Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 26: Ánh mắt dõi theo (4)
Cách một ngày Lâm Phức Trăn nhận được điện thoại của Diệp Vân Chương.
Diệp Vân Chương nói cho cô biết, phòng thư ký vừa nhận được điện thoại của Liên Chiêu Thành, Tập đoàn Liên Thị cũng có đầu tư ở Mỹ, một Tập Đoàn quy mô lớn có đầu tư ở Mỹ cùng Bộ Trưởng Bộ Công Thương Trung Mỹ có liên hệ với nhau là chuyện hết sức bình thường.
Trong công việc bình thường đều là người phụ trách bộ phận đầu tư của Liên Thị ở nước ngoài trao đổi với phòng thư ký của Bộ Công Thương, người phụ trách Tập Đoàn Liên Thị tự mình gọi điện thoại tới phòng thư ký vẫn là lần đầu tiên.
Vì mối quan hệ của tụi trẻ giữa hai nhà, lúc Lan Tú Cẩm và Liên Chiêu Thành gặp mặt chưa bao giờ nói chuyện công việc, để tránh nghi ngờ họ không gọi số điện thoại cá nhân, địa điểm, thời gian gặp gỡ đều là thông qua thư ký của hai bên.
Liên Chiêu Thành đã tự mình gọi điện thoại tới phòng thư ký, hiển nhiên không thể bởi vì nhân viên làm việc qua quýt, cuối cùng điện thoại được nối tới văn phòng của Lan Tú Cẩm.
Trong điện thoại Liên Chiêu Thành dùng câu nửa đùa nửa thật nói hy vọng sau này không phải thời gian làm việc thì có thể dùng mối quan hệ khác để gặp gỡ, Liên Chiêu Thành mấy lần đề cập ông ấy rất thích Vianne.
“Phức Trăn, con và Liên Gia Chú…”
“Chú Diệp, con và Gia Chú vẫn vậy ạ”. Lâm Phức Trăn cắt ngang lời của Diệp Vân Chương, lại nhanh chóng thêm vào một câu “Sau này có tiến triển ra sao rất khó nói. Chú Diệp, Chú cũng biết đấy, từ nhỏ tới lớn có thể chơi với con nhiều nhất là Gia Chú”.
“Chú sẽ chuyển lời này tới mẹ của con”.
Trong mấy ngày kế tiếp, Lâm Phức Trăn cũng không trông thấy Phương Lục Kiều ở cổng học viện Ryder, Linda nói cho cô biết Andrew đã xin nghỉ phép một tuần. Andrew xin nghỉ phép làm gì chớ?
“Chính là để theo đuổi con gái”. Ngữ khí của Linda có chút ghét bỏ.
Chiều thứ sáu, Lâm Phức Trăn lại lần nữa trông thấy Phương Lục Kiều.
Vẫn là ở cổng học viện Ryder, áo sơ mi màu nhạt biến thành áo sơ mi caro, trong tay vẫn cầm tấm bìa carton, trên tấm bìa carton vẫn viết rõ muốn gặp Liên Gia Chú.
Vì sao Phương Lục Kiều cần phải gặp Liên Gia Chú tới nay nguyên nhân vẫn không rõ ràng, người từng hỏi qua cô ấy vấn đề này cô ấy chỉ trả lời thống nhất một câu: Đây là chuyện riêng của cô ấy.
Ừm, nghe qua thì đây là một cô nàng rất có nguyên tắc đây.
Không chỉ có nguyên tắc còn nhiệt tình hăng say lấy việc giúp người làm niềm vui, mấy công nhân nhà máy nước hoa Fragonard trăm lời như một.
Sang năm nước hoa lấy tên của Vianne được đưa ra từ thiết kế tới ý tưởng, đến thị trường tiêu thụ dì Daisy cũng đã giao cho Fragonard làm hết tất cả, xưởng nước hoa của hãng này được đánh giá là cấp siêu tốc thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp nhận công việc tương tự, họ gọi đây là theo kịp thời đại.
Mấy ngày trước lúc Lâm Phức Trăn nói chuyện điện thoại với nhà thiết kế Lý có hỏi sơ qua về học viên tên Phương Lục Kiều, bất ngờ là người này lại biết Phương Lục Kiều.
Phương Lục Kiều là một trong mười lăm học viên tuyển ở khu vực Châu Á vào năm ngoái, trong mười lăm học viên này thì chỉ có Phương Lục Kiều tới từ Trung Quốc, có thể nói Phương Lục Kiều là tỷ lệ một trong 1,4 tỷ phần.
Đối với cô gái Trung Quốc này, nhân viên của Fragonard đều đưa ra đánh giá tốt đẹp, thái độ tích cực, chăm chỉ, cư xử chân thành, không chỉ như vậy, Phương Lục Kiều còn là bậc thầy về mũi tương lai được cấp cao của Fragonard rất coi trọng trong số học viên của khóa mới.
Bậc thầy về mũi cũng được gọi là chuyên gia khứu giác, mỗi sản phẩm nước hoa mới được đưa ra đều không thể thiếu chuyên gia khứu giác.
Lâm Phức Trăn liếc nhìn Phương Lục Kiều, giống y chang như khi nhìn thấy lần đầu tiên ở nơi này, tay giơ tấm bìa carton, mắt nhìn về phía trước, cứ như người cô ấy muốn tìm đang ở phía trước vậy.
Hôm nay Phương Lục Kiều có tới 80% cơ hội gặp được Liên Gia Chú.
Buổi chiều Liên Gia Chú cũng có tiết, tiết học lúc ba giờ. Lại qua nửa tiếng nữa xe của Liên Gia Chú sẽ chạy qua trước mặt Phương Lục Kiều, nếu như lúc ấy Phương Lục Kiều còn ở đó.
Đảo mắt nhìn xung quanh Phương Lục Kiều, chẳng có gì cả, thằng cha Andrew này đi đâu rồi không biết, đây chính là cơ hội lấy lòng rất tốt, ánh mặt trời chói chang tỏa nắng trên đầu, có lẽ mang một chiếc ô hoặc một bình nước so với việc 15 phút một bó hoa còn thực dụng hơn nhiều.
Phương Lục Kiều nhìn qua chính là cô nàng đích thực.
Cũng không biết trò chơi của Andrew đã tiến triển thế nào rồi, nếu như không phải lúc trước giao hẹn với Andrew, trò chơi chưa kết thúc thì hai bên không thể liên hệ riêng với nhau thì cô đúng là muốn gọi điện hỏi thăm Andrew rồi.
Lúc này cách bữa tiệc trở lại Andrew định ra còn lại chưa tới 50 tiếng đồng hồ.
Bữa tiệc trở về đã định tại hội trường của học viện Ryder, có người nói để cho bữa tiệc lần này Andrew đã tự móc tiền túi để trang trí hội trường một lượt, quả cầu sắc màu, hoa tươi, Champagne đủ các loại.
Thậm chí cậu ta còn mời đội pháo hoa, hội trường còn đặt đồng hồ đếm ngược.
Mọi người đều biết, gia tộc Andrew xưa nay rất kiêu căng, chỉ ước làm nhiều trò như này tới thời điểm”Tiệc trở về” không biến thành “Bữa tiệc lấy đá đập vào chân mình”.
Tay Lâm Phức Trăn khua vô lăng, chiếc xe sát về hướng cửa học viện nơi Phương Lục Kiều đang đứng.
3 giờ 10 phút, Lâm Phức Trăn nhận được điện thoại của Linda.
Linda dương dương tự đắc, Liên Gia Chú nhìn cũng chẳng buồn nhìn cái cô bé lọ lem làm thêm ngoài giờ kia một cái, có người nhắc nhở cô gái đó, chủ nhân của chiếc xe màu xám đi qua trước mặt cô ấy chính là người cô ấy muốn tìm.
Người đó phản ứng lại đuổi theo chiếc xe thể thao.
“Đúng là ngốc, hai chân làm sao đuổi kịp bốn bánh được chứ”. Linda bật cười khanh khách, “Yann cũng không phải là tên ngốc Andrew kia”.
Trong mắt Linda cô gái ăn mặc chưa tới 20 Euro kia với đại đa số các cô gái trẻ tới sòng bạc Monaco làm việc đều giống nhau.
Mục đích không nằm ở chỗ kiếm được phần tiền lương ít ỏi kia mà là để cho mình tìm được một kim chủ, chỉ có điều so với các cô nàng trẻ tuổi ở sòng bạc Monaco thì cô nàng quần áo giản dị này lại càng có tâm cơ hơn mà thôi.
Vì sao Phương Lục Kiều còn xuất hiện, dùng lời của Linda mà nói thì hoặc là tiếp tục làm bộ làm tịch, hoặc là muốn kiếm được miếng bánh to hơn.
So với Andrew thì Liên Gia Chú chính là miếng bánh to hơn kia.
Tối thứ sáu, Lâm Phức Trăn mơ một giấc mơ, có lẽ đó không tính là một giấc mơ, đó chỉ là một cảnh tượng chân thực ngày xưa xuất hiện trong thế giới hỗn độn trong đầu cô thôi.
Trong thế giới hỗ độn ấy, Lâm Phức Trăn 20 tuổi đứng ở một bên, nhìn mẹ kéo tay Lâm Phức Trăn của 12 tuổi tới trước cửa sổ, người phụ nữ có thể đối mặt đàm phán với chủ tịch của Liên Minh Châu Âu ánh mắt tuyệt vọng.
Ánh mắt tuyệt vọng, giọng nói cũng tuyệt vọng: “Lâm Phức Trăn, nếu như con thực sự yêu một người đàn ông thì hãy nhớ cho kỹ, nhất định phải giống như người phụ nữ kia”.
Theo ngón tay của mẹ, Lâm Phức Trăn của 20 tuổi nhìn thấy người phụ nữ đứng dưới cây ngô đồng nhỏ bé, mỏng manh, yếu đuối.
Cô lắc đầu lùi bước.
“Không, không, mẹ, con sẽ không”. Giọng của Lâm Phức Trăn của 20 tuổi và Lâm Phức Trăn 12 tuổi đan chồng vào nhau.
Lâm Phức Trăn 20 tuổi trong cơn mê man tỉnh lại, Lâm Phức Trăn 12 tuổi từ từ biến mất.
Trong mấy tiếng sau, cô vẫn ngây người nhìn lên trần nhà.
Đây cũng là một trong những thời khắc mà Lâm Phức Trăn hận Lâm Mặc nhất.
Sự phản bội của Lâm Mặc làm cho Lan Tú Cẩm tuyệt vọng, trong khoảnh khắc Lan Tú Cẩm tuyệt vọng nhất đã gieo nỗi ám ảnh trong lòng cô, ngày qua ngày ám ảnh đó càng lúc càng tích tụ dày lên theo sự trưởng thành của cô.
“Lâm Phức Trăn, nếu như con thực sự yêu một người đàn ông thì hãy nhớ kỹ, nhất định phải giống như người phụ nữ kia”.
Không, vĩnh viễn không.
Giấc mộng tối qua làm cho Lâm Phức Trăn cả ngày không có tinh thần, gay go hơn là trạng thái ấy kéo dài cho tới tận buổi tối.
Lúc xuất hiện tại hội trường của trường học, Lâm Phức Trăn vẫn bị chiêu trò của Andrew làm cho sợ mất hồn, hội trường bỗng nhiên biến thành buổi vũ hội điệu valse của đêm trước carnival thời trung cổ.
Một phần ba học sinh của học viện Ryder đều tới nơi này.
Người thừa kế của nhà Andrew lấy hội trường dựa theo “Chương trình thực tế Wonderful” làm lý do để gần một ngàn người tụ tập lại một chỗ.
Những gương mặt của đám nam nữ thanh niên quen biết và không quen biết lắc lư người theo tiếng nhạc điện tử, DJ của buổi tiệc thỉnh thoảng giơ hai tay lên cao thét to.
Phục vụ đeo nơ trên cổ tay nâng chiếc khay luồn lách trong đám người, từng chùm ánh sáng chiếu rọi chói lóa từ trên trần nhà, làm cho hội trường như biến thành một tấm lưới vô hình.
Đáng chú ý nhất chính là dụng cụ đếm ngược được đặt trên cái bục hình tròn ở trên sàn nhảy.
Cách thời gian đếm ngược về 0 còn 34 phút nữa.
Nhìn từng gương mặt tò mò, trong lòng Lâm Phức trăn có cảm giác không ổn.
Những đứa con cưng của trời này sợ là vẫn chưa rõ, có đôi khi kiêu căng có thể mang tới sự chào đón, nhưng cũng có thể vì nó mà rước lấy lại họa.
Andrew đã đem quản gia của nhà họ tới đây, dưới sự chỉ dẫn của quản gia của nhà Andrew đi tới phòng dụng cụ.
Phòng dụng cụ được tạm thời đổi thành phòng riêng, cô là người thứ sáu xuất hiện trong phòng riêng này, còn hai chiếc ghế trống nữa, một cái là của chủ nhân của bữa tiệc lần này, một cái là của Liên Gia Chú.
Bàn của cô ở sát vị trí ghế của Liên Gia Chú.
Lâm Phức Trăn vừa ngồi xuống thì Linda ngồi ở đối diện cô đã nhích tới gần phía cô, chớp chớp mắt: “Cậu và Yann cãi nhau hả?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Lâm Phức Trăn đưa túi xách cho nhân viên phục vụ đang đứng chờ bên cạnh.
“Buổi tụ họp tối tứ tư cậu đã vắng mặt, Yann nói cậu có việc, mình lén hỏi người giúp việc nhà cậu ấy, gần đây buổi tối cậu đều không ở lại nhà cậu ấy, các cậu trước đây không phải là cả ngày đều dính lấy nhau sao?” Linda thì thầm nhỏ to.
“Trước đây mình cả ngày đều ở cùng với cậu ấy sao?”
Linda ra sức gật đầu: “Các cậu đều sắp trở thành cặp song sinh dính liền rồi đấy”.
Cặp song sinh dính liền?
Cô nhún vai, Linda không chỉ là cô nàng ảo tưởng tình yêu mà còn nổi danh là một kẻ thần kinh, sự kiện”Thực hiện lệnh lao động công ích xuyên quốc gia” mới đây của cô nàng này đã trở thành sự kiện chế giễu của toàn bộ nước Pháp.
Năm ngoái Linda ở Liên Bang Nga đua xe suốt đêm, đua xe suốt đêm phát sinh với đám người này từ lâu đã không còn cảm thất ngạc nhiên nữa, nhưng cô nàng này cũng nổi danh là ngu ngốc.
Lúc cô nàng lái lái chiếc xe thể thao siêu cấp trên đường dành riêng cho Tổng Thống nga, còn tranh thủ gọi điện thoại cho bạn của cô ta nữa, nói điệu bộ của cô ta đã dọa cho người Nga sợ mất mật rồi, không người nào dám tranh đường với cô ta.
Hành vi ngu ngốc của Linda làm cho cô ta nhận lấy lệnh lao động công ích xuyên quốc gia 59 tiếng đồng hồ, mỗi chủ nhật Linda đều phải bay tới Nga để thực hiện lệnh lao động công ích 2 tiếng đồng hồ.
Lúc này Lâm Phức Trăn không có tinh thần mà thảo luận cùng với dạng người này về vấn đề cô và Liên Gia Chú có phải là cặp song sinh dính liền hay không. Cô cầm điện thoại lên.
Chờ Linda cảm thấy tự mình nói tự mình nghe không có gì vui thì sẽ dời mực tiêu tán gẫu, lúc này Lâm Phức Trăn mới ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy Liên Gia Chú.
Áo sơ mi trắng, mấy sợi tóc rủ trước trán, nhìn như vừa mới kết thúc màn biểu diễn, giống như thường ngày, vừa rời khỏi bục biểu diễn mắt ngay lập tức tìm đến cô, mắt nhìn qua cô bước chân hướng về phía cô.
Dưới ánh mắt cột chặt đó, cô thu bàn tay đang đặt trên bàn lại, đặt ngay ngắn trên đầu gối, thời gian còn chưa tới nửa giây tay lại trở lại trên mặt bàn, ngón tay nhìn như vô ý chạm tới chiếc ly cocktail.
Liên Gia Chú ngồi xuống bên cạnh cô.
Trôi qua khoảng 5 phút, ánh mắt nhìn về phía trước, cô hỏi anh: Gia Chú, cậu cứ nhìn mình làm gì.
Mặt bị động xoay về phía Liên Gia Chú, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phức Trăn rũ mi xuống, cụp mắt nhìn bàn tay đang khóa trụ dưới cằm của mình.
Ngữ khí mang theo chút tức giận, chút cảnh cáo: “Liên Gia Chú”.
Anh không những không buông tay mà còn tiến lại gần cô hơn chút nữa: “Tiểu Họa Mi, mới có mấy ngày mà cậu đã gầy thành ra thế này rồi”.
Thân thể Lâm Phức Trăn là kiểu dễ mập cũng dễ gầy, quả thực là mấy ngày nay cô có gầy đi một chút, nhưng nào có khoa trương như lời của Liên Gia Chú chứ.
Cô cau mày: “Đó là ảo giác của cậu thôi”.
Cũng không biết tại sao, từ tận đáy lòng Lâm Phức Trăn không muốn nghe được câu cậu gầy rồi từ trong miệng Liên Gia Chú.
Đặc biệt là vào lúc tinh thần của cô đang xuống cấp thì Liên Gia Chú xem ra tinh thần lại bình thường như không có gì khác biệt, điều này làm cho lòng cô vừa tức lại vừa giận.
Liên Gia Chú thở dài: “Nếu như biết mấy ngày cậu đã gầy thành như thế này, mình nên kiên quyết mang hai đầu bếp trong nhà mình đưa tới nhà cậu, mấy ngày nay cậu không ở đó, họ mỗi ngày đều ngủ gà ngủ gật”.
Ánh mắt cô vẫn như cũ rơi trên bàn tay đang cố định dưới cằm mình.
“May mà vị trí không nên gầy cũng không bị gầy”. Liên Gia Chú bẻ lái chủ đề, càng tiến gần cô hơn, gần tới nỗi chóp mũi như muốn chạn tới mũi của cô, bàn tay nâng cằm cô lại tăng thêm lực, mặt cô bị động ngước lên, chóp mũi anh cọ qua chóp mũi cô đi tới bên thái dương cô, giây tiếp theo hơi thở nóng rực phả bên tai cô: “Bọn họ nói cho mình biết, lượng mỡ giảm tới mức nhất định thì thân thể con người phóng ra nhiều năng lượng hơn. Mình đoán, bây giờ bỏ vào thì nhất định lại càng chặt hơn. Tiểu Họa Mi, chúng ta có muốn tìm một chỗ xem lý thuyết này có căn cứ hay không”.
Cô hồi phục lại tinh thần, gò má thoáng chốc như nóng rực, dùng tất cả sức lực mà dồn vào một chỗ, trừng mắt, nhấc chân, hướng mặt giầy của Liên Gia Chú ra sức đạp xuống.
Liên Gia Chú cười buông tay ra.
Lúc dụng cụ đếm ngược chỉ còn lại ba phút sau cùng, tất cả mọi người đều tự giác quay trở lại vị chí của mình.
Còn hai phút đếm ngược, DJ tắt nhạc đi, mặc dù Andrew không nói rõ cụ thể “Chương trình thực tế Wonderfull” trong miệng câu ta sắp dùng kiểu nào để diễn ra, nội dung cụ thể của chương Trình thực tế là cái gì.
Nhưng rất nhiều người đều tình nguyện tin tưởng, người thừa kế nhà Andrew nhất định sẽ khiến cho họ nhìn thấy một vài thứ thú vị, “Sự kiện Chính Phủ Pháp bán đấu giá xe Hummer” phát sinh vào tháng hai cũng rất thú vị.
Nhân vật chính của “Sự kiện chính phủ Pháp bán đấu giá xe Hummer” là Andrew.
Andrew có một chiếc Hummer phiên bản dài, để thể hiện phẩm vị của nhà Andrew, cậu ta liên tục ba buổi sáng tinh mơ lái chiếc Hummer tới đường Fragrant, không chỉ như vậy cậu ta còn hẹn hai ba người bạn tốt biểu diễn khoe khoang ở trên đường.
Sau khi lực lượng cảnh sát Paris đã nhận được nhiều cuộc điện thoại khiếu nại đã tịch thu chiếc xe Hummer của Andrew.
Tháng hai, vì để nhắc nhở những đời sau của các Tập Đoàn tài chính đã sử dụng làn đường công cộng thành đường đua, Chính Phủ Paris đã công khai bán đấu giá những chiếc xe thể thao cao cấp bị thu giữ của các con cháu thế hệ sau kia, chiếc Hummer kia của Andrew là một trong số đó.
Trong buổi đấu giá, Andrew đã tự mình ra trận đập chiếc Hummer của mình, theo quy tắc của buổi đấu giá, nhân viên chính phủ chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhân của chiếc xe dùng cách này để lấy chiếc xe của cậu ta về.
Làm cho chính phủ Paris cảm thấy mất mặt hơn là chưa tới nửa tiếng đồng hồ chiếc Hummer này lại lần nữa xuất hiện ở trên đường Fragrant, tốc độ còn nhanh hơn, bỏ xa một đám xe cảnh sát ở phía sau.
Andrew còn đem hình ảnh cậu ta nhiều lần trêu đùa xe cảnh sát ở trên đại lộ Champs-Elysees từ video quay lại, rồi đăng lên mạng.
Hậu quả này cũng làm cho chiếc Hummer của Andrew lại lần nữa trở thành tài sản chung của lực lượng cảnh sát Paris, nó sẽ rất nhanh được đưa tới buổi đấu giá, rút kinh nghiệm từ bài học sự kiện lần trước lực lượng cảnh sát đã sửa đổi quy tắc đấu giá.
Khiến lực lượng cảnh sát sửa đổi quy tắc đã trở thành chiến công của Andrew. “Sự kiện đấu giá xe Hummer của chính phủ Pháp” cũng trở thành đề tài buôn chuyện lúc rảnh rỗi của mọi người để chế nhạo lực lượng cảnh sát Paris.
Vì vậy rất nhiều người đã tin, một khi dụng cụ đếm ngược kia dừng lại “Chương trình thực tế Wonderfull” mà Andrew nói nhất định sẽ làm người ta mãn nhãn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tất cả các cặp mặt đều tập trung vào dụng cụ đếm ngược.
Cuối cùng cũng đã tới giấy cuối cùng của thời gian đếm ngược, tất cả mọi người đều nín thở.
Thế nhưng ____
Khi thiết bị đếm ngược ngừng lại, xung quanh vẫn yên ắng, trong suy nghĩ của đại đa số mọi người kiểu mở màn vừa khoe khoang vừa chất sẽ không được trình diễn.
Lúc dụng cụ đếm ngược mới dừng lại, một số người còn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn chần chừ nhón chân nhìn quanh.
Bốn phía vẫn yên lặng như tờ, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, DJ của hội trường vì không nhận được chỉ thị cũng đứng ngẩn ra ở đó.
Trôi qua khoảng hai phút.
Quản gia của nhà Andrew lên sân khấu thay chủ nhân nhà mình biểu đạt sự xin lỗi, bởi vì một số nguyên nhân kỹ thuật nên chương trình thực tế buộc phải hủy bỏ.
Lúc số phiếu mua sắm phát vào tay khiến mọi người hài lòng mà lặng lẽ rời đi.
Một hai người bởi vì đã từ chối cuộc hẹn quan trọng mà thầm oán trách, họ không rõ được cái gọi là nguyên nhân kỹ thuật là gì, phái quản gia đi ra xin lỗi quá là không có thành ý, không phải nên đích thân ra xin lỗi sao? Còn nữa, bây giờ Andrew đang ở đâu?
Vậy thì, hiện tại Andrew đang ở đâu chứ?
“Mãi cho tới khi khoảnh khắc dụng cụ đếm ngược dừng lại, tôi mới ý thức được trên đời này thực sự có kiểu con gái mà hoa tươi tiền bạc châu báu cũng không làm động lòng được”.
Trong phòng riêng, vẻ mặt của Andrew vô cùng chán nản.
MM
Hết chương 26!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!