Cẩm Niên - Chương 23: Ánh trăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Cẩm Niên


Chương 23: Ánh trăng


Editor: Peachy

Khương Hoành Nghĩa nghe xong lời đánh giá của Phó Thừa Lâm thì nói đỡ giáo viên chủ nhiệm vài câu xã giao: “Nhà thầy có hai đứa nhỏ, vợ thầy lại không đi làm, mọi vấn đề sinh hoạt đều do thầy gánh vác.”

Khương Cẩm Niên cười nhạo: “Dù có như vậy cũng không đến lượt em để ý.”

Cô kéo Khương Hoành Nghĩa lên phía trước, nghiêm nghị dạy bảo cậu: “Đàn ông con trai phải cứng rắn vào. Em lúc nào cũng lo lắng cho người khác thì người ta cũng sẽ vì em mà lo lắng à… Chị nói cho em nghe, ra ngoài xã hội có những người bạn chỉ muốn có thể bào từng lớp da trên người em, lúc nào tới tìm em mà hỏi han ân cần, nếu không phải là vay tiền thì chính là để dò hỏi tin tức. Ngược lại, em mà tìm bọn họ có chuyện, còn lâu người ta mới để ý đến em…”

Đêm đầu hạ, gió mát thổi rất thoải mái.

Mặt trăng lửng lơ ở xa tít tắp chân trời, chiếu ánh sáng êm dịu xuống nhân loại.

Thừa cơ hội nhìn mặt trăng, Khương Cẩm Niên lặng lẽ nhìn sau lưng một cái. Như cô mong muốn, Phó Thừa Lâm không rời đi, anh tiếp đón ánh mắt của cô rồi hỏi: “Hai chị em muốn đi đâu thế?”

Khương Hoành Nghĩa thay chị gái trả lời: “Về nhà ạ.”

Phó Thừa Lâm gọi điện thoại cho tài xế. Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, anh đã bảo: “Đứng đây đợi một lúc, anh đưa hai người về nhà. Tàu điện ngầm cách đây 500m, giờ mà qua đó thì phiền phức lắm.”

Khương Cẩm Niên không ngại phiền phức.

Nhưng em trai cô đã thoát khỏi sự khống chế của cô.

Khương Hoành Nghĩa chạy một mạch về phía Phó Thừa Lâm, balo sau lưng xóc nảy theo từng bước chạy, tóc mái che mất một nửa đôi mắt, cả khuôn mặt mang vẻ nghiêm túc kiên định. Mặc dù cậu có việc muốn nói với Phó Thừa Lâm, đã mở miệng ra định cất lời nhưng vì uốn lưỡi chưa đủ mà phiền não.

Phó Thừa Lâm thấy cậu tự chui đầu vào lưới, gian xảo đưa tay về phía cậu, cực kì thuận lợi cầm được balo của Khương Hoành Nghĩa. Khương Hoành Nghĩa còn chưa kịp phản ứng, Phó Thừa Lâm đã cầm chặt balo của cậu không buông, cũng không hề có ý định muốn trả lại… như thể một người sắp phá sản đang chăm chú bảo vệ cổ phiếu cuối cùng đang tăng trưởng.

Bọn họ chỉ có thể cùng nhau đứng ở ven đường đợi xe.

Phó Thừa Lâm hiểu rõ “muốn cưa cô chị thì phải rào cậu em”. Chỉ cần em trai đi cùng anh thì người chị là cô không thể nào chạy thoát.

Suy nghĩ của anh rất rõ ràng mạch lạc, nhưng không hiểu sao nghe có vẻ cầm thú.

Lúc này, Khương Hoành Nghĩa đột nhiên cất lời nói chuyện với anh: “Lần trước họp phụ huynh, bố mẹ có việc bận nên chị em đi. Có một người anh thân thiết với em nhìn thấy chị thì nổi sóng trong lòng, còn gọi em là em vợ…”

Phó Thừa Lâm lại trả lời lệch trọng tâm: “Loại bạn có ý đồ xấu này chỉ cần cho cậu ta một đấm là sẽ thành thật.”

Anh nâng cánh tay Khương Hoành Nghĩa lên, véo nhẹ cánh tay yếu ớt của cậu bé một cái. Hai tay thon gầy, rõ ràng là thiếu tập luyện thể dục thể thao. Anh liền đổi lí do thoái thác khác: “Hồi anh bằng tuổi mấy đứa cũng thích suy nghĩ lung tung lắm.”

Khương Hoành Nghĩa lắc lắc cánh tay, hỏi vòng vo: “Anh bảo em giáo huấn người ta làm gì, trong lòng anh không thoải mái à? Anh và chị em là kiểu quan hệ đó đó phải không?”

Dưới tán cây che bóng, Phó Thừa Lâm cười như không cười nói mấy chữ: “Thật ra anh cũng muốn…”

Muốn điều gì?

Anh không nói tiếp.

Trẻ con đang đứng trước mặt nên anh có chút né tránh.

Bên cạnh là một thân cây ngọc lan trắng thẳng tắp, những đóa hoa nở rộ tỏa hương thơm ngạt ngào. Nhưng từ nhỏ Khương Hoành Nghĩa đã bị dị ứng phấn hoa. Cậu bị sặc tới mức hắt hơi dữ dội, mơ hồ nói: “Em nhất định phải nhấn mạnh điều này, nếu anh không nhanh tay, chị em sẽ nắm tay người khác chạy mất đấy. Mẹ em lo rằng chị chỉ tập trung vào sự nghiệp, không lập gia đình, cảnh già neo đơn nên dạo gần đây luôn tìm đối tượng cho chị. Mọi mối quan hệ từ thân thích tới bắn đại bác cũng không tới đều được mẹ huy động. Bạn học em kém chị tận 8 tuổi mà vẫn có thể động lòng thì nói gì tới những người đàn ông tầm tuổi chị, anh nói xem đúng không?”

Phó Thừa Lâm bỏ qua chủ đề “đàn ông lớn tuổi” nhạy cảm. Quả thực là anh không thể cùng một cậu bé còn chưa bước ra khỏi cánh cổng trường cấp 3 tranh luận về vấn đề tuổi trẻ.

Anh thận trọng hỏi: “Trong nhà đã xác định được đối tượng rồi à?”

Vốn dĩ Khương Hoành Nghĩa muốn nói một câu “Suýt chút nữa đã là Kỷ Chu Hành”, thế nhưng ba chữ “Kỷ Chu Hành” này là cấm kị trong gia đình cậu. Từ khi Kỷ Chu Hành và Khương Cẩm Niên chia tay, chuyện hôn sự bất thành, bố mẹ luôn không thể ngẩng đầu trước mặt họ hàng thân thích. Hai ngày nay, bố mẹ còn bàn bạc, con rể chạy mất rồi, Tết năm nay nhất quyết không về quê nữa.

Khương Hoành Nghĩa hắng giọng một cái, thành thật đáp: “Vẫn chưa ạ. Có điều bố mẹ em cứ thúc mãi, chắc hẳn chị sẽ cảm thấy rất phiền lắm, trước giờ tính tình chị ấy cũng không okela lắm đâu…” Nói được một nửa, cậu tự ý thức được không thể nói xấu bất cứ điều gì về Khương Cẩm Niên trước mặt Phó Thừa Lâm được, vội vàng sửa lời: “Thế nhưng em cảm thấy chị cứ như vậy là tốt nhất, thẳng thắn, thông minh, đáng yêu…”

Trong lúc Khương Hoành Nghĩa đang vắt óc tâng chị gái lên tận mây xanh, vì chuyện chung thân đại sự của chị mà cống hiến vài phần sức lực thì xe con và tài xế của Phó Thừa Lâm đã tới.

Anh mở cửa xe nhét Khương Hồng Nghĩa vào trước, trong lòng lập tức cảm thấy an tâm. Sau đó anh mới vẫy vẫy Khương Cẩm Niên, nhìn cô không tình nguyện đi tới giống như một nàng tiên cá bị anh dùng mồi mắc câu.

Anh đã tính cả rồi nên mới đẩy Khương Hoành Nghĩa vào ghế phụ.

Khương Hoành Nghĩa lúng túng chào hỏi tài xế: “Cháu chào chú.”

Tài xế mỉm cười gật đầu: “Xin chào xin chào.” Sau đó lại hỏi: “Cháu biết cô Khương à?”

Khương Hoành Nghĩa có chướng ngại tâm lý trong việc giao tiếp với người lạ.

Trong mắt cậu, Phó Thừa Lâm không được coi là người lạ. Bởi ảnh của Phó Thừa Lâm đã từng được treo trên bàn học của Khương Cẩm Niên. Ngày nào cũng vậy, Khương Hoành Nghĩa cứ cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, từ lâu đã quen thuộc với tướng mạo của anh.

Còn vị tài xế này thực sự là người lạ.

Khương Hoành Nghĩa quay đầu nhìn về phía chị gái, ánh mắt tha thiết bày tỏ bản thân muốn ngồi cùng chị.

Khương Cẩm Niên và cậu như có thần giao cách cảm, ngượng ngùng nói: “Ngại quá, có thể để em trai tôi…”

Phó Thừa Lâm ngắt lời: “Nhà hai người ở đâu nhỉ? À, chờ một chút, chúng ta còn chưa ăn cơm tối.” Anh ngồi vào chỗ, nghiêng người tới gần Khương Cẩm Niên: “Em muốn ăn gì? Không phải hỏi em trai em đâu, cậu ấy ăn rồi.”

Khương Hoành Nghĩa ngồi phía trước thở dài, mơ hồ cảm thấy Phó Thừa Lâm đang qua cầu rút ván… Người ta vẫn bảo anh rể và em vợ trời sinh đã không hợp, cậu có thể vì chị gái mà hi sinh. Cậu như ngồi trên đống lửa bên cạnh một người xa lạ, hai chân khép lại, run rẩy không ngừng, nghe thấy chị gái ngồi ở ghế sau hỏi: “Cậu có đói không? Trong nhà tôi chắc là có sủi cảo đấy, ăn ngon hơn trong canteen trường nhiều.”

Năm đó Phó Thừa Lâm lên đại học, không hiểu vì sao lại rất thích ăn sủi cảo ở canteen.

Thỉnh thoảng Khương Cẩm Niên lại đưa cơm cho anh. Lúc anh bận bịu mù đầu trong thư viện, cô lại cầm hộp đựng đồ ăn dùng một lần trong canteen chạy tới cầu thang chờ anh, anh vừa xuất hiện cô đã đưa cái túi đồ ăn cho anh, ngoảnh đầu bước đi, không mảy may đòi hỏi một lời cảm ơn.

Thật ra Khương Cẩm Niên không mấy vui vẻ gì với đoạn thời gian này.

Cô ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng chân trái, duỗi thẳng mũi chân.

Hôm nay cô đi một đôi giày cao gót thắt nơ đen, dây ruy băng bị tuột ra một đoạn. Phó Thừa Lâm âm thầm xoay người giúp cô thắt lại nơ. Dù anh không nói một lời nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc chạm phải mắt cá chân của cô.

Cô cắn môi không chịu thừa nhận, cô không muốn nhìn xem rốt cuộc anh đang làm cái gì.

Nhịp tim đập nhanh như trống bỏi, cô bất lực bó tay, dứt khoát nghiêng đầu ngắm nhìn cái bóng mình chiếu trên cửa sổ xe. Sau đó, tầm mắt phóng dần về phía xa xăm, màn đêm tối đen như mực khiến cô dần buông lỏng.

Cô tính toán chỉ số quỹ ngày mai, rồi lại thấp thỏm về thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông của em trai. Đương nhiên cậu làm bài tốt, nhưng nhỡ đâu điểm số không như mong muốn thì chuyện điền nguyện vọng, tìm trường học, tìm thầy hướng dẫn,… một loạt vấn đề đang đợi chính bản thân cậu giải quyết.

Cô bật ra một câu: “Khương Hoành Nghĩa, em đã suy nghĩ kĩ xem muốn học chuyên ngành gì chưa?”

Ngữ khí của Khương Hoành Nghĩa có vẻ không vui: “Tài chính ạ.”

Phó Thừa Lâm tỉnh bơ lấy lòng cậu: “Có rất nhiều người lựa chọn học tại chính. Tại sao? Vì triển vọng công việc rất lớn. Nếu em chọn con đường này, chúng ta có thể cùng nhau làm một cái gì đó thiết thực…”

Anh còn chưa nói xong, Khương Hoành Nghĩa đã nói tiếp: “Đúng là nguyện vọng 1 của em là ngành tài chính, nhưng em sợ trong đầu sẽ nảy ra nhiều ý tưởng khác.”

Phó Thừa Lâm nhìn chị gái cậu chằm chằm, sau đó đáp: “Em có thể cân nhắc quản trị mạng, kỹ thuật máy tính, thương mại, kiến trúc, y dược, hóa học,… Những lĩnh vực này anh đều có bạn bè thân quen cả.”

Xe đã sắp tới điểm đến, tốc độ chậm lại, nhà cao tầng dần biến mất trong tầm mắt chỉ còn lại khung cảnh gạch trắng ngói đỏ – đây là nơi ở của bố mẹ Khương Cẩm Niên. Gia đình họ đã từng ở trong ngõ của một khu phố cũ đơn sơ hơn nhiều, không có giấy tờ chứng minh bất động sản, vẻn vẹn chỉ có giấy cho thuê.

Sau này Khương Cẩm Niên đi làm kiếm tiền, bạt mạng vì gia đình, điều kiện của bố mẹ tốt lên không ít, đã chuyển sang một chỗ ở mới, có lẽ là ở mức thường thường bậc trung. Nhưng cô không thể không thừa nhận, gia cảnh của cô so với Phó Thừa Lâm vẫn còn kém xa vạn dặm.

Phó Thừa Lâm theo hai chị em họ đi vào trong nhà.

Em trai thề son sắt, khẳng định bố mẹ không có nhà mà đã qua nhà cậu đánh bài rồi, chưa tới 11h thì sẽ chưa về nhà. Vậy mà cửa chính vừa mở, hai bố mẹ lại đang kề vai ngồi trên ghế salon say sưa xem TV.

Mẹ nhìn thấy Khương Cẩm Niên thì hớn hở: “Niên Niên về đấy à, hôm nay không bận hả con? Sao không nói với nhà một tiếng.”

Khương Cẩm Niên đẩy em trai lên trước, có điều Phó Thừa Lâm sừng sững như vậy, cô muốn giấu cũng không thể giấu được. Anh quang minh chính đại đứng trong phòng khách nhà họ, một tay cầm balo màu đen của Khương Hoành Nghĩa, thành công tạo cảm giác rất thân thiết với Khương Hoành Nghĩa.

Bố mẹ đang muốn mở miệng, Khương Cẩm Niên đã rào trước: “Đây là… bạn học của con.”

Ôi…

Giải thích nhạt nhẽo quá.

Đột nhiên cô cảm thấy vừa ảo não vừa hối hận.

Đáng ra cô không nên tuổi trẻ chưa trải sự đời mà gắn ảnh anh lên tường.

Khương Hoành Nghĩa còn nhận ra anh, cớ gì mà bố mẹ của cô không thể. Giá mà Phó Thừa Lâm có vẻ ngoài đại trà khiến người ta nhìn cái quên ngay. Có trách thì hãy trách anh không có gương mặt phổ thông. Quả nhiên bố mẹ Khương Cẩm Niên liếc mắt một cái đã biết ngay anh là ai, rót rượu mời trà, gọt hoa quả, không ngừng vội vàng đón tiếp anh.

Anh liên tục nói cảm ơn nhận lấy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Cẩm Niên một chút, cô hiểu rõ ý anh, chỉ có thể bảo: “Cậu ngồi xuống đây chờ chút, tôi nấu cho cậu một bát sủi cảo.”

Khương Cẩm Niên vừa bước đi Phó Thừa Lâm đã nối gót đi theo. Khương Hoành Nghĩa thấy vậy cũng muốn chui vào phòng bếp góp vui. Cơ bản là tối nay cậu ăn chưa no, cũng muốn ăn thêm mấy cái sủi cảo. Nhưng cậu vừa bước về phía đó một bước, mẹ cậu đã nắm chặt tay cậu ngăn lại: “Đừng quấy rầy chị con, con còn không nhìn ra à?”

Khương Hoành Nghĩa làm mặt quỷ về phía phòng bếp.

*

Diện tích phòng bếp vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ vừa đủ hai người đứng song song.

Khương Cẩm Niên tìm được sủi cảo ở trong tủ lạnh, bật bếp gas, bắc nồi đun nước. Phó Thừa Lâm như cái cọc gỗ cắm ở đằng sau, cô hơi mất kiên nhẫn thì nghe thấy Phó Thừa Lâm hỏi một câu: “Em lớn lên ở đây à?”

Khương Cẩm Niên lắc đầu: “Không phải, ở một nơi có hoàn cảnh khó khăn hơn nhiều, cậu không thể tưởng tượng nổi lại có một nơi như vậy đâu.”

Sau đó cô không nói gì thêm.

Phó Thừa Lâm lảng sang chuyện khác, cùng cô hàn huyên một lúc về tình hình chứng khoán, biến động tỉ suất hối đoái và xu thế thị trường tận tới khi sủi cảo được nấu xong, từng cái bụng bánh trắng lần lượt nổi lên. Cô dùng muôi vớt chúng ra, đặt bên trong một cái bát sứ sạch sẽ. Cô còn mở cửa sổ phòng bếp để gió lạnh thổi vào cho sủi cảo có thể nguội nhanh hơn.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Đêm nay ánh trăng đẹp thật đấy.”

Hơi thở của Phó Thừa Lâm cận kề ngay bên tai cô, có lẽ anh đã kề sát mái tóc cô. Anh hỏi: “Có phải như tôi đang nghĩ không?”

“Không đâu.” Khương Cẩm Niên đáp, “Chỉ đơn thuần là một câu cảm thán thôi.”

Mọi người đều biết, ba chữ “I love you” đã được nhà văn người Nhật Bản Natsume Soseki dịch một cách rất thơ là “Đêm nay ánh trăng đẹp thật đấy.”

Tiếc là Khương Cẩm Niên lại bảo, cô chỉ đang cảm thán.

Phó Thừa Lâm quay về vị trí ban đầu, không mất hứng cũng chẳng thở dài. Anh cầm lấy một chai dấm Sơn Tây cũ, mở nắp rót vào bát. Sao có thể đổ nhiều dấm như vậy? Khương Cẩm Niên cho rằng anh đói đến sốt ruột rồi nên tranh thủ thời gian cầm một đôi đũa lên, anh thuận thế cúi đầu, cô cũng không suy nghĩ nhiều gắp một miếng sủi cảo đút cho anh.

Nhưng anh thực sự rất phiền, ăn xong một cái còn nói: “Nóng.”

Khương Cẩm Niên cho là thật: “Rất nóng à?”

Ánh mắt anh sâu thẳm, không giống như đang giả vờ.

Khương Cẩm Niên cầm bát sứ lên, đang muốn tự mình nếm thứ thì anh đã chớp lấy thời cơ cầm cổ tay cô. Ban đầu cô còn muốn tránh, về sau chẳng hiểu sao lại từ bỏ việc chống cự. Vì anh lại nhìn ra bầu trời lần nữa, nói với cô: “Mặc dù hơi nóng một chút, nhưng quả thực sủi cảo nhà em là ngon nhất. Cách biểu đạt này có phải sáng tạo hơn cả “Đêm nay ánh trăng đẹp thật đấy không?”

Hết chương 23

Lại thêm một tips tỏ tình crush rất là nhân văn, rất là đi vào lòng người =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN