Bệnh Chiếm Hữu - Chương 58: Trong đầu anh chỉ có em 🌵
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Bệnh Chiếm Hữu


Chương 58: Trong đầu anh chỉ có em 🌵


Editor: Sel

Ánh mặt trời sau 12 giờ vô cùng ấm áp, gió thổi nhè nhẹ không quá rét, đây chính là thời tiết tốt để tắm nắng.

Thời Noãn ghé vào trên lan can tầng cao nhất, cô đã đợi hơn 10 phút, bắt đầu không kiên nhẫn.

Phía sau có tiếng mở cửa.

Thời Noãn dịch dịch tay, chống lan can đứng dậy.

Rốt cuộc cũng tới.

“Chuyện gì?”

Trần Trì đứng cách xa cô 2 mét, lạnh nhạt hỏi.

Thời Noãn khoanh tay trước ngực: “Tôi hỏi cậu một câu. Cậu có thích Thời Ôn không?”

Trần Trì cảm thấy loại câu hỏi như thế này đúng là phí thời gian lại vớ vẩn:

“Thích!”

Thời Noãn nhướng mày: “Vậy cậu chia tay với nó đi.”

Đáy mắt Trần Trì xẹt qua hàn khí:

“Nằm mơ đi. Cô nói vậy có ý gì?”

Thời Noãn: “Cậu có biết mình đang cản trở con bé không? Từ lúc yêu đương với cậu thì nó chẳng để tâm tới chuyện gì cả.”

Hơn nữa, cậu còn có…tật xấu.

Trần Trì nhàn nhạt nói: “Cô ấy đứng đầu khối, học còn tốt hơn cả cô!”

“…” Thời Noãn trợn trắng mắt: “Tôi nói không phải chỉ chuyện học tập thôi đâu!”

Trần Trì: “Còn có chuyện gì?”

“Cậu biết mẹ đẻ của nó rồi, cái gọi là huyết thống này chính là không có biện pháp hoàn toàn cắt đứt. Thời Ôn giống Ôn Tư Sương, rất thích khiêu vũ. Nhưng ba tôi không đồng ý, cho nên Thời Ôn mới từ bỏ. Tôi lại hi vọng nó có thể làm chuyện mình thích, tiếp tục học khiêu vũ.” Thời Noãn bước thêm một bước đến gần cậu: “Bây giờ đa số thời gian nó đều dành để ở bên cậu, lại còn phải đi học. Hai người lại thường xuyên cãi nhau, hẳn là tính cách không hợp. Vì thế chia tay đi, thành toàn cho nhau mới là chân ái!”

Trần Trì cười lạnh một tiếng.

Thời Noãn nghe vậy liền khó chịu:

“Cậu có thái độ gì vậy?”

Trần Trìn nhàn nhạt liếc cô một cái: “Cô ấy ở bên tôi cũng có thể học khiêu vũ!”

Thời Noãn liễm mi: “Cậu không hiểu ý của tôi à? Thời Ôn đã học khiêu vũ thì sẽ khiêu vũ cả đời. Tư chất của nó nhất định sẽ vượt xa Đinh Tư Thanh, còn có thể thay thế vị trí của Ôn Tư Sương ở giới khiêu vũ!”

Trần Trì giống như nghĩ tới cái gì đó, nói:

“Ba mẹ Ôn Ôn tại sao lại li hôn? Hai mẹ con họ làm gì sao?”

Thời Noãn không muốn nhắc lại đoạn hôn nhân giữa ba Thời và Ôn Tư Sương: “Cậu quản nhiều như vậy làm gì?”

Cô nghĩ đến vấn đề thứ hai cậu hỏi liền “a” một tiếng: “Thời Ôn không nói với cậu sao?”

Trần Trì mở miệng: “Không nói rõ chứ không phải không nói!”

Thời Noãn rối rắm một chút.

Thời Ôn còn chưa nói, cô có nên nói cho cậu ta không?

Nói ra thì có cái gì không tốt? Mà không nói ra thì có cái gì tốt?

Có lẽ cũng có chỗ lợi đi.

Cậu ta hẳn là người có thù tất báo, nói không chừng có thể khuyên Thời Ôn học khiêu vũ.

Thời Noãn ho vài tiếng tượng trưng, làm bộ bí ẩn nói:

“Được rồi, vậy tôi sẽ kể cho cậu. Thời Ôn 10 tuổi mới chuyển tới đây, trước đó nó ở với Ôn Tư Sương…bị bà ta bạo hành.”

Thời Noãn không khỏi nghĩ tới thân thể đầy vết thương của Thời Ôn, trong lòng liền khó chịu, cô không muốn nhắc lại chuyện đó, vì vậy liền nhảy đến trên người Ôn Tư Sương: “Bà ta đối với con gái ruột thì tàn nhẫn, với con gái riêng của chồng lại hết mực cưng chiều. Tôi không tin bà ta bị lương tâm cắn rứt mới đem tình yêu dành cho Đinh Tư Thanh, còn không phải vì tiền tài của ba cô ta à? Này, cậu nghe xong thấy thế nào?”

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Trì, đang mải mê nói liền dừng lại.

Gương mặt của cậu lạnh lẽo giống như kết băng, cả người phát ra tử khí trầm trầm.

Thời Noãn cảm thấy có chút rợn người: “Này, cậu ổn chứ?”

Trần Trì nắm tay căng thẳng, gân xanh trên cánh tay bạo khởi.

Bạo hành…

Bạo hành…

Nhiều năm về trước, lần đầu tiên nhìn thấy Thời Ôn, lúc ấy trên người cô đầy vết thương. Trần Trì còn tưởng cô bị bạn học bắt nạt, làm dơ quần áo sợ bị mắng nên không dám về nhà, vì vậy cậu ngồi cạnh cô cả một đêm.

Nhiều năm sau gặp lại, cô mỉm cười ôn hoà, mặc đồng phục sạch sẽ, trên người không có một vết sẹo, cậu chưa từng nghĩ bảo bối được cậu đặt trên đầu quả tim lại bị bạo hành bởi chính người mẹ ruột của mình.

Thế nhưng lại là bạo hành…

Rốt cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu đau đớn…cậu luyến tiếc tổn thương cô. Vậy mà lại có người làm đau Ôn Ôn của cậu.

Ôn Tư Sương…

Trần Trì mị mắt, lệ khí trong người như muốn nổ tung.

Thời Noãn cảm nhận được cảm xúc của cậu không ổn:

“Cậu bình tĩnh một chút đi. Này này, cái bộ dạng muốn giết người này của cậu làm tôi không yên tâm để Thời Ôn bên cạnh cậu đâu.”

Lỗ tai Trần Trì giật giật, cậu hơi nhắm mắt, chỉ trong vài giây liền khôi phục bộ dáng bình thường.

Thời Noãn nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Sao cậu ta không xuất đạo làm diễn viên nhỉ? Lậy mặt cũng nhanh quá rồi.

Cô thanh thanh giọng, lại nói: “Tóm lại ba tôi không đồng ý cho Thời Ôn khiêu vũ là sợ nó dây dưa với Ôn Tư Sương. Nhưng mà cậu không cảm thấy không cam lòng sao? Khi còn nhỏ Thời Ôn đã bị bà ta tổn thương, lớn lệ cũng vì bà ta mà không thể làm việc mình thích. Trên tin tức còn hay viết về tình mẹ con cảm động đất trời của bà ta cùng Đinh Tư Thanh. Đúng là chuyện cười, bà ta làm gì có đủ tư cách làm mẹ, làm gì có đủ tư cách để mọi người hâm mộ? Hơn nữa tôi cảm thấy Đinh Tư Thanh chắc chắn biết Ôn Tư Sương là loại người gì, lúc bà ta gả đi Đinh Tư Thanh cũng không còn nhỏ. Khẳng định tình cảm của hai người đó không tốt như vậy, có lẽ là do nhu cầu thôi.”

Cô quan sát sắc mặt Trần Trì, thấy cậu không lộ ra biểu tình như vừa rồi mới thoáng yên tâm:

“Thời Ôn không nên từ bỏ khiêu vũ, nó nên nổi tiếng để áp đảo Ôn Tư Sương, đứng ở vị trí còn cao hơn của bà ta. Đấy là suy nghĩ của tôi. Còn cậu thì sao?”

Đáy mắt Trần Trì lạnh lẽo, liếc cô một cái: “Cô hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”

“Hỏi rồi. Nhưng nó lo lắng ba sẽ không đồng ý, còn có một nguyên nhân khác nữa.” Thời Noãn bĩu môi: “Là chỉ lo nhào vào trong lòng cậu.”

Trần Trì: “Cô ấy khiêu vũ với cùng tôi yêu đương không có mâu thuẫn gì cả!”

Thời Noãn không tin nhếch miệng cười:

“Cậu đừng tự tin quá. Biết khiêu vũ là gì không? Thời Ôn chắc chắn sẽ chọn làm diễn viên múa. Diễn viên múa thì làm sao độc vũ được? Cần phải có bạn nhảy nam nữa.”

Quả nhiên sắc mặt Trần Trì thay đổi.

Thời Noãn nhún nhún vai:

“Nếu cậu thật sự thích nó thì nên vì nó mà suy nghĩ, hiện tại quan trọng nhất là việc gì? Đã lớp 12 rồi, cậu không lo cho mình nhưng cũng phải vì tương lai của con bé mà lo lắng chứ?”

Trần Trì rũ mi mắt.

Suy nghĩ một chút.

Cậu muốn học cùng một ngành với cô.

…Cậu khiêu vũ?

Đầu Trần Trì xuất hiện ba vạch đen…

Thời Noãn nghẹn cười: “Như vậy cũng không thể, tình yêu cấp ba không đáng tin cậy!”

Ánh mắt Trần Trì rét lạnh: “Cmn có đáng tin cậy hay không cũng không phải do cô nói là được!

Thời Noãn xắn tay áo, chống nạnh nói:

“Phía ba mẹ tôi, tôi có thể thuyết phục được. Chỉ sợ Thời Ôn sợ cậu ghen, sợ không có thời gian ở cạnh cậu mà từ bỏ khiêu vũ thôi. Bạn trai như cậu không phải trói buộc thì là gì? Chia tay đi cho nhanh!”

Trần Trì bị cô nhắc mãi hai chữ “chia tay” làm cho tức giận:

“Không có khả năng chia tay!”

Thời Ôn là bận tâm cảm thụ của cậu sao?

“Tôi không phải trói buộc!”

Thời Noãn nghe cậu nghiêm túc phản bác như vậy, đành nói tiếp:

“Ý tôi cũng không phải như vậy! Mấy ngày trước tôi có nghe đến một cuộc thi gọi là “khiêu vĩ cổ điển Lâm Đại”, thí sinh tham gia nếu đoạt giải nhất có thể sẽ có cơ hội đến học viện vũ đạo ở Nam Đều để theo học. Bây giờ đang bắt đầu báo danh, tôi sợ nếu trì hoãn thêm nữa sẽ không còn cơ hội…”

Trần Trì cau mày: “Chỉ cần cô ấy thích, tôi đều ủng hộ.”

Cậu nói xong những lời này liền xoay người rời đi.

Thời Noãn nhìn bóng dáng cậu biến mất ở chỗ rẽ hành lang.

Đều ủng hộ sao?

Kể cả Thời Ôn thích nam sinh khác thì cậu ta vẫn ủng hộ?

Haha.

Nhưng có lẽ cậu ta cũng suy nghĩ thông suốt, chắc có thể khuyên Thời Ôn đi khiêu vũ.

Thời Ôn ngồi ở lớp làm bài tập, làm xong một đề cô liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.

Trần Trì đi theo cô ăn cơm, sao đến giờ này còn chưa về?

Lại đánh nhau?

Thời Ôn buông bút đứng lên, chân vừa nhấc lên, lại lắc đầu ngồi xuống.

Cô ngồi trở lại bàn, tiếp tục làm bài.

Qua hơn 10 phút, ghế dựa bàn bên cạnh bị kéo ra.

Thời Ôn ngẩng gương mặt nhỏ, lộ ra tươi cười:

“Trưa nay anh ăn gì vậy?”

Tay kéo ghế dựa của Trần Trì hơi cương, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Rau cần, đậu phụ, thịt.”

Thời Ôn chớp chớp mắt: “Anh ăn giống em vậy?”

Cậu ngồi xuống “ừ” một tiếng, khoé môi khẽ nhếch.

Thời Ôn lấy sách vở từ trong cặp ra: “Đây là những bài trọng điểm mà lão sư nói những hôm anh nghỉ. Anh chép lại một lần đi.”

Trần Trì duỗi tay cầm, lấy ra đồ dùng học tập, tìm một cây bút bi.

Thời Ôn bĩu môi: “Ai bảo anh không đi học nên bây giờ mới phải viết nhiều như vậy.”

Trần Trì mở ra…

Một trang, hai trang, ba trang, năm trang,…và còn nhiều hơn.

Cậu thật sự không muốn viết.

Trần Trì trầm mặt, lại nhìn đuôi mắt cô cong cong giống như mong chờ cậu viết, kong chờ cậu đón nhận sự “trừng phạt” của việc dám không đi học.

Cuối cùng Trần Trì vẫn nghe theo lời của Thời Ôn mà viết bài.

Tan học, Trần Trì vẫn còn đang chép bài.

Thời Ôn cũng nhắn tin với Thời Noãn nên cô cũng không vội, tự mình làm bài tập, lại thi thoảng liếc cậu vài cái, hừ hừ cười.

Ai bảo cả một tuần trước cậu không tới, đáng đời!

Nhoáng một cái học sinh trong lớp đã về hết, mặt trời đã lặn một nửa, vài tia nắng cuối ngày len lỏi vào đây, cả phòng học bỗng trở lên ấm áp.

Thời Ôn làm xong một đề, đem ánh mắt từ trong sách vở rút ra, nhìn ra xa chuẩn bị thả lỏng mắt.

Tay cô chống ở má, còn chưa kịp đắm chìm vào cảnh đẹp, ghế dựa của ai đó đã kéo sang, một cái đầu chui vào lồng ngực của cô.

Trần Trì quyện quyện thanh âm: “Ôn Ôn, anh mệt!”

Thời Ôn cầm lấy tay cậu để trước mặt, trên ngón trỏ bị hồng một mảnh do cầm bút lâu, cô đau lòng xoa xoa:

“Cũng đâu cần phải viết xong trong ngày hôm nay đâu. Anh ngốc quá!”

Trần Trì: “Em phải về à?”

Thời Ôn nhìn đồng hồ trên tường.

Cô đúng là phải về rồi.

Thời Ôn: “Vâng, anh đưa em về đi!”

Trần Trì cầm lấy tay cô: “Được!”

Thời Ôn đợi một hồi cũng không thấy có động tĩnh gì liền đẩy đẩy cậu:

“Anh không đứng dậy thì em đi kiểu gì?”

Cậu không những khuông buông ra mà còn ôm lấy eo của cô.

Trần Trì: “Ôn Ôn, eo em nhỏ quá!”

Nếu khiêu vũ, cô nhất định phải nhịn ăn để bảo trì vóc dáng.

Cậu không đành lòng.

Thời Ôn có chút thẹn thùng, nhất thời không biết cậu đang khen cô hay là chê cô quá gầy nữa.

Lại nghe cậu nói: “Ôn Ôn, dáng người em khiêu vũ sẽ rất đẹp!”

Thời Ôn ngây người: “Khiêu vũ?”

Trần Trì thấp giọng “ừ” một tiếng, lại ôm sát cô hơn.

Thời Ôn nghĩ tới ở buổi biểu diễn mấy hôm trước nhìn thấy Trần Trì cùng mấy nam sinh.

Cô nhấp môi thử hoir: “Anh thích nữ sinh biết khiêu vũ?”

Trần Trì phủ nhận: “Không phải!”

“Vậy buổi biểu diễn kia…”

“Anh bị lừa đi, không biết biểu diễn cái gì, cũng không biết Đinh Tư Thanh cũng ở đó.” Trần Trì buông cô ra, ghé lên trên bàn: “Lúc tỉnh lại thì thấy cô ta đang khiêu vũ.”

Thời Ôn cắn cắn môi: “Vậy anh cảm thấy cô ấy khiêu vũ rất đẹp sao?”

“Không có ấn tượng.” Cậu nhìn chằm chằm cô:

“Khi ấy chỉ nghĩ tới em, trong đầu chỉ có em thôi!”

Trần Trì không nhịn được, lại ôm lấy cô, đem cằm gác trên vai Thời Ôn, ở bên tai cô thấp giọng dụ dỗ:

“Ôn Ôn, em múa cho anh xem thì có gì không tốt?”

Thời Ôn bị hơi thở nóng bỏng của cậu làm cho ngứa ngáy: “Em…không…”

Trần Trì không trả lời cô, mà ở trên cổ của cô cọ tới cọ lui, mang theo ý vị làm nũng.

Thời Ôn cắn chặt môi dưới.

Cô rất rõ ràng, chỉ cần nghĩ đến khiêu vũ, trái tim liền đập nhanh hơn.

Thời Ôn: “Nếu em đi học khiêu vũ thì sẽ không có thời gian ở cạnh anh. Như vậy anh còn muốn em đi học khiêu vũ sao?”

Trần Trì nhắm mắt, cánh tay buộc chặt: “Anh sẽ đi theo em!”

Cô bật cười: “Như vậy bọn họ sẽ nghĩ em mang theo một đứa trẻ to xác đi cùng đấy!”

Trần Trì buông cô ra, đứng dậy.

Thấy cậu phải đi, cô ngẩn ra: “Anh đi đâu vậy?”

Cậu nghe vậy, ánh mắt liền thay đổi, môi câu lên: “Em muốn đi toilet cùng đứa trẻ to xác à?”

Thời Ôn che lại mặt.

Không muốn nhìn cậu.

Vừa ra khỏi phòng học, ý cười trong mắt cậu liền vụn vỡ.

Không có thời gian ở cạnh cậu.

Sẽ cùng nam sinh khác khiêu vũ.

Trần Trì rửa mặt, nhìn mình trong gương.

Sau một lúc lâu, đột nhiên cười nhạo.

Trần Trì vừa ra khỏi, liền thấy Thời Noãn cũng đi vào toilet nữ.

Thời Noãn cũng nhìn thấy cậu, lập tức lui về phía sau.

Trần Trì đứng tại chỗ, lãnh đạm nói:

“Cô không cần đợi, tôi sẽ đưa cô ấy về!”

Thời Noãn “xuỳ” một tiếng: “Tôi cũng đâu có đợi, tôi ở lớp học làm bài.”

Trần Trì lau sạch bọt nước ở trên khoé mắt: “Cuộc thi kia cô báo danh giúp cô ấy đi.”

Thời Noãn: “Cái gì?”

Trần Trì: “Cô ấy thích khiêu vũ, chẳng qua là chưa hạ được quyết tâm thôi!”

Thời Noãn cười lạnh: “Cậu cũng hiểu nó đấy. Sao cậu không báo danh giúp nó?”

“Báo danh không cần giấy tờ sao?”

“Nếu tôi và cô ấy kết hôn, đương nhiên tôi sẽ có chứng minh nhân dân của cô ấy, nhất định sẽ giúp Ôn Ôn báo danh!” Sắc mặt Trần Trì không đổi, tiếp tục nói: “Nhà tôi rất giàu!”

“Cậu nằm mơ đi!” Thời Noãn lạnh lùng liếc cậu một cái.

Trần Trì mắt nhìn thẳng, vòng qua cô rời đi.

Cậu vừa trở lại phòng học, Thời Ôn cũng thu dọn xong sách vở.

Thấy cậu trở về, Thời Ôn đẩy ghế dựa vào gầm bàn:

“Chúng ta về thôi anh!”

Trần Trì gật đầu, một tay cầm lấy tay cô, một tay cầm cặp sách.

Thời Ôn cười khẽ: “Lát nữa ra tới đường lớn phải buông ra!”

Trần Trì: “Ừ!”

Ra khỏi trường, hai người sóng vai đi đến trạm xe bus, cùng nhau ngồi chờ.

Thời Ôn ở trong điện thoại tìm được bài nghe Tiếng Anh, muốn cho Trần Trì nghe cùng, lại ngue thấy giọng nói mơ hồ của cậu:

“Nếu người từng gây thương tổn cho em muốn quay về, em sẽ làm thế nào?”

Trần Trì mị mắt, hơi thở lạnh lẽo.

Thời Ôn nghe vậy liền nhớ tới những lời Nhậm Xích nói.

Cậu đang nói về mẹ ruột của cậu?

Cô nhíu nhíu mày, châm chước câu chữ:

“Nếu có thể quên liền quên, chỉ cần bà ấy không tới quấy rầy là được.”

Cô đối diện với ánh mắt của cậu, nghiêm túc nói:

“Nếu bà ấy còn đến quấy rầy nữa thì không cần khách khí!”

Trần Trì nhìn trong mắt cô chính là nghiêm túc cùng kiên cường.

Đây đáng lẽ phải là đôi mắt chỉ biết cười, chọc người trìu mến.

Thời điểm bị Ôn Tư Sương đối đãi tàn bạo như vậy, rốt cuộc Ôn Ôn của cậu có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sợ hãi?

Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, hôn nhẹ ở má cô.

Thời Ôn theo động tác của cậu mà nhắm mắt lại.

Cậu ôm lấy cô, nhìn đến nơi tối tăm không thấy ánh sáng, con ngươi quạnh quẽ.

Nếu cô muốn khiêu vũ, cậu sẽ ủng hộ.

Nếu cô muốn báo thù, cậu sẽ phụng bồi.

Trần Trì nhìn Thời Ôn vào trong nhà, mới ngồi lên xe trở về.

Cuối cùng vẫn nhịn không được, lên mạng tìm mấy video về khiêu vũ.

Mới nhìn được vài giây, cậu đã mạnh mẽ đem điện thoại tắt đi, bực bội mở cửa xe.

🍬

Sel: mọi người thông cảm nha 😢 tui cop từ bên fb sang rồi nó bị như này á, sửa bình thường lại cũng không được 😭

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN