[Vkook] [Cực sủng] Hệ thống, mau giúp nam phụ giảm cân!
Chương 3: Gặp gỡ Kim Taehyung
[Hệ thống]
“Cậu ngại hả Jungkook ssi?”
Không hiểu sao lúc này Jungkook lại cảm thấy giọng điệu của hệ thống mang tính trêu chọc đến lạ.
Cuối cùng, sau một hồi suy đi nghĩ lại cậu quyết định chọn ngồi ở chiếc ghế đá đối diện cửa hàng tiện lợi thay vì đi vào bên trong. Nếu như nam phụ này vẫn còn vóc dáng và gương mặt của ngày xưa thì tốt rồi, đi thi tuyển vào công ty người mẫu hoặc đầu quân làm thần tượng vẫn còn thừa sức chứ nói đến việc phải đắn đo xin làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi.
_Jimin, hệ thống của cậu có chức năng đoán tỉ lệ thành công không vậy? Nếu tôi vào thì sẽ có bao nhiêu phần trăm thành công xin được việc?
Jungkook ngửa cổ ra đằng sau, nắng vẫn rất gay gắt, cậu cảm thấy mồ hôi trên cơ thể tuôn ra như tắm. Cho dù ban đầu chính mình rất hừng hực nhuệ khí thế nhưng khi nghĩ đến những tình huống xấu hổ sẽ xảy ra lúc xin việc thì da mặt của bản thân lại hèn nhát không muốn đối diện. Cảm giác yếu hèn này, ngày trước khi còn ở thế giới cũ cậu chưa từng trải qua.
[Hệ thống]
“Hệ thống của tôi hoàn toàn không hỗ trợ chức năng đó, nhưng về vấn đề bảo trì da mặt nếu cậu lỡ không may cậu gặp tình huống xấu hổ thì có thể”
_…..
[Hệ thống]
“….Tôi đùa thôi, nếu không vui xin cũng đừng để bụng. Chỉ là tôi cảm thấy, bản thân nam phụ này nếu kể đến những tình huống xấu hổ thì phải nói là đã trải qua rất nhiều, biết bao nhiêu năm như thế cậu ta vẫn có thể kiên cường sống. Jungkook ssi cậu nên nhớ, nếu việc xấu hổ có thể bức chết nam phụ này thì cậu ta đã chết một nghìn lần rồi”
Đây có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất mà hệ thống từng nói với cậu kể từ lúc cả hai biết nhau, đồng thời cũng thắp lên trong cậu một ngọn lửa hi vọng. Nhiệm vụ của cậu ở thế giới này chính là phải sống thật tốt trong cơ thể nam phụ, nếu không thể thành công thì chính cậu cũng sẽ không có đường để trở về.
Nghĩ kĩ rồi, Jungkook mạnh dạn quyết đoán bước vào cửa hàng tiện lợi.
_Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi đã ngừng tuyển nhân viên rồi!
_Nhưng mà bên ngoài bảng tuyển nhân sự vẫn còn treo…
Jungkook cảm thấy lúc ông chủ từ chối mình thì trên môi nở ra một nụ cười rất gượng gạo, ánh nhìn lại liên tục săm soi cậu từ đầu đến chân khiến Jungkook cảm thấy hơi khó xử. Dù không dám khẳng định thế nhưng bản thân cậu đã từng đọc qua một bài báo trên mạng về phản ứng của con người lúc nói dối, thực sự rất giống phản ứng của ông chủ lúc này.
_À, cái bảng đấy là do tôi quên gỡ xuống ấy mà, thành thật xin lỗi cậu nhé!
Jungkook vì không ngờ lại bị từ chối nhanh đến vậy nên trong lòng đầy buồn bã. Tuy nhiên bên trong cửa hàng lại rất mát nên dù đang phiền muộn thì cậu vẫn quyết định sẽ ở lại thêm một tí. Jungkook chọn một chiếc ghế cách quầy thu ngân không xa, trong túi không có tiền nên cậu quyết định chỉ ngồi thôi chứ không mua gì cả, thế nhưng có một điều cậu không ngờ là cậu chỉ vừa đặt mông xuống thôi thì chiếc ghế đã chịu không nổi mà phát ra tiếng kêu răng rắc khiến ông chủ đứng ở đằng kia sợ đen hết cả mặt.
[Hệ thống]
“Không phải vì nghi ông ta nói dối cậu mà cậu ở lại phá tiệm người ta đó chứ?”
Jungkook xấu hổ trả lời không phải sau đó cũng không tiếp tục ngồi nữa mà đứng lên dạo một vòng.
Đúng là không có tiền nhưng nhìn cái gì cũng muốn mua. Giá như bỏ được cái đùi gà kia vào bụng thì hay quá, cả miếng dưa hấu kia nữa trông thật ngon lành làm sao. Jungkook nghe thấy tiếng bụng của mình reo lên ngày một dữ dội thêm thế nhưng bản thân cũng chỉ có thể ngậm ngùi vỗ vỗ nó âm thầm nói nín đi con.
Thật sự giống như suy nghĩ của Jungkook. Ở dãy hàng bán đồ ăn đứng một hồi cậu vô tình nghe được ông chủ trao đổi với một người khác đến xin việc, vẻ mặt còn rất niềm nở hoàn toàn khác xa lúc trò chuyện với cậu. Sau đó cậu còn nghe thêm ông chủ thuật lại cho người kia rằng có một tên béo ị vừa đến xin làm, bộ dạng khó coi đến mức ông ta nhìn phát là phải từ chối ngay.
Tên béo ị đó là cậu chứ còn ai, lòng Jungkook thực sự cực kì phẫn nộ. Béo cũng là một cái tội sao? Cậu thực sự có thực lực mà, đâu thể chỉ vì nhìn bộ dạng của cậu như thế mà từ chối ngay tắp lự? Mọi thứ tốt nhất đều nên dựa vào thực lực để đánh giá không phải sao?
[Hệ thống]
“Không phải đâu, ngoại hình cũng thực sự rất là quan trọng đó Jungkook ssi à”
_Cậu có thôi chọc điên tôi đi không hả?
Jungkook cáu bẩn với hệ thống, hệ thống cũng tự biết mình quá đà nên không lên tiếng nữa. Cậu tức giận đến nỗi muốn lập tức bỏ đi về, thế nhưng lại nghĩ đến cảnh ngoài kia thì nóng nực, nhà trọ thì nóng bức nên chỉ đành dụi dụi đôi mắt hoen đỏ mà nhặt cái ghế sắp gãy lúc nãy lên ngồi. Dù sao cũng gãy, thế thì gãy hẳn luôn đi cho dễ sửa.
Càng buồn thì bụng lại càng đói, Jungkook chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như lúc này.
_Nghe nói ăn đồ ngọt thì sẽ hết buồn đó!
Đột nhiên có một chiếc bánh chìa ra trước mặt cậu, lại còn đúng ngay vị sô cô la mà cậu yêu thích, Jungkook lúc này cảm thấy nội tâm thực sự yêu mềm vì thế không kìm chế được mà rưng rức khóc, bờ vai mập mạp cũng run lên từng nhịp.
_Tại sao lại khóc, bánh này rất ngon đó, ăn vào sẽ không khóc nữa!
Jungkook ngước mắt lên định cảm ơn người vừa mới cho bánh lại còn nói chuyện ngọt ngào với mình. Sau đó, chính là lúc vừa chạm mắt với người đối diện, cậu liền chấn động toàn bộ tâm trí.
_Kim..Kim…Taehyung???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!