Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi
Chương 4: Tiến tổ
Editor: nhà Kẹo Bơ🥑🥑
Tiến tổ
Giản Lan bình tĩnh mà xoay người, tiếp tục gọi điện thoại.
“Con không biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào với Vân Vân sao? Nhanh xóa hết ảnh chụp đi, có nghe thấy không?”
Nghe mẹ cô đúng lý hợp tình giáo huấn, Giản Lan cảm thấy mình căn bản không nên nghe điện thoại của bà.
Trách không được biểu tình Tiền Phái Phái vừa rồi phức tạp như vậy.
“Tín hiệu không tốt, con ngắt máy trước.”
Nói xong, Giản Lan trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Cô vốn là xuyên sách tới đây, không kế thừa ký ức nguyên chủ, tự nhiên không có cảm tình gì với “người mẹ” này.
Hơn nữa sau khi nghe xong điện thoại Giản Lan đã nhận thức được, suy nghĩ của Vệ Tĩnh Điềm đã hoàn toàn không thể cứu chữa, vậy cô cứ coi như mình vẫn là trẻ mồ côi như cũ vậy.
Xoay người, Giản Lan mới nhớ tới đằng sau mình có người.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai đem vành mũ hướng lên trên một chút, lộ ra một nụ cười soái khí với cô, trong ánh mắt chứa đựng đầy ánh sao, răng nanh bên trái rất đáng yêu.
Giản Lan lễ phép gật đầu, đi ngang qua cậu.
Trong lòng cô nghĩ, thiếu niên sống đối diện nhà cô vẫn phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn, cô thích nhất kiểu mắt hình hẹp dài của anh, không thích kiểu đôi mắt nai tròn như thế này.
Đây là lần đầu tiên Phương Túc Dương hoàn toàn bị xem nhẹ đến như vậy.
Nhớ lại vừa rồi nghe được câu nói kia, cậu lại nhịn không được cười.
Những lúc cậu cười luôn luôn rất kỳ lạ. Rất nhiều thời điểm người khác không cảm thấy buồn cười, nhưng không hiểu sao lúc đó lại có thể chọc cậu cười, hơn nữa mỗi lần nghĩ đến đều cười rộ lên.
Phương Túc Dương luôn cảm thấy nữ nhân vừa rồi rất quen mắt, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Kệ đi, dù sao cùng công ty, sớm muộn gì cũng có cơ hội chạm mặt, không cần vội vàng vào lúc này.
Giản Lan trở lại vị trí cũ ngồi xuống.
Vẻ mặt Tiền Phái Phái lo lắng mà nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Giản Lan lóe lên, xinh đẹp đến nỗi làm người ta không thể dời mắt.
“Lan Lan, em không bị thuyết phục đấy chứ?” Tiền Phái Phái khẩn trương hỏi.
Là người đại diện kiêm bạn bè của Giản Lan, Tiền Phái Phái rất rõ ràng quan niệm tình yêu hiện tại của Giản Lan xem ra chịu ảnh hưởng rất lớn từ mẹ cô.
Cả hai mẹ con giống nhau đều là kẻ “si tình”, nói không dễ nghe chính là cả hai đều là liếm cẩu*
(*) Liếm cẩu “舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Ví dụ như trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta. Nhưng người con trái đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là “liếm cẩu”, như chó liếm vậy. Cho luôn vậy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon. Hoặc những phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước người quyền quý cũng gọi là liếm cẩu. (nguồn: dembuon.vn)
Cho nên Tiền Phái Phái rất lo lắng, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giản Lan lấy lại tình yêu của mình với Lục Nhiêu, lại nhịn không được hy sinh bản thân.
“Yên tâm đi, em không ngốc như vậy.” Giản Lan không rối rắm vì chuyện mẹ con này quá lâu, trực tiếp nói sang chuyện khác, “Hợp đồng khi nào ký?”
“Hai ngày này sẽ ký, bộ phim lập tức bắt đầu quay, vừa lúc xong chương trình tạp kỹ em đã tham gia.”
Vì tai nạn lần trước, chương trình tạm thời hoãn lại một thời gian, chờ Giản Lan diễn xong bộ phim này, vừa vặn có thể tiếp tục tham gia chương trình kia.
“Được, đến lúc đó chị gọi điện cho em.”
Hai người lại thương lượng chi tiết một hồi, Giản Lan lúc sau cầm kịch bản rời đi.
Ký xong hợp đồng, Giản Lan chính thức vào nhóm đóng phim.
Bộ phim tiên hiệp cô nhận vai có tên là ” Truyền thuyết chín ngày Linh Tiêu”, chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết kiếm hiệp.
Đạo diễn biên kịch đều là người nổi tiếng trong nghề, các fans tiểu thuyết rất chờ mong ở bộ phim, nếu diễn không hợp tâm ý, rất dễ dàng bị ném đá.
Tiền Phái Phái giới thiệu: “Nam chính là Quý Trạch. Theo như phương tiện truyền thông nói thì anh ta có kỹ thuật diễn tương đối tốt, tính cách cũng nổi tiếng là hòa đồng.”
Chỉ là hầu hết mỗi người trong giới giải trí đều giả bộ để nổi tiếng, ai biết tính cách thật sự của anh ta là gì.
“Ừm, vậy những người khác thì sao?” Giản Lan ngược lại không đem anh ta để trong lòng.
Cô chỉ cần đóng phim tốt là được, những việc khác một mực mặc kệ.
“Nữ chính là Tề Thiên Viện, cô ấy đã từng đóng một bộ cổ trang rất nổi tiếng, số lượng fans rất đông, kỹ thuật diễn không có trở ngại. Còn lại còn có những vai diễn phối hợp với em, trên cơ bản cũng chỉ là vai phụ người qua đường.”
“Đã biết.” Trong lòng Giản Lan đại khái hiểu rõ.
Lúc sau cô bắt đầu nghiêm túc đọc kịch bản, dúng bút nhớ nhiều màu đánh dấu các phần tâm trạng và cảm xúc khác nhau.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tiền Phái Phái yên tâm không ít.
Chỉ là thời điểm bắt đầu quay lại xảy ra một chút phiền toái nho nhỏ.
Ngoại trừ từ vụ scandal với Lục Nhiêu, cơ hồ không ai biết Giản Lan, cô có thể coi là nữ diễn viên tuyến mười tám.
Nếu không phải vì người nào đó, cô cũng không thể với tới vai nữ số 3 này.
Thời điểm đến phiên Giản Lan hóa trang, chuyên viên trang điểm đều bị Quý Trạch gọi đi, không ai giúp cô trang điểm.
Nhìn thấy sắp phải khởi động máy quay phim nhưng vẫn không ai hóa trang cho cô, Tiền Phái Phái vội muốn chết.
“Để chị đi tìm người đến đây.” Tiền Phái Phái nói xong liền rời đi.
“Không cần.” Giản Lan giữ chặt cô ấy.
Tiếp theo cô tự soi gương bắt đầu hóa trang, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Tuy rằng trình độ của cô kém hơn chuyên viên trang điểm, bất quá đối với một vai phụ diễn không nhiều thì như vậy đã quá đủ rồi.
Trong lòng Tiền Phái Phái có chút hụt hẫng.
Cuối cùng cô ấy cũng không nói gì, chỉ ở trong lòng kiên định phải làm việc thật tốt, nhất định phải làm Lan Lan trở nên nổi tiếng.
Ở giới giải trí, nếu bạn không nổi tiếng, ai cũng đều có thể dẫm lên bạn, loại cảm giác này quá ngột ngạt.
Hóa trang xong, nhân viên đoàn phim hỗ trợ tạo hình chụp ảnh.
Giản Lan đăng mấy tấm ảnh vừa chụp lên Weibo của cô.
Rất nhanh liền đến phiên cô diễn.
Đây là cảnh nhân vật cô đóng vai – Tả Ngọc Bội và nam chính gặp mặt lần đầu tiên.
Để thành công vào dòng họ báo thù, Tả Ngọc Bội quyết định lợi dụng bản tính giả vờ thiện lương trời sinh của mình, nàng sẽ được các trưởng lão của dòng họ đánh giá cao trong tương lai.
Thời điểm ở cùng nam chính, nàng giả ý rơi xuống nước khiến nam chính cứu giúp.
Lúc sau, nàng lại lợi dụng khả năng khống chế tâm lý nam nhân chuẩn xác của mình, làm tâm nam chính sinh ra thương tiếc với nàng, đưa nàng vào dòng họ.
Nhậm Đạo vốn cảm thấy nhân vật Tả Ngọc Bội được nhiều người vô cùng yêu thích nhất định sẽ bị hủy hoại trên tay Giản Lan.
Rốt cuộc căn bản trước kia Giản Lan không hề có năng lực, lúc diễn tính cách nhân vật đều làm người xem cảm thấy quá giả tạo. Lần này lại diễn nhân vật phức tạp như vậy, hiệu quả khẳng định có thể so sánh với hiện trường tai nạn xe hơi.
Bất quá Giản Lan là người phó tổng điều tới, trong lòng Nhậm Đạo bất mãn cũng không có biện pháp, cùng lắm chỉ có thể bảo biên kịch xóa một ít đất diễn của Tả Ngọc Bội, hậu kỳ lại cắt nối biên tập xử lý một chút, tận lực không khiến các fans tiểu thuyết quá thất vọng.
Kết quả không nghĩ tới, cảnh diễn đầu tiên của Giản Lan lại khiến cho Nhậm Đạo kinh diễm một phen.
Giản Lan đóng vai Tả Ngọc Bội người mặc váy áo rộng mỏng bằng lụa, đang đứng chờ nam chính trên con đường về nhà của dòng họ.
Tư dung nàng mỹ lệ, ngũ quan tuyệt đẹp, như viên ngọc trân châu, nói là đẹp như tiên nữ cũng không quá.
Chưa nói đến bất kỳ kỹ thuật diễn nào, diện mạo cô đều tuyệt đối phù hợp với hình tượng Tả Ngọc Bội trong lòng các fans của tiểu thuyết “Truyền thuyết chín ngày Linh Tiêu”.
Trong quá trình chờ đợi nam chính, trong mắt Tả Ngọc Bội dần dần bị hận ý cùng hung ác thay thế, những chi tiết nhỏ như vậy Giản Lan đều diễn đạt yêu cầu.
Nhậm Đạo ngồi trước máy quay nhìn thấy chi tiết này, thiếu chút nữa nhịn không được ở thời điểm này lên tiếng khích lệ.
Tả Ngọc Bội ở nơi tối tăm nhìn thấy nam chính đi qua, không chút do dự nhảy xuống nước, ngụy trang thành bộ dáng vô ý rơi xuống nước đang giãy dụa.
Nhưng nam chính đang ở trên bờ đi ngang qua lại chưa nhảy xuống cứu nàng.
“Cắt—- Quý Trạch anh làm sao vậy? Tại sao không nhảy xuống?”
Quý Trạch mặc đồ cổ trang, mặt như viên ngọc vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, tôi vừa rồi chưa nhập trạng thái.”
Giản Lan chỉ có thể tiếp tục ở dưới nước đợi.
Nhậm Đạo yêu cầu cao, vì vậy cảnh này không được quay trên mặt đất mà thực sự được quay trong nước.
Hôm nay còn vừa lúc trời đầy mây, đợi trong hồ nước lạnh lẽo, Giản Lan lạnh đến mức hàm răng đều phát run.
Nhưng để không ảnh hưởng đến hiệu quả diễn xuất, cô chỉ có thể làm bộ như không có việc gì.
Lần diễn thứ hai.
Quý Trạch quên kịch bản.
Lần thứ ba, Quý Trạch nói anh ta không chuẩn bị tốt để xuống nước.
Lần thứ tư……
Người ở đây đều có thể nhìn ra được Quý Trạch cố tình làm khó dễ Giản Lan.
Vốn dĩ diễn một lần là có thể xong, bởi vì vấn đề của Quý Trạch, phải diễn bảy tám lần mới có thể xong.
So sánh với sự có lệ của Quý Trạch, Giản Lan mỗi lần diễn đều hoàn toàn nghiêm túc, dường như căn bản không thấy được Quý Bạch nhằm vào mình.
Nhậm Đạo không muốn có mâu thuẫn với Quý Trạch nổi tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì, bất quá trong lòng lại đem anh ta liệt vào danh sách đen.
Quan sát kỹ thuật diễn của Giản Lan, Nhậm Đạo bảo biên kịch thêm lại những cảnh Tả Ngọc Bội đã bỏ trước đó, còn cố ý thêm hai cảnh nữa.
Trách không được phó tổng bên kia cực lực đề cử Giản Lan, hóa ra do kỹ thuật diễn gần đây của cô tiến bộ lớn như vậy, lại vô cùng chuyên nghiệp, cùng những bình hoa “diễn gì cũng không được nhưng làm ra vẻ hạng nhất” hoàn toàn không giống nhau.
Nếu diễn viên như vậy mà không nổi tiếng thì quả thực không hợp lý.
Thời điểm được Quý Trạch cứu lên từ trong nước, Giản Lan không chỉ phải chịu đựng rét lạnh thấu xương, còn phải chịu đựng cảm giác ghê tởm khi tiếp xúc tứ chi với người khác phái.
Giản Lan từ chối nhân viên đoàn phim lấy khăn sưởi ấm cho cô, kiên trì diễn nốt phân cảnh này.
Tả Ngọc Bội dựa vào trước ngực nam chính, biểu hiện e lệ lại đơn thuần, rất dễ dàng khơi dậy sự thương tiếc của nam chính, được nam chính mang về nhà, xin trưởng lão cho nàng ở nhờ lại đây.
Thời điểm Quý Trạch ôm cô, trong lòng khinh thường cô cười lạnh.
Khoảng thời gian trước còn sống chết không bỏ quấn lấy Lục Nhiêu, hiện tại lại câu dẫn anh ta? Thật là không biết xấu hổ.
Xem ra cô rất thích hợp diễn loại nhân vật hồ ly tinh câu dẫn người này.
Phân cảnh này đoạn khó nhất là ở chỗ Tả Ngọc Bội khống chế tâm lý nam nhân.
Tĩnh cách Tả Ngọc Bội vốn dĩ mê hoặc quyến rũ, sau khi gặp được nam chính, nàng lại muốn biểu hiện thành tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương, đơn thuần vô hại, không thể biểu hiện ra bất kỳ tính công kích nào.
Không hề nghi ngờ, Giản Lan diễn rất khá, vẻ mặt cô đủ để cho bất kì nam nhân nào sinh ra tâm lý thương tiếc.
“Cắt, xong—–”
Nhậm Đạo vừa mới nói xong, Giản Lan liền không chút do dự rời khỏi vòng ôm của Quý Trạch, nhiều thêm một giây cũng không chịu đựng nổi.
Trong lồng ngực đột nhiên trống không, Quý Trạch trong nhất thời không phản ứng được, ngây ngẩn cả người.
Cho nên vừa rồi Giản Lan nép vào trong lồng ngực anh ta chỉ vì đóng phim thôi sao? Cũng không giống như anh ta nghĩ, nhân cơ hội câu dẫn anh ta?
Khẳng định chỉ là giả bộ thôi, rốt cuộc Lục Nhiêu đã nói phải cẩn thận với Giản Lan, nữ nhân này không đơn giản, vì mục đích của mình không từ thủ đoạn.
Nói không chừng cô sẽ cố ý sắp xếp người chụp hai người bọn họ tạo scandal, anh ta vẫn nên cẩn thận một chút cho chắc.
Diễn xong cảnh này, vừa lúc tới thời gian nghỉ ngơi giữa trưa.
Tiền Phái Phái cầm khăn tiến đến, muốn bao quanh người Giản Lan giúp cô sưởi ấm, lại bị người sau cự tuyệt.
“Từ từ đã.”
Giản Lan tìm được thùng rác nằm trong góc, nôn ọe một lúc.
“Lan Lan, em không sao chứ?” Tiền Phái Phái bị cô làm cho hoảng sợ, vội vàng đi đến.
“Không có việc gì.”
Vừa rồi ở trong lồng ngực Quý Trạch lâu như vậy, Giản Lan đã sớm ghê tởm, chỉ vì để không ảnh hưởng đến diễn xuất, cố nén đến bây giờ mới biểu hiện ra bên ngoài.
Chờ cô nôn xong, Tiền Phái Phái đưa cho cô bình nước súc miệng, lo lắng hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nôn? Có phải ở trong hồ lâu quá lạnh đến đóng băng không?”
Quý Trạch vừa lúc đi ngang qua dừng lại bước chân, trong lòng hiện ra áy náy nhàn nhạt.
“Không có, chỉ là vừa rồi phải ôm lâu quá, làm em có chút ghê tởm.” Cô không thèm để ý mà nói.
Nghe xong câu nói ấy mặt Quý Trạch hoàn toàn đen như đáy nồi, một chút áy náy cũng hoàn toàn biến mất.
Anh ta nhịn không được đi ra, lạnh giọng nói một câu: “Nếu chán ghét quá thì đừng có đi đóng phim.”
Thật là đạo đức giả, cho rằng anh ta nguyện ý ôm cô ư?
Nói xong, Quý Trạch khuôn mặt đen thui xoay người rời đi.
Giản Lan bị chửi không thể hiểu nổi:???
Tại sao lại nghe lén người khác nói chuyện chứ? Có bệnh à.
Giản Lan tiếp nhận khăn lông từ tay Tiền Phái Phái, tự lau khô, rồi thay quần áo.
“Em và Quý Trạch có thù oán với nhau sao?” Trong lúc ăn cơm hộp, Giản Lan nhịn không được hỏi.
Tiền Phái Phái lắc đầu, nghĩ một lúc nói: “Không có, bọn em trước đây chưa từng hợp tác qua. Nếu phải nói có gì liên hệ thì Quý Trạch và Lục Nhiên được cùng một công ty quản lý, khả năng quan hệ cá nhân bọn họ không tồi?”
“Kệ đi, dù sao em diễn không nhiều lắm, diễn xong sẽ đi ngay.” Giản Lan không muốn so đo với loại người không phong độ như này quá nhiều, phỏng chừng về sau cũng không có liên quan gì.
“Bất quá kỹ thuật diễn ngày hôm nay của em thật sự quá xuất sắc, trước kia kỹ thuật diễn không biểu hiện ra ngoài, khẳng định là bởi vì không nhận được vai tốt. Vừa rồi khi em được cứu từ trong hồ, thời điểm câu dẫn nam chính, một người phụ nữ như chị ở bên cạnh nhìn còn thấy động tâm. Em trời sinh để ăn chén cơm này, tương lai nhất định có thể nổi tiếng.” Đôi mắt Tiền Phái Phái sáng lên, tán thưởng nói.
“Vâng, em sẽ nỗ lực.” Điều Giản Lan chưa nói chính là cô không phải trời sinh có thể theo nghề này, kỹ thuật diễn hiện tại là kết quả của vô số ngày đêm mài dũa.
Cô không tính là đặc biệt có thiên phú, nhưng tuyệt đối xem như nỗ lực, là loại người rất kiên định.
Buổi chiều diễn xong, Giản Lan trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi buổi tối tắm rửa xong, di động của cô vang lên.
Tay phải Giản Lan cầm khăn lông lau tóc, dùng tay trái mở khóa di động.
Mở ra liền thấy hai tin nhắn Wechat của Phó Vọng.
“Chị không ở nhà sao?”
“Tôi vừa muốn tìm chị mượn đồ, nhưng gõ cửa không thấy ai đáp lại.”
Phó Vọng đương nhiên biết cô không ở nhà, sở dĩ nói như vậy, đều là chỉ để lấy cớ nói chuyện phiếm với cô mà thôi.
Nghĩ đến nụ cười sạch sẽ của thiếu niên, tâm tình Giản Lan tốt lên không ít.
Quý Trạch đúng là dạng nam nhân chó đực, so sánh với cún con đối diện nhà cô còn kém xa.
Cô rất nhanh trả lời: “Ừm, tôi vừa đi công tác. Muốn mượn cái gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Vọng: Mượn trái tim của em — lọt vào top 100 lời tỏ tình âu yếm nhất.
Đoạn đóng phim này sẽ không viết quá dài, chương sau liền kết thúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!