Con Quỷ Đất - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Con Quỷ Đất


Chương 8


Khốn kiếp, cái gì thế kia!

Câu nói của Bill kéo tôi ra khỏi trạng thái đờ đẫn, cũng bởi anh vừa nói vừa đạp chân rất mạnh lên bàn đạp thắng, khiến chiếc Jeep màu xanh thẫm của chúng tôi dừng phắt ngay lại.

Tôi bị dây an toàn giật lùi lại phía sau. Vẫn còn một chút lơ mơ, tôi ngớ ngẩn nhìn quanh, nhưng Bill không phản ứng, lúc bấy giờ anh đã mở cửa ra, trèo xuống xe.

Tôi ngồi trên xe, đưa hai tay dụi mắt, nhìn qua làn kính đằng trước và tưởng mình đang nằm mơ.

Con đường đã biến mất!

Điều đó có nghĩa là thật ra nó vẫn còn tồn tại, nhưng một thế lực bí hiểm nào đó đã xé nó ra ở giữa, chia nó thành hai mảnh. Cảnh tượng bây giờ đối với tôi, kẻ chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giống như một cơn ác mộng hơn là hiện thực ở miền Highland.

Bill đứng phía trước xe, xoay người lại, vẫy tay rối rít.

Tôi tháo dây an toàn, trèo ra khỏi xe và nhìn xuống đất, nơi những vết nứt đang toác ra tạo thành một mạng nhện khổng lồ.

Tôi giơ chân và đặt khẽ xuống. Không sao, đất cứng!

Đi tiếp, rồi tôi dừng lại bên Bill. Anh gật đầu, rồi nói lẩm bẩm một mình.

– Thế đấy! Rõ là hay! Tin mới, ta không hề nghe thấy.

– Mà cũng chẳng hề đọc thấy. – Tôi bổ sung thêm.

– Chính thế.

Cả hai chúng tôi im lặng, chúng tôi đơn gián cần một khoảng thời gian để suy nghĩ. Hôm nay là một ngày của mùa thu nên đẹp tuyệt vời, bầu trời trong vắt không một gợn mây, và chuyến bay của chúng tôi thật sự đã diễn ra hoàn hảo. Cả con đường từ phi trường lên hướng Bắc, đi sâu vào miền Highland cũng rất trơn tru, thoải mái. Chúng tôi đã tiến rất nhanh kể cả trên nhừng đoạn đường nhỏ quanh co. Vậy mà giờ chúng tôi bị đặt trước một tình huống bí hiểm: vết nứt xẻ con đường làm đôi.

Phía bên trái đang óng ánh mặt nước của một cái hồ nhỏ không tên. Những hồ lớn và nổi tiếng được gọi là Loch mặc dù cũng nằm dọc tuyến đi này, nhưng dịch một chút lên phía Bắc và nằm đằng sau những ngọn đồi trọc, chỉ thỉnh thoảng mới được phủ một vài cánh rừng nhỏ.

Chắc mặt nước đã nuốt một phần lớn những đất đá trên triền đồi lăn xuống. Thế lực vô hình đã xé mặt đất nứt toác ra cũng đã đẩy thiên nhiên xung quanh ra khỏi trạng thái cân bằng, bên triền đường nổi rõ những khúc cuộn, những vầng đất trượt. Đa phần đất và đá rơi ra chắc chắn đã được chôn dưới lòng lồ, chỉ còn lại những tảng đá và đất nhỏ hơn nằm rải rác trên triền đồi, nhìn như thể vừa bị một cây xẻng khổng lồ xúc lên.

– Cậu là người chuyên ngành, John. – Bill nói.

– Thế sao? Chuyên ngành chuyện gì?

– Cho những hiện tượng không giải thích được. Vì thế có lẽ cậu sẽ đưa ra cho mình một lời giải thích, hoặc một lời khuyên.

– Mình rất muốn, nhưng cho mình hỏi trước đã, động đất đâu có phải hiện tượng phản tự nhiên?

– Về nguyên tắc thì không, nhưng trong vùng này thì có.

– Thế cậu rút ra kết luận gì?

– Rằng chúng ta đã đến đúng địa điểm, anh bạn ạ. Chúng ta đã gặp may, mình đã có thể thuyết phục cậu đi cùng mình về Scotland. Giờ thì cậu có thể ra tay cứu vớt cho quê hương cũ của cậu, bởi chuyện này là chuyện không thể giải thích.

– Còn phải xét xem đã.

Bill nhìn tôi hầu như bằng ánh mắt giận dữ.

– Cậu vẫn còn cố bám vào cái lý thuyết động đất hả?

– Tại sao không?

– Gạt chuyện đó ra khỏi đầu đi. Những gì chúng ta nhìn thấy ở đây là hậu quả của một thế lực khác.

– Thế lực nào?

Chàng phóng viên duỗi dài ngón tay trỏ chỉ xuống vết nứt.

– Của một thứ sống dưới này, rình mò ở dưới đó, hắn là kẻ có tội.

– Ai kia?

– Làm sao mình biết được! Một con quỷ đất…

– Thôi đi, Bill! Cho tới giờ bọn mình vẫn chưa có bằng chứng. Không thể nhanh nhẩu lấy vết nứt giữa đường này làm minh chứng cho sự tồn tại của một thế lực siêu nhiên. Cậu cần phải chứng minh cụ thể hơn.

– Thế này chưa đủ hả?

– Chưa đủ.

Bill hỏi :

– Cậu có muốn trèo xuống dưới cái vết nứt kia mà tìm thủ phạm không?

– Mình không thích.

– Thôi được, thế thì ta nên làm gì?

Tôi quay đầu, nhìn về hướng chiếc xe.

– Tốt nhất là chúng ta nên quay đầu và tiếp tục lăn bánh. Ở đây ta không đi tiếp được. Cũng có thể chúng ta sẽ đi được một đoạn đường vòng, tránh khỏi khúc đường này, để sang phía bên kia hồ, nơi con đường lại bình thường trở lại. Mình không thể tưởng tượng được rằng cái vết nứt này lại kéo dài đến vô tận.

– Chắc chắn là không rồi.

– Nhưng khoan, từ từ làm chuyện đó cũng không muộn. – Tôi nói rõ hơn – Đầu tiên, mình muốn nhìn cái vết nứt này cho kỹ đã.

– Vậy rõ là cậu muốn trèo xuống dưới đó?

– Vớ vẩn, Bill. Mình sẽ đi dọc bờ bên trái. Ở phía bên này đất vẫn còn tương đối cứng.

Đằng trước mặt tôi bắt đầu một con đồi thoai thoải, một triền đất. Sườn đồi có lúc dốc gắt gao, có lúc thoai thoải, ơ phía đăng xa, trước khi con đường lượn vòng quanh, tôi nhìn thấy lóe lên màu xám của một vách đá.

– Mình chờ ở đây. – Bill nói.

– Tốt.

Vậy là tôi cất bước đi. Tôi không thể đi nhanh, luôn luôn phải nghiêng chân mình xuống đất, nền đất nhiều chỗ mềm và dễ trượt. Lòng tôi thầm cám ơn từng viên đá nổi lên từ mặt đất xanh, bởi chúng cho tôi một chỗ tựa chắc hơn.

Dĩ nhiên, tôi không quên thỉnh thoảng lại nhìn xuống vết nứt, một vết nứt tương đôi rộng. Có những đoạn hai mép đường tiến lại gần nhau hơn, để rồi sau đó lại ngoác ra, nhưng toàn bộ vết nứt không keo thẳng như một đường hào nhân tạo, nó chạy giữa làn đường theo những vệt ngoằn ngoèo, chỉ ra phía bên trong hai mép những hình chữ Z lớn, nhô nhọn lởm chởm như hàm răng bằng đá.

Tôi không nhìn được tới đáy vết nứt, bởi bên dưới quá tối. Kể cả ánh sáng ban ngày chắc cũng không đủ mạnh để soi rọi xuống dưới kia. Khi cất bước, tôi đã đinh ninh sẽ kiếm được chứng cứ, nhưng càng đi tôi càng thất vọng.

Chẳng làm được gì hơn. Sau đó không lâu, tôi nhận thấy mình không thể đi tiếp, bởi trước khúc ngoặt, bên dưới lòng đất đột nểột trồi lên một triền đá thẳng đứng như một bức tường. Trông nó chẳng có vẻ gì một thành phần của nơi này mà như đã bay từ một nơi khác đến, được đặt đứng giữa khung cảnh này làm thành một lời thách thức.

Phải quay trở lại thôi, bởi vệt nứt chạy sát sạt chân triền đá. Nhưng trước khi xoay người, tôi quyết định ném một cái nhìn cuối cùng xuống dưới.

Thật may! Lần này tôi phát hiện thấy một vật lạ. Một vật thể tương đối lớn, chắc đã bị mặt đất nuốt khi nó nứt toác ra. Vật thể đã rơi xuống dưới sâu, bây giờ bị kẹt cứng vào giữa các mép đất. Đứng ở trên tôi không nhìn rõ liệu nó đã xuống tới đáy vết nứt hay vẫn còn cách nền một quãng.

Tôi xoay đầu nhìn lại. Bill vẫn đứng bên cạnh chiếc Jeep. Anh nhìn thấy cái vẫy tay báo hiệu an toàn của tôi và chào lại.

Trên con đường đi tới đây, tôi luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn đối với vết nứt. Bây giờ, muốn xuống đến mép vết nứt, tôi phải dịch xuống dưới khoảng chừng bốn đến năm mét. Thận trọng, tôi bước từng bước nhỏ, cố gắng xuống thật sát để quan sát vật thể đã bị nuốt chửng.

Nó có vẻ tương đối sắc cạnh, và tôi đoán có thể ai đó đã bị mặt đất nứt toác ra nuốt chửng cùng chiếc xe của mình.

Rìa vết nứt có đủ chỗ đứng, tôi có thể chọn một chỗ và ngồi xổm xuống. Cây đèn pin bây giờ được tôi chuyển sang cầm ở tay phải, xộc thẳng xuống dưới sâu. Quả thật, dưới đó là một chiếc xe địa hình.

Trong một thoáng, tôi ngồi bất động, bởi những suy nghĩ của tôi xoay quanh người lái xe. Anh có kịp rời xe chạy trốn? Hay anh đã rơi cùng chiếc xe xuống vết nứt này?

Tôi chuyển động cánh tay phải, quầng sáng của chiếc đèn pin quét dọc cái vật thể đang bị nghẽn lại giữa hai mép đất. Góc nhìn hiện thời quá tệ, tôi không biết liệu có còn ai trong xe hay không.

Nhưng chỉ sau một vài giây đồng hồ, tôi nhận ra một mùi vị bất thường đang từ dưới sâu bốc lên. Nó không phải là mùi thức ăn cháy hay mùi gỗ bị biến thành than, nó vừa rõ ràng vừa gay gắt. Một cái mùi rất khó miêu tả. Tôi thậm chí còn chưa biết nên coi nó là điềm tốt hay điềm gở.

Một cái mùi như vậy cũng xuất hiện ở những nơi có điện thế cực cao. Ví dụ như trong một cơn bão mùa hạ, một chuyện tương tự có thể xảy ra ở đây, mặc dù khả năng này là rất đáng nghi ngờ.

Những câu hỏi không lời giải đáp. ở một khung cảnh chẳng có gì thay đổi như thế này, tôi hầu như không có khả năng tìm câu trả lời. Hiện tôi cũng chưa biết vết nứt này đã xuất hiện bao lâu rồi, nhưng hình như Bill và tôi là những người đầu tiên phát hiện ra nó. Cũng dễ hiểu thôi, đây là một miền đất hoang vu, cách xa tuyến đường du lịch, chẳng mấy khi có ai lạc tới.

Phải thật nhanh chóng quay xe trở lại và báo cáo cho các cơ quan hữu trách. Ngay cả khi đoạn đường này ít có xe qua, nó cũng phải được ngăn lại cẩn thận, bởi vết nứt có thể cướp đi mạng người.

Tình hình quanh chỗ anh bạn Bill của tôi không có gì thay đổi, nhưng nhìn qua nét mặt tôi, anh biết ngay đã có chuyện xảy ra và cất tiếng hỏi :

– Cậu phát hiện ra điều lạ, đúng không?

Tôi tựa người vào mũi chiếc xe địa hình lòng không khỏi thấy an tâm khi cảm nhận lực ấn cứng cáp của nó dưới lưng mình.

– Đúng, mình đã nhìn thấy một vật. Một chiếc xe địa hình đã lao thẳng xuống dưới vết nứt.

– Trời ạ! – Bill lẩm bẩm – Thế còn người lái?

Tôi nhún vai.

– Mình không nhìn rõ, liệu anh ta có còn trong xe hay không. Chúng ta phải quay trở lại ngay và báo cáo cho cảnh sát biết.

– Đi tới tận đâu?

– Khu dân cư gần đây nhất tên là gì?

– Khoan đã, để mình xem lại. – Bill chui vào trong xe, tìm bản đồ.

Tôi dừng lại trước vết nứt bây giờ đã hiện nguyên hình là một đường hào chết chóc và nhìn xuổng dưới sâu. Dĩ nhiên, những suy nghĩ của tôi xoay quanh hiện tượng này, nhưng tôi không rõ tại sao hiện tượng động đất hay trượt đất lại đột ngột xảy ra ở khu vực này. Scotland không nằm trong vành đai động đất. vết nứt thật hợp với những sự kiện đã kéo chúng tôi lại đây.

Bill còn chưa quay ra thì tôi đã nhìn thấy một vật lạ trong đường hào sâu.

Một chuyển động, một ánh đỏ.

Một quầng sáng!

Bill quay trở lại, tay cầm bản đồ. Anh đã muốn cất tiếng nhưng cử chỉ rất nhanh lẹ của bàn tay tôi ngăn anh lại. Đồng thời bàn tay khác của tôi chỉ xuống dưới sâu và một nửa tích tắc sau, Bill cũng nhìn thấy nó. Anh đưa tay vuốt tóc, thì thào :

– Khốn kiếp, không thể như thế được, đó là một quầng lửa!

– Chính xác.

– Cậu biết nó từ đâu tới không?

– Không. Thế nhưng chắc dưới đó chẳng có chàng lùn nào đang cầm đèn lồng đi dạo đâu.

– Đừng có đùa nữa!

Chúng tôi nói rất khẽ, như sợ khuấy đảo đến cái quầng sáng đang mỗi lúc một to hơn lên kia. Vô vàn những tia lửa nhỏ bí hiểm đang bay qua bờ hào, tất cả chỉ có một mục tiêu.

Chúng muốn đến với cái điểm lớn hơn, giờ đây đã trở thành một quả cầu, đế rồi tụ họp vào nó.

– Cậu hiểu không? – Bill thì thào.

– Hầu như không.

– Vậy là bọn mình thống nhất ý kiến.

Quầng sáng hay vệt sáng bí hiểm dưới kia hoàn toàn không nghĩ tới chuyện biến đi. Chắc nó thấy rất dễ chịu bên dưới độ sâu của vết nứt, nó nhảy nhót tới rồi lui, đập vào phía bên này của bờ vực, có lúc chạy xa ra phía chúng tôi, rồi lại xoay trở lại. Đó là một chuyển động lên và xuống, cứ như thể cái quả cầu màu đỏ kia muốn chứng minh với chúng tôi rằng nó làm được những gì. Hai chúng tôi chỉ biết ngạc nhiên đứng nhìn. Không phải nỗi ngạc nhiên vui sướng, bởi sự tồn tại của quả cầu màu đỏ này khiến chúng tôi cảm thấy lo lắng.

Cả hai chúng tôi biết, chắc chắn nó phải nằm trong một mối liên quan trực tiếp với động tác nứt toác ra của nền đất dưới chân này, cũng không loại trừ khả năng quầng sáng báo trước một hiểm họa mới. Tôi tập trung toàn bộ thần kinh quan sát thật chính xác toàn bộ khu vực xung quanh vết nứt, nhưng chưa phát hiện được điều gì thay đổi.

Chỉ có quả cầu màu đỏ nhảy nhót qua bờ vực sâu thẳm, có lúc nó bật lên trên, rồi rơi xuống dưới, bay dọc theo hai làn tường, thỉnh thoảng lại bắn ra những tia lửa nho nhỏ, thế nhưng chúng không dừng lại một chỗ, mà những tia lửa đó lại ngay lập tức được hút trở về quả cầu lớn.

– Chuyện gì thế kia? – Bill lẩm bẩm.

– Chắc chắn không phải chuyện tốt.

Tôi chưa nói hết câu thì quầng lửa màu đỏ đó lấy đà và chuyển động. Lần này nó vọt lên cao như một quả bóng được sút rất căng. Nó bay lên khỏi miệng vết nứt, lao vút lên cao, như muốn hòa hẳn vào màu xanh của bầu trời bên trên.

Chúng tôi theo dõi đường đi của quả cầu bây giờ đà đạt tới một độ cao nhất định. Nó dừng lại trên đó một thoáng, rồi nhanh như chớp vọt thẳng xuống dưới sâu.

Có phải nó lại rơi vào vết nứt?

Không, không xuống sâu tới mức độ đó. Quả cầu đỏ dừng lại trên mặt trái đất ở độ cao ngang tầm đầu chúng tôi, khiến chúng tôi có thể ngắm nó trực tiếp.

Chưa bao giờ tôi nhìn nó ở một khoảng cách gần như bây giờ, và cả hai chúng tôi đều rất căng thẳng.

Bill tập trung toàn lực vào quả cầu, tôi cũng vậy. Nó có một cái nhân, không đỏ bằng phần ở ngoài rìa. Trung tâm quả cầu tỏa ra một luồng sáng hầu như màu vàng. Càng ra phía ngoài, màu vàng càng yếu đi, nhường chỗ cho màu đỏ sẫm, rách nhỏ ra và bập bùng bên ngoài rìa. Quả cầu bây giờ thôi không tỏa những tia lửa nhỏ ra bốn hướng nữa, mà tạo thành một khối nguyên vẹn.

– Cứ như một thế giới riêng. – Bill lẩm bẩm – Như một hành tinh nho nhỏ, hiện vẫn còn nằm trong quá trình sinh tạo.

Tôi thấy so sánh của Bill là rất đúng, nhưng không bổ sung gì thêm, mà tập trung duy nhất vào cái quả cầu lửa tròn tròn.

Có phải nó là ánh sáng? Hay nó là lửa? Tôi cân nhắc liệu đây có phải là một thông điệp chỉ dành riêng cho hai chúng tôi, nhưng tình huống có vẻ không phải thế. Ít nhất thì tôi cũng không cảm nhận được triệu chứng của một mối liên hệ, mặc dù tỏi đoán chắc quả cầu lửa đang được điều khiển bởi một bàn tay khác.

Đằng sau nó là một thế lực khác mà tôi chưa nhận mặt được. Tôi đơn giản không muốn chấp nhận rằng quả cầu này đã xuất phát từ cõi chân không. Nó đã tạo hình tròn, được gộp bởi vô vàn những tia lửa nhỏ, nó đã được điều khiển, phải có một kẻ nào đứng đằng sau nó và chỉ đường cho nó.

Bill chắc cũng có những suy nghĩ tương tự, anh thì thào :

– John, nó… nó… đang nhìn bọn mình. Nó như một con mắt, một con mắt quan sát, cậu hiểu không? Nó là một con mắt – nhưng là con mắt từ địa ngục.

Anh ấy có lý không nhỉ? Có cái gì độc ác trong quả cầu này không? Có phải nó đang được điều khiến bởi một pháp thuật đen xa lạ ẩn dưới lòng trái đất? Ít ra nó cùng không phải vật bình thường, và qua đó, tôi lại bị gợi nhớ đến những phản chiếu ánh sáng kỳ dị mà tôi đã gặp trong trận phiêu lưu vừa qua với những thực thế ngoài trái đất.

– Người ta có thể bắn vào quả cầu. – Bill đề nghị.

– Thế rồi sau đó?

Anh không trả lời tôi.

– Phải bắn bằng những viên đạn bạc đã được rửa nước thánh. Quả cầu đang đứng kia như một mục tiêu. John, cậu thấy sao, cậu muốn thử không?

– Tại sao?

– Giờ thì mình tin chắc rằng đằng sau quầng sáng này không phải là một thế lực thân thiện.

Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi đang ngạc nhiên về chất liệu của nó, đúng, chất liệu, bởi bất chấp cái rìa ngoài đang tươi rách và bập bùng kia, quả cầu gây ấn tượng như nó được bảo vệ bằng một lớp tường trong suốt.

Vậy là một quả cầu bằng thủy tinh được đổ đầy ánh sáng màu đỏ.

Tôi rút vũ khí ra. Vừa rút, vừa bị quả cầu màu đỏ quan sát. Ít nhất tôi cũng có cảm giác như vậy.

Không có chuyện gì xảy ra. Nó để yên cho tôi rút khẩu Beretta ra, cầm trong tay phải.

Tôi tưởng tượng mình đang ở một phòng tập bắn, nơi mà các bạn đồng nghiệp và chúng tôi được luyện tập đều đặn.

Duỗi thẳng cánh tay, bàn tay trái giữ khuỷu tay phải, tất cả đã trở thành những động tác ăn sâu vào máu thịt. Ngắm bắn vào một thực thể chết thì có gì đâu, vậy mà tôi vẫn cảm nhận thấy một nỗi bất an, một nỗi bất an khó hiểu.

Có phải tôi đang làm điều gì sai trái? Có phải cảm giác bập bùng trong tâm khảm kia đang muốn cảnh cáo tôi?

Cây thánh giá bằng bạc đeo trên cổ tôi giữ im lặng. Nó không ấm lên, nó vẫn dừng lại trong trạng thái bình thường. Nếu quả cầu kia là một đại diện của Pháp Thuật Đen, thì nó là một đại diện không tác dụng vào cây thánh giá thần của tôi.

Chỉ một làn gió khẽ thoảng qua, lướt nhẹ trên mái tóc. Tôi ngắm rất kỹ và bóp cò.

Tiếng súng vang lên, lớn đến mức độ lạ thường. Nó ném tiếng vọng ra bốn bề, vượt sang cả bờ hồ bên kia.

Một viên đạn đi rất nhanh, không thể theo dõi bằng mắt người. Mặc dù vậy, tôi vân tìm hiểu xem liệu viên đạn của tôi có căm thẳng vào mục tiêu hay không, và tôi thấy!

Viên đạn bạc đã được rửa nước thánh găm thẳng vào chính giữa quả cầu. Tôi mong chờ quả cầu sẽ nổ ra, nhưng điều đó không xảy tới. Mảnh bạc xuyên qua nó, cứ như thể quả cầu màu đỏ kia không tồn tại.

Không may…

Tôi hạ cánh tay phải xuống, hơi thất vọng. Hơn thế, quả cầu vẫn dừng đứng ở chỗ cũ, nó đơn giản coi như chưa hề có viên đạn bạc. Mà nó cũng chưa thèm chuyển động. Trông nó giống quả cầu đang được treo bằng một sợi dây vô hình.

Bill thất vọng nói :

– Thế là xong.

– Mình cũng nghĩ vậy.

Cả hai chúng tôi cùng lầm. Đột ngột, quả cầu chuyển động. Lần này nó không lao vọt lên cao, mà cũng không phi thẳng xuống dưới vết nứt, mà nhằm thẳng hướng chúng tôi lao tới, như muốn hủy diệt chúng tôi.

– Nằm xuống! – Tôi thét lớn.

Cả hai chúng tôi nhất loạt ném người.

Tôi cảm nhận động tác lướt qua và một thoáng gió trên tóc mình, thế rồi tôi nghe thấy tiếng vỡ, xoay người lại và nhìn thấy quả cầu đang đập vào làn kính phía trước của chiếc Jeep. Bay qua lớp kính, rơi vào hàng ghế phía sau, nhảy vọt lên một lần nữa cao khoảng chừng một cánh tay rồi vỡ ra, tạo thành một trận mưa màu đỏ.

Chúng tôi đã nhìn thấy điều đó một lần rồi, chuyện này không trầm trọng, nhưng lần này những sự kiện tiếp nối diễn ra khác trước.

Đột ngột, những ngọn lửa bốc cao lên, và chỉ một thoáng sau, nó phủ kín toàn bộ khoảng không gian bên trong chiếc Jeep.

Phải trốn chạy ngay, nếu chúng tôi muốn bảo toàn mạng sống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN