Hôn Nhân Lừa Gạt - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Hôn Nhân Lừa Gạt


Chương 10


 Những ngày tiếp theo, Tần Tiêu vẫn như cũ bám lấy Ngụy Thất không buông. Người đời có câu, người phải có mặt cây phải có vỏ, thế nhưng Ngụy Thất cảm thấy da mặt Tần Tiêu vốn là làm từ sắt thép, dù cho có nói chửi cỡ nào, cũng không thể làm cho hắn lùi bước.

  Làm sao để thoát khỏi Tần Tiêu chính là vấn đề khó khăn nhất trong cuộc sống của Ngụy Thất, cậu chỉ muốn hắn biết rõ hai người hoàn toàn không hợp nhau, thậm chí nếu như sau này có kết thúc thì còn không thể nào làm bạn. Thế nhưng Tần Tiêu vẫn một lòng sắt đá, dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Ngụy Thất, vẫn làm theo ý mình.

Dần dà, Ngụy Thất cũng lười tranh luận với Tần Tiêu về mối quan hệ mập mờ của cả hai, thôi thì trời kêu ai nấy dạ, giống như Tần Tiêu, chờ khi hết mới mẻ rồi, hắn cũng sẽ thôi quấn lấy cậu nữa. 

Hôm nay Ngụy Thất và Văn Tuyên có hẹn khách hàng cùng nhau đi ăn tối, hai người bước ra đã đụng phải Tần Tiêu đừng sẵn ở cổng, Văn Tuyên không hề ngạc nhiên, dù sao quan hệ của Tần Tiêu và Ngụy Thất cả công ty ai ai cũng biết. Văn Tuyên là một người rất lễ độ, anh ta gật đầu chào Tần Tiêu, xem như chào hỏi, sau đó nói với Ngụy Thất, “ Luật sư Nguỵ, tôi đi lấy xe trước, anh ở đây chờ tôi nhé.”

  

“ Hai người buổi tối có việc?” Tần Tiêu hỏi.

  Ngụy Thất không nóng không lạnh trả lời, “ Buổi tối tôi và luật sư Văn phải đi gặp khách hàng.”

  “Khách hàng nào?”

  Ngụy Thất cảm thấy Tần Tiêu hơi xen quá vào chuyện của mình, bĩu môi, trả lời, ” Không liên quan đến anh.”

 Tần Tiêu hỏi tiếp, “ Vậy mấy giờ xong?”

  “ Làm sao tôi biết được? ăn cơm còn phải hẹn giờ à? Ngụy Thất không thích Tần Tiêu quá quan tâm đến chuyện của cậu, đặc biệt là chuyện không hề liên quan gì đến hắn.

 “Anh thuận miệng hỏi thôi, đừng giận.”

      Lúc này Văn Tuyên đã lái xe đến, mở cửa sổ xe gọi Ngụy Thất “ Luật sư Nguỵ, có thể đi rồi.”

Tần Tiêu so với Ngụy Thất thì nhanh hơn một bước, nhanh chóng đi đến bên chỗ của Văn Tuyên hỏi, “ Luật sư Văn, các cậu đêm nay gặp khách hàng nào vậy?”

  ” Tổng giám đốc Dư của cty trách nhiệm đầu tư Phong Hợp Thành, anh từng nghe qua chưa? ”

  Sau đó Ngụy Thất cũng nhanh chóng ngồi lên xe, giục Văn Tuyên, “ Luật sư Văn, chúng ta sắp muộn rồi.”

  “ Tần tổng, vậy chúng tôi đi trước.” Văn Tuyên lịch sự từ biệt Tần Tiêu.

  Ngụy Thất cùng Văn Tuyên phải đi xã giao, Tần Tiêu cũng không có gì để làm, đành hẹn Tô Trạm ra ngoài uống rượu. Tô Trạm đang độc thân, cũng bởi vì bị Tần Tiêu bắt nô dịch quá nhiều, hắn ta luôn phàn nàn, “Chẳng lẽ người độc thân nhất định phải luôn tăng ca sao? “

  Đáp án Tần Tiêu đưa cho hắn ta là: Không sai, chính là như vậy. 

  “ Sao tối nay rảnh tìm tôi thế, không đi tìm Ngụy Thất à?” Tô Trạm có hơi kỳ lạ đối với sự rảnh rỗi của Tần Tiêu tối nay, hắn ta nhớ lần trước khi hai người ngồi uống với nhau đã là nửa năm trước. 

  “ Em ấy đi xã giao, đi với đồng nghiệp rồi.”

  “ Chẳng trách rảnh rỗi tìm tôi, tôi còn cho rằng “ Lốp dự phòng” như tôi bị quên rồi chứ.” Tô Trạm châm chọc nói.

  Tần Tiêu cười, không đáp.

  Tô Trạm và Tần Tiêu quan hệ rất thân, cho nên ngay từ đầu Tần Tiêu muốn theo đuổi Ngụy Thất, hắn ta cũng biết không ít. Mới đầu Tần Tiêu nói  cho TôTrạm nghe việc này, hắn cật lực phản đối, bởi vì cách này quá mạo hiểm, không nói đến việc với tình cảnh này, Ngụy Thất sẽ trở thành người bị hại. 

  Chẳng qua Tần Tiêu yêu Trình Hi Hòa đến điên rồi, Tô Trạm  nói thế nào hắn cũng không nghe, chuyện này cứ thế mà xảy ra. Nhưng bây giờ nhìn cách Tần Tiêu đối xử với Ngụy Thất. Nếu như Tô Trạm không phải là người biết rõ nội tình hắn ta còn nghĩ Tần Tiêu thực sự là yêu thương Ngụy Thất thật lòng. 

  “ Đúng rồi, hôm nay Ngụy Thất đi gặp khách hàng nào?” Tô Trạm nhấp một ngụm Whisky, thuận miệng hỏi.

  “ Nghe nói là Tổng giám độc Dư của công ty trách nhiệm dầu tư Phong Hợp Thành.” Đôi mắt đen của Tần Tiêu có hơi âm trầm, “ Tôi cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lúc nãy không nghĩ ra là ai.”

  “ Cậu nói cái gì? khụ khụ…” rượu vừa vào miệng Tô Trạm đã bị lời nói của Tần Tiêu làm cho sặc, giống như vừa bị dọa sợ, mãi một lúc lâu sau mới bình thường lại.

  Tần Tiêu nhìn biểu cảm như gặp ma của Tô Trạm, không nhanh không chậm nói, ” Tôi nói là cái tên tổng giám đốc Dư của công ty kia rất quen tai, cậu sao lại sợ như vậy?”

  ” Trời ơi….” Tô Trạm buông ly rượu la lên, ” Tên đó là tên biến thái lưu manh, nghe nói Omega nào xinh đẹp đều không thoát khỏi tay hắn.”

  Lời nói của Tô Trạm làm mặt Tần Tiêu biến sắc.

  “ Nghe đồn phía sau tên Dư hồng kia có chống lưng, chú của gã là thị trưởng, hầu như không ai dám đụng vào. “ Tô Trạm nói tiếp.

  Nghe đến đây, tần Tiêu không thể ngồi yên được nữa, hắn bật dậy từ trên sofa, “ Tôi đi trước.”

  Tô Trạm nhìn thấy Tần Tiêu biến mất như cơn gió, trong lòng nghĩ, ngoài miệng thì hô hào theo đuổi Ngụy Thất vì Trình Hi Hòa, rõ ràng là lo lắng cho Ngụy Thất muốn chết, xem ra phim giả tình thật là hoàn toàn có thể xảy ra.

  Tần Tiêu bây giờ tâm tình gấp đến nỗi giết người hắn cũng làm được

  Nếu như tên Dư Hồng đó dám làm gì với Ngụy Thất, hắn nhất định phải phanh thây tên kia thành trăm mảnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN