Mơ Về Phía Anh - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mơ Về Phía Anh


Chương 11


Vẫn là căn phòng bừa bộn ấy, cảm giác thật thân thuộc! Trong không khí phảng phất mùi vị của tôi với anh.

Bản thân mình đề nghị chia tay, rồi chính bản thân mình lại quay trở lại. Như vậy thì giống cái gì?

Ha ha… tại sao phải giống cái gì?

Nhớ anh, muốn được anh ôm ấp, muốn nụ hôn của anh, muốn làm tình với anh. Thế nên, quay trở lại.

Chỉ đơn giản như vậy thôi!

Anh cũng rất đơn giản, không ngạc nhiên, không chất vấn, không oán trách, không cằn nhằn, cứ như thể chúng ta đã thống nhất mấy hôm trước không gặp, để hôm nay mới gặp nhau

Ăn cơm, không xem ti vi, chui vào phòng của anh…

Cuồng nhiệt như là đêm tân hôn.

Dòng sông quê lại chậm rãi chảy qua, chẳng một gợn sóng, chẳng có lúc nổi lúc chìm, lúc nào cũng như vậy, bình lặng đến kì lạ.

Ăn cơm, xem ti vi, tối đến đi ngủ, làm tình hoặc không làm tình… rồi chìm vào giấc mơ, ngay cả giấc mơ cũng quá đỗi yên bình.

– Chúng ta chẳng mấy khi giao lưu gì cả!

– Em muốn giao lưu như thế nào?

– Em muốn giao lưu… về tư tưởng!

– Chúng ta như thế này chẳng phải là giao lưu về tư tưởng hay sao?

– Thế này thì không phải, anh… chỉ biết xem ti vi thôi! Xem phim truyền hình Hồng Kông mà thú vị thế à? Cứ cười hi hi ha ha suốt thôi!

– Thế em muốn xem phim gì?

– Em không thích xem phim!

– Thế em muốn làm gì?

– Muốn… chia tay với anh!

Lại là chia tay,lại là ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ n, ngày thứ n+1…

Rồi lại tìm đến anh… như ngựa quen đường cũ…

Nhớ anh, nhớ cái ôm của anh, nhớ nụ hôn của anh, muốn… Thế là… lại tìm đến bên anh.

Chỉ đơn giản như vậy thôi!

Đơn giản… hợp tan, tan hợp… không nhớ là bao nhiêu lần nữa. Anh ấy có cảm giác bực bội không?

Hình như là không.

“Em đến rồi à? Mời ngồi!.. Em đi à? Vậy anh không tiễn nhé!”

Tính tình anh ấy rất tốt? Đúng vậy, anh ấy là người tốt, một người chẳng có yêu cầu gì, tính cách vô cùng tốt. Bực bội là bởi vì không theo đuổi được mục tiêu của mình, mục tiêu càng nhiều, bực bội càng lớn. Không có mục tiêu gì, không nghĩ ngợi gì… thế thì làm sao bực bội cho được?

Anh là F1 (Visa du học sinh đến Mỹ du học). Mấy anhem của anh cũng đều là F1, đều đến Mỹ để học. Chỉ có điều bọn họ không giống như người đại lục, phần lớn đều đến đây để học thạc sĩ hay tiến sĩ, bọn họ đều đến đây để học chương trình phổ thông.

Sao lại đến đây để học phổ thông? Tôi cũng không biết nữa, có lẽ người Indonexia xuất ngoại dễ hơn người đại lục.

Trong nhà hàng có đến mấy ông chủ, trong đó có một người là người Hồng Kông, tên là Benny, mỗi lần chúng tôi đến, Benny thường cười trêu chúng tôi:

– Lấy nó đi! Lấy nó rồi sẽ có thẻ nhập cư!

Cảm giác thật tồi tệ!

Nếu như anh nhảy lên mà cãi rằng anh không ở cùng tôi vì cái thẻ nhập cư ấy, tôi sẽ cảm thấy anh thật giả tạo.

Nếu như anh nhảy lên mà thừa nhận rằng anh ở cùng tôi là vì thẻ nhập cư, tôi sẽ cảm thấy anh đểu cáng.

Anh không nhảy lên phản bác. Anh chỉ cười, thật không thể tin nổi!

Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện hôn nhân với tôi. Nếu như anh nhắc đến, chắc chắn tôi sẽ đồng ý, tôi sẽ lấy anh, tôi sẽ nói với mình rằng, tôi vốn không muốn cùng anh sống cuộc đời bình thản của một cặp vợ chồng già, nhưng vì thân phận của anh, tôi đành phải lấy anh, coi như là giúp đỡ anh vậy.

Lúc già rồi, tôi sẽ nói với con gái rằng, thực ra trước đây mẹ không muốn lấy bố con. Mẹ đồng ý lấy bố chỉ là để bố con có được cái thẻ nhập cư. Nếu như không lấy bố con, mẹ chắc chắn có thể tìm cho mình một người đàn ông tài giỏi gấp mười lần bố con, chỉ có điều… nếu vậy thì con đã không có mặt trên đời…

Con người sống một đời, làm chuyện gì cũng có lí do cả. Không có lí do thì làm sao thuyết phục được bản thân, mà không thể thuyết phục được bản thân thì làm sao mà sống yên ổn được?

Có đôi khi một ai đó không muốn làm điều gì chỉ bởi thiếu một cái lí do, chẳng biết ăn nói ra sao với chính bản thân mình.

Anh ấy không nhắc đến chuyện kết hôn, tôi không có lí do để kết hôn với anh, tôi chẳng biết ăn nói ra sao với bản thân mình cả.

Không kết hôn với anh, ít nhất tôi còn có một lí do để nói với chính bản thân mình: Anh không phải là một người chồng lí tưởng.

Người chồng lí tưởng? Người chồng lí tưởng là như thế nào?

Tôi không biết, tôi chẳng hiểu gì về đàn ông cả, anh ấy là người bạn trai đầu tiên của tôi.

Cuộc sống của tôi thiếu đi một “hình tượng người cha”. Bố tôi lúc nào cũng bận rộn ở bên ngoài, chẳng bao giờ quản lí chúng tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi chẳng mấy khi cảm nhận được hơi ấm của gia đình, thậm chí còn có cảm giác e sợ nữa. Tôi cũng chưa bao giờ thích những chuyện tổ chức sinh nhật hay đón Noel, tặng quà lẫn nhau… cảm thấy những việc đó thật tẻ nhạt, lại lãng phí thời gian. Tôi có quen một số người thường vắt óc nghĩ xem làm thế nào để mất ít tiền nhất mà lại mua được món quà tốt nhất cho bạn bè. Bố tôi rất hài hước, Noel một năm nọ, ông dùng một cái bì thư nhỏ gói kín hai viên kẹo sữa hình con thỏ rồi mang tặng cho các đồng nghiệp.

(Kẹo sữa hình con thỏ? Không đầu độc chết những người đồng nghiệp của bố đấy chứ?)

(Hài, có hai viên thôi mà, chết làm sao được chứ?)

Còn có một lần ở trong xe, bố lái xe, tôi ngồi ở bên cạnh, chiếc xe đi sát vào lề đường bên trái và đỗ lại trước ngã ba đèn xanh đèn đỏ. Bên trái có một homeless (kẻ lang thang) đang đứng ở đó xin tiền. Ông cầm mấy đồng coins (tiền xu) trong tay kéo cửa xe xuống định cho người đó. Nhìn thấy người đó đưa bàn tay đen sì sì ra trước mặt, ông liền ném những đồng tiền xu ấy xuống đất. Những đồng xu lăn lăn trên mặt đất khiến cho homeless kia tức điên. Lúc ấy tôi vô cùng sợ ông sẽ bị cho ăn một bạt tai.

Còn có một lần trong nhà nghỉ, ở một cái Hands on tank lab (Bể cá cho phép du khách thò tay vào bắt cá), có một loại cá tên là Stingray, sống lưng màu đen, cái đuôi rất dài, cái bụng béo tròn. Các hành khách khác đều đứng ngắm Stingray bơi lội tung tăng và nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của chúng. Nhưng bố tôi thì giỏi rồi, ông đến bên bể cá, thò tay xuống tóm lấy cái đuôi của nó nhấc lên không. Tôi đứng ngây người ở bên cạnh nhìn ông kinh ngạc.

Mẹ tôi nói bố tôi rất kém trong khoản sex, cả đời này mới chỉ làm chuyện đấy có mấy lần, mỗi lần đều kết thúc rất nhanh chóng.

Nhưng bố tôi lại hay xem phim sex trên mạng, kết quả là làm cho cái máy tính bị hỏng, phải nhờ em trai tôi sửa giúp. Em trai tôi kể lại cho vợ nó nghe, cuối cùng chuyện đến tai tôi.

Tôi cảm thấy thật là buồn nôn, thề sẽ không bao giờ lấy một người chồng như ông ấy. Chồng của tôi tuyệt đối không thể có một đặc điểm nào giống bố tôi được.

Mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời, chịu thương chịu khó, lương thiện. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ. Nếu như là ở Trung Quốc, có lẽ mẹ sẽ sống vui vẻ hơn so với ở đây. Mặc dù mẹ không có bằng cấp như bố nhưng Common sense (kiến thức thường thức) của mẹ lại giỏi hơn bố gấp nhiều lần. Bố tôi ở ngoài lúc nào cũng nói nói cười với mọi người, nhưng khi ở nhà lại chẳng biểu lộ chút tình cảm nào. Khi tôi đi học, mối quan tâm duy nhất của bố là thành tích học tập của tôi có tốt hay không. Khi tôi đi làm, quan tâm duy nhất của bố là đã được thăng chức hay chưa? Giờ thì ông ấy đang quan tâm đến vấn đề cá nhân của tôi, coi chuyện tôi nhiều tuổi như vậy rồi mà chưa lấy được chồng là một điều sỉ nhục lớn.

Nếu tôi buộc phải ở với người này cả đời thì chắc là tôi sẽ tổn thọ mất.

Anh không phải là kiểu người như bố tôi, nhưng cũng không phải là một người chồng lí tưởng.

Ba năm, không nhớ rõ đã chia tay đến bao nhiêu lần.

Có một lần anh nổi cáu, bởi vì anh đến trường tìm tôi nhưng tôi lại đi đến một buổi party (bữa tiệc). Anh ấy đã đợi tôi hai tiếng đồng hồ (lúc ấy chưa có điện thoại di động) mà không đợi được nên đã bỏ về. Tối hôm đó anh không nhận điện thoại của tôi. Hôm sau tôi gọi anh cũng không nhấc máy.

Hóa ra anh ấy cũng biết tức cơ đấy!

Mấy ngày hôm sau, tôi đến nhà anh, làm tình với anh… thế là anh lại bình thường trở lại.

Lần chia tay cuối cùng, anh khóc… tôi cũng khóc.

Nửa năm sau, tôi quay lại tìm anh thì anh đã có bạn gái mới, là Benny giới thiệu cho anh, nghe nói hai người rất hợp nhau.

Cô gái đó chắc là sẽ hạnh phúc.

Cơ thể vẫn khao khát… nhưng không thể quay lại tìm anh nữa rồi, bởi vì anh đã có bạn gái khác rồi.

Tâm trạng có chút hụt hẫng, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi tệ.

Trên mặt anh thường mọc những cái mụn đỏ rất to. Anh không có. Anh thích xem phim truyền hình tình cảm. Chúng tôi không hề giao lưu về mặt tư tưởng… Chúng tôi chỉ có niềm vui khi lên giường.

Có thể dễ dàng thuyết phục bản thân.

Sự hụt hẫng của cơ thể… khiến cho tôi học cách tự sướng.

Tôi thường tự kích thích bản thân khi cơn ham muốn tìm đến. Đầu vú của tôi rất nhạy cảm, chỉ cẩn xoa nhẹ lên cũng khơi dậy ham muốn trong người, thế rồi trong đầu tôi lại tự mường tượng ra những đoạn băng sex nóng bỏng.

Ví dụ như một cô nữ sinh rất sexy nhưng lại cực kì bảo thủ đang ngồi trong phòng học, cái ghế bị cậu nam sinh ngồi phía sau cô khoét một cái lỗ. Và cậu nam sinh đó bắt đầu quấy nhiễu cô, từ dưới lên trên.

Hoặc là: một cô gái vô cùng gợi cảm đi dạo trên một bãi đất hoang, một anh chàng chạy đến xé toạc quần áo của cô ra. Cô gái bắt đầu phản kháng, nhưng sau khi cảm nhận được khoái cảm liền hưởng ứng. Nhưng anh chàng kia ngừng lại, cô cầu xin anh… Sau đó anh chàng lại tiếp tục, cô gái sung sướng, hạnh phúc.

Little death.

Khoái lạc và tử vong, hóa ra lại gần gũi đến như vậy.

Khoái lạc, là cơn cực khoái của cơ thể, không liên quan gì đến tư tưởng, chỉ là sự tận hưởng của các giác quan.

Tử vong, là điểm tận cùng của cơ thể, không có liên quan gì đến tư tưởng, chỉ là sự chết đi của các giác quan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN