Tình Yêu Trọn Vẹn
Chương 28
Buổi tối, xe buýt của trường sẽ đưa giáo viên ra sân bay, bởi vậy Dư Lạc quyết định tới chỗ Từ Văn vào giờ nghỉ trưa. Tranh thủ lúc tắc đường, anh mở gói bánh Subway mới mua, ăn vài miếng thịt gà cuộn sốt Teriyaki nhưng không thấy ngon. Dư Lạc bèn mở chai nước khoáng ra uống một ngụm nhỏ, hạ cửa sổ xe để mùi thức ăn nhanh bay đi, sau đó lấy bao thuốc lá từ phía trên bảng điều khiển xuống.
Từ Văn rất hài lòng với buổi tư vấn hôm nay.
Rõ ràng Dư Lạc đã thả lỏng hơn nhiều, dù vẫn nhìn ra được anh mệt mỏi vì công việc.
“Bên kia ấm sớm hơn ở đây, nên chúng tôi sẽ đi đánh bóng rổ.” Dư Lạc nhìn chăm chăm vào ngón tay: “Thành tích môn Xã hội của tôi không tốt, cậu ấy còn bảo tôi đọc nhiều sách vào.”
“Cậu ấy là ai?”
“… Bạn cùng bàn.”
“Thỉnh thoảng mấy bạn nữ tới tặng cậu ấy socola, chúng tôi sẽ chia nhau ăn.” Anh cúi đầu cười: “Nhưng mà tôi học Văn vẫn chẳng ra sao, may mà sau này học môn Tự nhiên.”
Dư Lạc đứng lên khi ánh nắng chói chang chiếu xiên thành từng tia, còn đồng hồ đeo tay chỉ về con số ba giờ chiều. Từ Văn đưa anh ra ngoài rồi gật đầu chào tạm biệt. Bởi đường về không bị tắc, anh tiện tay mua cốc cafe, sau đó bật một ca khúc nhẹ nhàng trên xe. Giữa giai điệu vui tươi, từng hình ảnh trong giấc mộng tối qua thoáng hiện lên bất chợt.
Là mộng, lại càng giống một vài hồi ức vụn vỡ. Khác với ký ức niên thiếu mà Từ Văn vừa được nghe, câu chuyện này nếu kể ra e là ảm đạm hơn nhiều lắm. Ngay cả người giữ những hồi ức ấy cũng lâu rồi không phủi đi lớp tro bụi phía trên.
Cái tát ấy mạnh vô cùng, hẳn là đau lắm.
Dư Lạc không dám chắc, dù sao bàn tay kia không giáng lên mặt mình. Có lẽ mình có cảm giác này vì ký ức bị bỏ lại nơi góc khuất quá lâu sẽ được thêm mắm dặm muối, làm lòng người chua xót. Cũng có thể là vì, cái tát này do chính mình giáng xuống.
Ngón tay anh đặt trên vô lăng không dùng sức nhưng hơi cuộn lại.
“I was found on the ground by the fountain / At Valder Fields / And was almost dry…” (1) Giọng nam nhẹ nhàng và tiếng đàn ghita ngân nga trong xe.
(1) Valder Fields của Tamas Wells, có bổ sung trong Playlist
Chỉ Hoắc Dương mới có thể tin tưởng vô điều kiện rằng ai cũng có nỗi khổ riêng, mới có thể không hỏi, không nói mà chờ người mở lời, dù đã qua từng ấy năm.
Tim anh bỗng nhiên thắt lại.
“Mệt không?” Sau khi đến, Tần Lượng lấy lon Coca từ tủ lạnh của văn phòng, còn lôi một lon ra quơ quơ về phía Hoắc Dương.
Hoắc Dương vừa xoa cái bụng không thoải mái vì ăn salad vừa khoát khoát tay: “Xong rồi. Cái việc này tốn sức quá, cậu cho tôi sang bên đối diện giám sát công trình còn hơn.”
“Cậu là sếp chứ có phải giám sát công trình đâu.” Tần Lượng lại bỏ lon Coca vào tủ lạnh.
“Tôi nói thật đấy, xong việc này cho tôi qua bên kia phụ trách nhá. Mấy ngày nữa Trần An Lục về rồi, hai cậu xem xét chuyện tuyển dụng bên này đi. Cái vụ này làm người ta nhức đầu quá đi mất.” Hoắc Dương tìm tư thế thích hợp rồi dựa vào sofa.
“Được thôi, chờ chủ đầu tư tới đã. Cậu có nhắc đến tôi với cậu ta không? Có phải cậu ta quên tôi rồi không?” Tần Lượng ngồi ở phía đối diện, uống mấy ngụm Coca, sau đó cau mày chờ bọt khí xông lên rồi mới từ từ thở ra.
Hoắc Dương nhìn cậu ta một lúc: “Sao cậu không ợ?”
“Tần đại thiếu sẽ làm trò mất mặt đó hả? Lúc nào cũng phải chú trọng hình tượng. Lúc nào cũng phải chói loá.” Tần Lượng búng tay thành hình Lan Hoa Chỉ.
Hắn vừa nháy mắt lả lơi thì thấy cậu trai trẻ đứng ở cửa đang nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Ôi…” Hoắc Dương đứng dậy vẫy tay với Lưu Đoan: “Cậu đừng để ý đến cái tên thiếu đứng đắn này. Đây là Tổng giám đốc Tần, cậu cũng thấy rồi đấy, sau này sẽ phụ trách mảng thiết kế.”
“Vâng ạ. Em đến đưa tài liệu.” Có thể nhìn ra Lưu Đoan rất bình tĩnh chứ không căng thẳng, đưa đồ xong chào hỏi rồi đi.
“Sao cậu không nói với tôi một tiếng, để tôi xấu mặt với cậu nhóc kia.” Tần Lượng khua khua nắm đấm.
“Ha ha.” Hoắc Dương quyết định không để ý tới cậu ta.
Thành phố lần này có chi nhánh của Đại học W, tuy nói là đi công tác nhưng chỉ là chuyển sang họp ở địa điểm khác, mà họp phải mất hai ngày. Vừa xong việc, Dư Lạc lấy cớ đau dạ dày để cố gắng về khách sạn sớm. Chủ nhiệm tổ Toán khá gần gũi với anh nên cho anh về trước mà không nói gì thêm. Những giáo viên trẻ còn lại đến tối còn phải đi ăn với giáo viên ở trụ sở chính.
Dư Lạc tắm xong, thay quần áo rồi nằm lên giường xem sách chuyên ngành bằng Kindle. Anh hơi đau đầu nhưng vẫn cố nhịn, sau đó ngồi trên sofa lật giở tài liệu họp cần sửa cho ngày mai. Từ nhỏ anh đã quen chuẩn bị công việc của hôm sau, không chuẩn bị sẵn sàng thì không ngủ được.
Chỉnh sửa xong mới nhận ra những hạt mưa đập lên tấm kính cửa sổ một cách hỗn loạn. Tiếng mưa rơi nhè nhẹ làm người ta thoải mái vô cùng. Anh viết xong bèn ra ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, còn cầm sách theo.
Là một tập thơ cũ kỹ.
Trong ký ức, sinh nhật năm nào mình cũng ra nhà sách chọn một quyển mới để tặng Hoắc Dương. Có khi là kiệt tác văn học, có khi lại là tập thơ nổi tiếng.
Tài xế gia đình còn khuyên anh tặng bạn quà đắt tiền một chút, không cần lần nào cũng chọn sách. Trong giấc mơ, anh lắc đầu rồi bước vào nhà sách, rút cuốn tiểu thuyết của Trương Ái Linh được ông chủ đóng dấu lên trang bìa.
“Tiếng mưa rả rích như ngồi bên khe suối. Tôi thà rằng ngày ngày trời mưa, rồi ngỡ như người vì cơn mưa mà không tới.” (2) Ấy là đoạn mở đầu của truyện.
(2) Câu văn trích từ tiểu thuyết tự truyện “Tiểu đoàn viên” của Trương Ái Linh, miêu tả nỗi khắc khoải đợi chờ trong những đợt chia xa dài đằng đẵng. Bạn có thể xem chú thích ngoài mục lục để hiểu hơn về đoạn trích này.
Nắm đấm hạ xuống vai rất đau. Anh bỗng tưởng như cái người được gọi là bố đang đứng trước mặt mình. Anh tung ra một cú đấm, mà cậu thiếu niên trong giấc mộng cũng đánh lại. Tập thơ bị lật qua rất nhiều trang, còn ký ức ngừng lại khi tỉnh mộng.
Gương mặt Hoắc Dương hằn lên vết đỏ. Cậu ấy ngẩng lên nhìn mình rồi lùi về sau với vẻ sững sờ và khó tin, thậm chí nắm đấm tung ra cũng không kịp rút về. Hình như cậu ấy hơi rơm rớm nước mắt, hoặc có thể là mồ hôi. Gương mặt kia cứ mờ dần nên không nhìn rõ được nữa.
Cậu ấy lùi về sau rồi quay người trốn đi thật xa, cái bóng để lại như hoà vào sương khói hoàng hôn nơi cõi mộng thẳm sâu.
Dư Lạc khép sách lại để lên bàn. Mưa càng lúc càng lớn, đập vào cửa sổ thành từng tiếng thùng thùng và phủ lên một lớp mưa bụi. Khi anh đi tắt đèn, sách trên bàn tự lật qua mấy trang phía trước, để lộ dòng chữ nhỏ viết theo lỗi chữ Khải, nét bút mạnh mẽ không giống một thiếu niên mới học: “Tặng Dư Lạc: Bạn Hoắc Dương”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Dương tặng lại sách cho anh, cũng là lần cuối cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!