[Vkook] [Cực sủng] Hệ thống, mau giúp nam phụ giảm cân! - Chương 5: Oan gia ngõ hẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
270


[Vkook] [Cực sủng] Hệ thống, mau giúp nam phụ giảm cân!


Chương 5: Oan gia ngõ hẹp


Jungkook vừa về đến nhà trọ nhỏ thì liền trườn dài cơ thể phì nộn ra sàn. Hệ thống từ lúc bị cậu quát cho một tiếng đến giờ vẫn không thấy xuất hiện, lẽ nào đang giận cậu sao?

_Jimin, cậu có ở đó không?

_Cậu đừng giận tôi, cũng tại cậu cứ thích chọc tôi chứ bộ!

_Cậu thử đoán xem trong buổi hẹn tiếp theo Ji Seojin có đến không?

_Tự dưng tôi thấy mình ngốc ghê, khi không lại tự lao đầu vào oan gia.

Jungkook mặc kệ Jimin có nghe hay không, cậu lúc này mông lung như một tên ngốc tự độc thoại một mình. Sau đó để tâm trí không nghĩ ngợi thêm nhiều Jungkook nhấc thân thể phì nộn của mình dậy rồi quyết định lên giường đi ngủ. Chân giường vốn đã mục đến đáng thương không trụ nỗi đống thịt mỡ của cậu mà kêu lên răng rắc.

Thôi kệ, hư đi cho dễ sửa!

Vừa đặt lưng xuống ngủ một chút thì trời đã ngã chiều. Jungkook bị đánh thức bởi tiếng kêu từ dạ dày của chính mình, cậu mò mẫm xem đồng hồ và than trời, chỉ mới 2 tiếng sau bữa ăn ở cửa hàng tiện lợi vậy mà bụng cậu lại tiếp tục kêu đói? Đây chính là hoàn cảnh nghèo còn mắc cái eo mà người ta hay nói có phải không hả ông trời ơi?

Từ chiếc cửa sổ bám bụi do lâu ngày không có ai dọn dẹp Jungkook với chiếc bụng đói cồn cào có thể nhìn thấy những áng mây bay trên trời màu hồng nhạt.

“Đằng kia có đám mây trông như cái đùi gà, đằng kia lại giống que kem” Jungkook vươn tay giả vờ hái đám mây xuống sau đó cho vào miệng nhai một cách ngon lành.

“Thế này thật không bình thường cho lắm đâu Jungkook ssi”

Một giọng nói quen thuộc cất lên trong đầu Jungkook.

“Là Jimin sao? Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi! Tôi mừng quá”

Jungkook cẩn thận ôm đầu để cảm nhận giọng nói của hệ thống, đôi mắt cậu sáng lên, nếu Jimin có hình hài cậu chắc chắn sẽ lao đến ôm Jimin thật chặt. Thành thật mà nói hệ thống dù hay trêu ghẹo Jungkook nhưng nếu không có cậu ta thì Jungkook lại cảm thấy rất buồn.

“Vì đang có bảo trì nên tôi phải tạm vắng mặt một lúc, chuyện xin việc thế nào rồi?”

Thật ra không cần hỏi thì Jimin cũng biết, bởi lẽ mọi dữ liệu xảy ra từ lúc cậu không có mặt đã được lưu vào hệ thống.

“Cũng không có gì đặc sắc lắm đâu haha”

Jungkook ngốc nghếch muốn giấu mọi chuyện đi, nghĩ về việc mình bị ông chủ cửa hàng tiện lợi xem thường rồi đến việc đói meo đến mức phải nhận bánh từ Kim Taehyung để bỏ bụng, tất cả đều rất xấu hổ và hoàn toàn không có gì đáng để khoe ra cả.

Thật tình thì hệ thống tuy có thể ghi lại kí ức của khách hàng nhưng muốn xem hay không vẫn là quyền quyết định của Jimin. Bởi vì là một thể liên kết nên cậu thường xuyên cảm nhận được xúc cảm vui, buồn, phẫn nộ của khách, và việc đó khiến Jimin cảm thấy rất phiền, vì vậy nếu khách không có điều gì cần cậu hỗ trợ hay can thiệp Jimin thường hay chủ động tự ngắt kết nối khỏi não bộ của khách. Việc của cậu chỉ đơn thuần là hướng dẫn và giúp đỡ còn có thành công thoát khỏi thiết lập hay không hoàn toàn là do năng lực của mỗi người.

Đối với những vị khách trước thì là vậy tuy nhiên ở Jungkook lại tồn tại một ngoại lệ. Ngoại lệ đó đã khiến Jimin vì hứng thú với cảm xúc của cậu ta mà hạn chế ngắt kết nối hơn và tất nhiên là đoạn kí ức ban chiều ở tiệm tiện lợi của Jungkook cậu cũng đã tò mò mà xem qua rồi.

“Có lẽ cậu đang đói nhỉ? Mau ra ngoài kiếm đồ ăn đi!”

Đoạn kí ức đó dù ngốc không thể tả nhưng lại khiến Jimin buồn cười, có lẽ là do Jungkook đặc biệt ngốc hơn những người khác mới khiến Jimin hình thành ngoại lệ chăng?

“Chội ôi, Jimin giỏi quá nha, không chỉ có thể liên kết với não bộ mà cậu còn có thể liên kết với chiếc bụng đói của tôi nữa hả?”

Jungkook lòng đầy cảm thán.

Bất cứ phản ứng nào của cơ thể mà không liên kết với não bộ? Tên này thật ngốc hết sức khiến Jimin trỗi dậy ham muốn trêu ghẹo cậu ta.

“Thứ lỗi cho tôi, vùng đó vì mỡ nhiều quá tôi kết nối không tới”

“…”

Lòng Jungkook lạnh lẽo.

“Nhưng tiếng kêu của nó thì tôi vẫn có thể nghe được. Thông tin đến cậu là năng lượng của cậu còn rất ít để có thể điều khiển cơ thể của mình, nếu còn không nhanh nạp vào thì cậu sẽ ngất xỉu đấy!”

Jungkook nghe xong mới sực nhớ ra cơn đói cồn cào trong bụng mình vì vậy bèn cậu lật đật chạy xuống phố.

Đường xá Seoul tấp nập đầy hàng quán như quặn xoắn vào bao tử của Jungkook. Cậu có thể cảm nhận được vị thịt nướng ngon ngọt vừa chín tới đang kêu xèo xèo kêu trên vĩ và cả mùi rượu soju thơm lừng nức mũi ở hai bên đường.

Thế nhưng số tiền còn sót lại của Jungkook chỉ đủ để mua một li bánh gạo size nhỏ không có chả không có thịt. Dù cho chủ quán cật lực giới thiệu topping chả cá nhà làm siêu ngon với Jungkook thì cậu cũng chỉ có thể chảy nước miếng lắc đầu từ chối.

Li bánh gạo rất nhỏ, thoắt một cái Jungkook đã ăn hết mà bụng vẫn cồn cào đói. Bởi vì đang bật chế độ liên kết nên hệ thống của Jimin dù chỉ là máy móc với trí tuệ nhân tạo vẫn có thể cảm nhận được cơn đói của Jungkook rất rõ ràng.

“Cậu thấy đám người đông đông đằng kia không? Mau đến đó đi, hình như là đang phát cơm từ thiện”

Jimin bật định vị và xác định ở cuối con đường đúng là có chương trình phát cơm miễn phí. Sự hỗ trợ kiểu này không có trong điều khoản của hợp đồng nhưng vì gương mặt đói đến sắp khóc của Jungkook cùng với cảm giác cồn cào khó chịu truyền đến từ dạ dày khiến cậu đành phải làm thêm một ngoại lệ.

“Thật sao? Tôi đến liền, Jimin ssi giỏi thật, cậu đúng là anh hùng cứu đói của tôi luôn á”

Jimin im lặng không đáp.

Ở phía cuối đường không chỉ có một mà đến tận hai chương trình phát cơm với một lượng lớn người trẻ tuổi đang đứng tụ tập, nam nữ đều có đủ. Cơm từ thiện thì người già, người nghèo đến nhận chứ sao mà đầy thanh niên trai tráng thế này? Jungkook thắc mắc không biết mình chen có lại người ta không nữa.

Thôi kệ, không thử sao biết không chen được.

“Cậu có chắc là muốn đến không?”

Hệ thống máy móc lên tiếng khiến bước chân Jungkook đang hừng hực khí thế bỗng sựng lại.

“Xe đồ ăn của Ji Seojin”

“Phát cơm sườn bò cho người hâm mộ”

Tấm banner ban đầu vốn bị đoàn người che mất lúc này bị ngọn gió thổi bay phấp phới lên cao, tựa như có sinh mệnh nó đập mạnh vào mặt Jungkook hai dòng chữ khiến tâm hồn cậu tê lạnh.

Không sao, không sao, bên kia vẫn còn một chương trình nữa, cậu có thể sang bên đó nhận cơm. Nghĩ rồi Jungkook hừng hực đi sang đám đông bên cạnh.

“Cơm hộp của tớ có lời nhắn của Taehyung kèm theo nữa nè!”

“Chội ôi thích quá à, hộp của tớ không có huhu!”

Jungkook nghe hai cô gái đối thoại với nhau mà da đầu tê dại.

Không sao, không sao, Taehyung thì có nhiều Taehyung mà, nào là Lee Taehyung rồi Hwang Taehyung, kiểu gì cũng không thể xui xẻo đến độ đụng phải cả hai oan gia đâu.

Một cơn gió lớn ập tới, cuốn bay tấm banner của hai cô gái đang cầm hộp cơm kia đi khiến họ kêu lên í ới. Lại một lần trùng hợp nữa, thay vì bay lên cây hay đáp xuống đất thì tấm banner như có lí trí đậu thẳng lên mặt cậu. Jungkook máy móc giở ra xem.

“Chà, tấm banner này chụp Kim Taehyung đẹp trai xuất sắc luôn”

Hệ thống kêu lên đầy cảm thán.

“…”

Jungkook lúc này vì hụt mất hai phần ăn mà tâm trí chấn động, năng lượng cạn kiệt không trụ lấy nỗi cơ thể béo ú nên ngã rầm ra đất bất tỉnh nhân sự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN