GƯƠNG YÊU - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


GƯƠNG YÊU


Chương 8


La Nhã Văn quả nhiên mất tích!

Vì Bạch Giới Hằng chỉ cần về Hắc Sơn là mất liên lạc, cho nên thư ký Hứa đánh fax mấy chục tờ giấy mới tìm được anh, đương nhiên vì anh và Anh Lạc ở cùng một chỗ mấy ngày đều anh anh em em, không có thời gian đến phòng sách nhận fax, là Bành Duệ Ân nghe thấy tiếng điện thoại, mới đến phòng sách trên tầng, thấy rơi ra rất nhiều bản fax.

Sau bốn ngày xảy ra chuyện, Bạch Giới Hằng mới có mặt, Anh Lạc nói muốn đi cùng. Cô biết vấn đề xảy ra ở đâu, cũng biết người nhà La Nhã Văn có thể sẽ áp bức Giới Hằng…… Đương nhiên, ở bốn ngày cùng Giới Hằng, thể lực của cô đã giảm xuống, nếu có thể tiếp xúc với nhiều người, cô có thể nhân cơ hội đó mà ăn no nê.

Trước kia đều thừa dịp triền miên trên giường mà ăn “cơm”, bây giờ không thể được, cô không muốn làm hại đến một sợi lông tơ của Giới Hằng.

Mới bốn ngày bọn họ đã hạnh phúc đến sắp hòa tan, Giới Hằng thậm chí nói muốn đưa cô ra nước ngoài, hơn nữa cô biết tiếng Anh, khiến anh yên tâm rất nhiều.

Cho đến khi Tiểu Ân kêu la bên ngoài, mới biết chuyện La Nhã Văn mất tích.

Bọn họ vội lái xa ra khỏi Hắc Sơn, dưới lầu công ty tất cả đều là xe cảnh sát, Bạch Giới Hằng vừa thấy xe cảnh sát liền nhíu chặt mày, gương mặt lạnh băng, vẻ mặt chán ghét xe cảnh sát sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của công ty.

Ra khỏi thang máy, nữ nhân viên đứng quầy liền khẩn trương xông lên nói, lão La và cảnh sát đều ở bên trong, nhân viên cũng có người bị gọi ra nói chuyện, mọi người đều nói tình hình thực tế, lần cuối cùng thấy La Nhã Văn là ở đây, hơn nữa cô còn đi theo chủ tịch.

Chuyện này lại cuốn ra chuyện James mất tích, sau khi rời công ty, anh liền mất bóng dáng, cảnh sát điều tra từ camera dọc đường, cuối cùng là xe anh đến hướng Hắc Sơn rồi mất bóng dáng.

Nhắc tới Hắc Sơn, cảnh sát âm thầm trao đổi thần sắc. Đó là vùng núi quỷ dị thần bí, tọa lạc ngoài nội thành, cũng không phải một ngọn núi, mà là một khu vực trong núi.

Giới hạn thế nào không ai biết, chỉ biết ở đó quanh năm có sương mù, chỉ cần đi vào sẽ lập tức quay đầu, trừ phi thật sụ muốn vào Hắc Sơn. Không thì cũng vào dễ ra khó.

Vụ án người đến Hắc Sơn rồi mất tích nhiều không kể hết, quả thật là một rừng cây, cảnh ra đến điều tra cũng phải cẩn thận, nhiều máy ghi hình cũng không quay được, mãi mãi chỉ có sương mù dày đặc bao phủ.

Cũng bởi vậy, đối với sự mất tích của James, cảnh sát cho rằng lành ít dữ nhiều, chỉ sợ tám chín phần là không thể giải quyết.

Chuyện này mới qua chưa được vài ngày, bây giờ lại có vụ này, mất tích ở Hắc Sơn là thiên kim đời thứ ba của chính thương.

“Bạch Giới Hằng!” Vừa vào công ty, lão La liền hổn hển chạy đến, “Cậu nói đi, Nhã Văn đã xảy ra chuyện gì ?!”

Đối mặt với trận chiến ồn ào, anh vững như Thái Sơn. “Lão La, xin hãy tin tôi cũng nóng ruột như ông, nhưng thật là tôi không biết Nhã Văn đã đi đâu.”

“Nói hươu nói vượn! Rõ ràng nó đi cùng cậu!” Tự mình giao phó, sao ông có thể quên! “Tôi còn dặn cậu phải chăm sóc nó thật tốt, nhưng cậu lại…”

“Đã mấy tuổi rồi mà còn cần chăm sóc? Cô ấy có chân có xe, muốn đi thì đi, chúng tô có thể giữ được sao?” Anh Lạc phía sau Bạch Giới Hằng bỗng dưng lên tiếng.”Ngăn cô ấy à? Hay là trói cô ấy lại?”

Bạch Giới Hằng ai một tiếng dưới đáy lòng, vội vàng xoay người lại muốn ngăn cô đừng tranh cãi, nhưng không còn kịp rồi.

Mắt Lão La lộ ra hung quang nhìn phía sau anh, lại đông lại—Liên Hạo Lâm?

“Em ra ngoài chờ anh.” Anh thấp giọng.

“Em không đi.” Anh Lạc ôm chặt tay anh. Thời khắc chiến tranh này, làm sao cô có thể bỏ lại mình anh.

“Đây là…… Không thể là tiểu thư Liên gia!” Lão La thu lại khí thế vài phần, khẽ kinh ngạc.

“Tôi là Anh Lạc, dáng vẻ giống hệt Liên Hạo Lâm, không có quan hệ huyết thống cũng không phải thế thân của cô ấy.” Cô tự giới thiệu khả đầy đủ, “Bây giờ là người phụ nữ của Giới Hằng.”

Câu cuối cùng kia xem như lời tuyên ngôn, nhóm nhân viên văn phòng hung hăng thở hốc vì kinh ngạc tạo thành một tiếng kêu khổng lồ, mọi người ngươi xem ta ta xem ngươi. Quả nhiên “ở chung” lúc trước là thật! Chủ tịch đúng là ở chung một chỗ với Liên Hạo Lâm thứ hai kia!

“Cậu thật…… Bạch Giới Hằng! Cậu có người phụ nữ khác còn mời Nhã Văn đến nhà cậu!” Lão La không nén nổi tức giận.

“Lão La, đây là hiểu lầm rồi? Không phải tôi mời Nhã Văn đến, là tự cô ấy muốn tới, hơn nữa chính ông ép tôi phải tiếp cô ấy.” Anh cười lạnh một tiếng, ai cũng nghe rõ ràng, “Tôi nghĩ cô ấy chỉ đến để vẽ tranh, nhà của tôi là người mẫu, tôi và bạn gái tôi không hề liên quan đến việc kia.”

“Cậu—” Lão La như tăng huyết áp.

Anh Lạc đánh giá ông. Tinh lực tràn đầy, ăn một chút, đỡ phải để ông ta kiêu ngạo như thế.

Nghĩ rồi cô lập tức hành động, chủ động tiến đỡ Lão La. “Lão La, chúng ta làm người cần phải quan tâm đến bản thân, trước dù tôi có quan hệ với Giới Hằng, La tiểu thư đúng là tự rời đi, một tiếng cũng không nói đã lái xe đi, khi tôi và Giới Hằng phát hiện ra còn sợ đến nhảy dựng lên!”

Đây là sự thật, là Bạch Giới Hằng bị dọa đến nhảy dựng. Chiều hôm đó bọn họ triền miên xong, xuống tầng muốn ăn bánh ngọt chờ Bành Duệ Ân trở về, lại phát hiện sân trước lộn xộn, không thấy xe của La Nhã Văn, còn phải lau khô hành lang, miễn cho việc Tiểu Ân về lại la bọn họ.

Bạch Giới Hằng gửi tin nanh cho La Nhã Văn, nói xin lỗi với cô vì tất cả, nếu có chút tiếp đãi không chu toàn, xin thứ lỗi.

Anh Lạc đương nhiên biết cô rời đi, ngay cả tiếng cười kỳ quái đuổi theo cũng thu cả vào tai.

Lão La không cự tuyệt việc cô đỡ, anh có vẻ vô cùng kinh ngạc. Ông quen Liên Hạo Lâm, đối mặt với khuôn mặt giống như chết sống lại này, vẫn có chút khiếp sợ.

Cô đang hấp thu tinh khí, dù sao đều là người, nam nữ già trẻ không khác gì, cô chỉ muốn cho vị Lão La này im lặng mà thôi.

“Mình Nhã Văn tự đi khỏi nhà hai người…… không nói gi cả?” Rất nhanh ông đã cảm thấy thân thể không khỏe, để Anh Lạc dìu ngồi xuống.

“Không nói bất kỳ chuyện gì.” Bạch Giới Hằng ăn ngay nói thật. “Nhưng…… có thể là bị tức giận nên mới rời đi.”

Anh Lạc buông tay Lão La ra, đứng dậy, cảnh sát lập tức chú ý đến lời nói của Bạch Giới Hằng, tiến lên hỏi anh cái gọi là bị tức giận là ý gì.

Sau đó, anh mời mọi người vào phòng họp, không quấy rầy nhân viên làm việc.

Mọi người cùng di chuyển, nhân viên đưa côca lần trước lại lén đưa cho Anh Lạc một lon côca, cô cao hứng quyết định không hấp thu sinh khí của anh.

“Anh Lạc, La đại tiểu thư kia đúng là tự đi à?” thư ký Hứa kéo cô qua, thật muốn biết bí mật.

“Đúng mà! Chẳng lẽ tôi và Giới Hằng lại giết rồi chôn cô ta sáo?” Anh Lạc mỉm cười, tự động cầm lấy đồ ăn đưa đến. “Cô ấy thấy tôi và Giới Hằng hôn nhau, liền điên lên nói bậy, chúng tôi không để ý đến cô ta đi lên tầng, không sau bao lâu cô ấy liền đi.”

Mượn tay thư ký Hứa, cô thuận lợi hút ít sinh khí của người thứ hai, vì người này trẻ tuổi, cô ăn có vẻ hơi quá, mãi cho đến khi thư ký Hứa choáng đầu, cô mới ngừng lại.

Chờ khi cô đi vào phòng họp, Bạch Giới Hằng cũng nói về việc La Nhã Văn thẹn quá hóa giận kia.

“Nhã Văn vô cùng tức giận, thậm chí còn nói lời làm tổn thương Anh Lạc, nhưng chúng tôi vẫn nhịn.” Anh nhìn Anh Lạc đứng ở cửa, ánh mắt ngập tràn nhu tình, “Biết mọi người coi cô ấy là người thay thế cho Hạo Lâm, nhưng Anh Lạc không để ý, tôi cũng không nói gì.” Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, tỏ vẻ bên cạnh anh để chỗ trống cho cô.

“Tôi để ý cũng vô dụng, ngày thường tôi chỉ thế này.” Anh Lạc nói đến thản nhiên, “Tôi nghĩ La tiểu thư có thể thích Giới Hằng, mới tức giận như vậy?”

Mặt Lão La lúc xanh lúc trắng. Toàn thế giới đều biết Nhã Văn thích Bạch Giới Hằng, cũng như mọi người biết Bạch Giới Hằng yêu Liên Hạo Lâm! Ông cũng hiểu, cho nên liều đưa ra yêu cầu qua lại, khi đó Bạch Giới Hằng cũng không từ chối họ!

Kết quả, bây giờ tự dưng đưa ra một người bạn gái, còn có gương mặt như người chết?

“Cho nên, La Nhã Văn đi khi nào, hai người cũng không rõ à?” Cảnh sát ghi chép điều tra.

“Không biết, tôi và Anh Lạc ở tầng trên, cô ấy ở tầng dưới.” Khi Bạch Giới Hằng nói những lời này, không nhịn được liếc Anh Lạc một cái. Bọn họ ngày đó “rất bận”!

Điều này làm cho Anh Lạc không nhịn được đỏ bừng mặt, cô không e dè lộ ra nụ cười thẹn thùng, dáng vẻ kia làm cho người ở đây nhìn đến đều không nhịn được mặt đỏ tim đập, giống như bọn họ đã làm gì trên lầu, toàn thế giới đều biết.

Lão La giận lên. Bạch Giới Hằng rõ ràng biết Nhã Văn rất có cảm tình với anh, lại còn làm thương tổn nó như thế? Hôn người khác trước mặt cháu gái, sao lại không làm nó tổng thương chứ? Sau đó lại cùng đi lên lầu, đây làm cháu gái bảo bối làm sao mà chịu nổi? Đương nhiên sẽ tức giận rời đi!

“Đây đều là lỗi của cậu! Cậu làm nó tổn thương, mới hại nó không nói một tiếng đã rời đi!”

Bạch Giới Hằng thản nhiên nhìn Lão La, thành khẩn vuốt râu hổ, “Tôi biết tâm tình Lão La bây giờ đang lo lắng, nhưng chuyện cũng đã rõ. Nhã Văn đã hai mươi sáu, dù sao cũng là người trưởng thành, đúng như Anh Lạc nói, cô ấy đi hay ở tôi không thể ép. Hơn nữa chuyện này xảy ra sau khi cô ấy đi, vốn chẳng liên quan đến tôi.”

Trên thực tế với việc La Nhã Văn không nói một chữ đã đi, anh chỉ cảm thấy có điểm thất lễ và không chu toàn.

“Cô ấy nhất định là vừa khóc vừa lái xe, nói không chừng vì thế mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

“Nếu Lão La muốn trách tội tôi và Anh Lạc yêu nhau, tôi đây không còn lời nào để nói.” Nói đến cùng, chính là đang trách anh và Anh Lạc kết giao.

Anh không hứa hẹn với La Nhã Văn, ngày đó cũng chỉ vì ép buộc mà đáp ứng, từ đầu tới cuối không nhắc đến việc qua lại, La Nhã Văn chỉ nói cần vẽ vì triển lãm tranh, Lão La vừa đấm vừa xoa muốn anh đáp ứng, lúc trước thậm chí chỉ nói một đêm, hôm sau phác thảo chưa xong, kết quả còn thêm một ngày.

Anh không rõ yêu một người tại sao lại cần phải xin phép gia đình họ, vì sao lại phải tránh đối phương?

Thích chính là thích, đó là lúc nào cũng chỉ muốn nhìn đối phương, ôm đối phương, hôn đối phương mãnh liệt, không cần vì ai mà kìm nén.

Bàn tay dưới bàn đi đến chỗ Anh Lạc, cô cảm nhận được, lập tức nắm lấy tay anh, đây là ngôn ngữ không lời, giống như đang nói: yên tâm, đã có anh.

“Vậy thì La tiểu thư sau khi rời Hắc Sơn thì mất liên lạc…… Bạch tiên sinh, chúng tôi cần đến nhà anh thu thập chứng cớ, có tiện không?”

“Không thành vấn đề.” Anh không có gì để giấu giếm.

“Còn…… Một chuyện khác, James tiên sinh vẫn không liên lạc với anh à?” Cảnh sát nói ra một vụ án khác.

Nhắc tới James, Bạch Giới Hằng cảm thấy kỳ lạ. “Không có.”

Đã cãi nhau, giải tán là chuyện cần thiết, anh không phản đối rằng hợp tác mười mấy năm vẫn không hòa hợp được, nhưng không có nghĩa là hi vọng đối phương gặp chuyện không may; Bọn họ có thể không cần nhau, nhưng vẫn hi vọng người kia khỏe mạnh.

Cho nên muốn James gặp chuyện không may? Anh chưa từng nghĩ như vậy.

“Có thể anh ấy muốn đi tìm anh, cũng không nói gì với anh trước đó sao?”

“Không, ngày đó chúng tôi cãi nhau, tôi sa thải anh ấy.” Bạch Giới Hằng nhắc lại, “Tôi đã nói anh ấy rời công ty lại rồi, hoàn toàn không nói muốn đến tìm tôi.”

“Trên đường cũng không gặp anh ta!” Anh Lạc vội chen vào, “Ngày đó tôi và Giới Hằng đi lúc sáu giờ, chạy về thẳng nhà, Tiểu Ân…… quản gia cũng không nói có ai đến.”

“Hừ! Hai người là tình nhân, có thể làm bằng chứng giả!” Lão La bây giờ đã nắm chắc trọng điểm của hai vị án mất tích, dù sao đều có liên quan đến Bạch Giới Hằng.

Anh Lạc gợi lên nụ cười thần bí, nhún vai, “Lão La có biết, nơi ở của Giới Hằng người bình thường sẽ không muốn đến?”

Hả? Ông nhíu mày, cánh sát bên cạnh cũng hiểu câu cô nói.

“Cho nên tôi đề nghị nếu muốn điều tra, tốt nhất nên nhân lúc trời còn sáng.” Lời của Anh Lạc, vài người hiểu chuyện biết. “Một khi trời tối……”

“Chúng ta xuất phát bây giờ!” Cảnh sát lập tức hành động, hoàn toàn không chần chờ.

Bạch Giới Hằng gật đầu đáp ứng. Bọn họ không giấu gì cả, nhưng cũng gọi về cho Duệ Ân, tốt nhất nên báo cho cô chuyện này ổn. Kết quả Anh Lạc một tay lấy di động ra, cô muốn tự gọi, cầm di động nhanh như chớp bấm số.

“Tiểu Ân ~ em nói với chị nhé, đợi lát nữa cảnh sát muốn đi tìm bằng chứng…… Hết cách rồi, là chuyện của La Nhã Văn.” Cô vừa nói, vừa để máy ra xa, Tiểu Ân bắt đầu rít gào bên kia.

Vì tìm chứng cứ cũng có nghĩa sẽ lục tung nhà lên…

Anh Lạc cố ý nói rất lớn tiếng, để cảnh sát nghe được, để ngừa nói cô thông đồng, trên thực tế cô mượn cớ đi ra ngoài, là vì còn chưa ăn no.

Quả nhiên, cô vừa đi ra bị một đống nhân viên đi theo tò mò, cô mượn cơ hội ăn no nê, mỗi người hút một chút, nháy mắt đã tinh lực dồi dào! Điều này làm cho cô đúng là thật muốn đến đây làm qua lại vài lần là ăn no, nếu sống cuộc sống như con người, căn bản cô chẳng phải lo đến chuyện đồ ăn nữa!

Lúc này, trong lòng cô có điểm hưng phấn. Nếu nói như vậy, nói không chừng có thể cùng Giới Hằng sống một chỗ…… Không, không đúng! Cô đã quên chuyện mình bất tử.

Cô là yêu à!

“Không được đưa côca cho cô ấy nữa.” phía sau lưng Anh Lạc truyền đến tiếng cảnh cáo.

“Muộn rồi, em đã có!” Cô thừa nhận cô đã lén uống đến lon thứ ba rồi. “Anh không thể không cho em uống!”

“Không được, loại này không phải đồ tốt.” Bạch Giới Hằng nhíu mày cảnh cáo, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt, lại khoác tay anh, ném ra ánh mắt đáng thương.

Nóng quá.

Bạch Giới Hằng chú ý tới tình trạng của cô. Vì sao Anh Lạc có đôi khi bỗng đỏ mặt, đầu ngón tay chuyển thành màu hồng, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng cao lên?

Bắt đầu, anh nghĩ đến dáng vẻ thẹn thùng của cô khi đó, nhưng…… Bây giờ có gì mà thẹn thùng?

Ngày đó cô và La Nhã Văn nói chuyện xong, lúc xoay người cũng lộ ra gương mặt đỏ, khi nhào vào lòng anh nhiệt độ cơ thể cũng rất cao, mãi cho đến khi vành tay và tóc mai hai người chạm nhau, giằng co một thời gian, nhiệt độ mới từ từ giảm đi.

Mà có lúc cô lại không hề nóng, nhiệt độ cơ thể còn thấp hơn anh, rõ ràng là mùa hè, ôm cô lại như có cảm giác vào đông, ngay cả khi xúc động, nhiệt độ cơ thể cũng chưa từng cao như thế.

Bạch Giới Hằng cầm bàn tay mềm lên xem, đánh giá đầu ngón tay. Đúng là đỏ bừng như vừa ngâm nước nóng.

“Làm gì……” Anh Lạc khẩn trương rút tay ra, “Em muốn uống côca!”

“Một tuần hai lon.” Đây là hạn lớn nhất. Bạch Giới Hằng vừa nói, vừa ôm cô. Bây giờ nhiệt độ cơ thể quả nhiên rất cao!

Vừa rồi nắm tay trong phòng họp nhiệt độ còn không cao như thế… Không đúng, từ khi đi đến đây, thân thể của cô còn rất lạnh!

“Tôi muốn đi! Gì thì tôi cũng…… muốn đi!” Một bên truyền đến giọng của Lão La, người bên cạnh đang đỡ ông, vì thân thể ông không khoẻ, ngay cả đi cũng khó khăn.

Khi ông đi vào, còn có thể nổi giận đùng đùng bước đi như bay mà, làm sao bỗng yếu đi như thế? Loại bỗng yếu đi này như anh đã từng trải qua, ngày đó khi không nhịn được muốn hôn Anh Lạc, cũng từng xảy ra cảm giác này…. Ngày ấy La Nhã Văn quỳ xuống đất, có phải cũng vì như thế không?

Bạch Giới Hằng nhíu chặt mày, có chuyện gì đó làm cho anh cảm thấy không tầm thường.

Anh và Giới Đình đều lớn lên ở Hắc Sơn, chuyện không tầm thường cũng có thể mơ hồ phát hiện, mà chuyện này, không tầm thường—bao gồm cả Anh Lạc.

“Anh Lạc.” Anh nhân cơ hội ôm cô chặt hơn, “Em nói thật đi, em gặp chuyện gì kỳ lạ ở trong nhà sao?”

“Hả?” Anh Lạc cầm hai lon côca trong lòng, không hiểu vấn đề của anh, “Chuyện kỳ quái gì?”

“Nghe được thanh âm kỳ quái, nhìn thấy vài bóng dáng…… Hay có thấy quái nhân?”

Ách? Ý Giới Hằng là…… quỷ hoặc yêu quái sao? Làm ơn đi, toàn bộ nơi nơi đều có, căn bản là tràn đầy, nếu không phải cô dọn quang bên trong, chỉ sợ đã sớm chật như nêm cối rồi!

“Không có, làm sao vậy?” Cô cười thản nhiên.

“Gặp thì phải nói với anh.” Anh hôn má cô, không hề kiêng kị.

Anh Lạc gật đầu. Cô phải nói thế nào? Trên thực tế, anh đang ôm một trong số đó.

Khi về phải hỏi cẩn thận về yêu quái ở Hắc Sơn, có phải La Nhã Văn bị ăn sạch rồi không? Sau đó cô phải học thêm ở nơi này, có cách để cô có thể hoàn toàn giống như con người, dần dần già đi không.

Vậy thì, có lẽ cô có thể sống cùng Giới Hằng.

“Làm sao vậy?” Chú ý đến thân hình căng cứng của cô, Bạch Giới Hằng thân thiết hỏi.

“A? Không có!” Cô dựa đầu vào vai anh, ngập tiếng cười.

Cô đang cố gắng vì tương lai của bọn họ, vì sinh tồn của mình mà cố gắng.

******

Sau một phen lặn lội, cuối cùng cảnh sát cũng lục soát xong, hơn nữa tốc độ cực nhanh, liều mạng xong trước khi mặt trời xuống nuối, Anh Lạc còn để Bạch Giới Hằng tiễn họ ra ngoài, không có một cảnh sát nào cự tuyệt.

Lão La không thể đến, nghe nói người bỗng không thoải mái, phải đi nằm viện.

Cô nghe xong lè lưỡi. Người già nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Thừa dịp Bành Duệ Ân vừa oán giận vừa sửa sang lại phòng ở, Anh Lạc không giúp còn nhanh như chớp trở lại trên lầu, đóng cửa lại, triệu hồi quỷ quái gần đó hiện thân.

“Ăn hết rồi.” Một nữ quỷ khô gầy nghiêm túc gật đầu, “Thậm chí còn chưa đi đến ngọn núi thứ hai.”

“Xe đâu?”

“Bị ma cây (thụ tinh) chôn rồi, đằng đó có một cái cây đa mê xe.” Nhện tinh bắn tơ đu dây, treo lên. “Lần trước chiếc lexus kia làm nó vui muốn chết.”

lexus, xe của James.

“Được rồi,” Đều bị Hắc Sơn ăn, cô cũng không thể làm gì, “Dù sao, chắc sẽ không động đến Giới Hằng bên này.”

“Không có khả năng, không có khả năng!” Đây là một đống quỷ cùng hô lớn, “Bạch gia không có việc gì, Hắc Sơn bảo vệ Bạch gia bình an!”

Đúng đúng đúng, có quy định gì đó là được rồi, cho dù xảy ra chuyện, Hắc Sơn cũng sẽ làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

“Tôi muốn hỏi quái lớn nhất ở đây là ai, hoặc là người có sức mạnh lớn nhất?” Anh Lạc tiếp theo đưa ra yêu cầu.

Cô muốn biết, cách cùng sống với Giới Hằng.

“Sơn Tra thụ tinh á!” Mấy con quỷ gỗ khô suy nghĩ, “Chính là đại thụ sau hậu viện kia, như mấy trăm năm đã không thấy nó động, gọi thử đi!”

Sơn Tra thụ? Anh Lạc nhớ lại. Sân sau kia cô quen đến không thể hơn được nữa, sao lại không gặp thụ tinh lợi hại từ xưa chứ? Chậc, cô phải tìm cẩn thận lại xem.

“Gương yêu, chừng nào thì cô phải về trong gương ấy?”

“Còn sớm.” Cô nghe thấy tiếng động cơ đang đến đây, Giới Hằng đã về!

“Nhưng cô chỉ rời gương có hạn thôi đúng không?”

Anh Lạc nhảy dựng lên, chợt nghe thấy lời quỷ dị của nhện tinh, cô khó hiểu lập tức quay lại, nhìn con nhện lung lay giữa không trung, “Có ý gì?”

“Đã bao lâu cô không soi gương rồi? Gương của mình.”

Cô mở to hai mắt nhìn, lập tức nhìn về chiếc gương bị che trong góc phòng, cô chạy nhanh đến, vén tấm màn lên…

Trong gương, không chiếu lên dáng vẻ của cô, mà là một bóng người phụ nữ trong suốt, như một bức tượng búp bê, trên mặt, không có ngũ quan!

“A a……” Cô khó hiểu nhìn mình trong gương. Mặt đâu? Mặt của cô sao lại biến mất? “Vì sao……”

“Cô là Gương yêu mà, không có gương thì sao sống sót?” Nhện tinh ngược lại còn mỉm cười, “Cô không biết quy tắc sao?”

“Tôi không biết……” Anh Lạc không nhịn được phát run, vì cô chưa từng rời khỏi gương lâu như thế.

Xe dừng lại, cô nghe thấy tiếng đóng cửa xe, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bước trên hành lang…… Chậc! Cô vội vàng phủ vải lại, cô phải…… phải về trong gương một chuyến!

Cầm phải biết chuyện gì đã xảy ra mới được!

“Anh Lạc đâu?”

Dưới lầu truyền đến giọng nói, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình xong, mở cửa rồi đi xuống.

Cô đang cố gắng, cố gắng tìm một con đường để sống cùng Giới Hằng…… Trời cao làm ơn giúp cô, nhất định phải giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cô là Gương yêu, nhưng cô vẫn có tình yêu trong trái tim!

“Đưa họ đi rồi sao?” Cô hoạt bát xuống lầu, miễn cưỡng mỉm cười.

“Ừ, đúng là phiền toái.” Anh thở dài, có vẻ phiền lòng.

“Đừng mất vui vì bọn họ.” Cô đi lên trước ôm thắt lưng anh, lại vùi vào trong ngực anh, “Tất cả đều không có việc gì!” Cho dù mất tất cả cố gắng, cô cũng không muốn Giới Hằng phiền muộn.

“Này, đừng có bắn chớp trước mặt tôi!” Bành Duệ Ân tức giận, “Buổi tối ăn fastfood, tôi phải sửa lại bên này!”

“A! Em sẽ xuống bếp!” Anh Lạc lập tức nhảy lên, giơ tay lên cao.

Bành Duệ Ân nhíu mày, ngay cả câu cũng không nói, Bạch Giới Hằng chỉ biết đáp án là—tuyệt, đối, không, thể!

“Em đến em đến đây!”

Anh Lạc mừng rỡ đi vào phòng bếp, Bành Duệ Ân bước xa một cái tiến lên ngăn cô, cản lại đường. “Đừng nghĩ có thể tùy tiện chạm vào phòng bếp của tôi.” Nhìn cô như một đại tỷ hắc đạo, “Chờ tôi, tôi nấu!”

Khư! Bây giờ không phải là vấn đề Anh Lạc sẽ coi nước rửa bát là dầu, cô đã không còn quá mức như thế, có điều lại chuyển sang đập vỡ nồi chảo và nhiều hơn thế nữa.

“Duệ Ân, để tôi.”

Anh Lạc đang dây dưa với Bành Duệ Ân ngây ra một lúc, hai người phụ nữ kinh ngạc quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang sắn tay áo, toàn thân tản ra ánh sáng.

“Giới Hằng?” Anh Lạc cũng choáng váng.

“Tôi làm bữa tối, cô cứ dọn nhà trước đi.” Bạch Giới Hằng nhiệt tình nói, còn thong dong đi vào nhà bếp.

“Được.” Bành Duệ Ân cũng nói dứt khoát, không muốn dây dưa với Anh Lạc nữa.

A? Anh Lạc nhìn bóng dáng cao lớn đi vào phòng bếp. Không thể nào? Đây là đùa cô à?

Cô đi theo vào, thấy Bạch Giới Hằng cầm lấy tạp dề trên tường, mở ra, lại mặc vào.

“Anh Lạc.” Anh đưa lưng về phía cô, trong tay cầm hai sợi dây.

“À!” Cô ngoan ngoãn tiến lên, buộc lại cho anh.

“Em làm trợ thủ.” Anh cười yêu thương với cô, lại không quên tranh thủ một chút.

“Thật hay giả!” Anh Lạc khó hiểu nhíu mày, “Anh nấu cơm? Em còn đến à!”

Bạch Giới Hằng nhíu mày, xoay người lại nhìn Bành Duệ Ân đang làm việc ở phòng khách, vội vàng kéo Anh Lạc qua, nói bên lỗ tai: “Anh nấu ngon hơn Duệ Ân.”

“A?!” Cô quả thật không thể tin được. Rất không công bằng mà? Có gì mà Giới Hằng không biết! “Ngay cả sở trường duy nhất của em anh cũng giỏi?”

“Sở trường?” Cô còn dám nói!

“Em thích làm cho anh ăn thôi!” Cô cáu lên. Thứ duy nhất có vẻ là sở trường thôi!

Bạch Giới Hằng cười nhìn cô, tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh. “Anh cũng thích mà!”

“Gì?” Anh Lạc căn bản không nghe, uể oải không thôi.

“Anh cũng muốn nấu canh, nấu cơm cho em ăn, cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khi ăn của em, đến lượt anh cảm thấy hạnh phúc.” Anh quay đầu, dùng gương mặt tuấn mỹ nói.

Biểu tình chỉ có cười nhạt, nhưng Anh Lạc lại nhìn ra tình cảm sâu đậm ở đáy mắt anh.

Cô từng nhìn thấy vẻ mặt kia, đó là khi ở trong gương, nhìn vẻ mặt Giới Hằng si mê vì Liên Hạo Lâm.

Nhưng, anh bây giờ là nhìn cô! Là nhìn Anh Lạc!

Không nói hai lời, Anh Lạc bỗng xông lên phía trước, ôm chặt lấy anh từ sau. “Em yêu anh.” Cô rầu rĩ nói, cơ hồ muốn khóc.

Làm con người thật tốt, có người nhìn, có người trân trọng, còn có người nguyện ý làm cơm cho cô ăn, vì thích dáng vẻ cô ăn.

Cô rất muốn trở thành con người, không muốn làm Gương yêu.

“Anh cũng yêu em.” Anh xoay người lại, nâng khuôn mặt ấm áp đỏ bừng của cô lên, lại đắc ý nở nụ cười. Anh Lạc vui mừng muốn khóc vì tình cảm của anh, đây càng làm anh động lòng.

Môi kề nhau, hôn Anh Lạc, trái tim Bạch Giới Hằng tràn ra dục vọng vô hạn, muốn ôm cô lên giường, muốn mỗi ngày mở mắt đều thấy cô, muốn bảo vệ cô, muốn sống cùng cô.

Anh Lạc cảm thấy mình như say, say trong biển tình yêu, choáng váng vui sướng mãi mãi sẽ không tỉnh, cả đời lơ lửng cũng không muốn rơi xuống đất.

Cô đã sai rồi, chọn động tâm, động tình, tiếp theo nên chọn cuộc sống mới thế nào đây?

“Này! Hai người muốn mấy giờ ăn đó hả!”

Hù dọa! Cô dâu mới lập tức được tách ra. Thật muốn đi đập bóng đèn!

“Tôi lập tức làm ngay.” Bạch Giới Hằng vội vàng lấy nguyên liệu vừa tìm được trong tủ lạnh ra.

“……” Tim Anh Lạc đập thật nhanh, đến tủ bát lấy mâm trước, “Oa a, cuối cùng ai là quản gia ai là chủ nhân vậy?”

Bạch Giới Hằng cầm bắp cải đi rửa trước, nhìn thoáng qua cô, hai người không nhịn được nhìn nhau cười…….

“Hừm!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN