Ly hôn 365 lần - Chương 27: Đừng sợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Ly hôn 365 lần


Chương 27: Đừng sợ


Nếu là người khác phát ngôn, Molly sẽ phản bác nhưng khi thấy người nói câu này là Khúc Phương thì cô ta lại tỏ thái độ vui vẻ. Bởi Molly biết rõ Khúc Phương làm gì có tài nghệ, đừng tưởng mặc bộ đồ hàng hiệu vào người là biến ngay thành mỹ nữ. Molly lập tức châm chọc: “ Sao có thể như vậy được. Nếu tôi là tiểu thư, điều gì mình không biết thì không nên nói lung tung”. Khúc Phương nhìn Molly bằng ánh mắt chân thành, cười khẽ. Lần đầu tiên thấy cô ta ngồi nhàn nhã trên ghế trong vườn hoa của khu biệt thự, tự cao tự đại, không chút lưu tình chà đạp lên lòng tự trọng của Khúc Phương. Cuộc hôn nhân kéo dài năm năm của Khúc Phương trong miệng cô ta chỉ còn là sự ràng buộc. Thậm chí cô ta luôn miệng nói tình cảm giữa mình và Chu Thần mới là thứ tình cảm chân thành. Đã thế còn dùng bộ mặt khó xử để nói với Khúc Phương rằng vì đứa con trong bụng nên cô ta sẽ tìm mọi cách để dành lấy Chu Thần. Sau đó dùng hết sức đẩy Khúc Phương ngã lăn ra đất đúng lúc Chu Thần đi tới, anh ta thấy thế mà đau lòng cho Molly. Molly là người phụ nữ thông minh, nếu không phải là người đang đi cướp chồng người khác, chắc chắn Khúc Phương sẽ lấy làm kính nể, dù sao cô ta cũng là mẫu phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp và có năng lực. Khúc Phương không nghĩ đã có lúc mình và người phụ nữ này cùng coi trọng một người đàn ông như Chu Thần.

Molly kiêu ngạo, nhất là khi đứng trước mặt Khúc Phương. Dáng điệu cô ta luôn toát lên vẻ ưu việt, khiến Khúc Phương nhiều lúc thấy tự ti. Kiểu tự ti này gây khó chịu đến tận xương tủy, ngay cả khi phải đối mặt với Chu Thần. Cô tưởng rằng cả hai có điểm giống nhau nhưng không phải vậy. Vẻ đẹp của Molly giống vô vàn những viên ngọc khác. Còn Khúc Phương, theo năm tháng, trải qua bao hoạn nạn, càng về sau càng tỏa sáng lung linh. Nếu mọi việc diễn ra thuận lợi như ý, Khúc Phương hi vọng được cùng Chu Thần sống đến đầu bạc răng long, mong ước đến khi về hưu cả hai dành dụm được ít tiền để đi du lịch hưởng thụ cuộc sống. Điều Khúc Phương mong muốn hết sức đơn giản mà hạnh phúc.

Nghe Khúc Phương nói vậy, Molly giở giọng chanh chua giễu cợt, còn giám đốc Nhâm không hẳn bị mất hứng. Phụ nữ xinh đẹp luôn chiếm ưu thế, mọi thứ đều có thể khoan dung. Anh ta đứng ra hòa giải: “ Không sao hết, Khúc tiểu thư cũng chỉ là suy đoán thôi mà”. Khúc Phương không chấp nhận ý kiến đó, cô nghiêm túc nói: “ Giám đốc Nhâm, nếu tôi là anh, sẽ không tiếp tục đứng ở đây bởi mười lăm phút nữa cổ phiếu dầu mỏ Luân Đôn sẽ giảm xuống ít nhất ba đô la”.

Hác Kiến Hồng đứng bên, vẻ mặt vô cùng hứng thú, càng lúc anh càng thấy cảm mến người phụ nữ này, tự tin mà không thất thố, không giống người phụ nữ mặc váy đỏ kia, là người gây sự trước nhưng cô ta nhanh chóng bị mọi người bỏ qua. Hác Kiến Hồng không có ý mở miệng giúp Khúc Phương, lẳng lặng xem hai người phụ nữ đấu khí, căn bản trong chuyện này anh cũng không biết ai mới là người đúng, người sai.

Không biết từ lúc nào, nhân vật chính của buổi tiệc là Chân thiếu cũng đi tới, nghe Khúc Phương nói vậy, anh liền mở miệng: “ Tiểu Khúc, tôi đã bảo nhân viên mở ti vi tường thuật cuộc giao dịch này. Mọi người cùng xem xem, tôi cũng đang có hứng”. Vẻ mặt sếp rất tự nhiên gọi một tiếng “ Tiểu Khúc”, cách xưng hô thân mật như nói với người cùng nhà. Khúc Phương vốn không kiên nhẫn đối chọi gay gắt với Molly. Nhìn thấy Chân Vượng, cô đột nhiên thấy thú vị, nếu anh muốn thưởng thức, cô sẽ tiếp tục. Cô gật đầu bước ra khỏi đám người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bóng lưng màu vàng của Khúc Phương, thấy cô từ từ đi về phía trước, mọi người đều nhường đường rẽ lối.

Chu Thần lúc này không biết đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tức giận tột cùng. Không ngờ vợ mình không những thông đồng với giám đốc Hác mà còn cấu kết với đám lãnh đạo, chẳng trách cô không thèm để ý đến điện thoại của anh ta.

Khúc Phương tìm nhân viên phục vụ, đưa cho anh ta một tập dày tiền boa, dặn dò mấy câu rồi quay trở lại đứng ngay bên cạnh Chân Vượng.

Molly không lo lắng việc Khúc Phương nói đúng hay không, cô ta nhìn điệu bộ mất hứng của Chu Thần mà buồn bực, khó có chuyện anh ta còn tình cảm với người phụ nữ kia. Chẳng phải Chu Thần từng nói giữa họ đã không còn gì sao? Nghĩ lại thì anh ta càng mất hứng với Khúc Phương thì càng có lợi cho cô ta.

Lúc này giữa đại sảnh xuất hiện một màn hình lớn, phía trên đang tường thuật chi tiết phiên giao dịch cổ phiếu, bên cạnh là bảng biểu đồ cổ phiếu xăng dầu, giao dịch hiện tại đang chững lại. Molly nhìn thoáng qua cực kỳ đắc ý, loại cổ phiếu này làm sao có thể theo lời người phụ nữ kia mà lập tức thay đổi. Muốn điều đó xảy ra thật thì Khúc Phương phải biến thành nữ tiên tri. Molly liếc mắt nhìn Khúc Phương rồi chuyển hướng nói với giám đốc Nhâm: “ Giám đốc Nhâm, anh là người quyết đoán, đừng tin lời tiểu nhân đầu độc…”.

Trong lúc ánh mắt Molly đang rất tốt vừa nhìn vừa nói với anh ta thì đường cong trên biểu đồ bỗng dưng trượt xuống một cách khác lạ. Molly căn bản đang nói chuyện với giám đốc Nhâm nên không để ý, đường cong vẫn tiếp tục giảm xuống nhanh chóng, rất có thể sẽ giảm đến con số mà Khúc Phương đã nói. Nếu đúng như vậy thì đừng nói là ba đô la, một đô la cũng khiến giám đốc Nhâm không chống đỡ nổi, mấy ngàn vạn khác nào múc nước đổ đi. Anh ta liếc mắt nhìn màn hình, thấy Molly vẫn đứng đó ba hoa, khẩn trương nói: “ Thật ngại quá, tôi có việc phải ra ngoài”. Nói xong liền đặt ly rượu trên tay xuống, vội vàng rời đi. Molly không kịp phản ứng, thấy giám đốc Mã đứng cạnh, cô ả tiếp tục nói: “ Mắt nhìn của giám đốc Mã rất tốt. Anh nói một chút…”. “ Không, không, không. Tôi không biết gì đâu. Cô đừng nói tôi có khả năng quan sát”. Giám đốc Mã vốn đã giật mình, lại thấy Molly bô bô nói giám đốc Nhâm có con mắt tinh tường, kết quả anh ta mua cổ phiếu bị rớt giá, giảm chính xác mỗi cổ phiếu là ba đô la, mất một lúc không ai nhìn thấy giám đốc Nhâm đâu nữa.

Lúc này đây, giám đốc Nhâm đang vội vã chạy như điên, liên tục gọi điện thoại, trong lòng muôn phần hối hận. Nếu lúc nãy nghe lời Khúc tiểu thư xinh đẹp thì anh ta sẽ ít tổn thất một chút, nhưng mà….

Molly thấy giám đốc Mã hoảng hốt tránh xa mới ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, làm sao có thể? Đường cong trên biểu đồ đang giảm mạnh. Cô ta không thể tin nổi. Không lẽ giống như lời người phụ nữ kia nói? Đúng là kỳ tích. Cô ta ra sức lắc tay Chu Thần: “ Chu Thần, không phải anh nói cổ phiếu sẽ tăng cao sao? Rốt cục thế này là thế nào?” Chu Thần cũng bị giật mình, không ngờ vợ mình lại lợi hại như vậy. Bị Molly lắc mạnh, không còn cách nào khác, anh ta đành thuyết phục: “ Tăng mà, tăng mà”. Nhưng cổ phiếu lúc này vẫn liên tiếp đi xuống.

Người xung quanh mới đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy màn hình lớn ở đại sảnh thì ra ngoài xem sao, người nọ hỏi người kia mới biết có một phụ nữ đã tiên đoán được giá cổ phiếu giảm ít nhất ba đô la, quả nhiên đúng như vậy, thật là tài giỏi. So với các chuyên gia thì lợi hại hơn hẳn. Có ai đó khởi xướng vỗ tay làm cả đám người đều vỗ tay theo, trực tiếp đẩy buổi tiệc lên cao trào. Không ít người muốn biết nhân vật truyền kỳ đó là ai. Họ rối rít vây quanh Khúc Phương chào hỏi.

Người vừa hoảng sợ né tránh Molly là giám đốc Nhâm, anh ta giơ ly rượu lên tán dương Khúc Phương: “ Khúc tiểu thư tài năng thiên phú, không tham gia thị trường tài chính thì đáng tiếc quá”. Khúc Phương mỉm cười, nể tình nâng ly rượu trước mặt trông rất khí khái. Tiếp theo những người khác cũng tới mời rượu, đều là những người có chức có quyền, bình thường không dễ dàng hạ mình mời rượu một phụ nữ xinh đẹp. Nhưng vừa rồi lời phán đoán của Khúc Phương làm họ kinh ngạc, nếu làm quen với một người như cô thì lo gì không kiếm được tiền.

Khúc Phương không cúi đầu lên tiếng, được người khác kính rượu đều nâng ly uống ngay nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra vô cùng tỉnh táo khiến ai cũng sợ hãi, Khúc tiểu thư tửu lượng quá tốt, đúng là“ nữ trung hào kiệt”.

Lúc này đám người không ai còn chú ý đến một phụ nữ mặc váy đỏ đang thở phì phì kéo người đàn ông trốn vào một góc. Người bồi bàn vừa mới được Khúc Phương dặn dò liền đi mở màn hình , anh ta được cô boa cho tập tiền dày tiếp tục làm công việc thứ hai mà cô giao phó. Anh ta thấy người phụ nữ mặc váy đỏ kéo tay người đàn ông đứng qua một bên, liền bưng ngay hai ly rượu cùng một ít thức ăn đi tới, dưới đĩa thức ăn có gài chiếc mic nhỏ. Sau khi đặt chiếc khay xuống anh ta liền bỏ đi.

Tiệc rượu đang diễn ra náo nhiệt, linh đình, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyển đi này không tệ. Bỗng dưng ở đại sảnh truyền đến âm thanh nói chuyện của một đôi nam nữ.

“ Chu Thần, anh đúng là tên khốn kiếp, không phải anh nói không còn tình cảm với vợ nữa sao. Anh bảo cô ta vừa già vừa xấu vậy mà hôm nay bộ y phục trên người cô ta là ở đâu ra?’

“ Mạc Mạc, em nghe anh giải thích đã. Anh thật lòng yêu em. Anh cũng không biết vì sao cô ta lại biến ra như vậy. Anh thề là anh không cho cô ta một đồng nào”.

“ Anh gạt tôi. Rõ ràng anh nói cô ta chỉ biết cơm nước nhà cửa, chuyện gì cũng không hiểu. Sao hôm nay cô ta lại biết đến cổ phiếu xăng dầu? “

“ Mạc Mạc, em phải tin tưởng anh. Anh lừa em làm gì. Chờ đến ngày mai anh sẽ ly hôn với cô ta. Chúng ta đã ở cùng nhau ba năm rồi, em còn lo lắng gì nữa”.

“ Tôi mặc kệ. Nhìn cô ta đã thấy chán ghét rồi. Lại còn hại tôi đắc tội với tên mập kia”

“ Mạc Mạc, em đừng cố tình gây sự nữa. Chúng ta đang đứng ở ngoài đấy, chuyện ly hôn anh nhất định sẽ giải quyết, bác trai vẫn còn ở đây, em đừng thất thố, người khác nghe được không hay đâu”

Nghe đến đây, tất cả không nhịn được cười. Người mà bọn họ gọi là bác trai, mặt mũi lúc này đã trở nên xám ngoét. Nhiều người đồng tình quay sang nhìn người phụ nữ mặc váy vàng, tay đang cầm ly rượu, sắc mặt ửng hồng. Cô rất đẹp đứng đó, trên mặt nở nụ cười hờ hững, coi những lời đôi nam nữ kia nói không liên quan gì đến mình.

Hác Kiến Hồng vốn đã có cảm tình với Khúc Phương. Cô phán đoán về thị trường cổ phiếu chính xác khiến anh thấy Khúc Phương càng thêm phần hấp dẫn. Mặc dù Khúc Phương và người vợ đã mất của anh không có điểm giống nhau nhưng cô đã thật sự làm anh rung động. Cho dù Khúc Phương đứng đó với vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng anh vẫn dấy lên một cảm giác đau lòng, muốn che chở quan tâm cô.

Đứng bên cạnh Khúc Phương lúc này chính là Chân Vượng, anh bỗng vươn tay nắm lấy tay cô và nói: “ Đừng sợ, có tôi đây”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN