Con Quỷ Đất - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Con Quỷ Đất


Chương 13


Hai người bộ hành đơn độc giữa miền Highland của Scotland. Đó là Bill và tôi, cả hai chúng tôi vừa đi vừa nghĩ về hiện tương huyền bí vừa xảy ra. Hiện tượng không thể hiểu nổi kể cả đối với chúng tôi, hai con người đã trải qua không ít sự kiện siêu nhiên.

Đúng là tôi vừa trải qua một vụ án với những vật thể ngoài trái đất, và vụ án còn đé lại không ít câu hỏi mở, nhưng những hiện tượng đó hoàn toản chẳng liên quan gì đến quầng sáng ở đây.

Một quả cầu màu đỏ nhảy múa, có khả năng phá hủy cấu trúc của những nếp đất đã được tạo bởi cả triệu năm nay. Ai cũng phải tự hỏi, kẻ nào đã cho nó sức mạnh hủy diệt lớn đến như vậy, nó xuất hiện từ đâu, liệu Pháp Thuật Đen có đóng một vai trò ở đây hay không, hay đó là một thế lực xa lạ khác?

Chúng tôi không thể giải thích.

Và cứ như vậy chúng tôi đi tiếp. Đi vào cái miền đất trơ trọi, nơi chỉ còn lại thiên nhiên và đồng ruộng, nhưng không có bóng người. Trong khung cảnh bao la, trông chúng tôi thật bé nhỏ, thật cô đơn. Hơn thế nữa, mặc dù có biết ang áng hướng đi, nhưng hai chúng tôi không rõ bao lâu thì chúng tôi mới tới đích, tới ngôi làng cận kề là Garragie Lodge. Rất có thể con đường còn kéo dài nhiều tiếng đồng hồ nữa, cho tới khi bình minh phủ xuống đất này.

Bầu trời cao rộng bên trên kia đã đánh mất đi phần nào màu xanh tinh khôi sớm mai của nó. Có những bóng tối xuất hiện, ít nhất thì chúng cũng gây ấn tượng vơi chúng tôi như vậy. Nhưng sự thật thì đó chỉ là những vệt đã thầm xuống trong một màu xanh lục, che ánh mắt trời không cho nó hiện ra rõ ràng.

Chúng tôi đi tiếp.

Từ ngọn đồi này sang ngọn đồi khác, luôn luôn mong chờ rằng đằng sau đỉnh đồi sẽ là mục tiêu – một túp lều, một trang trại, ngôi nhà của một người chăn cừu đang trông chừng những con thú của mình.

Lại tiếp tục là trống vắng.

Chúng tôi đã bỏ đường nhựa. Nó có một vài khúc uốn hướng ngược chiều chúng tôi cần tới. Đi như vậy sẽ là đi vòng, thế nên chúng tôi quyết định cắt ngang địa hình mà đi. Vừa chú ý quan sát xem quầng sáng hình cầu có còn xuất hiện trở lại nữa không, chúng tôi vừa trao đổi với nhau về một con người lạ kỳ, chưa quen biết, có tên là Delphi.

Cả hai chúng tôi đều tin chắc người phụ nữ này đóng một vài trò chìa khóa cho vụ án bí hiểm.

Chúng tôi luôn luôn hy vọng sẽ gặp gỡ một ai đó, nhưng nỗi thất vọng cứ tiếp nối thất vọng. Chúng tôi đi càng lâu bao nhiêu thì nét căng thẳng càng dịu xuống bấy nhiêu, cuối cùng hai chúng tôi chỉ còn tập trung duy nhất vào việc bước đi, và đã hơn một lần chúng tôi e ngại mình không có được đôi giày thích hợp cho chuyến đi quá dài này. Toàn bộ vùng đất quả thật không có một bóng người. Đó đã là một hiện tượng trái tự nhiên. Có vẻ như dân trong vùng đã cảm nhận được hiện tượng bí hiểm đang đè nặng lên đầu họ.

Bầu trời vẫn tiếp tục vừa trong vừa tối. Đôi với cảm giác của chúng tôi, nó đã nhuốm sang màu đe dọa. Mặc dù chưa tới thời điểm thích hợp, vậy mà đã xuất hiện một cảnh tranh tối tranh sáng bất bình thường, khiến cả chàng phóng viên Bill cũng thấy bất ngờ. Anh hỏi tôi: “Đây có phải chuyện bình thường không?”

– Chắc chắn là không!

– Ở đâu có ánh sáng ở đó cũng có bóng tối. – Anh nhận xét rồi bổ sung thêm – Một phía là cái Thiện, phía bên kia là cái Ác.

Tôi không chăm chú nghe anh nói, mà dồn lực tăng tốc độ đi. Tôi chỉ muốn vượt qua thật nhanh triền đồi trước mặt. Linh cảm mách bảo khi vượt đỉnh đồi tôi sẽ phát hiện ra một điều gì đó.

Quả không sai.

Tôi dừng lại trên đỉnh đồi. Ngọn gió lạnh thổi vào mặt tôi, vò tóc tôi, nhưng tất cả những điều đó không khiến tôi khó chịu. Anh mắt tôi đang dõi xuống phía dưới và cách đó không xa tôi phát hiện thây một túp lều đơn độc, nhìn như bị bỏ rơi, mặc dù chắc chắn đang có người sống bên trong.

Bill thở nặng nhọc bên cạnh. Anh chống cả hai tay lên ngang hông.

– Nó đó! – Anh thì thào – Đó là túp lều mà chúng ta đã đi tìm. Chắc chắn đấy là nơi Delphi đang sinh sống.

– Vậy thì đến nhìn cho kỹ.

Khi lại gần ngôi lều, chúng tôi trở nên thận trọng. Những đôi chân của chúng tôi chuyển động trên một nền cỏ rất ngắn, có in rõ rất nhiều dấu chân cừu.

Không một ai quan tâm đến chúng tôi. Không một ai rời khỏi lều, dù lẽ ra người ta phải nhìn thấy chúng tôi từ rất lâu rồi. Tôi dừng lại trước cánh cửa bằng gỗ, cửa mở toang.

Tôi phập phồng cánh mũi đánh hơi khiến Bill đâm ngạc nhiên. Trước khi anh kịp đặt câu hỏi, tôi đã nói :

– Nếu mình không lầm, trong lều bốc lên mùi cà phê.

– Cậu điên rồi!

– Có lẽ.

Tôi bước vào trong căn lều. Lối bày biện đơn giản rất thích hợp với vẻ ngoài của nó, và tôi nhìn thấy trên bàn phần còn lại của bữa điểm tâm. Trong một chiếc tách còn ánh ánh một chút cà phê màu nâu thầm. Tôi nhìn miếng bánh mì, tôi phát hiện ra lọ mật ong, dao nĩa, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy người cả.

– Chắc ở đây phải có hai người ngồi. – Bill lẩm bẩm.

– Đúng, Delphi và…

Chàng phóng viên nhún vai, đi xuyên qua căn phòng, nhưng không tìm được lời giải thích nào cả.

Tôi đã kéo một cánh cửa nhỏ, dẫn vào phòng ngủ. Trong phòng có hai chiếc giường. Rõ ràng là đêm hôm qua đã có hai người ngủ ở đây.

– Chỉ có từng đó dấu vết thôi sao?

– Chẳng có gì cả. – Bill thì thào – Chẳng có dấu vết gì. Mặc dù vậy, chính họ đã ở trong túp lều này.

Tôi tỏ ý đồng tình rồi đi tìm giấy tờ hoặc bất kỳ một dấu vết nào có thể cung cấp thông tin về nhân vật đang sống một cuộc sống đơn độc nơi đây.

Tôi chằng tìm thấy gì.

Không một lá thư, không một đồ vật riêng tư, chỉ trừ một vài công cụ mà người chăn cừu vẫn thường dùng.

Và anh chàng hay là cô nàng chăn cừu đó đã có khách.

Ai vậy?

Chúng tôi không biết, nhưng Bill tin chắc rằng chúng tôi đã tìm thấy chính ngôi nhà của người phụ nữ bí hiểm tên là Delphi.

– Không có khả năng khác đâu, John.

– Thôi được, nhưng điều đó thì mang lại gì cho chúng ta nào? Nó có giúp ta đi tiếp hay không? Chúng ta chẳng gặp được người nào để hỏi han.

– Thì mình cũng biết vậy.

Cả hai chúng tôi cùng cáu kính. Chẳng phải chỉ vì những sự kiện bí hiểm, mà cả vì chúng tôi đã cố gắng mà kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Trước hay sau chúng tôi vẫn lần mò đi trong bóng tối, và tôi mong ước làm sao soi rọi được ánh sáng vào câu chuyện này.

Bill đi về hướng cửa. Tôi nhìn theo lưng anh và dừng chân bên bàn. Anh bạn tôi cúi người bước ra ngoài.

Tôi muốn nhìn quanh một lần cuối thì chợt nghe tiếng thét của anh :

– John, lại đây!

Nhanh như cắt, tôi lao đến bên anh và cùng trong tích tắc đó, tôi nhìn thấy điều gì đã khiến anh kêu lên như vậy.

Quầng sáng đang bay trước mặt chúng tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN