ngươi làm sao biết suy nghĩ trong lòng hắn? Nam nhân nói: “Hắn trước khi chết nói câu cuối cùng, đó là: thật đáng thương con ta còn chưa sinh ra.”
Lúc này tiểu Nguyệt sâc mặt có chút cổ quái: “Ý của ngươi là, để ta đóng vai con gái của Triều Thác? Vậy ai đóng vai Triều Thác?”
Nam nhân chỉ Lý mặt rỗ: “Hắn.”
Tiểu Nguyệt liền nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngược lại, Lý mặt rỗ lại cười đắc ý: “Con gái ngoan, lại cho cha sờ sờ.” Tiểu Nguyệt tức giận quay đi.
Còn tôi, dĩ nhiên là đóng vai tướng quân năm đó giết Triều Thác, thật lo lắng mình sẽ diễn không tốt. Tôi không giống tiểu Nguyệt, là diễn viên chuyên nghiệp, mà tôi trời sinh dáng vẻ thư sinh, không hề có sát khí, chỉ sợ không diễn tả được khí thế tướng quân.
Một khi bị bại lộ, chẳng phải hậu quả sẽ tàn khốc? Nhưng việc đã đến nước này, cũng đành nhắm mắt đưa chân.
Có điều, nhìn bộ dạng trời sập cũng không sợ của nam nhân, tôi cũng phần nào yên tâm. Có hắn ở đây, nhất định chúng tôi không xảy ra chuyện. Lúc trước hắn xuất quỷ nhập thần, cứu tôi trong khách sạn, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua cũng đoán được hôm nay tôi sẽ tìm đến đây; đủ để tôi phục sát đất.
Đến giờ cơm tối, nam nhân không cho Lý mặt rỗ ăn, còn nói từ giờ trở đi không được để dính nước. Lý mặt rỗ biết là tốt cho mình, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thậm chí, sợ Lý mặt rỗ ăn vụng cái gì, nam nhân còn mang tất cả đồ ăn trong đạo quán cất vào kho, khóa kỹ. Mà gian phòng này, không có bất cứ đồ vật gì có thể cắn được, ngay cả côn trùng hay ngọn nên cũng không có.
Tôi hỏi nam nhân vì sao lại phải làm như vậy?
Nam nhân nói, đến đêm, Lý mặt rỗ sẽ không còn là hắn, hắn sẽ liều mạng ăn tất cả đồ vật có thể ăn được, sau đó lại phun ra. Một khi bắt đầu nôn mửa, sẽ không thể dừng, cho tới lúc nôn hết ruột ra ngoài. Lý mặt rỗ bất giác đưa tay lên bịt miệng.
Trong lúc chờ đợi, tôi hỏi nam nhân, vì sao phải dùng những cách này đối phó với dây chuyền xương người? Bởi những phương pháp này không giống đạo gia, mà lại rất giống với thương nhân âm phủ chúng tôi.
Nam nhân không nói, ngược lại tiểu đạo đồng chen miệng vào: “Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, lẽ nào là một thương nhân âm phủ, lại không nghe qua danh của sư ca ta? “
Tôi giật mình, hẳn nam nhân cũng là buôn đồ người chết giống tôi. Tôi vội vàng hỏi danh xưng của hắn. Tiểu đạo đồng dương dương đắc ý, vừa định mở mồm, bị nam nhân trừng mắt: “Nhiều lời!” Tiểu đạo đồng liền không dám nói, chủ bất mãn lấy tay quệt mồm.
Ai ngờ cứ như vậy, chờ tới lúc gà gáy sáng, Lý mặt rỗ vẫn như cũ, không có động tĩnh gì, tôi cũng bắt đầu hết kiên nhẫn, hỏi nam nhân tối nay có phải khồn xảy ra chuyện gì?
Nam nhân gật nhẹ đầu, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ bảo chúng tôi tất cả vào phòng Lý mặt rỗ ngủ, còn hắn gọi tiểu đạo đồng ra ngoài, cũng không biết đi làm gì.
Nhìn tiểu Nguyệt mặc cổ trang lộng lẫy, cộng thêm khuôn mặt kiều diễm, thật sự quyến rũ lòng người, tôi liền thấy tim đập thình thịch. Lý mặt rỗ cũng chảy nước bọt không ngừng, làm tiểu Nguyệt không dám lại gần, sợ hắn giở trò sàm sỡ.
Tôi nằm trên giường, mệt mỏi mà thiếp đi.
Vì ngủ không sâu, luôn bị động tĩnh nhỏ làm tỉnh lại. Tôi phát hiện tiểu Nguyệt không biết từ lúc nào, ôm camhs tay tôi, bên cạnh ngủ êm đềm.
Nhìn bộ dạng khả ái của nàng, tôi không khỏi động tâm trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn. Ngay lúc đang chăm chú ngắm nàng, bỗng nhiên một tràng âm thanh nghiến răng, từ hướng Lý mặt rỗ phát tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!