Mơ Về Phía Anh - Chương 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Mơ Về Phía Anh


Chương 08


Lần đầu tiên?

Lần đầu tiên cái gì? Lần đầu tiên có bạn trai? Hay là lần đầu tiên… làm tình?

Ha ha, chưa rút ra định nghĩa à? Vậy thì để tôi tự ý nói nhé!

Tôi có lẽ có thể coi là một đứa con gái hư ở trong nước. Ngay từ nhỏ tôi đã rất quan tâm đến chuyện nam nữ, mới học lớp sáu tôi đã có phản ứng sinh lí. Lần đầu tiên bị kích thích là khi tôi đứng trước gương, khi đó tôi mặc một chiếc áo phông, nhìn ngắm mình ởương, tôi thử kéo cổ áo xuống tận vai, sau đó tôi thấy mình bắt đầu có phản ứng, cảm thấy bản thân mình rất hấp dẫn, rất dễ chịu và cũng rất mê hoặc.

Sau đó tôi bắt đầu khỏa thân khi đi ngủ.

Có một lần mẹ phát hiện ra tôi khỏa thân khi đi ngủ liền mắng mỏ thậm tệ, nói là tôi không biết xấu hổ.

Có lẽ là bởi vì lúc còn nhỏ mắt tôi cận thị nên tôi không thể nhìn rõ chính mình ở trong gương. Cho đến hôm nay, tôi không thể nào nhớ nổi hình dáng của mình lúc đó như thế nào. Chỉ có điều lúc đó tôi không bao giờ tự sướng. Bởi vì tôi không biết phải tự sướng như thế nào.

Lúc còn học cấp hai, tôi có thầm thích một cậu bạn, nghỉ hè lúc nào cũng nhớ đến cậu ấy. Về sau, khi năm học bắt đầu, tình cảm ấy cũng từ từ biến mất.

Về sau nữa tôi cũng thầm thích hai cậu bạn trai (tất nhiên là vào các thời điểm khác nhau), không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là lúc nào tôi cũng nhớ đến cậu ấy mà thôi. Lúc ấy chúng tôi cũng không được phép yêu đương.

Có một cậu trong số đó lúc gặp nhau trong buổi họp lớp đã nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nghĩ rằng cậu ta chẳng tôn trọng mình gì cả! Về sau, cậu ta đã cùng tôi đi xe đạp trên đường về, nhưng tôi chẳng có chút cảm giác gì. Ở trong nước tôi chỉ thầm thích một ai đó, không ai biết chuyện này cả.

Lúc vừa đến Mỹ, tôi rất hụt hẫng, rất sợ hãi, cảm giác mình giống như một củ cải bị mọi người hợp sức nhổ lên và ném vào một vùng hoang mạc lạ lẫm. Tôi mong muốn biết bao có một người đào cho tôi một cái hố, giúp tôi cắm những cái rễ xuống lòng đất sâu để cho những cái lá của tôi vươn dài ra, để cho tôi có thể ra hoa.

Nhưng không có ai giúp tôi đào hố, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân.

Mặc cho tôi vùng vẫy như thế nào, tôi vẫn không thể cắm rễ vào vùng đất ấy, lúc nào cũng bị nằm phơi nắng trên cát. Nhìn những cây củ cải khác ngày một tươi xanh, những cái rễ đâm sâu vào lòng đất, những phiến lá xanh tươi mỡ màng, sao mà tự do… tôi lại thầm ngưỡng mộ.

Tôi mong có thể đào hết bọn chúng lên, từng người từng người một rồi ném về Trung Quốc! Để xem chúng còn có thể sống vui vẻ như vậy được nữa không.

Nghĩ kĩ lại thì điều này cũng thật khó nói. Người Mỹ trời sinh đã rất tự tin, rất lạc quan, rất mạnh dạn, yêu mạo hiểm, yêu những câu chuyện li kì.

Người Trung Quốc rất sợ lạc loài chẳng giống ai, trong khi người Mỹ lại sợ không thể khác biệt so với mọi người.

Người Mỹ có thể thản nhiên nói “nin hao”[1] với một vẻ mặt hết sức “thành thạo” tiếng Trung. Mặc dù chỉ có thể biết dăm ba từ tiếng Trung nhưng họ vẫn đủ tự tin để chạy đến bắt chuyện với một người Trung Quốc. Một người như vậy làm sao có thể để mình mất mặt ở một quốc gia xa lạ chỉ bởi vì ngôn ngữ bất đồng đây? Hoàn toàn ngược lại, bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn và hào hứng vì được ở trong một môi trường hoàn toàn mới mẻ.

[1] Câu chào bằng tiếng Trung Quốc.

Suy nghĩ của các bậc phụ huynh người Mỹ cũng rất thoáng. Con cái thành tích học tập chẳng ra làm sao nên phải đi học nghề, rồi thì nghiện ma túy, chưa kết hôn đã có con… các bậc cha mẹ vẫn có thể kiêu hãnh tuyên bố trong lễ tốt nghiệp của con là: “Tôi tự hào về con trai (con gái) tôi!”

Thật không hiểu bọn họ kiêu ngạo cái quái gì chứ? Nếu như tôi vì học kém mà phải đi học nghề, liệu mẹ tôi có chạy đến trường tôi mà tuyên bố: “Con tôi thi đỗ vào trường dạy nghề rồi, tôi tự hào về con gái tôi quá!” không?

Đừng có nằm mơ nữa!

– Mày xem xem con nhà người ta thi đỗ vào trường gì kia kìa? Havard, Yale, Princeton… toàn là những trường đại học danh tiếng! Mày nhìn mày đi, trường dạy nghề à? Thua kém người ta đến bao nhiêu bậc hả con? Mày bảo tao còn mặt mũi nào mà đi gặp bạn bè đây? Thế mà mày còn mong tao đến dự lễ tốt nghiệp của mày sao? Mày thấy tao chưa đủ mất mặt hay sao hả?

Rốt cuộc là ai làm mất mặt ai đây? Nếu như tôi ngu dốt, tôi vụng về, đầu óc tôi không dễ đào tạo… vậy thì là ai đã cho tôi những gen di truyền đó? Là ai đã lôi tôi đến Mỹ trong khi tôi đang học cấp ba?

Tàn khốc!

Kéo một đứa trẻ từ nền văn hóa quen thuộc dễ dàng như nhổ một củ cải rồi ném nó vào một môi trường hoàn toàn mới. Bản thân bọn họ còn mải mê với việc mưu sinh, cũng chẳng có thời gian chăm lo cho con cái, vì vậy việc thích nghi với môi trường mới đều phụ thuộc vào bản thân đứa trẻ.

Có lẽ những đứa trẻ còn ít tuổi sẽ thích nghi với môi trường mới dễ dàng hơn. Lớn như tôi lúc đó quả là khó khăn!

Đã quen với nền văn hóa Trung Quốc suốt mười sáu năm trời, “thể diện”… hai cái từ đó đã ăn sâu vào trong huyết quản… bảo tôi làm sao có thể bắt chước những người Mỹ đó, mặc dù ngôn ngữ bất đồng vẫn có thể hi hi ha ha cười đùa, bắt chuyện với những người xung quanh? Làm sao tôi có thể làm được?

Trong khi đó, bố mẹ tôi chỉ toàn làm cho sự việc càng trở nên tồi tệ hơn.

Vai trò của bố mẹ dường như chỉ là dốc hết sức tạo ra phiền phức cho con cái vậy. Con cái ở trường đã lo lắng đến phát sốt lên rồi, về đến nhà còn bắt chúng học thêm tiếng Trung.

Tại sao cứ phải học tiếng Trung? Chúng ta đã có thể định cư rồi, sẽ không về Trung Quốc nữa, tại sao cứ nhất định phải học tiếng Trung?

– Chớ nhiều lời, không học tiếng mẹ đẻ thì chẳng phải lãng quên văn hóa của mình hay sao?

So what (quên thì có sao)? Trên thế giới có biết bao nhiêu quốc gia không có nền văn hóa Trung Quốc, chẳng phải ở đó con người ta vẫn sống rất tốt hay sao?

(Nói không chừng có khi còn tốt hơn thế nữa. Nếu như bố mẹ không thấy Mỹ tốt hơn nước mình thì bố mẹ còn bỏ đến Mỹ làm gì? Lại còn định cư ở đây nữa chứ?)

– Mày… mày… cái con… mất dạy!

– Khi bị bố mắng mỏ, tuyệt đối không được cãi lại, đây là quy định

– Quy định của nhà nào? Pháp luật có quy định như vậy không?

– Không cần biết là quy định của nhà nào, nhưng nhà mình là như vậy! Mày không được phép quên tổ tiên, tao không cho phép mày… bán nước!

(Con đâu bán nước? Nếu như con bán nước thì con đã ôm mớ tiền khổng lồ ấy để phát tài từ lâu rồi! Đâu còn phải ở đây mà nghe bố giáo huấn chứ?)

– Ha ha, đừng giận mà! Chẳng nhẽ con nói không đúng? Ngày ngày kể lể lịch sử lâu đời, bốn phát minh lớn, khoác lác cái quái gì chứ? Bốn phát minh ấy có phải bố phát minh ra đâu?

Thật là kì lạ, Lỗ Tấn được người đời ngưỡng mộ ngần ấy năm trời, sao không ai phát hiện ra là ông ấy đã mỉa mai cái “lịch sử lâu đời” ấy từ lâu rồi nhỉ?

AQ của Lỗ Tấn: “Hừ, tổ tiên của tao giàu hơn mày nhiều!”

AQ của bây giờ: Chúng ta có bốn phát minh lớn, chúng mày có không? Chúng tao có năm nghìn năm lịch sử, chúng mày có không? Lịch sử của chúng mày mới có hơn hai trăm năm chứ bao nhiêu?

(Oa, một vận động viên chạy hơn năm nghìn năm bị một vận động viên mới chạy hai trăm năm đuổi kịp rồi! Đúng là thỏ rùa chạy thi!)

– Tao nói cho mày biết, kể cả xét trên góc độ kinh tế cũng nên học tiếng Trung Quốc. Hiện nay ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới ngày càng mở rộng, kinh tế Mỹ hoàn toàn phụ thuộc vào Trung Quốc, mày học tiếng Trung Quốc có thể có thêm cơ hội tìm việc làm

– Lại nói quá rồi! Bố biết tiếng Trung Quốc mà sao chẳng có thêm một cơ hội tìm việc nào cả?

– Mày… quá là tự cao tự đại rồi đấy! Tao nói cho mày biết, những người không tiếp thu ý kiến khác nhau sớm muộn gì cũng sẽ ân hận!

– Tiếp thu? Tiếp thu đến mức nào? Hối hận? For what (vì sao phải hối hận)? Bởi vì con không học tiếng Trung? Tiếng Trung mà con cũng phải học sao? Trình độ của con thừa sức dạy mấy thằng người Mỹ cơ đấy!

– Thôi bỏ đi, bố đừng giận! Chẳng qua chỉ là học tiếng Trung thôi mà, bây giờ con sẽ đi viết một bài văn cho bố, bố đọc thử xem con có cần thiết phải học tiếng Trung nữa không nhé!

Văn viết xong rồi, không dài lắm, nhưng tôi tự cảm thấy cũng không tồi.

Rõ ràng là bài viết rất sáng tỏ vấn đề, bố không còn dữ tợn ép buộc tôi nữa nhưng vẫn lên tiếng cảnh cáo:

– Con người phải biết cẩn thận, khiêm tốn! Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu! Chớ có nằm ngủ quên trên thành tích, nếu không sẽ bị rớt lại phía sau đấy!

(Thành tích có phải là cái chiếu ngủ đâu? Tại sao phải nằm lên đó mà ngủ? Nằm ngủ trên thành tích sẽ lạc hậu ư? Ngủ một chút thôi có được không? Nằm trên thành tích ngủ một giấc đã đời có được không?)

Nói đến “nằm” tôi lại nhớ…

Ok, nói một chút đến mấy cái lần đầu tiên của tôi nhé!

Lần đầu tiên hẹn hò.

Sinh nhật hai mốt tuổi của tôi, ngày hôm đó anh nghỉ. Hết giờ làm việc của tôi, a đến nhà hàng đón tôi đi ăn mừng sinh nhật khiến cho mọi người trong nhà hàng đều biết anh thích tôi. Lúc ấy mặc dù miệng tôi nói rằng không thích anh công khai như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Anh mặc một chiếc áo T – Shirt đồng phục của nơi anh nhận đưa báo, cùng tôi đến nhà hàng TJ Friday (một nhà hàng của Mỹ) để ăn tối. Đó có thể coi là lần hẹn đầu tiên của chúng tôi.

Chúng tôi đã nói những gì nhỉ? Không nhớ nữa. Thật đấy, chẳng nhớ gì nữa cả! Mặc dù là lần đầu tiên hẹn hò nhưng bởi vì ngày nào cũng chạm mặt nhau ở chỗ làm, vì vậy… cũng chẳng có gì khác biệt.

Lần đầu tiên đến nhà anh.

Nhà cửa vô cùng lộn xộn, lại bẩn nữa chứ, giống như một homeless (kẻ không nhà). Anh ở chung với hai người anh, để tiết kiệm tiền. Anh là con thứ tư trong một gia đình có năm anh em. Bố mẹ anh vẫn ở Indonexia, anh ở chung với hai anh trai. Hai người anh trai của anh đến đây để học, còn một người anh nữa của anh cũng đang học ở một vùng khác trên đất Mỹ. Về sau em trai anh cũng đến đây du học, học ở ngôi trường sau này tôi theo học.

Lần đầu tiên tôi đến nhà anh, tôi rất khó chịu về sự bừa bộn và bẩn thỉu, nhưng về sau tôi cũng quen dần.

Lần đầu tiên kiss (hôn).

Cũng không còn nhớ là đã bắt đầu như thế nào nữa. Bởi vì đó không phải là nụ hôn đầu của tôi nên tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Sau một thời gian hẹn hò, có một hôm ở nhà bố mẹ tôi, trong phòng của tôi, tôi ngồi quay lưng lại với anh, anh hỏi tôi có muốn xem một món đồ không. Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy anh đang nằm trên ghế sô pha, quần đã tụt xuống, khiến tôi giật thót cả người.

Về sau, lại một hôm anh ấy ngủ ở nhà tôi. Anh ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường. Nửa đêm tỉnh lại, nhìn dáng vẻ ngủ say vô cùng đáng yêu của anh, tôi thích thú kích thích anh (lúc đó chúng tôi vẫn chưa làm gì). Tôi ưỡn ngực bảo anh hôn vào đó, hơn nữa còn rên rỉ đầy hưng phấn. Anh cũng rất hưng phấn.

Lần đầu tiên làm tình

Là sáu tháng sau đó. Đã đủ dài chưa nhỉ? Có thể trong ấn tượng của mọi người, một cô gái lớn lên ở Mỹ như tôi đã lên giường với người yêu ngay từ lần đầu tiên hẹn hò. Nhất là khi tôi đã hai mốt tuổi đầu.

Nhưng thật sự phải đến sáu tháng sau chúng tôi mới làm tình thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN