Mơ Về Phía Anh
Chương 18
Con người không phải là động vật duy nhất trên thế giới biết vui mừng. Nhưng con người là động vật duy nhất trên thế giới biết cười.
Có người mỉm cười, là bởi vì yêu cầu nghề nghiệp, là để thu hút được khách hàng.
Có người mỉm cười, là bởi vì yêu cầu của sự nghiệp, là để giành được phiếu bầu.
Có người mỉm cười, là yêu cầu của quyền lợi, là để giành được sự khen ngợi.
Có người mỉm cười, là yêu cầu của tình cảm, là để giành lấy những cái ôm.
Nụ cười của anh ta không hề có mục đích quyền lợi, nó phát ra từ trái tim, từ thế giới của những cái ôm. Cuộc sống thật tuyệt diệu!
Anh ta có nụ cười quyến rũ nhất trên thế giới này!
Nhìn thấy nụ cười của anh, tôi không đói, cũng không khát nữa, không mệt mỏi, cũng không điên khùng nữa!
Tôi hoàn toàn rơi vào thế giới nụ cười của anh rồi.
Anh đi ngang qua chỗ tôi ngồi, đi thẳng vào trong bếp.
Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình chùng xuống, giống như tiếng một hòn đá rơi xuống đáy giếng.
Tôi chỉ là một người đi theo, người đi theo thường là vô hình, không thể nhìn thấy. Khách mời chính đang ở trong nhà bếp.
Bố của Tiểu Lan là bạn của anh ta, Tiểu Lan nhờ anh ta mà ra được nước ngoài, mối quan hệ ấy… chắc chắn là rất thân thiết.
Mỹ Hoa cũng là nhờ anh ta làm thủ tục cho ra nước ngoài, mối quan hệ ấy chắc chắn là rất thân thiết.
Bọn họ đều đã quen biết anh ta đến cả vạn năm rồi, có được mối quan hệ mật thiết với anh ta, một mối quan hệ thân thiết đến không thể phá vỡ.
Thế nhưng trong một vạn năm đó, tôi ở nơi nào?
Trong một thế giới không có anh ấy!
Cuộc đời thật là bất công!
Một vạn năm quen biết, một vạn năm thân thiết… tôi vĩnh viễn không thể đuổi kịp. Giống hệt như một đứa trẻ học hành thua kém bạn bè, cho dù có nỗ lực đến mấy cũng không thể nào đuổi kịp chúng bạn.
Khó chịu quá! Cô đơn quá! Ghen tị quá!
Một giây cũng dài như cả năm.
Anh ta về rồi… đi lướt ngang qua chỗ tôi, lên l
Ngoảnh đầu lại… lại là một nụ cười.
Anh ta có nụ cười quyến rũ nhất thế gian.
Nhìn thấy nụ cười của anh ta, tôi không khó chịu nữa, không cô độc nữa, không ghen tị nữa! Chỉ thất thần…
Đắm chìm vào thế giới nụ cười của anh ta.
Một bóng dáng… đã mang đi cả một thế giới. Một nụ cười, lại đem thế giới ấy quay lại.
Một nụ cười… khiến cho trái tim tôi rung động.
Hai nụ cười… khiến cho trái tim tôi chao đảo.
Ba nụ cười… khiến cho trái tim tôi đắm say.
Bốn nụ cười…
Đến lượt tôi cười.
Anh ta từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một cái máy ảnh kĩ thuật số cũ.
Cũ? Tốt thôi, nó cho thấy anh ta là một người trọng tình, cho thấy anh ta là một người hoài cổ, một người tiết kiệm, một người am hiểu kĩ thuật hiện đại, một người tự tin, cho dù máy ảnh có cũ đến thế nào cũng có thể chụp ra được những bức ảnh hoàn hảo.
Ba đứa con gái chen chúc bên nhau. Đứng. Ngồi. Nửa đứng nửa ngồi. Người đứng người ngồi. Phòng khách. Nhà bếp. Trước cửa. Sau nhà.
Chúng tôi giống như mặt trời đỏ rực chiếu sáng của vùng trời phía đông. Chúng tôi giống mặt trời lúc chiều tà le lói ở vùng trời phía tây. Chúng tôi giống như bóng đèn Nhật Quang chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Lặng lẽ sửa sang đầu tóc, trang phục, nụ cười, biểu cảm, còn cả lí tưởng nữa. Hối hận vì đã tin lời Tiểu Lan: “già, lùn, đầu hói”. Tệ thật, tôi không trang điểm rồi!
Hoa phù dung nở trên mặt nước trong veo. Vẻ đẹp tự nhiên không cần trang điểm.
Trong mắt anh ta tôi có phải là một đóa phù dung không? Có lẽ chỉ là một bông hoa bông rách nát mà thôi.
Hoa bông mọc trên nước, trong ngoài ướt lướt thướt.
Tiểu Lan và Mỹ Hoa đều trang điểm rất kĩ lưỡng. Mắc lừa bọn họ rồi!
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Thua ngay từ vạch xuất phát.
Thua một bước đầu, các bước sau sẽ lại thua. Trái tim tôi cứ hoang mang, không nghe theo sự điều khiển của tôi.
Món ăn sở trường thành món ăn tồi tệ. Tệ hại, lại thua rồi!
Nhất định lúc hát karaoke không được để thua! Bình tĩnh, bình tĩnh lại! Hít thở, hít thở! Dốc hết bản lĩnh, cao giọng hát, không được hụt hơi, biểu cảm phải phong phú, phải truyền cảm.
Hát rất tình cảm, anh ta nói vậy.
Nói vậy là có ý gì? Tại sao không nói đến kĩ thuật? Tại sao không bàn về chất giọng? Tại sao chỉ nhắc tới tình cảm? Lẽ nào anh ta… đã… đi guốc trong bụng tôi rồi?
Hoang mang.
Khoảnh khắc có anh… bay bổng… bay bổng
Khoảnh khắc không có anh… trầm lắng… trầm lắng.
Nhớ anh.
Ngủ dậy nhớ, đi làm nhớ, về nhà nhớ, trái tim như dậy sóng, lâu lắm rồi không có thứ cảm giác đó… hoặc cũng có thể chưa bao giờ có thứ cảm giác đó.
Cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa. Nói với Tiểu Lan.
– Cái gì…? Anh ấy? Cậu thích anh ấy? Anh ấy lớn hơn cậu ngần ấy tuổi, đầu lại hói, người lại thấp?
(Đừng có lừa tôi, tôi sẽ không mắc lừa cậu nữa đâu!)
– Anh ý hói ở đâu? Thấp ở chỗ nào chứ?
– Đương nhiên là hói ở đầu, dáng người thấp chứ còn gì nữa. Chẳng nhẽ là dáng người hói, đầu thấp hay sao? Hài… thật không ngờ! Xem ra cậu rung rinh thật rồi! Thôi được, cậu phải gặp anh ấy đã, tôi có thể giúp cậu! Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn cậu đến lớp Thái cực quyền của anh ấy, sẽ nói dối là cậu cũng muốn học Thái cực quyền, cứ đến đó xem sao đã?
– Thái cực quyền? Không phải là nói dối, tôi thật sự muốn học Thái cực quyền đấy! Thái cực quyền tốt cho sức khỏe, lại có thể giảm béo, có thể… nói tóm lại là tốt, tôi muốn học Thái cực quyền!
– Muốn học Thái cực quyền á? Bắt đầu từ khi nào thế?
– Từ rất lâu rồi…
– Ha ha… thôi đừng có nói dối trước mặt tôi! Cậu thích học Thái cực quyền từ bao giờ? Tôi động viên cậu biết bao nhiêu lần mà cậu đâu có chịu học, giờ đột nhiên lại muốn học á? Cậu dám nói dối tôi, đã thế tôi không giúp cậu nữa!
– Thôi mà, tôám nói dối nữa đâu, tôi rất muốn gặp anh ấy!
Tôi đến Racequetball center (trung tâm tennis) để đánh bóng, đợi anh lái xe đến đón. Bình thường đánh bóng rất hăng, nhưng hôm nay sao chẳng mấy hứng thú. Đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng cũng đến giờ.
Anh đỗ xe ở bên ngoài Parking lot (bãi đậu xe) chờ tôi.
Lại là một chiếc áo màu vàng nhưng mà chất liệu khác, mềm mại, trơn mịn, mang khí chất của thần tiên.
Quần áo của tôi thật nặng nề, lại còn phảng phất mùi mồ hôi. Thương hiệu. Nhãn mác. Chất liệu. Màu sắc… tất cả đều chỉ là những cái bề ngoài.
Khí chất thần tiên… xuất phát từ bên trong, vượt qua ranh giới giới hạn.
Tôi muốn tập Thái cực quyền, thật đấy, không phải là để gặp anh, mà là để xứng đôi với anh! Không thể để lúc nào cũng là anh lơ lửng trên bầu trời còn mình thì lê lết dưới mặt đất! Không thể để anh thành tiên còn tôi vẫn là đất.
Đột nhiên hiểu ra vì sao tôi lại phải rời xa người bạn trai đầu tiên, quá tầm thường, quá trì trệ, cứ như thể anh ấy đang giữ chặt tôi dưới mặt đất, còn tôi lúc nào cũng muốn hướng lên cao, giãy giụa muốn thoát khỏi lực hấp dẫn của mặt đất để bay lên bầu trời.
Mười lăm, mười sáu người bạn trai… toàn là loại trì trệ, còn trì trệ hơn cả tôi. Họ chẳng khác gì hòn đá tảng buộc vào người tôi, khiến tôi bị giữ chặt dưới đất, ngăn cản tôi thoát khỏi sức hút của mặt đất.
Tôi muốn cùng anh bay lên. Hãy hứa với tôi, đừng kéo tôi xuống, hãy cùng bay với tôi!
Có lẽ nói “cùng” còn hơi sớm. Tôi phải bay về phía anh. Hãy đợi tôi, tôi sẽ bay về phía anh!
Anh khởi động xe. Tôi như ngồi trên phi thuyền, mất cân bằng, đầu bị cố định, không dám ngoảnh mặt sang nhìn anh. Sut cả chặng đường đi tôi cứ cảm thấy cơ thể đang bồng bềnh trôi.
Nhà thi đấu đại học C. Rất to. Rất đông người. Lớp trưởng là một người da trắng, lần trước đã gặp ở nhà anh, tên là Edward, là bạn thân của anh.
Edward tỏ ra rất kính nể anh. Toàn thân anh toát lên phong thái của một vị lãnh tụ vĩ đại. Anh vẫy tay bảo Edward cứ tiếp tục.
Đợi Edward cho khởi động xong, anh liền bước lên bắt đầu tập luyện.
Tôi ngây người.
Phong thái ấy… kĩ thuật ấy…
Anh là người hay là thần tiên?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!