Tứ sư huynh, tam sư huynh lại chạy mất rồi!
Chương 25: Hỉ (4)
Mọi thứ bắt đầu từ khi cửu châu tại trung tâm Khán Dương Thành bị viết lên những chữ ‘Hỉ’ đỏ thẫm. Sau hôm đó, nữ nhi của Trịnh phu nhân đều mơ những giấc mơ quái dị, chính là có một đội rước dâu toàn là những người giấy tí hon tới tìm nàng. Mà Trịnh phu nhân được biết, không chỉ một mình nữ nhi của bà mơ thấy giấc mơ kì quái đó, mà còn nhiều nữ nhi nhà khác cũng mơ thấy. Chỉ cần có chút tư sắc, đều mơ giấc mơ kì quái này.
Cứ như thế, cho đến khi thành chủ từ bên ngoài trở về.
Nữ nhi của Trịnh phu nhân không mơ những giấc mơ kì quái đó nữa. Vốn tưởng mọi chuyện đến đó là kết thúc, ai ngờ lại không phải. Cứ đêm đêm canh ba, tiếng kèn, tiếng trống của đoàn rước dâu vang khắp đường phố Khán Dương Thành, rồi bọn họ dừng lại trước cửa nhà Trịnh gia. Lúc cả nhà họ ra nhìn, chỉ thấy trước cửa để những hòm sính lễ lớn chất đầy vải vóc, vàng bạc châu báu. Lòng tham nhất thời nổi lên, họ cho gia nhân khiêng những chiếc hòm đó vào trong nhà.
“Vậy là từ đó, cứ đến đêm lại có một đoàn rước dâu thổi kèn trống vào giữa đêm, đến nhà ta và dừng lại trước cửa chính. Thấy kì lạ, ta cho gia nhân ra xem thử. Chỉ một lát sau, gia nhân đó trở lại, trên mặt là nét sợ hãi, luôn miệng nói ‘có quỷ, có quỷ’. Lão gia nhà ta sợ hãi, liền ra lệnh cho người khóa chặt cửa chính lại” Trịnh Tú Ngọc chậm rãi kể, nét mặt sầu muộn. Bà nghĩ, nếu lúc đó không nhận số sính lễ kia, có phải nữ nhi ngoan của bà sẽ không bị ép gả cho ma quỷ hay không?
“Vậy là từ đó trở đi, cứ đến đêm đoàn rước dâu đó lại tới sao?” Quân Cẩn thanh âm từ tốn hỏi. Mày hắn khẽ nhăn lại, tay xoa cằm như suy tư điều gì đó.
“Phải. Nhưng đêm qua lại khác. Cửa chính đột ngột bị bật mở ra, một đoàn rước dâu bằng người giấy tiến vào giữa sân, thổi kèn trống, đòi người. Mời đạo sĩ cũng không thể xử lí được hoàn toàn” Trịnh Tú Ngọc nói. Bà nhìn nhóm Quân Dạ Vu, ánh mắt đánh giá vài phần. Nhìn những người này còn trẻ như vậy, thật sự có thể cứu được nữ nhi của bà sao?
“Phu nhân không cần lo lắng, đêm nay canh ba bọn ta sẽ quay trở lại xử lí chuyện này” Quân Dạ Vu nói xong, liền đứng lên chuẩn bị rời đi. Trước khi đi khỏi, hắn lấy từ trong người một tầm phù hộ thân đưa cho Trịnh Tú Ngọc “Nhắc con gái bà giữ lấy tấm phù chú này, tuyệt đối đừng làm mất”
Xong, bọn họ trở về khách điếm. Trịnh Tú Ngọc tiễn bọn họ ra cửa.
Trên đường đi, Quân Dạ Vu không ngừng suy nghĩ về việc này. Phù Sinh đi phía trước chợt dừng lại khiến cả nhóm nghi hoặc quay lại nhìn hắn.
“Theo như Trịnh phu nhân kể, từ sau khi thành chủ trở về, đoàn rước dâu kia mới xuất hiện. Trước đó, nhiều thiếu nữ cũng đã mơ thấy giấc mơ này, nhưng tại sao lại chọn con gái của Trịnh phu nhân đầu tiên?” Phù Sinh nói khiến bọn họ đều suy nghĩ tới vấn đề này.
“Bát tự của Trịnh cô nương là thuần âm. Nữ thuần âm chi thể, đối với ma quỷ cũng là một bảo vật” Mặc Khuyết trầm giọng nói. Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ nhìn không ra biểu cảm gì.
“Các huynh có nghĩ là nếu bắt được Trịnh cô nương của Trịnh gia rồi, sẽ còn bắt thêm những cô nương khác không?” Phù Sinh gãi đầu. Nhiều cô nương mơ tới giấc mơ này như vậy, thì chắc hẳn là không chỉ có mình Trịnh cô nương phải chịu trận đâu nhỉ?
“Cái này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là có rồi. Đồ ngốc” Khương Duy nhìn Phù Sinh với ánh mắt khinh bỉ. Chuyện đó đã rõ ràng như vậy rồi, còn hỏi nữa sao? Sư đệ này của hắn nhiều lúc ngáo không chịu được.
“Trước về khách điếm nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng ta tới Trịnh gia một chuyến. Đã tới đại môn rồi, ta cảm giác nếu trì hoãn thêm thì Trịnh cô nương thật sự sẽ bị bắt đi.” Quân Dạ Vu nói, tay vô thức sờ lên khuyên tai phỉ thúy của mình, nhíu mày nói. Đến đại môn, vào sân, vậy chỉ còn vài bước nữa là tân nương lên kiệu rồi.
Nhìn nhau gật đầu, bọn họ trở về khách điếm. Mặc Khuyết đi phía sau Quân Dạ Vu, chăm chú nhìn bóng lưng của người trong lòng. Y vừa nghĩ đến chuyện, sư huynh của y mặc hỉ phục có phải là rất đẹp hay không?
Nghĩ như vậy, cổ họng chợt thấy khô khốc, lòng không ngừng kìm nén. Không vội, nếu không sư huynh sẽ vụt mất khỏi tay của y. A…sư huynh dường như rất thích Quân Cẩn sư đệ đi? Đó hẳn là tình địch lớn nhất của y rồi.
Mặc Khuyết chợt mỉm cười, bước nhanh tới sánh vai đi cùng Quân Dạ Vu. Không sao cả, sư huynh đã định sẵn là sẽ bị trói chặt lại với y rồi.
Trói chặt lại, vĩnh viễn không thể thoát khỏi y.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!