Mơ Về Phía Anh - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Mơ Về Phía Anh


Chương 19


Charisma! Chính là từ này!

“Phong thái của lãnh tụ”? “Phong thái của thần tiên”?

Yes and no.(Đúng, nhưng mà cũng không đúng)

Chẳng ai có thể phiên dịch chuẩn xác từ này. Cũng chẳng ai có thể định nghĩa được chính xác từ này.

Trong bách khoa wikipedia có viết: Charisma refers to a rare trait found in certain human personalities usually including extreme charm and a ‘magetic’ quality of personality and/ or apperance along with innate and powerfully sophisticated personal communicability and persuasiveness (Charisma chỉ một đ điểm về tính cách hiếm thấy, bao gồm cả sức hấp dẫn cực lớn, một kiểu tích cách hoặc vẻ bề ngoài có sức hút như sắt từ, có sức thấu hiểu và thuyết phục rất lớn).

Mê đắm. Sức hút. Nhân cách và vẻ bề ngoài. Khả năng giao tiếp. Khả năng thuyết phục.

Cái quái gì thế này? Thế mà cũng đòi định nghĩa à?

Vẫn là người Trung Quốc lợi hại nhất, trong những hoàn cảnh kiểu như thế này, chỉ cần một câu ngắn gọn là miêu tả hết: Chỉ có thể lĩnh hội, không thể diễn đạt bằng lời.

Không thể diễn đạt bằng lời thì thôi không diễn đạt nữa. Mọi người tự lĩnh hội đi vậy.

Anh đang luyện Thái cực quyền.

Trời ơi, thật là chẳng dễ dàng chút nào!

Sao đầu gối của tôi lại cứng thế này? (Chân của anh dẻo lắm, uốn éo dễ dàng. Trong khi chân của tôi cứng đơ, chỉ có thể đứng thẳng.)

Sao tay của tôi lại thẳng tưng thế này? (Tay của anh mềm mại uốn thành hình chữ U, còn tay của tôi thì cứng đờ dựng thành hình chữ V.)

Sao chân của tôi nặng nề thế này? (Anh như nổi trên mặt nước, còn tôi thì như bị cắm xuống đất.)

Sao mà đầu óc tôi chậm chạp thế này? (Anh chỉ ba động tác là hoàn thành, tôi thì cứ loay hoay mãi chưa xong.)

Anh giống như một thiên thần, bốn mươi đệ tử khao khát thành thiên thần đang follow (học theo) anh, trong ánh mắt lấp lánh sự sùng bái và ngưỡng mộ. Anh hoàn toàn không nhận ra điều đó, có vẻ như đây chẳng phải là chuyện gì to tát.

Anh bay bổng như thần

Học trò của anh vụng về bắt chước.

Tôi, giống như một con rối bị giật dây trong tay một thằng nhóc nghịch ngợm.

Vô cùng sùng bái, vô cùng hoang mang, vô cùng tự ti, vô cùng hạnh phúc.

Đã hạ quyết tâm. Tôi phải học Thái cực quyền, học Thái cực quyền với anh. Anh dạy bao lâu tôi sẽ học bấy lâu. Anh mở lớp dạy bao lâu tôi sẽ làm học sinh của anh bấy lâu. Nếu như anh đổi nghề sang dạy thư pháp, vậy thì tôi cũng sẽ học thư pháp. Nếu như anh chuyển sang… quét rác… tôi cũng sẽ đi học quét rác với anh

Cuộc sống có mục tiêu. Cuộc sống có động lực.

Luyện xong Thái cực quyền, cùng nhau đi ăn. Nhà hàng Trung Quốc, một nhóm năm người, tôi, Tiểu Lan, Phòng Triển Huy, Edward, còn cả anh.

Gọi món ăn.

Tôi thích món phở Tinh Châu, đáng tiếc là trong menu không có món này.

– Có món phở Tinh Châu không?

– Dạ có, vì ít người gọi món này nên không viết trong thực đơn.

– Cho tôi một suất phở Tinh Châu nhé! Món tôi thích nhất đấy!

(Cô phục vụ ghi lại)

– Cũng cho tôi một suất phở Tinh Châu!

(Tim tôi như loạn nhịp)

Tại sao anh ấy cũng gọi phở Tinh Châu?

Đợi món ăn.

Trong lòng có một dấu hỏi lớn: Tại sao anh ấy cũng gọi phở Tinh Châu?

Tự hỏi không dưới bốn mươi lần, hai mươi lần có cùng một đáp án. Hai mươi lần cón lại có một đáp án khác.

A: Bởi vì anh ấy yêu tôi rồi!

B: Bởi vì anh ấy cũng thích ăn phở Tinh Châu.

Tôi thích đáp án A. Anh ấy đem lòng yêu tôi rồi, vì vậy mới gọi món giống tôi.

Tôi thích đáp án B. Cả tôi và anh cùng thích ăn phở Tinh Châu. Chúng tôi cùng là fan của phở Tinh Châu. Có phở rồi, soul (tâm hồn) đâu còn cách quá xa?

Khẩu vị giống nhau → dạ dày giống nhau → thể chất giống nhau → sở thích giống nhau → soul cũng giống nhau.

Đi đường vòng hơi xa một chút, nhưng đường đi cũng khá thuận lợi, chỉ cần kiên trì thì chắc chắn sẽ đến đích.

Đàn bà muốn nắm được đàn ông thì trước tiên phải “nắm” được cái dạ dày của anh ta đã.

Món ăn được mang đến rồi. Trước mặt tôi và anh đều là bát phở Tinh Châu. Đều là những sợi phở mềm mại, cùng là một loại rau, cùng là một loại tôm, cùng một loại thịt lợn… thịt gà… thịt bò

Những sợi phở dài nhuộm màu cà ri… màu vàng vàng… sợi dài như sợi dây thừng buộc chặt cái dạ dày của anh… rồi từ từ kéo lại phía mình… gần hơn… đã đủ gần… hôn lên môi anh.

Mặt nóng bừng, liếc mắt sang những người khác… không ai phát giác ra. Nhìn trộm anh một cái… tương đối bình tĩnh.

Thời gian một bữa cơm.

Thời gian một bữa cơm là bao lâu? Nửa tiếng? Một tiếng?

Hôm nay mới biết, thời gian một bữa cơm = thời gian của một cái chớp mắt.

– Phiêu, lát nữa có mấy người bạn làm ăn ở trong nước sang, bọn tôi phải đến một phòng Bia private (tư nhân, riêng tư) gặp họ. Cậu có đi không?

– Bọn tôi? Là những ai?

– Đương nhiên là mấy người chúng ta…

– Anh ấy… cũng đi chứ?

– Anh ấy là bạn của mỗi người chúng tôi, đương nhiên cũng sẽ đi.

– Tôi có thể đi cùng với các cậu không?

– Không thể thì tôi hỏi cậu làm cái gì?

(Suýt ngất) – Tôi đi! Tôi đi với mọi người! (Đừng có mà vội vàng như thế!)

Trong phòng Bia VIP. Đèn sáng. Bàn bia. Đồ uống. Giọng nói thì thầm.

Không dám nói chuyện với anh, cảm giác với anh quá mãnh liệt, sợ bị người khác nhìn ra, sợ bị anh nhận

Không hiểu tình hình trong nước, không biết làm ăn buôn bán, không dám nói chuyện với bọn Tiểu Lan, sợ bị người khác trách rằng nói chuyện ngoài chủ đề.

Nói chuyện với Phòng Triển Huy vậy, vừa hay không phải là người trong nước, là người Lào, nói tiếng Anh địa phương, tướng mạo giống như Hồng Kim Bảo lúc còn trẻ, di dân tới Nam Mỹ sau đó chuyển đến Bắc Mỹ, lấy một cô vợ da trắng người Mỹ học ngôn ngữ, không tìm được việc. I doubt (Tôi không tin), có lẽ là không tìm. I suspect (Tôi nghi ngờ là đúng như vậy), mẫu người khép kín, ít ra ngoài, mọi việc đều dựa vào chồng.

Hôn nhân bế tắc.

Người đàn ông trong cuộc hôn nhân bế tắc, có một sức hấp dẫn đặc biệt. Nếu như bọn họ than khổ, bạn sẽ mềm lòng. Nếu như bọn họ không than khổ, bạn sẽ cảm thấy cung kính nể phục.

Người phụ nữ trong cuộc hôn nhân bế tắc có một sức bài xích đặc biệt. Nếu như họ than khổ, bạn sẽ cho rằng họ là những người hay than vãn. Nếu họ không than khổ, bạn sẽ nghĩ rằng họ đã tê dại.

Người đàn ông trong cuộc hôn nhân bế tắc than thở rằng bế tắc chỉ có một mục đích duy nhất: kể khổ.

Người đàn ông trong cuộc hôn nhân bế tắc nói chuyện hôn nhân chỉ có một mục đích duy nhất: tán tỉnh.

Tôi là đàn bà, tôi cũng bế tắc nhưng vẫn chưa kết hôn.

Có phải tôi rất có sức hút đối với những gã đàn ông bế tắc trong hôn nhân? Tôi có giống hồ li tinh không? Hay là giống một cái “thùng rác”?

Chắc chắn là tôi giống một cái thùng rác rồi!

Hồ li tinh đi quyến rũ đàn ông chứ không phải là bế tắc bởi vì những gã đàn ông bế tắc trong hôn nhân. Nhưng cái “thùng rác” lại bế tắc bởi sự bế tắc của đàn ông. Đàn ông trút hết tâm sự, bế tắc của mình ra rồi phủi đít bỏ đi, để lại cái “thùng rác” ở lại từ từ xử lí cái bế tắc ấy.

Thôi thì thùng rác cũng được! Giờ tôi chỉ cần một người nói chuyện với mình, mà Triển Huy chính là ứng cử viên số một. Triển Huy là môn sinh tâm đắc nhất của anh ấy, bất kì một ai có liên quan đến anh đều là một mắt xích kết nối giữa tôi và anh ấy.

Muốn Triển Huy nói về anh nhưng không biết phải khơi gợi như thế nào, đành phải im lặng nghe nỗi bế tắc của Triển Huy. Không biết bản thân mình đang kể cái gì, chỉ biết trong lòng dậy nên một cảm xúc, nhưng lại phải che đậy lại, thật không mấy dễ dàng! Xem ra tôi không thích hợp để làm nhân viên FBI (cục điều tra liên bang Mỹ, phụ trách bảo vệ an toàn trong nước).

Cũng may là Triển Huy nói tiếng Anh mà những bí mật trong lòng tôi đều viết bằng tiếng Hán, chỉ cần tôi không tự phiên dịch ra là có thể giữ kín bí mật ở trong lòng.

Tôi liếc mắt nhìn anh. Anh đang hút xì gà, dáng vẻ rất quyến rũ. Từ nhà thi đấu chuyển sang phòng Bia, từ nơi ánh sáng chói lọi chuyển sang nơi có ánh điện mờ nhạt, vòng hào quang ánh sáng trên người anh đã nhạt bới, đặc điểm của người đàn ông độc thân đột nhiên lộ ra đôi chút.

“Đàn ông độc thân”, cụm từ đáng yêu nhất trên đời!

Đàn ông độc thân có đặc điểm gì?

Tôi cũng không biết, chỉ biết anh không giống như Triển Huy, người đàn ông đã rơi vào bế tắc hôn nhân.

Triển Huy cõng một cuộc hôn nhân đi lại trên mặt đất, anh độc thân bay lượn trên bầu trời. Triển Huy bế tắc vì hôn nhân, anh vĩnh viễn không như vậy. Anh là mẫu đàn ông có thể mang theo bất kì người nào khác lên thiên đường, chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh vươn tay ra.

Rất muốn đi về phía đó, ngồi xuống bên cạnh anh, cho dù không nói một câu gì.

Đếm nhẩm trong đầu, ba phút nữa… tôi sẽ đi về phía anh, n với anh rằng: “Hi! Xin chào, em muốn học Thái cực quyền với anh!”

Ba phút trôi qua… lại ba phút nữa trôi qua… tôi giống hệt như một cây đa già, gốc rễ đã ăn sâu vào lòng đất, không sao nhấc bước lên được.

Thời gia cứ thế trôi đi, cơ hội cứ từ từ biến mất.

Giải tán rồi. Cuộc gặp mặt chấm dứt.

Tôi vẫn chưa thể nói chuyện riêng với anh thì cuộc gặp mặt đã kết thúc.

Tiếc nuối. Hối hận.

Hối hận. Tiếc nuối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN