Hậu Thiên Hạc Phổ - Chương 6: Kiếm Chấn Cái Bang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Hậu Thiên Hạc Phổ


Chương 6: Kiếm Chấn Cái Bang


Phương Tuyết Nghi cung thân, nói :

– Vản bối đâu dám thế !

Hoắc Minh Phong mĩm cười rồi quay sang nói với Tống Phù :

– Tống huynh, hiện tại Tống huynh và Phương lão đệ muốn đồng hành đến phương nào vậy ?

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Hoắc huynh thử đoán xem ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Muốn tại hạ phán đoán à ? Chuyện này xem ra khó khăn đấy.

Bỗng nhiên lão chỉ qua Cát Uy, và nói tiếp :

– Có rồi, tại hạ nhờ Cát sư đệ đoán giúp đươc chứ ?

Cát Uy nghe vậy thì không chờ Tống Phù tỏ thái độ đồng ý hay không mà lão nói ngay :

– Tống huynh, các vị đi chuyến này có lẻ chỉ đến một trong hai nơi mà thôi !

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Là hai nơi nào ?

Cát Uy chậm rải nói :

– Một là Tung Sơn – Thiếu Lâm tự, hai là đến chỗ của Trung Châu Tam Hiệp Trịnh Đại Cương !

Tống Phù ngẫn người, lão nói :

– Sao Cát huynh cho rằng bọn tại hạ sẽ đi tìm Trịnh Đại Cương ?

Cát Uy nhìn qua Tuyết Nghi rồi nói :

– Chẳng phải vị Phương lão đệ này hiện thân là vì Lạc sư huynh đã khẫu xuất những lời bất tín đối với Trịnh Đại Cương đó sao ? Nếu Phương lão đệ và Trịnh Đại Cương vô can thì hắn hiện thân ra đây làm gì ?

Tống Phù cả cười rồi nói :

– Cứ xem như Cát huynh nói có lý ! Nhưng lão phu phải nói cho các vị biết, bọn lão phu đi chuyến này chủ yếu là vì Thiên Ma Nữ !

Cát Uy ngạc nhiên, lão nói :

– Tống huynh, mấy năm không gặp mà chẳng ngờ Tống huynh trở nên hào hứng như vậy, tại hạ thật vô cùng, khâm phục, khâm phục !

Hoắc Minh Phong cũng cười lớn rồi nói :

– Đúng vậy ! Tống huynh đã có hào khí đi gặp Thiên Ma Nữ thì tại hạ càng không thể nghe lời khuyên của Trịnh Đại Cương mà làm con rùa đen rút cổ nữa !

Tống Phù nói :

– Nhưng người muốn gặp Thiên Ma Nữ không phải là Tống mỗ !

Cát Uy trầm giọng hoi :

– Không phải Tống huynh thì là ai.

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Là vị Phương huynh đệ này !

Bang chủ Cái Bang và bốn vị trưởng lão vừa nghe thì vô cùng ngạc nhiên, nhất thời năm lão đều ngẫn cả người.

Hoắc Minh Phong chau mày nói :

– Phương lão đệ muốn gặp Thiên Ma Nữ để làm gì ?

Tống Phù cười thầm trong bụng và nghĩ :

– Lão ăn mày hỏi thật là thừa.

Tuy nhiên Tống Phù cũng thừa biết bọn họ đoán võ công của Phương Tuyết Nghi rất tầm thường nên vừa nghe nói người muốn gặp Thiên Ma Nữ là chàng thì bất giác sửng sốt.

Lão quét mục quang nhìn năm vị đứng đầu Cái Bang một lượt rồi nói :

– Một ngày Kiếm Thần Trần đại hiệp còn tại thế thì Ngũ Đại Ma Chủ không dám manh động, bây giờ Kiếm Thần đã trở thành người thiên cổ nên trách nhiệm ngăn chận Ngũ Ma tác yêu tác quái tự nhiên là trút lên vai Phương lão đệ này rồi !

Thôi Đại Công nhìn Phương Tuyết Nghi đến độ muốn toác hai khoé mắt, lão trầm giọng hỏi :

– Phương lão đệ đã được mấy phần chân truyền của Trần đại hiệp ?

Quả nhiên là không ngoài sở đoán của Tống Phù, mấy vị đứng đầu Cái Bang này đã không yên tâm về võ công của Phương Tuyết Nghi.

Tống Phù thản nhiên nói :

– Chừng khoảng mười thành !

Thôi Đại Công sửng sốt, lão nói :

– Tống huynh, thời khắc này há có phải là lúc nói đùa đâu ?

Tống Phù bèn nghiêm túc nói :

– Tại hạ có nói đùa bao giờ ? Không những Phương lão đệ đã đắc truyền toàn bộ võ công của Kiếm Thần Trần đại hiệp mà còn luyện tất cả võ công của Kiếm Thánh để lại !

Hoắc Minh Phong lớn tiếng hỏi :

– Tống huynh, những lời nầy là thật chứ ?

Tống Phù nói :

– Không có nữa câu hư ngôn, nếu Hoắc huynh không tin thì cứ việc xuất thủ thử xem !

Hoắc Minh Phong không ngờ Tống Phù lại nói như vậy nên bất giác ngẫn người một lúc rồi nói :

– Chuyện này…

Rõ ràng bảo lão ta lấy thân phận Bang chủ Cái Bang mà động thủ với Tuyết Nghi, dù chàng là truyền nhân y bát của Kiếm Thần Trần đại hiệp thì đây cũng là chuyện không thích hợp, do vậy mà lão chẳng biết phải trả lời như thế nào.

Bỗng nghe Cát Uy cười ha hả một tràng rồi nói :

– Tống huynh, Bang chủ sao có thể động thủ với Phương lão đệ ? Chuyện này là Tống huynh làm khó người khác rồi !

– Nếu vậy thì không cần phải thử nữa ! Chẳng hay trong các vị đã có ai từng động thủ với Liễu My Nương ?

Đoản Phương Sóc Ông Côn Luân từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên lặng, lúc nầy bỗng nhiên phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :

– Tống lão ca, tại hạ đã thử qua võ công của Liễu My Nương rồi !

Tống Phù liền hỏi

– Thắng bại thế nào ?

Ông Côn Luân mĩm cười, nói ;

– Quyết chiến trăm chiêu nhưng thua một thức !

Tống Phù hỏi tiếp :

– Ông huynh không phải là đối thủ của ả ?

Ông Côn Luân cười hì hì, nói :

– Nếu liều mạng thì có thể dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương !

Lão này nói năng rất ư là dí dõm, khiến Tống Phù phải bật cười một tràng rồi mới nói :

– Tống mỗ tin là Ông huynh có được khả năng đó. Nhưng chuyện tại hạ sắp nói ra đây thì sợ rằng các vị không thể nào tin được, đó là tại hạ đã tận mắt mục kiến Phương lão đệ đánh bại Liễu My Nương trong vòng ba chiêu !

Chợt nghe Hoắc Minh phong phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :

– Điều nầy chứng minh anh hùng xuất thiếu niên, Phương lão đệ, lão khiếu rất vui mừng cho ngươi rồi.

Phương Tuyết Nghi vội nói :

– Không dám nhận sư tán thưởng của Bang chủ, chẳng qua là vản bối gặp may nhất thời mà thôi !

Tống Phù tiếp lời :

– Hoắc huynh, tại hạ tin là Hoắc huynh biết rõ võ công của Ma Đao Điền Nguyên chứ ?

Hoắc Minh Phong gật đầu, nói :

– Đao pháp của Ma Đao Điền Nguyên cực nhanh và có tiếng là võ lâm đệ nhất khoái đao, tại hạ đã được mục kiến rồi !

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Nhưng đáng tiếc đệ nhất khoái đao chỉ là hư danh mà thôi ! Phương lão đệ chuyễn xuất đến kiếm thứ hai thì hắn đã bõ mạng tại đương trường rồi !

Hoắc Minh Phong còn đang kinh ngạc thì nghe Cát Uy trầm giọng nói :

– Tống huynh, Ma Đao Điền Nguyên đã chết dưới kiếm của Phương lão đệ à ?

Tống Phù nghiêm túc nói :

– Tống mỗ đã tận mắt mục kiến thì không thể sai rồi !

Cát Uy thở dài một hồi rồi nhìn qua Phương Tuyết Nghi, nói :

– Nói như vậy thì Phương lão đệ đã đắc truyền mười thành của Kiếm Thần Trần đại hiệp thật rồi à ?

Tống Phù nói :

– Có khi nào Tống mỗ nói không thật đâu ? Nếu các vị vẫn chưa tin thì cứ việc liên thủ mà xem ?

Chẳng ngờ Tống Phù càng nói càng khó nghe, thử nghĩ bất kỳ người nào trong năm lão xuất thủ một chiêu cũng đã cảm thấy bất ổn rồi, vậy thì làm sao bọn họ có thể liên thủ để thử chiêu ? Do vậy, nhất thời năm nhân vật đứng đầu Cái Bang đều biến sắc, sự khó chịu trong lòng quả thật không có ngôn ngữ nào diễn tả hết được.

Bỗng nhiên nghe Ông Côn Luân cười hì hì rồi nói :

– Tống huynh cứ khiêu khích huynh đệ bọn tại hạ như vậy là có dụng ý gì thế ?

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Chưa đến Hoàng Hà thì chưa chịu thôi mong ước, nếu các vị không xuất thủ thử chiêu thì e rằng tại hạ có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó lắm cho các vị tin được !

Đột nhiên nghe Lạc Kỳ lạnh lùng nói :

– Người khác có thể tin nhưng Lạc mỗ thì tin không nỗi.

Lão nhìn qua Tuyết Nghi rồi cười nhạt nói tiếp :

– Lạc mỗ bất tài nhưng cũng muốn thỉnh giáo công phu triển kiếm của Phương lão đệ !

Lời vừa dứt thì lão lập tức rút trong người ra một cây đả cẩu bỗng dài hơn thước, to bằng ngón tay cái, điều khác lạ là cây đả cẩu bỗng này không phải làm bằng trúc mà được đúc từ tinh đồng.

Phương Tuyết Nghi vốn không có ý động thủ nhưng lúc nầy thấy Lạc Kỳ xuất binh khí độc môn của Cái Bang thì bất giác chau mày, nói :

– Lạc trưởng lão, sở học của vản bối chỉ bằng một phần ngàn của gia sư thôi, chúng ta không cần phải tỷ thí làm gì !

Lạc Kỳ lạnh lùng nói :

– Lão đệ không cần khiêm tốn, hôm nay Lạc mỗ nhất định phải lỉnh giáo một phen mới được !

Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :

– Sao lão đệ ngươi không mau xuất kiếm ra ? Lạc mỗ động thủ đây nầy !

Lời vừa dứt thì lão vung đả cẩu bỗng lên rồi điểm tới.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

– Lão bức ta thế này thì có lẻ đành phải cho bọn chúng biết chút lợi hại thôi !

Tâm ý đã định, chàng liền lách người tránh né thế công của Lạc Kỳ, đồng thời hữu thủ ấn vào chuôi kiếm và “choang” một tiếng, bảo kiếm đã xuất ra khỏi võ . Trường kiếm tại tay, khí thế của Phương Tuyết Nghi cũng khác trước rất nhiều . Chàng ngưng thần nhìn chầm chầm Lạc Kỳ và mĩm cười, nói :

– Lạc trưởng lão, xin thứ lỗi cho vản bối vô lễ nhé !

Lời dứt, kiếm vung, hàn quang đột hiện, kiếm thế bình thủ đâm thẳng về phía Lạc Kỳ.

Dụng tâm động thủ của Lạc Kỳ chẳng qua là bức Phương Tuyết Nghi xuất kiếm mà thôi , bây giờ đối phương đã xuất kiếm thì với thân phận của lão tất nhiên là không tiện chiếm tiên cơ.

Khi Phương Tuyết Nghi xuất kiếm đâm ra thì bất giác Lạc Kỳ thất cười và thầm nghĩ :

– Chiêu kiếm bình thường thế nầy mà cũng đả thương được Ma Đao Điền Nguyên sao ? Rõ ràng là Tống Phù này nói năng lung tung rồi !

Nghĩ đến đây thì đả cẩu bỗng trong tay lão cũng thuận thủ quét về phía Tuyết Nghi . Và ý nghĩ khinh địch của lão ta, cuối cùng cũng đến sự hỗ nhục to lớn.

Nguyên chiêu kiếm pháp của Phương Tuyết Nghi trông rất bình thường không có gì lạ nhưng bên trong bao hàm nhiều biết hoá ngoài khả năng tưởng tượng của Lạc Kỳ . Khi đả cẩu bỗng của lão chưa kích trúng thân kiếm thì kiếm thế của Tuyết Nghi đột nhiên trầm xuống và xoay chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, trong chớp mắt mũi kiếm đã chuyển hướng đâm vào Hoa Cái huyệt trước ngực Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ cảm thấy chấn động, lão vội hít một hơi rồi tung người thối lui ra sau . Nhưng trước mặt lão bóng kiếm quang đã toa? ra rồi bao trùm khắp toàn thân lão.

Lạc Kỳ là một trong tứ đại trưởng lão của Cái Bang, võ công đương nhiên là bất phàm, nếu lão không có ý khinh địch mà xuất toàn lực ứng chiến thì dù Phương Tuyết Nghi có cao minh đến cở nào cũng khó có thể đánh bại lão ta trong một chiêu . Nhưng đáng tiếc là lão khinh địch, xem thường kiếm pháp tuyệt thế của Phương Tuyết Nghi, vì vậy khi Tuyết Nghi biến chiêu thì đả cẩu bỗng của lão bị chấn động mà thoát khỏi tay bay đi . Cùng lúc đó lão cảm thấy bên ngực trái lạnh buốt và kiếm thế của Tuyết Nghi biến ảo muôn trùng, không biết đâu là hư thực . Chiêu kiếm này tuy đâm không sâu nhưng cũng đũ khiến y phục lão rách toạt và huyết tươi chảy ra.

Bang chủ và mấy vị trưởng lão còn lại của Cái Bang thoạt tiên thấy Lạc Kỳ khiêu chiến mà không lên tiếng ngăn cản là có ý muốn xem trình độ kiếm thuật của Phương Tuyết Nghi đến mức nào. Khi thấy chàng xuất chiêu tầm thường thì mấy lão này cũng nghĩ như Lạc Kỳ, tức là cho rằng kiếm pháp của Tuyết Nghi quá bình thường và nghĩ Tống Phù đã khoác lác không thực , nhưng chỉ trong chớp mắt thì bốn đôi mục quang của bọn lão đều tròn xoe mà nhìn không chớp.

Thôi Đại Công buột miệng kêu lên :

– Hảo kiếm pháp !

Phương Tuyết Nghi đắc thủ nhưng không công tiếp, chàng bồng kiếm trước ngực và cung thủ nói với Lạc Kỳ :

– Tại hạ nhất thời lỡ tay, xin Lạc trưởng lão tha tội !

Lạc Kỳ nhắm mắt không nói, máu trước ngực lão vẫn theo y phục chảy ròng ròng xuống đất.

Hoắc Minh Phong thì như người tỉnh mộng, lão buông tiếng thở dài rồi nói :

– Truyền nhân của Kiếm Thần quả nhiên là bất phàm, Phương lão đệ kế thừa y bát cũng không phụ thanh uy của lệnh sự Từ nay trong võ lâm lại xuất hiện thiếu niên kỳ sĩ, lòng ưu thời mẫn thế của lão khiếu xem ra hơi muộn rồi !

Một khối lòng đầy thành ý khiến ai nấy đều vô cùng cảm động.

Phương Tuyết Nghi vội nói :

– Bang chủ quá khen rồi !

Song mục của Cát Uy chớt hiện thần quang, lão ngữa mặt cười một tràng rồi nói :

– Tống huynh nói không sai, Liễu My Nương có thể toàn mệnh mà lui là vì Phương lão đệ không có ý giết ả mà thôi, nếu không thì trong vòng mười chiêu, ma nữ đó tất phải rơi đầu.

Tống Phù gật đầu, nói :

– Không sai, nếu Phương lão đệ có ý trừ diệt thì tự nhiên là Liễu My Nương dù muốn chạy cũng không thoát, nhưng…

Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp :

– Thiên Ma Nữ không phải là Liễu My Nương nên tình thế lần nầy không đơn giản… !

Cát Uy trầm giọng nói :

– Tống huynh, tại hạ không tin là Thiên Ma Nữ mạnh hơn Liễu My Nương bao nhiêu đâu !

Tống Phù nói :

– Chuyện này tại hạ cũng chỉ nghe đồn đải là Thiên Ma Nữ khó đánh nhất trong Ngũ Ma, còn có thật sự cao minh hơn Liễu My Nương hay không thì tại hạ chưa chứng nghiệm ! Nhưng…

Cát Uy liền hỏi :

– Nhưng thế nào ?

Tống Phù nói tiếp :

– Một khi Thiên Ma Nữ có được thinh danh như vậy thì tất phải có chỗ hơn người !

Cát Uy cười nhạt một tiếng rồi nói :

– Tống huynh cũng bị Thiên Ma Nữ làm cho vỡ mặt rồi chăng ?

Tống Phù gượng cười, nói :

– Hình như Cát huynh chưa gặp ả ma nữ này phải không ?

Cát Uy lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :

– Tất nhiên là chưa ! Nếu không thì trên thế gian này có tại hạ thì không có Thiên Ma Nữ !

Thần thái của lão đã lạnh lùng, ngữ khí lại thâm trầm khiến cho người nghe có cảm giác không rét mà run.

Tống Phù chau mày nói :

– Cát huynh quả nhiên là người có hào khí !

Cát Uy chợt biến sắc, lão lớn tiếng nói :

– Lẻ nào Tống huynh không tin là tại hạ có quyết định như vậy ?

Tống Phù cười ha hả một tràng rồi nói :

– Không dám, tại hạ tin quá đi chứ.

Cát Uy định nói tiếp nhưng Bang chủ Hoắc Minh Phong đã lên tiếng trước :

– Các vị không cần đấu khẫu nữa, chúng ta còn nhiều chuyện quan trọng chờ thương lượng đây !

Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Cát Uy :

– Cát sư đệ, có một chuyện mà ngu huynh muốn nhờ vào tài trí của sư đệ.

Cát Uy nghe Bang chủ nói có chuyện muốn nhờ mình thì vội nghiêm túc nói :

– Bang chủ có gì sai bảo, tiểu đệ xin kính tuân thượng mệnh !

Hoắc Minh phong mĩm cười, nói :

– Cục diện trước mặt đã có cao thủ như Phương lão đệ thì có lẻ chúng ta không cần suy nghĩ về lời khuyên của Trịnh đại hiệp trong việc đi Thiếu Lâm tự rồi !

Cát Uy nghe vậy thì hơi chau mày, nói :

– Chuyện này…

Lão trầm ngâm không nói ra nhưng rõ ràng là có ý bất đồng. Lúc nầy Ông Côn Luân đang giúp Lạc Kỳ băng bó vết thương nhưng bỗng nhiên lão quay lại nói với Cát Uy :

– Cát sư đệ, tiểu huynh có một câu này nhưng chẳng biết sư đệ có muốn nghe hay không ?

Cát Uy liền nói :

– Sư huynh cứ nói, tiểu đệ rửa tai lắng nghe đây !

Ông Côn Luân nói :

– Tại sao sư đệ không hỏi xem Phương lão đệ và Trịnh đại hiệp có quan hệ gì ?

Cát Uy nghe vậy thì tỉnh ngộ, lão định tương vấn thì Phương Tuyết Nghi đã lên tiếng :

– Trịnh đại hiệp chính là đại bá của vản bối !

Hoắc Minh Phong hỏi lại :

– Trịnh Đại Cương là bá phụ của lão đệ ngươi à ?

Tuyết Nghi nói :

– Không sai !

Hoắc Minh Phong ngẫn người giây lát rồi nói :

– Nói vậy lão đệ ngươi và Phương Nhị hiệp – Phương Thiên Thành là người một nhà rồi !

Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :

– Không sai !

Chàng nghe đến tên Phương Thiên Thành thì bất giác cảnh tượng hung hiểm bên ngoài thành Gia Định lại hiện ra trong đầu, do vậy nên chàng mới do dự một lúc rồi mới trả lời Hoắc Minh Phong.

Cát Uy mục kiến tình cảnh này nên trong lòng bất giác máy động, lão buột miệng hỏi :

– Phương lão đệ, Phương Nhị hiệp là người thế nào của ngươi ?

Phương Tuyết Nghi miễn cưởng nói :

– Là đại bá !

Cát Uy nhận ra thần thái của chàng rất khác so với lúc gọi Trịnh Đại Cương là đại bá nên trong lòng lão càng sinh nghi, lão có ý muốn hỏi cho rõ nhưng không tiện khai khẫu.

Bởi lẻ chuyện này đã vượt ra ngoài luân lý thường tình, một khi hỏi đến e sẽ gây thêm phiền phức không đáng có, vã lại Phương Tuyết Nghi đã vì Trịnh Đại Cương mà hiện thân thì tất nhiên chàng không phải là hạng bất nghĩa, còn sự lạnh lùng của chàng đối với Phương Thiên Thành tất phải có lý do bên trong.

Chợt nghe Hoắc Minh Phong cười lớn rồi nói :

– Phương lão đệ là điệt tử của Phương Thiên Thành chăng ?

Tuyết Nghi gật đầu, nói :

– Không sai !

Rõ ràng là chàng rất có ác cảm với Phương Thiên Thành nên khi trả lời chàng không muốn nói thêm một câu nữa chữ nào nữa . Và sự lạnh lùng này của chàng cũng khiến cho Hoắc Minh Phong phải ngạc nhiên . Tuy nhiên vị Bang chủ này cũng không tiện hỏi mà chỉ thầm nghĩ :

– Hài tử này làm sao thế nhỉ ? Tại sao hắn lại tõ ra kém thân thiết đối với đại bá của mình, trong khi đó lại tỏ ra khá thân thiết với vị đại bá khác họ ?

Hoắc Minh Phong nghĩ đến đây thì đã nghe Cát Uy hỏi :

– Phương lão đệ, Trịnh Đại Cương đã là đại bá của lão đệ ngươi thì có lẻ ngươi rất hiểu tính cách của hắn phải không ?

Phương Tuyết Nghi nói :

– Tuy tại hạ chỉ gần gửi Trịnh đại bá lúc còn nhỏ nhưng tại hạ vẫn biết và rất kính phục sự chân thực nhiệt tình và lòng trung nghĩa lỗi lạc của đại bá !

Cát Uy mĩm cười, nói :

– Nói vậy là Phương lão đệ rất đồng ý với cách nhìn của Cát mỗ về Trịnh đại hiệp ?

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :

– Cách nhìn của lão tiền bối quả nhiên không sai ! Với tính cách của Trịnh đại bá thì dù đao kiếm kề bên cổ cũng không thể có chuyện tham sinh úy tử !

Cát Uy khoan khoái cung thủ nói với Hoắc Minh Phong :

– Bang chủ, những lời Phương lão đệ vừa nói đã chứng minh Trịnh Đại Cương không phải là hạng tham sanh úy tử, bám danh cầu mạng, xin Bang chủ khi đến Thiếu Lâm tự cho mang theo sự phẫn nộ nhất thời.

Hoặc Minh Phong cả cười rồi nói :

– Cát sư đệ, ngu huynh xin tâm lảnh lòng tốt của ngươi…

Lão hơi ngừng lại rồi bỗng nhiên thở dài một hồi, đoạn nói tiếp :

– Xưa nay trong Cái Bang không có kẻ lui bước trước nguy nan, nhưng ba vị huynh đệ đã khuyên như thế thì ta làm sao không nghe ? Nhưng quả thật là chuyện này rất khó xử đây !

Ông Côn Luân lên tiếng :

– Bang chủ, tiểu đệ có một câu này nhưng nói ra xin Bang chủ chớ trách nhé !

Hoắc Minh Phong nói :

– Có điều gì cứ nói thẳng ra, ngu huynh làm sao lại trách chứ ?

Ông Côn Luân nói :

– Chuyện Thiếu Lâm tự, Bang chủ nên tùy cơ hành sự mới phải, sư huynh là chủ một bang nên không thể có cái dũng cảm của kẻ thất phu !

Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :

– Xem ra dù ngu huynh không đồng ý cũng không được rồi !

Thôi Đại Công chợt cung thủ, nói :

– Bang chủ có minh kiến này thật là phúc cho bản bang.

Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :

– Bang chủ có chỉ thị gì không ?

Ngữ khí câu này khiến cho Hoắc Minh Phong nghe cũng giật mình, lão hỏi lại :

– Sư huynh có điều gì muốn nói chăng ?

Thôi Đại Công nói :

– Không sai !

Lão chỉ qua Phương Tuyết Nghi và Tống Phù rồi nói tiếp :

– Hai vị này phạm vào đại kỵ của bản bang là nghe lén chuyện trưởng lão bản bang tập hội, chiếu theo luật thì phải trừng trị, chẳng hay Bang chủ định thế nào ?

Lão đề xuất vấn đề nan giải này khiến Hoặc Minh Phong bất giác cảm thấy khó xử nên nhất thời không biết trả lời thế nào . Chiếu theo quy luật của Cái Bang thì rõ ràng Tống Phù và Phương Tuyết Nghi đã phạm vào đại kỵ, hình phạt thấp nhất là bọn họ phải tự thân đến tổng đàn mà tạ tội với tổ sư của Cái Bang . Nhưng lúc nầy Hoắc Minh Phong đã biết Phương Tuyết Nghi là hậu nhân của Kiếm Thần Trần Hy Chính thì làm sao lão có thể nói ra điều đó được ?

Còn Tống Phù, khi nghe Thôi Đại Công nói vậy thì bất giác mĩm cười, Phương Tuyết Nghi hơi ngạc nhiên và thầm nghĩ :

– Tại sao lão ăn mày lại nhắc đến chuyện này? Lẻ nào bọn họ muốn liên thủ đối phó với ta thật sao ?

Thì ra Phương Tuyết Nghi hiểu lầm là Thôi Đại Công vì muốn bảo vệ Lạc Kỳ và vản hồi thanh danh cho Cái Bang nên mới đề xuất ra chuyện này.

Chàng còn đang suy nghĩ thì chợt nghe Cát Uy nói :

– Bang chủ, quy định nầy là do sư tổ lập ra nên chúng ta không thể bất tuân !

Rõ ràng lão này lại thêm dầu vào lửa.

Hoắc Minh Phong gượng cười, nói :

– Đại sư huynh và Cát sư đệ nói không sai, chỉ có điều…

Lạc Kỳ đứng từ xa, bỗng nhiên lên tiếng :

– Bang chủ, quyết định này không thể bải bõ từ đời Bang chủ đấy nhé !

Phương Tuyết Nghi không biết phạm đại kỵ như vậy sẽ bi trị tội thế nào nên chàng lớn tiếng nói :

– Hoắc Bang chủ, Lạc trưởng lão nói không sai, Bang chủ không thể làm mất uy danh của Cái Bang từ bao đời này, còn Phương mỗ cũng không muốn chạy tội mạo phạm, xin Bang chủ cứ nói ra xem Phương mỗ phải chịu tội như thế nào ?

Hoắc Minh Phong hắng giọng một tiếng rồi nói :

– Phương lão đệ, chuyện này lão khiếu hoá ta thật là khó xử rồi ! Thử nghĩ Trần đại hiệp là đại ân nhân của bản bang thì lão khiếu hoá ta làm sao có thể nói đến hai chữ trị tội đối với lão đệ ngươi ?

Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :

– Tại hạ xin tâm lảnh thịnh tình của bang chủ ! Nhưng nếu vì tại hạ mà loạn gia pháp của quý bang thì há chẳng phải đưa Bang chủ vào chỗ phản lại quy bang sao ? Huống hồ mấy vị trưởng lão này chắc gì sẽ bõ qua cho bang chủ ?

Tuyết Nghi đã bắt đầu tức khí và Hoắc Minh Phong cũng nhận biết được điều đó, nhưng sự việc có hai cái khó nên nhất thời lão chẳng biết phải lựa chọn thế nào . Lúc nầy Tống Phù bèn thản nhiên mĩm cười rồi nói :

– Phương lão đệ, ngươi tự nhận tội thật khiến lão phu chẳng vừa lòng tí nào.

Phương Tuyết Nghi gượng cười nói :

– Tống lão, chúng ta phạm vào bang quy của người ta, nếu không nhận tội thì lẻ nào còn có biện pháp gì khác ?

Tống Phù phá lên cười rồi nói :

– Đương nhiên là có !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Tống lão thử nói ra xem ?

Tống Phù nói :

– Lão phu có thể nói ra nhưng chỉ sợ là ngươi không chịu thực hiện thôi !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Vản bối thực hiện hay không, Tống lão chẳng cần nói quá sớm như vậy, biết đâu vản bối sẽ đồng ý thử một lần cũng không chừng !

Tống lão liền nhìn qua Hoắc Minh Phương rồi nói :

– Thực ra chỉ cần lão đệ ngươi dùng võ công thắng được nhân vật từ hàng trưởng lão trở lên trong Cái Bang bọn họ thì chuyện trị tội có thể được miễn rồi ! Lão đệ, ngươi xem thử có thể động thủ với bọn họ không ?

Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lúc rồi hỏi Hoắc Minh Phong :

– Hoắc bang chủ, lời Tống lão vừa nói có thật không ?

Hoắc Minh Phong gật đầu, nói :

– Không sai, khi sư tổ của bản bang lập ra bang quy cũng từng nghĩ đến điều nầy, nếu có nhân vật nào võ công trác tuyệt mà phạm vào cấm kỵ thì không thể vì chuyện nhỏ như vậy mà làm hao tổn thực lực toàn bang . Do đó mới có quyết định đặc biệt là, phàm kẻ nào thắng được trưởng lão của Cái Bang thì vị trưởng lão bị đánh bại sẽ chịu tội thay cho kẻ phạm cấm kỵ.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

– Nếu như lão ta nói là Cái Bang có quy định này thật thì Thôi Đại Công hà tất phải đề xuất chuyện này ? Lạc Kỳ là bại tướng trong tay ta, nếu phải chịu tội thì Lạc Kỳ phải chịu tội thay ta mới đúng !

Chàng suy nghĩ như thế nhưng chàng đâu ngờ rằng Thôi Đại Công đề xuất ra chuyện này chính là muốn đối phó với Lạc Kỳ. Và dường như lúc nầy Hoắc Bang chủ mới hiểu ra dụng tâm của Thôi Đại Công nên lão nhìn qua Lạc Kỳ và nói :

– Bang chủ có điều chi chỉ giáo ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Vừa rồi ngươi đã thua Phương lão đệ phải không ?

Lạc Kỳ sững người, lão ấp úng nói :

– Chuyện này… thua thì tiểu đệ thua rồi nhưng thua mà không phục.

Thôi Đại Công phá lên cười rồi tiếp lời :

– Sao lại bất phục ? Lẻ nào ngươi muốn tái chiến một trận nữa ?

Lạc Kỳ quét mục quang thâm trầm nhìn qua Hoắc Minh Phong rồi nói :

– Nếu tiểu đệ biết trận chiến đó liên quan đến chuyện phạm cấm kỵ thì tiểu đệ đã không có ý khinh địch rồi !

Hoắc Minh Phong nói :

– Lạc sư đệ, con người quý ở chỗ tự biết mình, kiếm pháp của Trần đại hiệp há có phải là võ công mà ngươi và ta có thể phá giải được…

Lời chưa dứt thì lão buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại.

Lạc Kỳ lạnh lùng tiếp lời :

– Bang chủ, tiểu đệ muốn vì thanh danh của bản bang mà tử chiến với Phương thiếu hiệp một trận !

Hoắc Minh Phong tròn xoe song mục, lão đang định nói thì đã nghe Phương Tuyết Nghi lên tiếng :

– Nếu Lạc trưởng lão bất phục thì cứ việc xuất thủ lần nữa vậy !

Lạc Kỳ lạnh lùng tiếp lời :

– Lão phu đang muốn quyết chiến một trận với người đây !

Phương Tuyết Nghi liếc nhìn qua Hoắc Minh Phong và nói :

– Bang chủ, xin thứ lỗi cho vản bối vô lễ nhé !

Nói đoạn chàng rút kiếm chỉ về phía Lạc Kỳ và nói tiếp :

– Lạc trưởng lão, mời !

Lạc Kỳ lập tức huy động đả cẩu bỗng, lão quát lớn một tiếng rồi bỗ nhào về phía Phương Tuyết Nghi . Lạc Kỳ có ý dồn đối phương vào tử địa nên thế công cực kỳ hung hiểm khiến quần hùng quan chiến đều kinh tâm động phách . Thế nhưng Phương Tuyết Nghi vẫn tỏ ra ung dung, chàng vận kiếm lên xuống một cách nhẹ nhàng để chống đở.

Hoắc Minh Phong thấy vậy thì thất kinh và ngầm kêu hoảng hốt, bởi lẻ lực đạo trên đả cẩu bỗng của Lạc Kỳ có đến vài trăm cân, trường kiếm của Tuyết Nghi là loại binh khí nhẹ, nếu chống đở trực tiếp với đả cẩu bỗng thì quả thực là một hành động bất trí. Tuy vậy, nhưng Hoắc Bang chủ lại không thể nói ra, thứ nhất là vì thân phận Bang chủ của lão, thứ hai Phương Tuyết Nghi vốn là người ngoài, nếu lão giúp người ngoài thì há chẳng bị các vị trưởng lão còn lại nghi ngờ sao ?

Lúc nầy mấy vị trưởng lão cũng cực kỳ khẩn trương, chỉ có Tống Phù vì hiểu rõ sự cao thấp của Tuyết Nghi nên lão thản nhiên mĩm cười rồi nói với Hoắc Minh Phong :

– Hoắc Bang chủ, bỗng pháp của Lạc trưởng lão tuy uy mãnh nhưng lại không có sự khéo léo, sợ rằng Phương lão đệ sẽ chiếm hết tiên cơ trong chiêu này thôi !

Hoắc Minh Phong nghe vậy thì động lòng, lão chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ thì đã nghe Phương Tuyết Nghi lớn tiếng nói :

– Nhu có thể khắc cương, Lạc trưởng lão thua chiêu này thì có lẻ vẫn bất phục thôi !

Chàng vừa dứt lời thì quả nhiên đả cẩu bỗng của Lạc Kỳ lại thoát khỏi tay bay đi !

Nguyên trường kiếm của Phương Tuyết Nghi tuy nhẹ nhàng nhưng cực kỳ ảo diệu, chàng dùng xảo công tứ lạng bạt thiên cân, trường kiếm thuận thế kéo dài rồi đẩy đả cẩu bỗng của Lạc Kỳ bay ra ngoài năm thước.

Lạc Kỳ thất sắc, lão không nói một lời mà dịch bước đến nhặt đả cẩu bỗng rồi chậm rải tiến về phía Phương Tuyết Nghi.

Tuyết Nghi mĩm cười, nói :

– Lạc trưởng lão, lần nầy lão phải cẩn thận đấy nhé, tại hạ đã nhường lão công trước ba chiêu . Bây giờ xin công lại lão một thức nhé !

Lời vừa dứt thì trường kiếm chợt trầm xuống rồi bất ngờ đâm thẳng tới trước.

Lạc Kỳ biết kiếm chiêu của đối phương biến hoá khôn lường, chiêu thức tinh diệu, tuyệt không phải là loại võ công dễ phá giải, duy chỉ có một cách để thủ thắng là dựa vào nội công thâm hậu mà đánh lui đối phương mà thôi. Do vậy, trường kiếm của Tuyết Nghi vừa phát ra thì lão lập tức vung đả cẩu bỗng quét mạnh tới trước. Trường kiếm và đả cẩu bỗng gần va chạm vào nhau thì đột nhiên Phương Tuyết Nghi xoay chuyển thân hình bằng nữa bước chân vô cùng nhanh, cùng lúc trường kiếm xuyên qua bóng ảnh trùng trùng mà đi . Tiếp theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Lạc Kỳ, y phục trước ngực lão ta rách toạt, máu tươi lấm thấm chảy ra. Nếu Phương Tuyết Nghi không có lòng trung hậu thì Lạc Kỳ đã sớm bõ mạng tại đương trường bởi chiêu kiếm này rồi.

Hoắc Minh Phong vô cùng kinh hải, lão buột miệng kêu lên :

– Phương lão đệ, xin hạ thủ lưu tình…

Thì ra lão sợ Phương Tuyết Nghi tuổi trẻ khí thịnh, trong lúc phẫn nộ nhất thời mà lấy mạng Lạc Kỳ.

Phương Tuyết Nghi cười ha hả rồi nói :

– Bang chủ yên tâm , tại hạ tuy lỗ mãng nhưng không xem mạng người như cỏ rác đâu.

Chàng hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Tống Phù :

– Tống lão, vản bối đã đánh bại một vị trưởng lão của Cái Bang, chẳng hay tội phạm cấm kỵ có thể miễn trừ được chưa ?

Chàng không hỏi Hoắc Minh Phong mà hỏi Tống Phù, đây cũng chính là chỗ nhân đạo trong tính cách của chàng.

Tống Phù cả cười và nói :

– Ý Hoắc huynh thế nào ?

Hoắc Minh Phong thở dài rồi nói :

– Kỳ thực Phương lão đệ không cần xuất thủ lần thứ hai, tại hạ cũng buộc Lạc sư đệ chịu tội cho Phương lão đệ rồi !

Tống Phù tiếp lời :

– Hoắc Bang chủ quả nhiên là người sáng suốt.

Lúc nầy Thôi Đại Công cung thủ nói :

– Bang chủ, Lạc sư đệ đã chịu tội thay cho Phương thiếu hiệp, vậy sao Bang chủ không lập tức hạ lệnh cho hắn hồi bang lảnh tội ?

Hoắc Minh Phong liếc nhìn Lạc Kỳ đang be bét máu và nói :

– Đại sư huynh, sợ rằng thương thế của Lạc sư đệ không nhẹ đâu !

Thôi Đại Công nói :

– Chút thương thế ngoài da thịt thì có đáng gọi là gì ? Phương thiếu hiệp có lòng nhân từ nên chỉ điểm mà thôi, Bang chủ không cần bận tâm !

Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :

– Lạc sư đệ, thương thế của ngươi có nặng lắm không ?

Lạc Kỳ vốn có ý giả vờ nhưng biết là không thể qua mắt Thôi Đại Công nếu đành lắc đầu, nói :

– Đại sư huynh đã nói rồi, chỉ là chút thương thế da thịt mà thôi.

Nói đoạn lão tự lấy trong người ra một viên dược hoàn rồi nhai nhỏ đấp vào miệng vết thương.

Hoắc Minh Phong khẻ gật đầu và quay sang nói với Thôi Đại Công :

– Đại sư huynh, chuyến đi Thiếu Lâm tự trước mặt tất phải cần dùng nhân lực , nếu Lạc sư đệ trở về há chẳng phải là thiếu đi một danh thủ sao ?

Thì ra Hoắc Minh Phong muốn giữ Lạc Kỳ lại để đối phó với bọn ma đầu . Nhưng Thôi Đại Công trầm sắc diện, nói :

– Bang chủ, tiểu huynh có một câu này, nói ra mong Bang chủ chớ trách nhé !

Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :

– Đại sư huynh có điều gì cứ nói.

Thôi Đại Công nói :

– Trước lúc Phương thiếu hiệp xuất hiện thì quả thực chúng ta thế cô lực mõng và không thể thiếu một hảo thủ như Lạc sư đệ, nhưng tình hình trước mặt đã khác rồi, hiện giờ đã có Phương thiếu hiệp thì dù toàn bộ bốn người chúng ta cùng đi cũng chẳng ngại việc gì !

Hoắc Minh Phong chau mày nói :

– Chuyện này…

Cát Uy bỗng lạnh lùng tiếp lời :

– Bang chủ, đại sư huynh nói không sai, Lạc sư huynh nên hồi bang lãnh tội thôi !

Hoắc Minh Phong chẳng biết làm thế nào nên đành thở dài một hơi rồi nói :

– Đã như vậy thì Lạc sư đệ nên hồi bang thôi !

Lúc nầy thần sắc của Lạc Kỳ trông rất quái dị, rõ ràng là lão không muốn nhưng không thể không tỏ thái độ cung kính chờ lệnh.

Hoắc Minh Phong nhìn qua lão ta bằng ánh mắt ái ngại và nói :

– Những gì đại sư huynh vừa nói, ngươi nghe cả rồi chứ ?

Lạc Kỳ hơi do dự một lát rồi nói :

– Tiểu đệ đã nghe !

Hoắc Minh Phong nói :

– Ngươi nhanh chóng hồi bang rồi quỳ trước tượng thần sư tổ hối lỗi mười ngày !

Lạc Kỳ ngạc nhiên hỏi lại :

– Những mười ngày à ?

Hoắc Minh Phong nghiêm túc nói :

– Không sai !

Lạc Kỳ nói :

– Bang chủ, chiếu theo giới luật của sư phụ thì chỉ cần ba ngày thôi mà !

Hoắc Minh Phong lạnh lùng nói :

– Chịu tội ba ngày là đối với ngoại nhân, nếu người trong bản bang chịu tội thay thì phải mười ngày !

Lạc Kỳ buồn bả nhìn Thôi Đại Công, Cát Uy và Ông Côn Luân một lượt, lão nhặt đả cẩu bỗng lên rồi cung thủ nói với Hoắc Minh Phong :

– Bang chủ hạ lệnh, thuộc hạ không dám bất tuân, chẳng hay khi nào tiểu đệ lên đường ?

Hoặc Minh Phong nói :

– Lên đường ngay lập tức, không được chậm trễ !

Lạc Kỳ vâng một tiếng rồi lập tức quay người cất bước ra khỏi đại điện của Quan Vương miếu.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

– Trông thần thái không vui của lão ta thì rõ ràng là lão không muốn bõ đi, nhưng tại sao lão ta lại không muốn bõ đi chứ ?

Nhất thời chàng cảm thấy có điều gì đó bất ổn những gì chỉ có điều là chàng nghĩ không ra nguyên nhân bên trong mà thôi.

Thôi Đại Công nhìn bóng Lạc Kỳ dần khuất rồi bỗng nhiên nói với một thiếu niên ngoài hành lang :

– Ngao nhi vào đây !

Thiếu niên uy mãnh tên là Đoản Ngao lập tức đáp một tiếng rồi chạy vào . Hắn cung kính hành lễ với Thôi Đại Công và nói :

– Đại bá có điều chi chỉ giáo ?

Thôi Đại Công nói :

– Bám theo sau Lạc sư thúc của ngươi để xem thử hắn đi đâu ?

Đoản Ngao nói :

– Đệ tử phải luôn theo sau Lạc sư thúc chăng ?

Thôi Đại Công nói :

– Không sai !

Đoản Ngao đáp :

– Tuân mệnh !

Rồi định quay người bõ đi . Nhưng Hoắc Minh Phong liền gọi lại :

– Ngao nhi, khoan đã !

Lão quay sang nói với Thôi Đại Công :

– Đại sư huynh, chẳng hay sư huynh bảo Ngao nhi theo dỏi Lạc sư đệ là có dụng ý gì vậy ?

Thôi Đại Công ấp úng :

– Chuyện này… Chuyện này…

Lão quét mục quang nhìn qua Tống Phù và Tuyết Nghi rồi nói tiếp :

– Bang chủ, ngu huynh sợ Lạc sư đệ nhất thời phẫn nộ mà loạn tâm trí, giữa đường hắn gặp phải thuộc hạ Thiên Ma Nữ thì tất sẽ xuất tận lực ứng phó, có Ngao nhi ngầm theo sau hộ tống thì chẳng phải là sẽ yên tâm hơn sao ?

Dường như Hoắc Minh Phong biết Thôi Đại Công nói không thật nhưng lão không hỏi thêm mà gật đầu, nói :

– Đại sư huynh lo lắng cũng có lý !

Lão mĩm cười rồi quay sang nói với Đoản Ngao :

– Cẩn thận hộ tống Lạc sư thúc, năm ngày sau đến Thiếu Lâm tự phục mệnh nhé !

Đoản Ngao cung kính hành lễ rồi quay người bước đi.

Lúc nầy Tống Phù mới cười ha hả một tràng rồi nói :

– Thôi huynh quả nhiên là người suy nghĩ chu đáo, nhân vật đứng đầu trưởng lão Cái Bang đích thực là có chỗ hơn người !

Thôi Đại Công nghe vậy thì biến sắc lão nói :

– Tống huynh quá khen.

Cát Uy lạnh lùng hừ một tiếng rồi tiếp lời :

– Tống huynh, đây là chuyên riêng của bản bang, tốt nhất là Tống huynh đừng nhúng tay vào !

Nguyên Thôi Đại Công bảo Đoản Ngao theo sau Lạc Kỳ là có ý nghi ngờ Lạc Kỳ, cho rằng khả năng lão này sẽ phản bang mà đầu hàng ma nữ, bằng vào sự tinh minh của mình, Tống Phù đã phán đoán được điều đó nên vừa rồi dùng lời nói khéo với Thôi Đại Công . Nhưng Cát Uy cũng hiểu được thâm ý của Tống Phù nên nhắc nhở lão nầy chớ quan tâm đến chuyện người khác.

Tống Phù chớp chớp song mục rồi mĩm cười, nói :

– Đương nhiên ! Đương nhiên ! Tại hạ thật quá nhiều chuyện.

Bang chủ Hoắc Minh Phong là người cương trực, lão nghe ba người nói qua nói lại đầy hàm ý thì bất giác biến sắc và kêu lên :

– Đại sư huynh nói gì thế ? Lẻ nào Lạc sư đê…

Rõ ràng là lão không tin nhưng vừa nói đến đây thì bất giác dừng lại.

Thôi Đại Công thở dài một hồi rồi nói :

– Bang chủ, không phải tiểu huynh quá đa nghi, nhưng quả thực là hành động của Lạc sư đệ quá sức kỳ lạ !

Hoắc Minh Phong nói :

– Đại sư huynh, Lạc sư đệ thọ ân dưỡng dục dạy bảo hơn nữa đời của ân sư, lẻ nào hắn trở thành người vong ân bội nghĩa, phản lại bản bang ?

Cát Uy tiếp lời ;

– Bang chủ, trong ngôn từ của Lạc sư huynh ngầm có ý khiêu khích phân chia tình cảm giữa Bang chủ và mọi người, dù Lạc huynh không có ý phản bang thì cũng đã mang tâm bội nghĩa rồi !

Hoắc Minh Phong nói :

– Như vậy cũng chẳng cần phái Ngao nhi đi giám sát hắn !

Thôi Đại Công lớn tiếng nói :

– Bang chủ, uy vong của bản bang trong võ lâm không kém bát đại môn phái khác, sở dĩ có được điều đó là vì bản bang có đệ tử nhiều nhất, phức tạp nhất nhưng không có đồ bất tiểu làm chuyện xấu xa bại hoại !

Hoắc Minh Phong nói :

– Sư huynh nói rất đúng !

Thôi Đại Công tiếp lời :

– Bang chủ có biết đạo lý bên trong chuyện này như thế nào không ?

Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :

– Vì bang quy của bản bang nghiêm túc, giữa lớn và nhỏ tuy thân như thủ túc nhưng không loạn, vì vậy mà ai ai cũng đều trọng thi uy danh của bản bang !

Thôi Đại Công nói :

– Bang quy đã nghiêm thì một khi có khả năng tất phải lập tức truy tội cũng để điều tra cho ra nguyên nhân !

Hoắc Minh Phong chợt biến sắc, lão bước đến trước Thôi Đại Công cung thủ xá dài và nói :

– Đại sư huynh quả nhiên rất sáng suốt, xin nhận tiểu đệ một lễ !

Lão nhìn qua Cát Uy và nói tiếp :

– Cát sư đệ, đối với chuyện này quả nhiên ngu huynh rất khinh suất, ngày sau sư đệ hãy thường xuyên nhắc nhở ta nhé !

Cát Uy mĩm cười, nói :

– Bang chủ, đó là trách nhiệm của tiểu đệ mà.

Tống Phù thấy bọn họ khách khách khí khí với nhau thì bật cười rồi nói :

– Bang chủ đại lược hùng tài, mấy vị trưởng lão lại hành sự cẩn thận, ngày Cái Bang phát dương quảng đại có lẻ không còn xa, lão phu có thể chờ xem được rồi !

Cát Uy mĩm cười, tiếp lời :

– Bang chủ, chúng ta đã ra lệnh cho đệ tử chuẩn bị rượu thịt, chẳng hay có thể dọn lên không ?

Hoắc Minh phong liền nói :

– Mau dọn lên, dọn lên, hôm nay huynh rất cao hứng muốn cùng Tống huynh và Phương lão đệ uống cho khoái khẫu một bửa.

Cát Uy bước ra dặn dò một tên đệ tử Cái Bang, một thoáng sau thì đã có một mâm rượu dọn lên.

Ẩm thực Cái Bang không phải sơn hào hải vị gì nhưng thủ pháp chế biến rất tinh vi nên thức ăn rất hấp dẫn . Nguyên liệu chẳng qua là một con gà và mấy con rắn nhưng trên bàn rượu có không dưới mười món.

Năm lão một thiếu vừa ăn uống vừa đàm đạo mãi đến canh năm mới thôi . Mọi người toa. thiền điều tức tại Quan Vương Miếu chờ trời sáng tỏ thì vào thành hội họp với An Tiểu Bình, Chu Hạo rồi nhắm Thiếu Lâm tự mà tiến bước.

Chiều hôm đó, quần hùng đã kéo đến Thiên Phúc , địa môn của Thiếu Lâm và thấy có bốn tăng lữ tiến ra vừa như nghênh tiếp vừa như cản đường . Bọn họ không nói một lời nhưng cũng không cho hành nhân đi qua.

An Tiểu Bình ngạc nhiên bèn hỏi Tống Phù :

– Tống lão, mấy hòa thượng này làm sao vậy ?

Tống Phù nói :

– Bọn ta chưa nói rõ nên tự nhiên là bọn họ không yên tâm rồi !

Lời vừa dứt thì lão tiến bước lên trước định tương vấn nhưng đã nghe Cát Uy cướp lời, nói :

– Các vị đại sư có phải là đệ tử môn hạ của Thiếu Lâm không ?

Bốn tăng nhân trung niên đưa mắt nhìn nhau rồi tăng nhân cao ốm đứng bên trái chấp tay niệm phật hiệu, nói :

– Không sai, bọn bần tăng là đệ tử của Thiếu Lâm, chẳng hay các vị thí chủ xưng hô thế nào ?

Cát Uy nói :

– Lão phu là Âm Dương Thủ Cát Uy của Cái Bang, vị nầy là Hoắc bang chủ của ban bang !

Tăng nhân chau mày hỏi lại :

– Hoắc Bang chủ à ?

Cát Uy biến sắc, lão nộ khí quát lớn ;

– Hòa thượng, ngươi không tin chăng ?

Tăng nhân chấp tay, nói :

– Đích thực là bần tăng không tin !

Cát Uy nộ khí hừ một tiếng rồi nói :

– Hòa thượng, ngươi nói năng với trưởng bối phải cẩn thận một chút đấy nhé !

Tăng nhân nay bỗng nhiên phá lên cười một tràng sang sảng rồi nói :

– Thí chủ tự xưng là trưởng bối, chẳng hay là dựa vào điều gì vậy ?

Cát Uy càng điên tiết, lão lạnh lùng nói :

– Bằng vào sự giao tình giữa lão phu và Nhập Phàm đại sư !

Tăng nhân chợt biến sắc, hắn nói :

– Thí chủ , xin hỏi trong võ lâm có mấy vị Bang chủ Cái Bang vậy ?

Hoắc Minh Phong nghe vậy thì giật mình, lão buột miệng nói :

– Đương nhiên chỉ có mỗi lão phu là Bang chủ Cái Bang !

Hòa thượng lắc đầu , nói :

– Không giống rồi !

Thôi Đại Công không nhịn được , lão quát lớn :

– Hòa thượng to gan, ngươi dám vô lễ như thế à ? Nhập Vân Chưởng môn của quý tự nói chuyện với Bang chủ ta cũng không dám to gan như thế !

Hòa thượng cười nhạt một tiếng rồi nói :

– Nói rất hay, nhưng đáng tiếc là các vị đến muộn một bước rồi !

Phương Tuyết Nghi thấy tình thế như vậy thì kinh ngạc thầm nghĩ :

– Xưa nay thanh quy giới luật của Thiếu Lâm tự vang danh khắp thiên hạ, bây giờ chứng kiến thì thật là khác lạ.

Nghĩ đoạn chàng buột miệng hỏi :

– Sao ai đến muộn ? Phải chăng Thiên Ma Nữ đã khống chế bọn họ ?

Hòa thượng nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi cười nhạt, nói :

– Thiếu Lâm tự là nơi nào mà Thiên Ma Nữ có thể khống chế bọn ta chứ ?

Cát Uy tiếp lời :

– Thế ngươi nói đến muộn là có ý gì ?

Hòa thượng nói :

– Tối hôm qua Hoắc Bang chủ của Cái Bang đã đến tệ tự rồi !

Hòa thượng vừa dứt lời thì bọn Hoặc Minh Phong đều bất giác rùng mình, toàn thân ngơ ngẩn như pho tượng !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN