Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 1: Xuyên qua
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng tư khắp núi đồi Vụ Linh Sơn đều phủ một màu xanh biếc, dù chỉ là màu xanh đơn điệu nhưng cũng mang nhiều tầng sắc thái phong phú, huống chi tháng tư đã có chút hoa dại lẳng lặng hé nhụy, càng làm tôn thêm mấy phần kiều diễm. Thoạt nhìn cả Vụ Linh Sơn như một bức tranh sơn thủy mà thiên nhiên ban tặng, không cần trau chuốt cũng chứa đầy ý vị, như một thiếu nữ ngày xuân thướt tha làn váy cùng hòa mình vào màu xanh của cỏ cây mà hăng hái biểu diễn, toát ra vẻ đẹp phong tình vạn chủng.
Dưới chân núi là một tiểu thôn, xa xa nhìn lại từng vòng khói bếp lượn lờ, làm cho con người ta cảm thấy thật ấm áp. Nơi này là thôn mới được khai phá, đây là nơi mà khách du lịch có thể dừng chân, thuận tiện có thể ở lại trải nghiệm qua cuộc sống của người dân xóm núi. Mặc dù quảng cáo thật hấp dẫn nhưng điều kiện sinh hoạt lại không được tính là tốt, bất quá thiên nhiên ở đây không hề bị đụng chạm bởi bàn tay của con người cho nên giá cả cũng không được coi là thấp. Kỷ Tiểu Nguyệt hôm nay phải ở lại đây, trong một hộ gia đình nhà nông bình thường, có ba gian phòng, mỗi gian phòng đều bày biện thật đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, nam sinh nữ sinh ở hai gian khác nhau, điều kiện dù sao cũng khá hơn hồi ở Học Viện Trung Y Lão Sư.
Đây là lần cuối cùng những sinh viên năm cuối của Học Viện Trung Y trước đêm tốt nghiệp tham gia hoạt động hái thuốc. Mục đích là để cho những sinh viên từ nhỏ sống ở thành thị như Tiểu Nguyệt có thể phân biệt được thực vật, dược liệu từ thiên nhiên mà không phải là những thứ đã được sấy khô thành thuốc bán đầy ở các hiệu thuốc trong thành phố. Mặc dù không thể giống như Thần Nông (là một vị thần y) nếm bách thảo, nhưng đã là sinh viên năm tư, ít nhất phải nhận biết đủ loại thảo dược mới đúng. Vì vậy mục đích của chuyến đi này là vậy.
Kỷ Tiểu Nguyệt là một thành viên trong nhóm những sinh viên tham gia hoạt động lần này. Kỷ Tiểu Nguyệt xuất thân từ gia đình có truyền thống Trung Y, không có gì nghi ngờ, sau khi tốt nghiệp trung học liền chọn vào Học Viện Trung Y. Dù sao thì ông nội là người tương đối có quyền y trong giới Trung Y ở thành phố, mà cha mẹ đều là thành viên của Viện Trung Y, mà bản thân nàng từ nhỏ đã được chỉ dẫn nên mưa dầm thấm đất. Cha mẹ nàng thường xuyên ra nước ngoài công tác nên Kỷ Tiểu Nguyệt nàng lớn lên cùng ông bà nội vì vậy được thừa kế từ ông nội rất nhiều thứ như thư pháp viết bút lông, đặc biệt là Thái Cực Hình Ý – môn võ mà ông nội nàng si mê, còn có truyền thống hát kinh kịch.
Vào mỗi chiều mùa hè, Tiểu Nguyệt thường cùng với ông nội ngồi dưới cây tử đằng, nàng tự tay đánh đàn cùng ông nội phối hợp một đoạn điệu Tây bì nhị hoàng (làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị), gió đêm mùa hạ khiến hai người cảm thấy vô cùng thích thú. Cũng có khi sáng sớm theo ông nội đùa nghịch một bộ Thái Cực kiếm hay Hình Ý quyền, tuy không phải quá chuyên nghiệp nhưng cũng nhìn ra hình ra dạng. Dĩ nhiên Trung Y vẫn là thứ thiết yếu, vì vậy cuối cùng chọn chuyên ngành vào đại học thì Tiểu Nguyệt vẫn chọn Trung Y (em tra baidu khúc này nó ghi 中医 là chỉ danh từ về Trung Y, còn中药 là thuốc bắc, thuộc Trung Y ). Tiểu Nguyệt thường xuyên nghe ông nội kể chuyện xưa, khi bé đi hái thuốc trong núi sâu thường dẫm lên những dược liệu quý hiếm, Tiểu Nguyệt đoán rằng tâm trạng lúc ấy chắc chẳng khác nào chợt nhặt được vật quý, vì vậy nàng rất hy vọng về những chuyến đi như thế.
Hy vọng thì rất đẹp nhưng thực tế thì nơi nào còn có rừng sâu núi thẳm khi mà ngày nay khắp nơi tràn ngập những công trình mọc lên để kịp với tiến trình đô thị hóa, làm gì còn hệ sinh thái nguyên thủy, rừng núi cơ hồ cũng tìm không ra nữa rồi. Thế nhưng ông nội vẫn có biện pháp, khi Tiểu Nguyệt ở Học Viện Trung Y, vào mỗi chủ nhật ông đều mang Tiểu Nguyệt đi đến khu hái thuốc ở phía sau khu du lịch nổi tiếng, tuy rằng hơi xa nhưng nơi đó vẫn còn ngọn núi vẫn chưa bị khai phá.
Ông thường mang Tiểu Nguyệt tiến vào trong núi, tìm kiếm các thảo dược được ghi trong sách, mỗi lần tìm thấy thì ông lại nói trước tên cho Tiểu Nguyệt biết thuận tiện kiểm tra hiểu biết của nàng về tính chất của loại thảo dược đấy và cách phối hợp dược liệu, khi thì bổ sung thêm, chẳng khác nào giảng dạy thêm cho Tiểu Nguyệt những bài học sinh động về cách dùng dược liệu để làm thuốc. Cho nên Tiểu Nguyệt trong ngành Trung Y thì vẫn luôn cầm cờ đi trước, tốt nghiệp thì cũng thuận lợi vào Viện Trung Y, tương lai sắp thành một bác sĩ Trung Y (em ko biết có nên để là Dược sĩ ko thôi để đại bác sĩ ;;) xuất sắc.
Nên chuyến hoạt động hái thuốc thực tế do trường tổ chức lần này, thật ra Kỷ Tiểu Nguyệt cũng không phải rất mong chờ, cũng chỉ là chuyện đến thì đáp ứng mà thôi. Nhưng với chuyện một chiếc giường lớn dùng chung thế này Kỷ Tiểu Nguyệt lại cảm thấy vô cùng hứng thú, mười mấy cô gái ngủ trên một cái giường làm Kỷ Tiểu Nguyệt cảm thấy mới lạ, vả lại Vụ Linh Sơn rõ ràng đẹp hơn rất nhiều so với nơi mình cùng ông nội đã từng đi trước kia, nơi này càng giống như khu rừng sinh thái nguyên thủy, không khí mát mẻ dường như thiên nhiên ưu đãi rất nhiều.
Ngày thứ hai, năm mươi học sinh được chia ra mười người một tổ, được năm thầy cô mang theo lên núi, tuy nhiên hoạt động cũng chỉ là mặt ngoài, thầy cô thỉnh thoảng hái một vài loại thảo dược thường gặp, ví dụ như bạc hà, tử hoa địa đinh, bồ công anh rồi giới thiệu cho các bạn học, nói đơn giản qua tính chất của thuốc. Đến giữa sườn núi, thầy cô rốt cuộc cho phép hoạt động tự do, hai giờ sau tập họp, sinh viên ai cũng mừng rỡ. Người thì tách đi một mình, người lại có bạn đi cùng.
Tiểu Nguyệt dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, quan sát chốc lát thấy cạnh bên có một đường núi quanh co gập ghềnh, Tiểu Nguyệt biết thường đi những đường nhỏ như vậy mới có thể gặp được những vị thuốc quý, vì vậy cất bước theo đường nhỏ mà đi, càng đi đường núi càng cao chót vót, đi một lát trước mặt đã không thể đi tiếp, địa thế lại rất hiểm trở, bên trái là vách núi đen, bên phải là vách đứng rất nguy hiểm. Tiểu Nguyệt chỉ có thể thất vọng xoay người lại nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, Tiểu Nguyệt không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ chuyến này quả thật không tệ.
Phía bên phải trên vách đá có một bụi cây thạch hộc lan mới nở ra màu nâu mịn, đây chính là thảo dược được quốc gia bảo vệ ở cấp độ hai, thạch hộc lan này là thực vật thân cỏ, đứng thẳng, phần trên hơi hiện lên, cành uốn cong hơi chếch lên, thân màu lục sắc, hoa lớn, màu trắng, đỉnh màu tím nhạt, dược tính: ngọt, tính lạnh. Về dạ dày, thận kinh, có ích cho dạ dày, là thuốc tốt, gần đây giới nghiên cứu còn phát hiện ra trong thạch hộc lan còn có thể có hiệu quả điều trị ung thư. Vả lại thạch hộc lan trong tự nhiên càng ngày càng khan hiếm Tiểu Nguyệt cùng ông nội vào núi lớn mấy năm cũng không có tìm thấy một gốc cây chứ dừng nói đến cả một bụi hiếm thấy thế này.
Mừng rỡ qua đi, Tiểu Nguyệt không khỏi cau mày, thạch hộc lan sinh trưởng ở trên vách đá cao, mình lên hái thế nào đây. Dò xét cẩn thận vách đá trước mắt, có mấy móm đá nhỏ có thể chống chân, đoán chừng mình có thể miễn cưỡng leo lên hái được, mặc dù thoáng nhìn qua có chút sợ nhưng là người học về thuốc thấy dược liệu quý trọng nào có thể buông tha. May mà thân thủ nàng cũng coi như khoẻ mạnh, hai tay bắt chéo tiến lên bắt được mỏm đá nhô ra, cẩn thận từng bước một đến gần cây thạch hộc lan kia.
Kỷ Tiểu Nguyệt cảm thấy không còn xa lắm thì mới thích thú đưa tay trái ra sức kéo bụi thạch hộc lan, cuối cùng thạch hộc lan đã nằm gọn trong tay khiến nàng nhất thời hưng phấn. Thạch hộc lan chân thật hoang dã thế này, chính mình chưa từng thấy qua, định đưa đến trước mắt ngắm nghía, ai ngờ tay phải ra mồ hôi, ngón tay vừa trượt, cả thân thể Tiểu Nguyệt ngã về phía sau, phía dưới là vách đá sâu vạn trượng. Trong một khắc cuối cùng ấy, Tiểu Nguyệt nghĩ rằng mình chết thật có ý nghĩa, mang một gốc thạch hộc lan chôn cùng, cũng coi như không phụ với nghề rồi.
Vào thời điểm rơi xuống nàng không biết rằng trên không trung chợt lóe lên ánh sáng rồi nhanh chóng biến mất. Lần nữa khôi phục lý trí, Tiểu Nguyệt cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, từ trên cao rớt xuống, mình vẫn còn có tri giác nhưng rất nhanh Tiểu Nguyệt biết là mình đã lầm, bởi vì địa phương nàng rơi xuống rất quỷ dị. Đó là một hố đất sâu, đáy hố có vài cành cây gãy, bốn vách thô ráp khó mà trèo lên được, ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trên cây diệp phiến hình quạt, màu sắc có chút vàng nhạt cho thấy bây giờ là tiết đầu xuân.
Kỷ Tiểu Nguyệt nhìn kỹ bên dưới bất giác cực kỳ ngạc nhiên, mặc dù không trèo lên được nhưng thực tế hố cũng không tính là quá sâu, rõ ràng có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu là một bụi cây bạch quả trân quý, theo độ rộng của thân và chạc cây, có thể thấy cây này đã có nhiều tuổi rồi. Những số liệu chuyên nghiệp lập tức hiển thị đến bộ óc của Kỷ Tiểu Nguyệt. Cây bạch quả còn có tên gọi là ngân hạnh, tính bình, vị ngọt và đắng, có chút gây mê. Thuốc vào cơ thể giúp thận kinh, trị chứng thở khò khè, ho ra đàm, mộng tinh, ra huyết trắng, xuất tinh, trẻ con bị tiêu chảy, vết cắn của côn trùng, đường ruột bị nhiễm độc, bệnh lậu, đi tiểu thường xuyên, ngoài ra còn chữa mụn nhọt, vết loét, bệnh bạch tạng, là loại cây rất có giá trị.
Xuyên thấu qua chạc cây có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc ở phía sau, không biết có phải Kỷ Tiểu Nguyệt nhìn nhầm hay không, chợt thấy bầu trời này tinh khiết và xanh biếc hơn trước rất nhiều. Quan sát xung quanh cửa động hồi lâu, Kỷ Tiểu Nguyệt cảm giác mình đang ở trong một cái động săn thú mà ông ngoại đã từng nhắc đến trước đây. Chỉ là Tiểu Nguyệt biết ngày nay tuyệt đối cấm săn bắt thú, huống chi còn là thủ pháp vụng về kiểu cổ xưa thế này, cho dù là săn trộm thì cũng sẽ không dùng. Cảm thấy có chút đói bụng Tiểu Nguyệt không khỏi thầm nghĩ, dù mình đại nạn không chết nhưng cứ ở trong động vài ngày mà không ai phát hiện thì cũng chết mất thôi.
Đưa tay xoa cái bụng đang đau chợt cảm thấy rất không thích hợp, cúi đầu nhìn, Kỷ Tiểu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, đây là đôi tay mình, ngón tay ngắn mảnh, bàn tay khéo léo, rõ ràng chính là tay của đứa trẻ mới sáu bảy tuổi. Kỷ Tiểu Nguyệt vội vàng hốt hoảng dò xét cẩn thận thân thể, bản thân tuyệt đối đang trong vóc dáng của một đứa nhóc, mà trên người lại mặc một bộ trang phục cổ xưa, bên ngoài là một vạt áo màu đỏ chót bên trong vạt áo vải màu đen, phía dưới mặc quần cùng màu, dùng một sợi dây thừng cột chặt bên hông, chân đi một đôi giày vải thêu cũ đã có chút hư hại và cũ rách rồi tuy nhiên nó rất thoải mái.
Sờ đầu một cái Kỷ Tiểu Nguyệt không khỏi cười khổ, tóc ngắn của chính mình đã bị thay thế bởi một bím tóc, trên đầu còn cột dây vải màu đỏ. Đây tuyệt đối không phải là mình, thế thì đây là ai? Nơi đây là đâu? Chẳng lẽ mình đã bám vào người của đứa trẻ này ư, như vậy mình là người hay là ma, Kỷ Tiểu Nguyệt nghi ngờ tính chân thật của việc này, đưa tay dùng sức thử nhéo cánh tay mình, cảm giác đau nhói rõ ràng nói cho Tiểu Nguyệt biết đây là sự thật, tuyệt không phải mộng.
Đang buồn rầu thì ở nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng la lớn của một nam hài:
“Đại Nha…Đại Nha…Đại Nha…”
Thanh âm của tiếng vang vô cùng xa, Tiểu Nguyệt đoán bản thân hẳn là ở trong núi, nếu không cũng không thể nghe tiếng vọng về, tiếng gọi càng ngày càng gần, Kỷ Tiểu Nguyệt nghĩ mình cần phải thoát ra ngoài mới được, cho nên không cần biết có phải gọi mình hay không liền đáp lại, lớn tiếng trả lời:
“Ta ở chỗ này.”
Thanh âm thanh thúy mà mềm mại vang lên, tuy Kỷ Tiểu Nguyệt rất sửng sốt nhưng vẫn tiếp tục kêu lên vài tiếng, một lát sau rõ ràng có tiếng bước chân rõ ràng truyền đến Kỷ Tiểu Nguyệt không khỏi mừng rỡ thở phào một cái. Rất nhanh khuôn mặt của nam hài tử kia đã xuất hiện trước cửa động, nhìn bộ dáng rõ ràng là khoảng tám chín tuổi, mắt to mày rậm da đen sẫm khỏe mạnh, trong mắt trên mặt rõ ràng là dáng vẻ nóng nảy cùng hốt hoảng, khi nhìn thấy Kỷ Tiểu Nguyệt trong động liền cao hứng kêu to:
“Tìm được ngươi rồi, ca ca không phải bảo ngươi ở chờ bên kia sao, sao lại một mình tới đây, không tránh được rơi vào hố săn thú, ngươi chờ ca ca tìm sợi dây kéo ngươi lên”
Kỷ Tiểu Nguyệt thầm nghĩ thân thể này chắc chắn của Đại Nha rồi, dù sao lên trên rồi hẵng nói.
Chỉ một lát sau nam hài kia không biết ở đâu mang tới sợi dây thừng to, vứt xuống hố, Tiểu Nguyệt tay bắt được sợi dây, nam hài dùng lực hướng Tiểu Nguyệt kéo lên, đại khái do tuổi còn nhỏ với lại hố đất kia rất mềm không thể mượn lực, cố gắng kéo mấy lần vẫn không thành công, nam hài đã tỏ ra có chút sốt ruột, mà Tiểu Nguyệt dưới này cũng trở nên gấp gáp, ngẩng đầu thấy phía trên có cành cây khô ánh mắt của Tiểu Nguyệt sáng lên hô:
“Ngươi đem sợi dây ném vòng qua nhánh cây kia rồi thả xuống động đi may ra có thể lên được.”
Trong lúc cấp thiết tiểu nam hài cũng không suy nghĩ nhiều, vội làm theo lời của Tiểu Nguyệt, ném mấy lần mới vòng sợi dây qua nhánh cây khô rồi ném xuống hố, Tiểu Nguyệt đem sợi dây buộc bên hông nói:
“Đã xong rồi ngươi kéo ta lên”
Tiểu nam hài thì thấy cái này với kéo dây trực tiếp không khác gì mấy nhưng vẫn làm theo muội muội vì sợ nàng sợ hãi khóc lên, thế nhưng tiểu nam hài thấy cách này dùng sức rất ít, rất dễ dàng kéo Tiểu Nguyệt lên khỏi hố săn thú, Tiểu Nguyệt ngồi ở trên mặt đất thở một hơi, lúc này mới bình tĩnh quan sát xung quanh.
Điều đầu tiên Tiểu Nguyệt khẳng định đây không phải là Vụ Linh Sơn, hệ sinh thái ở đây có những cây đại thụ chọc trời trân quý, ở hiện đại nào còn, điều này hiển nhiên chứng tỏ nơi này chưa từng trải qua lần khai thác rừng nào, bởi vì cây cối đều ở trạng thái hoang sơ. Ánh mắt quét qua rừng cây không khỏi làm cho Tiểu Nguyệt mừng rỡ, trừ rất nhiều cây cối có giá trị dùng làm thuốc như nhạc hoa tử sam còn có thể thấy dược liệu trân quý ở khắp nơi, Tiểu Nguyệt cao hứng chạy lại bên cây bạch quả, ngồi xuống tỉ mỉ quan sát một bụi thực vật dưới tàng cây.
Các cây nhỏ mọc thành từng bụi một, lá mọc đối nhau, phiến lá hình trứng cành dài khoảng 1 đến vài centimet, chỉ mọc một hoa trên đỉnh cành, hoa vàng nhạt hơi có màu xanh biếc, gồm bốn cánh, dựa theo bề ngoài có thể đoán được đây là Anh túc Bạch sơn thưa thớt lại trân quý, đáng giá nhất là hình dáng xinh đẹp có thể làm bồn hoa.
Tiểu nam hài thấy muội muội mình đi lên lại không như bình thường, không ồn ào đòi mình cõng như mọi khi cũng không khóc nháo, nhưng lại chạy sang một bên chăm chú nhìn đám hoa dại kia mà si mê trong lòng không khỏi âm thầm buồn bực. Thấy sắc trời không còn sớm nam hài nói:
“Đại Nha mau tới đây, ca ca cõng ngươi xuống núi, không thì cha mẹ suốt ruột đấy.”
Kêu mấy tiếng mà Đại Nha không để ý tới, tiểu nam hài đi đến bên Tiểu Nguyệt kéo tay nói:
“Đi mau! Xuống núi còn ăn cơm, bụng muội không đói sao?”
Kỷ Tiểu Nguyệt lúc này mới lưu luyến đứng lên, vốn muốn đem bụi thảo dược hiếm thấy này mang về, nhưng vừa nhìn lại thân phận mình tạm thời quyết định, hay là trước biết rõ về thân phận của mình đã, dù sao mới có một bụi khẳng định là trên núi này còn rất nhiều, sau này muốn hái thì tới là được.
Nam hài dắt tay Kỷ Tiểu Nguyệt, bên cạnh còn có một giỏ tiểu trúc, bên trong là một ít quả sơn tra cùng chút quả nho dại, tiểu nam hài từ trong giỏ lấy ra quả sơn tra nhét vào tay Tiểu Nguyệt nói:
“Đây! Cho muội ăn cái này, ca ca hái được rất nhiều đủ cho muội ăn mấy ngày.”
Giọng nói ngây thơ chất phác, không một chút giả tạo, làm cho Kỷ Tiểu Nguyệt bất giác khẽ mỉm cười, cho dù biết loại này là sơn tra hoang dã bình thường ăn vào vừa chua vừa chát, nhưng là bỏ vào miệng tỉ mỉ nhai, trừ chua xót giống như còn một tí nhàn nhạt ngọt ngào tràn ngập trong tim. Kỷ Tiểu Nguyệt là con gái duy nhất, cha mẹ thì thường bận rộn với công việc cho nên tuổi thơ của Kỷ Tiểu Nguyệt thường cô độc, mặc dù có người ông đầy bác học ở bên nhưng không có anh em vẫn là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc sống của Kỷ Tiểu Nguyệt. Hôm nay, không biết vì duyên cớ gì, Kỷ Tiểu Nguyệt đoán chừng mình không phải trùng sinh thì cũng là xuyên qua, mặc dù không được gặp lại người nhà là chuyện đáng buồn, tuy nhiên lại có một ca ca yêu thương mình như vậy cũng coi như là một loại đền bù khác.
Nghĩ đến đây, ngược lại tâm tình Kỷ Tiểu Nguyệt lại thấy thoải mái hơn, dù sao đã đến đây rồi thì yên tâm ở vậy, tin tưởng rằng trong hoàn cảnh tối tăm mịt mù ấy, mình lại xuyên qua đến thân thể của tiểu cô nương này nhất định là có duyên cớ, có lẽ đây chính là kiếp trước của mình cũng không chừng, trải qua tuổi thơ thêm một lần nữa thì có gì đáng buồn. Kỷ Tiểu Nguyệt tin rằng nếu cha mẹ hay ông nội biết mình có thể xuyên qua đến một nơi non xanh nước biếc vả lại thảo dược mọc khắp các nơi thế này hẳn sẽ hâm mộ mình lắm.
Kỷ Tiểu Nguyệt đột nhiên thoát ra khỏi suy nghĩ chạy tới nắm lấy tay ca ca cùng đi xuống núi, đi xuống núi thì đã là buổi trưa rồi, hương thơm nồng đậm của thức ăn theo khói bếp lượn lờ bay tới, ca ca lôi kéo tay Tiểu Nguyệt chạy thật nhanh vào trong thôn. Thôn không lớn lắm, đại khái có mười mấy gia đình, đều là những ngôi nhà được dựng đơn giản, có thể thấy những ngôi nhà này đều được lợp bằng cỏ tranh, cuộc sống sinh hoạt nơi đây có vẻ khá sung túc. Ca ca dắt Tiểu Nguyệt chạy tới một tiểu viện, bao xung quanh là hàng rào làm bằng gỗ đơn giản, đẩy cửa ra cả hai cùng bước vào tiểu viện.
Tiểu Nguyệt liếc nhìn bốn phía thấy ở giữa là gian nhà lá ba gian, bên cạnh là một căn phòng nhỏ chứa củi lẫn lộn, căn phòng nhỏ trên tường treo đầy da thú, hiển nhiên đây là cuộc sống của những người đi săn thú. Cùng ca ca bước vào gian nhà ở giữa, trong phòng có một bếp lò rất cổ xưa, một phụ nữ đang ngồi bên bếp nấu ăn, nhìn lướt qua huynh muội hai người đi vào liền nói:
“Con đi đâu vậy Đại Nha? Sao quần áo lại đầy đất thế kia? Nhanh đi thay đổi y phục đợi cha các con từ thành trở về liền ăn cơm.”
Ca ca cười hắc hắc liền dẫn Tiểu Nguyệt đi vào một gian phòng bên trái, so với phòng bên ngoài thì nhỏ hơn nhưng rất sạch sẽ, không có trang sức bày biện dư thừa nào, trừ cái giường bên trái hơi nhỏ thì nhà chỉ có bốn bức tường. Tiểu Nguyệt đoán là phòng của mình, dưới mặt giường có một sọt trúc nhỏ đậy nắp, ca ca vén lên, bên trong hiện lên rất nhiều y phục nhỏ nhắn màu sắc rực rỡ, Kỷ Tiểu Nguyệt hiểu là những thứ này đại khái là của mình bình thường tắm rửa xong là thay, thấy ca ca lấy ra một bộ đưa cho mình đổi Kỷ Tiểu Nguyệt vội vàng nhận lấy rồi nói:
“Muội tự mình thay là được.”
Ca ca đại khái đối với muội muội không có chút nào hoài nghi, thật cao hứng chạy ra ngoài chờ tới giờ ăn, Kỷ Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười thay y phục trong tay, vẫn là cái loại trang phục đơn giản, nhưng là màu xanh biếc, Kỷ Tiểu Nguyệt không khỏi thở dài thật đúng là sến rện xanh đỏ lòe loẹt a, nhưng mình bây giờ không có tư cách để chọn chọn lựa lựa y phục. Nhìn thấy ở góc phòng có một chậu nước nhỏ bằng gốm đặt ở trên kệ, Kỷ Tiểu Nguyệt đoán chừng là để rửa mặt thích thú múc một chút thanh thủ uống trước một cái, thật là nước ngọt trong veo, tuyệt đối là nước suối tinh khiết không ô nhiễm. Lại rửa xong tay và mặt, nhìn kỹ thấy trong chậu sứ chiếu tới là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, so với mình thì thiếu chút tư sắc, chỉ là mắt to mũi thon, cái miệng nhỏ hồng hồng nơi khóe miệng hơi nhếch lên, đoán chừng tương lại sau này mặc dù không là mỹ nữ thì cũng có thể coi là tiểu giai nhân thanh tú, thích thú cười cười. Bên ngoài chợt truyền vào một tiếng cười hào sảng, Kỷ Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười, “Được rồi! Cha ruột của thân thể này đã trở lại.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!