Bệnh Chiếm Hữu - Chương 67: Tiên nữ 🌵
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Bệnh Chiếm Hữu


Chương 67: Tiên nữ 🌵


Editor: Sel

Nhưng còn chưa trèo lên được bệ cửa sổ đã bị người kéo lại.

Y Thư không thể tưởng tượng quát:

“Cậu đang làm cái gì vậy hả? Không muốn sống nữa à? Bảo vệ đâu? Mau lại đây!”

Trần Trì bị mấy người bảo vệ ấn ở trên giường.

Sắc mặt Y Thư nghiêm trọng, vội vàng báo cáo chuyện này cho Thẩm Mạch.

Trình bày đơn giản mọi việc, sau đó lại gọi cho một người khác:

“Đổi sang một phòng có cửa sổ chống trộm!”

Mặt mày Trần Trì hung ác nham hiểm, hơi thở so với gió bên ngoài còn rét hơn:

“Gọi bà ta đến đây!”

Y Thư nhàn nhạt liếc cậu một cái, bình tĩnh trả lời:

“Thẩm tổng còn đang bận, bà ấy sẽ đến thăm thiếu gia sau!”

Trần Trì nghe vậy cười lạnh, tàn nhẫn dùng sức ném hất cánh tay của anh ta ra.

Ngày khai giảng hôm ấy Thời Ôn không gặp được Trần Trì mà là một vị khách không mời mà đến.

Ngô Đông gọi cô đến văn phòng.

“Thời Ôn, dì của em tìm!”

Thời Ôn giật mình, không biết người dì này là ai, lại càng không biết đang xảy ra chuyện gì. Chờ đến khi cô nhìn thấy người kia, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng là cười lạnh.

Là Ôn Tư Sương.

Đời trước, cũng chính vào ngày hôm nay, Ôn Tư Sương đến tìm cô.

Lúc ấy cô hoảng loạn vô thố, cảm xúc phức tạp lại mâu thuẫn, không biết phải đối mặt với bà ta như thế nào.

Nhưng đời này cô chỉ thấy bà ta phiền phức, không có tâm tình đối phó.

Xoay người muốn đi về phòng học.

Ôn Tư Sương không đoán được cô sẽ kháng cự như vậy, trên mặt không có biểu tình phập phồng, ngay cả một câu cũng không thèm nói mà xoay người đi.

“Tiểu Ôn…” Bà ta đi lên giữ chặt lấy Thời Ôn.

Thời Ôn vô cùng phản cảm mà hất tay ra.

Sắc mặt Ôn Tư Sương trắng bệch, nhẹ giọng mở miệng:

“Mẹ biết, mẹ biết con vẫn còn hận mẹ!”

Thời Ôn đạm mạc liếc bà ta một cái.

Không ít học sinh đi qua tò mò đánh giá hai người.

Ôn Tư Sương lấy lại phong thái tự tin như thường ngày, chậm rãi nói:

“Nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của con. Quan hệ huyết thống đâu thể chối bỏ được. Cũng giống như con cũng thích khiêu vũ vậy, mẹ biết con cũng báo danh cuộc thi múa cổ điển…”

Lời nói này giống y hệt đời trước.

Thời Ôn không phản ứng nhìn bà ta, chết lặng vô cảm.

Ôn Tư Sương lại tiếp tục nói, thanh âm của bà ta là trời sinh tinh tế mềm mại, sau khi cố tình thả nhẹ giọng lại càng thêm vài phần ôn hoà nhu tình:

“Tiểu Ôn, mẹ thật sự rất thích khiêu vũ, mà con cũng giống như mẹ. Mẹ tình nguyện đem hết mọi thứ dạy cho con, con thử học được không?”

Đời trước cô trả lời như thế nào?

Chính là “Không cần!”

Thời Ôn nhếch môi: “Sao bà biết tôi nhất định có thể khiêu vũ tốt được?”

Ôn Tư Sương hơi sửng sốt: “Con là con ruột của mẹ…Không thì mẹ sẽ đến nơi con đi thi xem thử, mẹ tin con nhất định sẽ rất xuất sắc!”

Cô cười nhạo một tiếng, xoay người trở về lớp học.

Hơn nữa, cô không phải người xuất sắc nhất như bà ta nói.

Cô rất rõ ràng, với trình độ của cô hiện giờ không thể so được với Đinh Tư Thanh, lại càng không thể so được với Nhạc Cẩm. Nhạc Cẩm không học cùng lớp vũ đạo với cô, nhưng hai người đều là học sinh của Tôn Thường.

Tôn Thường có vài lần nhắc tới Nhạc Cẩm với cô, nói cô (Nhạc Cẩm) có thiên phú lại chăm chỉ, lại được học từ nhỏ đến lớn, cuộc thi khiêu vũ cổ điển này cô cũng báo danh tham gia. Đến lúc ấy Thời Ôn không có bao nhiêu khả năng có thể thắng được cô.

Thời Ôn cũng đã gặp qua Nhạc Cẩm, hai người sấp sỉ tuổi nhau nên nói chuyện rất dễ.

Nhạc Cẩm nói chuyện cũng không hề giấu diếm.

Tôn Thường cùng Ôn Tư Sương đều được một lão sư huấn luyện, là quan hệ sư tỷ sư muội, về sau không biết xảy ra chuyện gì, cuối cùng một người được ra mắt, một người làm lão sư.

Mà Nhạc Cẩm cũng từng học một lớp vũ đạo với Đinh Tư Thanh. Đó là chuyện xảy ra trước khi Ôn Tư Sương gả cho ba Đinh Tư Thanh. Sau đó cũng không biết có lý do gì mà quan hệ của hai người không được như trước, Nhạc Cẩm cũng không muốn nói rõ nguyên nhân.

Cuối tuần Thời Ôn luyện vũ xong, hẹn gặp Nhạc Cẩm, hai ngươi nói chuyện hàn huyên một hồi.

Nhạc Cẩm chuyển đề tài: “Đúng rồi, giám khảo của cuộc thi vừa thay đổi rồi, là Ôn Tư Sương!”

Thời Ôn sửng sốt một chút, sau đó lại tự nhiên sửa sang lại đồ vật.

Nhạc Cẩm tiếp tục nói: “Quy định của cuộc thi là giám khảo không được có quan hệ thân thích với thí sinh, nên Đinh Tư Thanh rời khỏi thi đấu rồi!”

Đồ vật trong tay Thời Ôn rơi vào trong balo.

Rời khỏi cuộc thi?

Vậy còn chuyện đổ oan cùng bạo lực mạng đâu?

Đời trước, trước ngày diễn ra thi đấu, Đinh Tư Thanh có đến quán bar, uống quá nhiều rượu nên không cẩn thận ngã.

Vốn dĩ Đinh Tư Thanh có thể nói với mọi người là ngoài ý muốn bị thương, nhưng lúc ấy Thời Ôn ở vòng loại nhận được không ít sự chú ý của các lão sư, hơn nữa cô còn có quan hệ huyết thống với Ôn Tư Sương lại càng khiến Đinh Tư Thanh ghen ghét, sợ địa vị của mình bị lung lay, liền lên kế hoạch hãm hại Thời Ôn.

Cô ta nói rằng trong giày của mình bị nhét lưỡi dao vào khiến chân bị thương nghiêm trọng, còn đưa ra một đoạn video cắt ghép, chứng minh trong thời gian đó chỉ có Thời Ôn ở phòng hoá trang.

Video vừa được tung ra, Thời Ôn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bạo lực mạng giống như gió lốc thổi quét, cô khó lòng phòng bị.

Một đời này, Đinh Tư Thanh lại trực tiếp rời khỏi cuộc thi?

Nhạc Cẩm thấy cô thất thần, hơi buồn cười:

“Cậu kích động như vậy làm gì? Nghĩ cái gì thế?”

Thời Ôn lấy lại tinh thần, cười một cái, không nói chuyện.

Nhạc Cẩm híp híp mắt tiếp tục nói:

“Haizz mình còn muốn mượn cơ hội lần này ganh đua cao thấp với cô ta, thôi không sao, tương lai còn dài!”

Thời Ôn tiếp tục thu dọn đồ dùng.

Nhạc Cẩm nhìn cô trầm mặc một hồi, lại nói:

“Bọn họ đều nói Đinh Tư Thanh nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ múa cổ điển đứng đầu trong nước tiếp theo. Nhưng người như cô ta không xứng. Nếu mình không được cái danh đệ nhất kia, Thời Ôn này, mình hy vọng cậu có thể. Hơn nữa cho dù mình không trở thành đệ nhất thì cũng phải vượt qua Đinh Tư Thanh để trở thành đệ nhị!”

Thời Ôn nhẹ nhàng cười cười: “Mình còn chưa so được với cậu đâu đấy!”

“Chỉ tạm thời thôi, cũng tại cậu lâu rồi không luyện tập chuyên nghiệp!”

Thời Ôn khoác balo, nhẹ nói: “Vậy cảm ơn cậu đã tin tưởng mình nha!”

“Mình học xong rồi, về trước đây, tạm biệt!” Thời Ôn nhìn Nhạc Cẩm vẫy vẫy tay.

Cô nàng phất tay: “Ừ tạm biệt. Mà đúng rồi, cậu tìm được điện thoại chưa?”

Thời Ôn lắc đầu.

Nhạc Cẩm: “Mất rồi thì thôi, mua mới là được. Cậu cứ như vậy là mình bắt đầu nghi ngờ có phải cậu không muốn cho mình số điện thoại hay không rồi đấy!”

Thời Ôn cười khẽ, không tự giác được bỗng nhiên cảm thấy cay đắng: “Không đâu, tìm được mình sẽ cho cậu số điện thoại mà!”

Cái điện thoại đó, chính là điện thoại tình nhân với Trần Trì.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Trần Trì nhìn thấy điện thoại của cô liền về mua một cái y hệt, là cố tình mua giống để làm thành điện thoại tình nhân.

Nhạc Cẩm ngoắc môi: “Mình chờ cậu tìm được điện thoại đấy. Mà đúng rồi, cậu đã biết chuyện sửa lại thời gian thi đấu chưa?”

Phảng phất giống như bị sét đánh trúng, Thời Ôn ngây ngốc không phản ứng.

Không biết qua bao lâu, đại não rốt cuộc vận chuyển, cô gian nan chớp mắt, nhìn Nhạc Cẩm đang phất phất tay trước mặt mình:

“Này, cậu bị sao vậy?”

Cổ họng Thời Ôn khô khốc, khó khăn nói: “Sửa lại, thời gian đi đấu sao?”

Nhạc Cẩm: “Đúng vậy, cậu đừng nói cậu chưa chuẩn bị tốt đấy nhé!”

Thời Ôn chỉ hỏi: “Sửa đến ngày nào?”

“Ngày 10 tháng 4!”

Dạ dày Thời Ôn quặn lại đau thắt, cô che bụng, sắc mặt trắng bệch, bước chân hoảng loạn chạy ra khỏi phòng học.

Ngày 10 tháng 4.

Ngày 10 tháng 4.

Ngày thi đấu ở đời trước cũng là ngày 10 tháng 4.

Sao lại sửa lại? Tại sao phải làm như vậy?

Thời Ôn chạy xuống dưới lầu, vịn vào tường.

Đời trước Thời Ôn tự mình báo danh thi đấu, lúc ấy bởi vì ba Thời ngăn cản mà cô rối rắm rất lâu, lúc báo danh cũng chậm hơn đời này.

Lúc đó trên official website thông báo ngày diễn ra cuộc thi chính là ngày 10 tháng 4.

Chẳng lẽ đời trước ngày thi đấu cũng vào 25 tháng 4 sau đó mới đổi lại thành 10 tháng 4? Là do đời trước cô báo danh muộn nên chỉ biết thời gian thi đấu là 10 tháng 4 chứ không hề biết đã được sửa lại.

Nếu nói như vậy…thì thi đấu sẽ diễn ra trước sự kiện oanh tạc trường học?

16 tháng 4 trường bị nổ sẽ đúng hạn mà xảy ra?

Không!

Thời Ôn lắc đầu, đã nổ một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai.

Sau đó cô giống như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu.

Có lẽ…

Thời gian xảy ra sự kiện kia không có bị thay đổi.

Có lẽ đời trước cũng bị nổ phòng thí nghiệm, nhưng lúc ấy cô không học ở Nhị Trung nên không biết.

Thời Ôn cắn tay, cả người giống như lọt vào hầm băng, lông tơ dựng thẳng.

Cắn đến nỗi tay bật máu cô mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy ra cản một chiếc taxi:

“Đến bệnh viện trung tâm thành phố!”

Trần Trì…Trần Trì…

Thời Ôn mượn được điện thoại của tài xế, dựa vào trí nhớ, lại gọi thử vài chục lần, cuối cùng mới có thể gọi được cho Y Thư.

“Xin chào, ai vậy?”

“Thời Ôn!”

Môi Thời Ôn nứt ra, chảy ra vài giọt máu, cô liếm một chút, đau đớn nhẹ nhàng lan tràn.

Y Thư nhướng mày: “Là cô? Thẩm tổng sẽ không để cô gặp được thiếu gia đâu. Hơn nữa cậu ấy cũng chuyển viện rồi, cô không tìm được đâu!”

Thời Ôn ngơ ngẩn: “Chuyển viện?”

Y Thư: “Thiếu gia muốn chạy trốn, vì vậy chúng tôi chuyển đến một nơi an toàn hơn.”

Thời Ôn nhắm mắt.

Cũng tốt.

Cậu không ra ngoài được, sẽ không làm nổ trường học.

“…Có thể nói cho tôi biết…hiện tại vết thương của anh ấy thế nào rồi không?”

Y Thư trầm ngâm, cuối cùng nói: “Đỡ hơn nhiều rồi!”

Thời Ôn thoáng thả lỏng, cô mở mắt ra, quay trở lại dáng vẻ bình tĩnh nghiêm túc: “Hy vọng các anh có thể coi chừng anh ấy thật tốt. Ít nhất không được để anh ấy chạy ra ngoài trước ngày 17 tháng 4 này!”

Y Thư mị mắt: “Có ý gì?”

Thời Ôn mím môi: “Cũng đừng để cho anh ấy tiếp xúc với mấy hoá chất nguy hiểm. Cảm ơn!”

Thời Ôn tắt điện thoại rồi đưa trả cho tài xế taxi: “Cảm ơn chú!”

Tài xế taxi xua tay: “Không có gì, chú thấy cháu lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn nên mới cho mượn đấy nhé! Hahaha!”

Thời Ôn cong môi cười, lại nói cảm ơn lần nữa mới xuống xe.

Y Thư nhìn dòng chữ “trò chuyện kết thúc” trên màn hình, chưa kịp phản ứng.

Lần này đến lượt Thời Ôn tắt điện thoại trước?

Còn nữa, mấy câu nói vừa rồi của cô có ý gì?

Đang rơi vào trầm tư, cổ tay đã bị người phía sau thô bạo nắm lấy, ngón tay bởi vì đau đớn mà buông lỏng, điện thoại vững vàng rơi vào trong tay người nọ.

Y Thư thấy người tới là Trần Trì, vội vàng muốn cướp về, nhưng lại bị cậu hung hăng đấm một quyền vào mặt.

Trần Trì lục ra cuộc gọi vừa nhận, sau đó gọi đi.

Bên kia rất nhanh liền nghe máy, nhưng không phải giọng nói mà cậu hằng đêm nhớ nhung.

Trần Trì dựa vào trên tường, năm ngón tay nắm chặt.

Cậu chỉ liếc một cái là biết số điện thoại kia không phải của cô, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng.

Trần Trì khô khốc hỏi: “Đây là điện thoại của ông?”

“Đúng vậy, cậu muốn tìm nữ sinh vừa nãy sao?”

Trần Trì lập tức đứng thẳng: “Đúng, cô ấy còn ở đó sao? Ông có thể…”

Tài xế taxi nhanh chóng đánh gãy: “Cô bé vừa đi rồi!”

Biểu tình của Trần Trì ảm đạm dần.

Y Thư nhân cơ hội cậu thất thần mà cướp điện thoại về.

Trần Trì cũng không thèm để ý, cậu ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu, đáy mắt xẹt qua hàn quang.

Y Thư xoá nhật kí cuộc gọi, lại nhìn đến bộ dạng thất hồn lạc phách của Trần Trì mà nhíu mi.

Đêm trước ngày thi đấu, Thời Ôn mất ngủ.

Trong nội tâm Thời Ôn cô hy vọng Trần Trì có thể chạy ra ngoài xem cô thi đấu, bởi vì đây chính là lần đầu tiên cô chính thúc đứng ở trên sân khấu biểu diễn, cô muốn cậu trải qua ngày đặc biệt này với mình.

Nhưng lại không hy vọng cậu tới.

10 tháng 4 cậu có thể thoát ra, thì ngày 16 tháng 4 cậu cũng có thể trốn ra ngoài.

Thời Ôn không biết từ lúc nào bản thân đã không tin việc nổ trường học là do Trần Trì làm, có lẽ nổ mạnh là ngoài ý muốn, hoặc cậu cũng bị người khác hãm hại.

Đời trước Trần Trì chết vào ngày trường học bị nổ, mà người chết không thể mở miệng giải thích.

Cho nên không được để Trần Trì chạy ra ngoài.

Cậu không thể gánh trên lưng tội danh ấy được!

Ngày thi đấu.

Thời Ôn đi qua đi lại ở hậu đài mấy lần, mới xác định được Đinh Tư Thanh không tới.

Xem ra đời này sẽ không có chuyện bạo lực mạng.

Thay xong trang phục biểu diễn, nhân viên trang điểm bắt đầu trang điểm cho cô.

Chuyên viên trang điểm nhịn không được kéo cô đến trước gương xoay một vòng:

“Tiểu Ôn này, em cũng đẹp quá rồi đấy. Giống y hệt tiên nữ!”

Tóc dài tự nhiên rũ xuống, vài sợi lông vũ màu tím nhẹ điểm xuyết, đôi mắt vốn to tròn thuỷ linh linh càng thêm tràn đầy sức sống, ngũ quan sạch sẽ tinh xảo lại thêm vài phần thanh nhã.

Dáng người cô tinh tế cân xứng, trên người là váy sa mỏng màu tím nhạt, phần lưng lộ hình chữ V được che bằng một lớp ren mỏng, váy hoàn mĩ phác hoạ được dáng người xuất sắc, không quá quyến rũ cũng không quá ngây thơ, khinh khinh phiêu phiêu giống như tiên nữ ở trên trời.

Thời Ôn nhận lấy lời khen của mọi người, đi đến sau cánh gà.

Cho tới khi MC giới thiệu cất tiếng:

“Tiếp theo chính là điệu múa “Diên Vĩ” của thí sinh Thời Ôn đến từ Nam Đều Nhị Trung tự sáng tác tự biên tập vũ đạo!”

Sel: Để lại một vote cùng cmt để tăng thêm động lực cho mình nhaaa 😘

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN