Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương - Chương 26-1: Học chó sủa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Chương 26-1: Học chó sủa


Edit: Phong Nguyệt

Ánh mắt quỷ dị của Sài quận chúa quan sát Nam Cung Tự, nửa nhướng mi, trên mặt quái gỡ nói: “Ngươi chính là Nam Cung Ngọc?” Nói xong, nàng nhanh chóng giơ tay lên gạt cái khăn che trên mặt Nam Cung Tự ra, khăn che mặt từ từ rơi xuống mặt đất, đập vào mắt là khuôn mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo, lòng của nàng nhất thời xông lên một cỗ ghen tỵ, nhưng lúc Nam Cung Tự đối diện với  mặt nàng thì  lòng ghen tỵ giống như trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là ánh mắt giễu cợt khinh bỉ và nồng nặc khiêu khích.

“Nguyên lai là một nữ nhân xấu xí a, không trách dùng khăn che mặt sợ người khác nói mình  xấu.” Sài quận chúa khuôn mặt ngây thơ thuần khiết thoáng qua tia độc ác, từng bước đến gần nàng mà tới, “Xấu xí, chỉ bằng ngươi mà cũng dám cướp đi Dật ca ca của ta? Ha ha, ta khuyên ngươi đừng nằm mơ, thức thời một chút liền cách xa Dật ca ca ra một chút, không thì tự gánh lấy hậu quả!”

Thật không nghĩ ra, Dật ca ca làm sao coi trọng loại nữ nhân này, nếu hắn tìm nữ nhân so với nàng đẹp mắt hơn, nàng cũng không còn lời nào để nói, nhưng nữ nhân này dáng dấp cũng quá xấu đi? Căn bản không có tư cách cùng nàng đánh đồng, càng không có tư cách làm Vương phi của Dật ca ca.diendanlequydon

Dật ca ca là của nàng, Vương phi cũng chỉ có thể là nàng Sài Khê Nhi……

Như Nguyệt thấy khăn che mặt của Vương phi bị Quận chúa trước mặt mọi người lấy xuống, còn chê cười cảnh cáo Vương phi, này rõ ràng chính là cố ý bới móc, tiến lên vì Nam Cung Tự bất bình nói: “Quận chúa, lời này của ngài là có ý gì? Dù sao nói Vương phi cũng là nữ chủ nhân của Vương phủ này, há lại để cho Quận chúa ở nơi này đối với Vương phi nói năng lỗ mãng?”

Lời này của Như Nguyệt coi như là đánh vào trên lưỡi đao, nữ chủ nhân, người xấu xí, nàng xứng sao?”Cái tên cẩu nô tài này, phẩm chất ti tiện!” Sài quận chúa ‘ vọt ’ một cái nổi giận, giơ tay lên muốn tát trên mặt của Như Nguyệt, lại bị Nam Cung Tự một phát bắt được, nàng hung tợn  trừng mắt về phía Nam Cung Tự, “Buông tay!”

Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự cong lên, ánh mắt dâng hiện lên tia nguy hiểm, mặc kệ đối phương là người nào, không có ai có thể tổn thương người của nàng,

“Nếu Bổn cung không buông tay thì sao”

Sài quận chúa cảm thấy từ trên tay nàng truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, trên mặt nàng cười đến dịu dàng, thì cỗ lực liền tăng thêm mấy phần, đau đến sắc mặt nàng tái nhợt.

“Đau…… Ngươi mau buông tay.”

Nàng nóng nảy, nàng có cảm giác cổ tay nàng sắp bị bóp nát.

Môi của Nam Cung Tự hiện lên nụ cười chế nhạo, từ từ thắm vào trong ánh mắt.

“Học hai tiếng chó sủa nghe một chút, có lẽ Bổn cung mở tâm, liền nới lỏng tay.”

Gì? Học chó sủa?

Sắc mặt Sài quận chúa muốn đen bao nhiêu thì đen bấy nhiêu, đang lúc nàng nghĩ một tiếng cự tuyệt thì xương truyền đến một tiếng ‘ kẽo kẹt ’, gảy xương…….

“A…. Đừng…. Ta học, ta học!” Giọng nói nàng mềm nhũn ra, khuôn mặt đỏ lên, “Gâu Gâu——”

Một cơn gió lạnh không để lại dấu vết bao trùm lên âm thanh  rất nhỏ, đỉnh đầu bay qua một đàn quạ.

Ấn đường Nam Cung Tự hơi nhíu, trong ánh mắt không khỏi mang theo tia đùa giỡn, nhìn về phía Như Nguyệt nói: “Như Nguyệt, ngươi mới vừa có nghe được tiếng chó sủa hay không?” diendanlequydon

Như Nguyệt thoải mái, thu liễm lại nụ cười trên mặt, trong ánh mắt có mấy phần hả hê.

“Hồi bẩm Vương phi, nô tỳ không nghe thấy tiếng chó sủa.”

Trong mắt Nam Cung Tự nụ cười từ từ phai đi, tròng mắt hẹp dài  mang theo  u ám đe dọa nhìn Sài quận chúa.

“Không nghe thấy, phải làm gì đây?”

Sài quận chúa nhìn không ra hỉ nộ của nữ nhân này, nhưng phút chốc nụ cười trên mặt nàng ta phai đi, nàng luống cuống, sợ.

“Gâu Gâu ——”

Tiếng chó sủa vang dội quanh viện, bọn hạ nhân rối rít che miệng cười trộm, đáng đời! Ai bảo nàng chọc Vương phi.

Đứng ở ngoài viện Hiên Viên Dật thấy tất cả mọi chuyện, ánh mắt thâm thúy hiện lên nụ cười không dễ dàng phát giác.

Xem ra cũng chỉ có ái phi của hắn mới có biện pháp trị được nha đầu này.

“Khê Nhi?” Từ ngoài viện truyền đến giọng nói dịu dàng tà mị, Hiên Viên Dật từ ngoài viện đi vào, hắn  nhìn Sài quận chúa nhưng tầm mắt rơi vào trên người Nam Cung Tự, con mắt trúng gió tình hiện ra, đôi chân thon dài bước chân tới trước mặt của Nam Cung Tự, hắn vươn tay vòng qua ôm eo nhỏ nhắn của nàng, nụ cười thật dịu dàng, “Ái phi cũng ở đây a, không ngờ các ngươi nhanh như vậy đã quen biết nhau, thật là ngoài ý muốn nha.”

Nghe vậy, sắc mặt Sài quận chúa xám trắng, nhìn bọn họ thân mật như vậy, trong lòng xông lên một cỗ chua chát ghen tức, siết chặt hai nắm tay, móng tay thật sâu nắm vào trong lòng bàn tay, cặp mắt trong suốt thuần khiết như nai con giống như ánh mắt dâng lên một tầng sương lệ, uất ức nói: “Dật ca ca huynh  bị nữ nhân này lừa rồi, nàng mới vừa khi dễ muội, còn buộc muội học tiếng chó sủa!”

Khi dễ nàng? Không biết là người nào chọc trước người nào, tôn chỉ của nàng là: người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu chọc ta thì ta phải chọc người.

Một cơn gió lạnh phất qua, mái tóc trên trán hắn theo gió phiêu dật lên, đôi mắt hẹp dài  mang theo  vực sâu u ám nhìn về phía Sài quận chúa, “Khê nhi, ngươi mới vừa nói cái gì, ta nghe không rõ.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN