Ly hôn 365 lần
Chương 6: Giao chiến
Khi phụ nữ quyết định làm một việc gì thì họ sẽ rất có nghị lực, dù là Khúc Phương bình thường tính cách rất yếu đuối cũng thế.
Cô cầm tập kết quả xét nghiệm vội vàng về nhà, không hề ghé qua công ty.
Nghe tin bác sĩ thông báo, phản ứng đầu tiên của Khúc Phương có chút vui mừng trên sự đau khổ của người khác. Cô cảm thấy thực ra mình không phải là người tốt. Đồng thời, cô cũng nghĩ may ra mình và chồng còn có cơ hội. Dù sao thì trong ngày này chồng cô vẫn chưa đòi ly hôn.
Thường ngày Khúc Phương rất ỷ lại vào chồng. Cô cảm thấy chồng con chính là cuộc sống tuyệt vời rồi, vì thế cũng không quá để tâm vào công việc, làm bình bình là tốt rồi, dồn cả cho gia đình. Bây giờ cuộc hôn nhân của cô sắp tan vỡ, cô không thể không cố sức cứu lấy nó.
Về đến nhà, cô chạy ngay vào phòng làm việc lấy chiếc khăn mà cô đã phát hiện ra trong khi dọn dẹp bàn làm việc cho chồng.
Thành phố này chỉ có một cửa hàng chuyên bán đồ của hãng Hermes. Khúc Phương cũng như đại đa số những người khác, từng vô số lần đi qua cửa hàng này nhưng chưa từng bước vào. Nhưng lần này, cô cầm chiếc khăn lụa đó bước vào.
Trong blog, người phụ nữ đó viết rất thích đồ của hãng Hermes, thế nên chắc chắn cô ta là khách quen của cửa hàng này. Chưa biết chừng, cô lại có thể tìm được manh mối về cô ta ở đây.
Làm nhân viên bán hàng mấy năm, Khúc Phương chẳng tiến bộ được gì nhưng ít nhất mặt cô cũng dày hơn một chút, cũng chẳng thèm quan tâm người ta có để ý đến cô hay không. Cô nhìn quanh tìm khu vực bày khăn tay. Một mảnh vải nhỏ rẻ nhất cũng gần bốn nghìn tệ, tương đương với tiền lương cả tháng của cô. Trong nháy mắt, cô bắt đầu dao động. Cô lấy gì để đấu với người phụ nữ có thể tùy hứng tặng một chiếc khăn tay đáng giá cả tháng lương của cô chứ?
Nhưng cô mới là vợ của Chu Thần, không có gì phải sợ, Khúc Phương tự trấn an.
Nhân viên bán hàng của hãng Hermes ăn mặc cũng sang trọng cao quý như sản phẩm của họ vậy. Họ chẳng thèm để ý đến Khúc Phương. Họ đã gặp quá nhiều người như Khúc Phương, cả tháng lương cũng không mua nổi một chiếc khăn tay nhưng lại muốn đến xem, xem đến hai ba chục lần liền. Bỗng một ngày nào đó nổi hứng, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định mua một chiếc khăn tay. Kết quả, chưa được mấy ngày thì lại muốn đến trả hàng, mất công mất buổi!
Ánh mắt của nhân viên bán hàng rất chuẩn xác, Khúc Phương chính là người như vậy. Tiền lương hàng tháng của cô đều dùng để trang trải sinh hoạt trong gia đình. Cô luôn cố gắng nghĩ cách tiêu ít tiền mà sinh hoạt vẫn thoải mái. Trong thời buổi giá cả đắt đỏ, muốn làm như vậy cộng với đủ các chuyện hiếu hỉ, khách khứa là rất khó khăn, vì thế Khúc Phương rất ít khi mua đồ cho mình.
Sở dĩ có được chút tiền riêng là vì Khúc Phương muốn mua cho chồng một món đồ quý để anh bất ngờ, cô đã phải chắt bóp rất lâu mới tiết kiệm được hai mươi nghìn tệ, không ngờ hôm nay lại dùng nó ở đây.
Khúc Phương đứng nhìn tủ khăn tay một hồi rồi lấy chiếc khăn tay trong túi xách ra, mỉm cười hỏi nhân viên bán hàng trước mặt:
– Trong tiệm của các cô còn loại khăn tay này không? Đây là chiếc khăn của bạn tôi tặng. Tôi rất thích nó, muốn mua thêm chiếc nữa. Phiền cô tìm giúp tôi với.
Nhân viên bán hàng cầm chiếc khăn tay xem, đúng là hàng của cửa hiệu họ. Chiếc khăn tay trăm phần trăm cotton màu đất đỏ này là hàng mới. Họ vừa bày lên thì cô Mạc – khách quen của cửa hàng đã mua luôn. Nhân viên bán hàng đó còn nhớ rõ vì lúc đó cũng có một vị khách khác muốn mua chiếc khăn này, cô Mạc và người đó còn giành nhau. Thật không ngờ một người ăn mặc xoàng xĩnh thế này mà lại là bạn của cô Mạc. Nhân viên bán hàng nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ của mình. Mặt cô ta bắt đầu nở nụ cười.
– Thật là tiếc! Chiếc khăn này là loại sản xuất có hạn, cửa hàng đã bán hết mất rồi. Hay là cô xem loại khăn khác của cửa hàng chúng tôi đi. Nó cũng là loại số lượng có hạn, gần giống với chiếc khăn trên tay cô. Hơn nữa, chiếc khăn này có màu sắc trung tính, nam dùng hợp hơn. Còn chiếc khăn này nữ tính, hợp với cô hơn. – Nhân viên bán hàng vừa nói vừa cẩn thận lấy chiếc khăn bày trên kệ tủ đưa ra cho Khúc Phương xem.
Thực ra Khúc Phương thấy nó cũng chẳng có gì khác biệt lắm so với mấy chiếc khăn bán ở chợ đêm. Giá của chiếc khăn đó đập ngay vào mắt cô, một chiếc khăn chỉ lớn bằng quyển tạp chí có giá bằng nguyên cả một tháng lương của cô: 3990 tệ.
Không có mồi ngon sao câu được cá lớn, Khúc Phương cắn răng quyết định mua, cố ra vẻ hào phóng cười nói:
– Được rồi. Vậy tôi lấy chiếc này. Phải rồi, cửa hàng của các cô có thể giao hàng đến tận nà không? Tôi muốn đem nó làm quà tặng cho bạn mình. Cô ấy thích nhất là đồ ở cửa hiệu của các cô. Nếu được thì cô giúp tôi chọn một món.
– Được, tất nhiên là được rồi. Cô là bạn của cô Mạc mà, cô ấy là khách quen của chúng tôi. – Nụ cười nhân viên bán hàng càng lúc càng đậm, thật không ngờ người phụ nữ ăn mặc xoàng xĩnh này đến đây để mua đồ mà còn muốn mua hai món đồ. Cô ta chu đáo giúp Khúc Phương chọn một món đồ trang sức nhỏ, trong chốc lát, tiền dành dụm của Khúc Phương đã hết sạch.
Khúc Phương cũng chẳng có tâm trạng nào mà xót tiền. Cô nhìn chằm chằm vào nhân viên bán hàng đang điền thông tin về khách hàng của mình. Quả nhiên người phụ nữ đó là khách hàng thường xuyên của cửa hàng này. Nhân viên bán hàng rất nhanh thành thạo, vừa viết vừa nói cho Khúc Phương biết cô Mạc thích gì, đại ý là cô ấy thích thì cô cũng thích. Cô ta nghĩ rằng Khúc Phương là người thích so bì với bạn bè, tuy khả năng tài chính không mạnh nhưng chỉ cần được tâng bốc thì cũng sẽ quyết định mua.
Người phụ nữ tên là Mạc Lợi sống ở một ngôi biệt thự.
Khúc Phương nhìn xoáy vào hai chữ “Mạc Lợi”. Trong nhát mắt, cô nhớ lại cảnh bên chồng cách đây không lâu, lúc đó cô nhìn thấy trong ví của chồng có một tấm danh thiếp màu đỏ sẫm. Trên danh thiếp chỉ viết đơn giản hai chữ “Mạc Lợi”.
Cô hỏi đó là ai thì chồng cô giải thích:
– Là lãnh đạo của công ty bọn anh.
Lúc đó Khúc Phương còn rất ngạc nhiên. Sếp là phụ nữ thì chắc là vừa già, vừa xấu, vừa hung dữ rồi.
Chồng cô cũng phụ họa theo:
– Phải, phải, phải. Tiểu Phương nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất.
Khúc Phương còn đang mải suy nghĩ thì điện thoại di động của cô đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra xem, đáng lẽ lúc này cô phải ở nhà hàng bít-tết đó, nghe chồng nói muốn ly hôn rồi. Hôm nay, cô đã thay đổi hành trình, không ngờ chồng cô còn gọi điện đến.
– Tiểu Phương, em đang ở đâu đấy? Anh có chuyện rất quan trọng cần nói với em. – Giọng Chu Thần rất dịu dàng. Nếu không phải là Khúc Phương đã biết chân tướng thì chắc còn nghĩ là chồng cô đang chuẩn bị một món quà bí mật nào đó cho mình.
Thật sự là rất hiếm khi thấy chồng sốt ruột như vậy. Khúc Phương nhìn địa chỉ trên món quà nói:
– Chồng à, em đang ở Nhuận Hoa viên.
– Em đến đó làm gì? – Quả nhiên giọng Chu Thần ở đầu bên kia có chút lo lắng.
Khúc Phương bỗng cảm thấy bao nhiêu năm nay mình vẫn không hề hiểu chồng, thảo nào anh ta nói hai người không hợp nhau.
– Tất nhiên là làm việc rồi. Công ty em có một hợp đồng với cô Mạc, công ty cử em đến. Em chuẩn bị đến tìm cô ấy đây. – Không hiểu sao miệng cô lại thốt ra những câu như vậy. Có lẽ đến bây giờ trong lòng Khúc Phương vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng tất cả là do cô tưởng tượng linh tinh.
– Tiểu Phương, Nhuận Hoa viên là nơi ở của những người lắm tiền, khó nói chuyện lắm. Với tính cách của em chắc là không ổn đâu, nên để đồng nghiệp của em đến đó. Chồng đi công tác về mà không đi đón. Sáng sớm ngày ra đã hờn dỗi. Để xem anh xử lý em thế nào?. – Quả nhiên là Chu Thần chột dạ, khuyên Khúc Phương đừng đi, hơn nữa lại còn chuyển chủ đề rất nhanh. Nếu là thường ngày thì chắc chắn cô sẽ vô cùng cảm động, có cảm giác mọi điều chồng làm đều tốt cho mình, còn cảm thấy áy náy về việc mình không hiểu chuyện.
– Không cần đâu, chồng ạ. Không phải anh nói em làm việc ba năm mà vẫn chỉ là nhân viên bán hàng, chưa đủ cố gắng sao? Lần này nhất định em phải thể hiện mình mới được. – Khúc Phương nói xong thì ngắt điện thoại.
Hôm nay, Chu Thần bị vợ ngắt điện thoại hai lần, trong lòng rất bực bội. Trong trí nhớ của anh ta, vợ mình chưa bao giờ trái lời nhưng anh ta lại không thể nổi giận vì bản thân có chuyện không đàng hoàng, chẳng lẽ là cô ấy phát hiện ra điều gì?
Dẫu vậy, anh ta cảm thấy vợ mình rất ngốc, sẽ không phát hiện ra điều gì. Nếu không phải là do Mạc Lợi có thai, công ty bên kia lại có chuyện thì tạm thời anh vẫn chưa muốn ly hôn. Nhớ lại giọng của vợ mình vừa rồi, Chu Thần hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại cho Mạc Lợi.
– Mạc Lợi, vợ anh có thể đến chỗ em. Em cẩn thận nhé. – Giọng Chu Thần lo lắng.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia rất vui vẻ:
– Chu Thần, cuối cùng anh đã đề nghị cô ấy ly hôn rồi sao?
– Vẫn chưa, hình như cô ấy phát hiện ra điều gì đó. Em chú ý một chút, anh sẽ đến đó ngay. – Chu Thần hơi ngần ngại, nếu dính dáng đến cả người thứ ba thì chuyện ly hôn sẽ không còn thuận lợi nữa. Anh ta không muốn Khúc Phương biết anh ta có người đàn bà khác ở bên ngoài. Bình tâm mà nói thì Khúc Phương thật sự là người phụ nữ rất được, chu toàn mọi việc cả trong lẫn ngoài gia đình. Hai người cùng nhau từ thời Đại học đến giờ quả là không dễ gì. Nhưng Chu Thần là người có dã tâm, không hài lòng với hiện tại. Anh ta muốn có nhiều hơn nữa. Sau đó thì Mạc Lợi xuất hiện…
Khi Khúc Phương theo địa chỉ đến ngôi biệt thự ở Nhuận Hoa viên thì Mạc Lợi đang ngồi uống trà ở trong vườn. Cô ta ngồi trong chiếc ghế tựa, tay đặt nhẹ lên bụng, rất dễ làm cho người khác nghĩ đến điều gì.
– Đứa trẻ là con của ai? – Khúc Phương không hề lộ vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi. Thực ra tự đáy lòng cô rất kích động, một cảm giác vui mừng biến thái dâng lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!