Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi
Chương 24-2: Đừng làm loạn (2)
Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Đừng làm loạn (2)
【 Aaaa tại sao một chút báo động cũng không có, màn hình đột nhiên phóng đại, con ma này suýt nữa dọa chết tôi rồi. 】
【Mẹ nó làm tôi sợ muốn chết】
【Kết cấu ký túc xá này giống ký túc xá của tôi, tôi cũng không dám ra soi gương nữa.】
【Tôi luôn cảm thấy giây tiếp theo ma nữ sẽ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt cười âm hiểm đáng sợ.】
Đàm Tiêu sửng sốt một chút, Giản Lan thì lại bình tĩnh nói: “Bút Tiên Bút Tiên, nếu ngươi đã đến rồi thì hãy vẽ một vòng trên giấy đi.”
“Bút Tiên” đương nhiên không thể vẽ một vòng trên giấy.
Bên kia gương truyền đến từng trận tiếng vang, theo sau là âm thanh móng tay cọ xát bảng đen chói tai.
Âm thanh rất mau dừng lại, nghe qua giống như thật sự đang vẽ vòng tròn.
“Bút Tiên, ngươi là nam hay nữ?”
Bên kia truyền đến âm thanh cọ xát ngắn ngủi.
Đáp án là lựa chọn thứ hai: Nữ.
“Bút Tiên, ngươi là con ma ám gần đây sao? Là có hay không?”
Bên kia lại truyền đến mấy âm thanh.
Giản Lan không ngờ sự việc thuận lợi như vậy, liền tiếp tục nói: “Vậy ngươi có thể rời tòa nhà này không? Có thể hay không thể?”
Bút Tiên:???
Đàm Tiêu:???
Những người khác:???
【Bút Tiên: Ngươi dám nói chuyện như thế với ta?】
【Vì sao tôi lại buồn cười thế này, tôi cười thì có kỳ lắm không?】
【Kỳ này tôi đã xem qua rồi, kế tiếp là Bút Tiên bị đuổi đi, khách mời chạy thoát, chương trình kết thúc.】
Bút Tiên nghe tai nghe chỉ huy, liên tục truyền ra âm hiệu ý là không thể.
Giản Lan lại hỏi một câu: “Ngươi là không muốn rời đi hay khổng thể rời đi?”
Hai cái này khác nhau rất lớn.
Lần này chỉ có một âm thanh, đáp án là không muốn.
【Bút Tiên: Ngốc à, đương nhiên là mình không muốn đi rồi.】
【Tôi vốn đang rất sợ hãi nhưng nhìn thấy cái này đột nhiên thấy Bút Tiên thật đáng yêu.】
【Thầy trừ tà ngang ngạnh X Bút Tiên tsundere, thật sự quá dễ thương (tôi đang nghĩ gì thế này)】
Đúng lúc này, Giản Vân vẫn luôn trốn sau tường đột nhiên nói: “Giản Lan, chị hỏi xem nó chết như thế nào?”
Cô ta vừa mới lên tiếng, cánh cửa sau tấm gương đột nhiên “cùm cụp” một tiếng khép lại, thân ảnh Bút Tiên biến mất sau gương.
“Giản Vân cô đừng lên tiếng mà, chỉ có người triệu hồi Bút Tiên mới có thể nói chuyện với Bút Tiên.” Phương Túc Dương rất khó chịu, ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.
Giản Vân đột nhiên bị răn dạy, ủy khuất nói: “Tôi, tôi không biết.”
“Hơn nữa không thể hỏi nguyên nhân chết của Bút Tiên, đây là điều tối kỵ, nếu cô chọc hồn ma bực thì làm sao giờ? Còn may vừa rồi hồn ma0. chưa nghe thấy cô nói hết đã đi rồi.”
Giản Vân có chút không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ” Đây chỉ là chương trình mà thôi, nào có đáng sợ như vậy.”
Còn may cô ta nhớ ra bây giờ đang quay, nói rất nhỏ, nếu bị mic ghi lại, nhất định sẽ bị anti chết.
“Được rồi, em ấy không biết, cùng lắm thì lần sau hỏi lại.” Lục Nhiêu nhịn không được giúp Giản Vân nói chuyện.
Giản Lan và Đàm Tiêu còn muốn thử lại lần nữa, kết quả lần này thế nào cũng không thể triệu hồi ra.
“Xem ra mỗi ngày chỉ có một cơ hội, tối mai chúng ta thử lại, trong khoảng thời gian này có thể nghĩ ra những câu hỏi có lợi.”
Lời nói của Giản Lan mọi người không ai phản bác.
Ba người Đàm Tiêu đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên chiếu đến một tia sáng, làm bức rèm sáng bừng lên.
Trong phòng đen nhánh một mảnh, bên ngoài ánh sáng chiếu vào, như biến bức rèm trở thành một màn sân khấu.
“Tình huống gì đây?” Yến Thanh Nghiên bị dọa đến run bần bật.
Mọi người đều nhìn về hướng cửa sổ.
Lúc này một bóng người đột nhiên từ trên rơi xuống, trải dài khắp hành lang tầng bốn, phóng to trên bức màn.
Không bao lâu sau, phía dưới truyền đến âm thanh đồ nặng rơi xuống.
“Là, là có người nhảy lầu sao?” Giọng nói Phương Túc Dương run rẩy.
Yến Thanh Nghiên đã bị dọa đến chân mềm không đứng được.
Giản Lan nhanh chóng xông lên ban công, xốc bức rèm lên nhìn thoáng xuống.
Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy người dọn đạo cụ ra bên ngoài.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
“Yên tâm, là đạo cụ.” Cô thoải mái nói.
Chỉ cần không phải người nhảy lầu thật thì được.
【Lan Bảo thật ấm áp, chị ấy vừa rồi có phải lo có người nhảy lầu xuống không nhỉ?】
【Chị ấy lập tức vọt tới bên cạnh ban công, thật dũng cảm.】
【Bị hành động này của Lan Bảo biến thành fan rồi.】
Nghe nói là đạo cụ, trong lòng những người khác dễ chịu hơn một ít.
“Vì sao lại có người nhảy lầu?” Yến Thanh Nghiên hỏi.
“Chẳng lẽ, lúc Bút Tiên sống đã tự sát, sau khi chết biến thành ma?” Giản Vân suy đoán.
Nhưng bọn họ vừa mới đến nơi này, manh mối gì cũng chưa phát hiện, suy đoán này cũng không thể chứng thực.
“Về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói.”
Đàm Tiêu cùng Phương Túc Dương và Lục Nhiêu rời phòng 444, trở về phòng 443 bên cạnh.
Sau khi trở về, Đàm Tiêu kiểm tra gương phòng 443, phát hiện đây không phải gương hai mặt, chỉ là tấm gương bình thường.
Vừa rồi bóng người rơi xuống cửa sổ cũng là ở phòng 444, hơn nữa chỉ có một âm thanh rơi xuống, chứng minh cửa sổ phòng 443 không có người rơi xuống.
Xem ra bí mật trong phòng 444 nhiều hơn phòng 443.
Cameras trong phòng tự động đóng lại, màn ảnh bao phủ bởi màu đen.
Ba người Giản Lan từng người lên giường nghỉ ngơi.
Giản Lan vừa lên giường đã ngủ, Giản Vân và Yến Thanh Nghiên đều lo sợ đến ngủ không yên, sau nửa đêm rốt cuộc mới ngủ được.
Sáng hôm sau, mọi người đang lo lắng ăn sáng như thế nào thì bên cửa sổ truyền đến âm thanh gõ cửa.
Giản Lan tò mò đi qua, thấy cạnh cửa sổ treo một cái hộp nhỏ, âm thanh chính là từ trong truyền ra.
Đêm qua không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới phát hiện trên lan can cửa sổ cột một dây thừng.
Giản Lan đưa đầu ra ngoài, mơi hồ nhìn thấy dưới dây thừng đang cột một đồ vật.
Cô kéo dây thừng lên, phía dưới treo một túi đồ ăn nóng hổi.
“Wow, đây là bữa sáng chương trình chuẩn bị cho chúng ta sao? Nhiều thật đó.” Yến Thanh Nghiên mới vừa nhìn thấy đồ ăn là mắt lập tức sáng lên.
Bên trong có đủ loại đồ ăn, bánh bao nhỏ, bánh cuốn, xíu mại, sữa đậu nành và bánh quẩy.
Xem ra tổ tiết mục chuẩn bị rất đầy đủ.
Nhóm khách mời ngồi một chỗ ăn bữa sáng, sau đó vứt rác, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Bọn họ tìm trong hai phòng họ ở trước. kết quả phát hiện ngăn tủ đối diện bồn rửa mặt và ngăn tủ dưới giường đều bị khóa, ban công và ngăn kéo ở bàn không có đồ vật gì đặc biệt.
“Vậy đi nơi khác tìm đi, tôi nghĩ nên vào phòng quản lí tầng một tìm xem.” Giản Lan đề nghị.
“Được.”
Mọi người lần này lựa chọn cùng nhau hành động.
Trong phòng quản lí có rất nhiều hồ sơ, Phương Túc Dương lấy từ trong đó một túi hồ sơ, tìm được thông tin về tòa ký túc xá.
Mỗi thông tin cá nhân từng phòng ký túc xá đều được ghi trên giấy, ghi ở trên cùng chính là thông tin về phòng 443.
Phòng 443 có sáu nữ sinh, đều là sinh viên chuyên ngành năm 4.
Phí dưới còn có tên cùng ảnh chụp mỗi nữ sinh.
Sáu người thì chỉ có hai người không có ảnh chụp.
Một nữ sinh tên Trịnh Tầm Lăng còn một nữ sinh tên Kỷ Như Tuyết.
Ảnh những người khác đều được dán bên trên, chỉ có dưới hai cái tên này là trống không, trên giấy còn có dấu vết ảnh chụp bị xé đi.
“Tờ giấy này chúng ta cứ cầm trước.”
“Tìm thông tin về phòng 444 xem.”
Xấp hồ sơ này cũng không phải sắp xếp dựa theo số phòng, trình tự hỗn loạn, hơn nữa bị thiếu rất nhiều, cuối cùng bọn họ không thể tìm được thông tin về phòng 444.
“Không tìm được thì có khả năng là ở nơi khác.”
Vì thế bọn họ tạm thời rời phòng quản lí, tiếp tục đến nơi khác tìm kiếm.
Đi đến phòng giặt tầng một tìm thấy được một đoạn cốt truyện.
Loa bên cạnh truyền đến một cuộc đối thoại.
“Có quan hệ với cố vấn thật tốt, việc nghiên cứu đảm bảo luôn được ưu tiên hơn người khác.”
“Haizz, đừng nói vậy, thành tích bạn ấy vốn không tồi mà.”
“Ồ, thành tích những người khác cũng đâu kém, vì sao cô ta lại đứng hạng nhất chứ? Ai cũng biết là dùng thủ đoạn gì.”
“Đó chỉ là điều cậu nói thôi.”
Một nữ sinh hạ giọng, thần bí mà nói: “Các cậu đừng nói nữa, chuyện này có nguyên nhân, các cậu nghe nói qua Bảo Nghiên lộ* chưa?”
*: một con đường nơi nữ sinh đại học đi qua thường xuyên bị quấy rối tình dục, tuy vậy qua những lần quấy rối đó lại được đặc cách qua môn, đạt nghiên cứu (Bảo Nghiên là bảo vệ nghiên cứu). Ở đây nữ sinh này muốn nói bạn học kia bị cố vấn lợi dụng quấy rối mới được thứ hạng kia.
“Cậu đang nói…”
“Chính là thứ cậu nghĩ, chẳng lẽ cậu cũng muốn trải qua chuyện như vậy? Bạn ấy đã đủ đáng thương rồi.”
“Ừm, tớ tình nguyện khó giữ được thứ hạng hơn, bạn ấy cũng quá khổ, chúng ta đừng nói xấu bạn ấy nữa.”
“Khổ? Chưa chắc đâu, tớ nghe nói có người vì thứ hạng mà cố ý…”
Nói tới đây loa đột nhiên im bặt.
“Mọi người có ý tưởng gì không? Tôi cảm thấy mấy người này thật ác ý.” Biểu tình Phương Túc Dương một lời khó nói hết.
Cậu rất chán ghét hành vi nói xấu sau lưng người khác này.
“Bảo Nghiên lộ là gì?” Yến Thanh Nghiên hỏi.
“Nếu phát sinh một ít việc không tốt, có đôi khi nạn nhân sẽ được đặc cách bảo vệ nghiên cứu nhằm mục đích bịt đầu mối.” Lục Nhiêu giải thích.
“Vậy có thể có người trải qua chuyện này, không chịu được nên nhảy lầu không?” Phương Túc Dương suy đoán.
Giản Vân: “Không rõ ràng lắm, bây giờ chúng ta còn không biết mấy nữ sinh thảo luận này là ai.”
“Trước tiên tìm manh mối khác đã.” Đàm Tiêu nói.
【Suy nghĩ của những người này có khác gì “cô bị cưỡng bức là do cô chủ động câu dẫn” đâu?】
【Tôi cho rằng chỉ có trường mình có truyền thuyết Bảo Nghiên lộ, xem ra trường học nào cũng có.】
【Hừm cốt truyện kỳ này có vẻ không được hay nhỉ, tố chất sinh viên kém như vậy? Tố chất tâm lý cũng kém, hơi chút đã nhảy lầu. So với kỳ trước thì kỳ này thật đáng thất vọng.】
【Lầu trên ơi, không gặp được người mồm miệng độc ác chứng minh là cô may mắn, nhưng cũng đừng tưởng ai cũng thiện lương, bây giờ còn rất nhiều tiện nhân luôn muốn rải muối vào miệng vết thương người khác đấy.】
【Cốt truyện vừa mới triển khai như vậy mà cô đã biết hết rồi à? Vậy cô đừng xem nữa, xem cũng không hiểu đâu.】
Cuối cùng bọn họ tìm được bên trong máy giặt một cái chìa khóa, nhìn qua giống chìa khóa phòng ký túc xá.
Chỉ là không biết phòng nào, dãy số bên trên bị bọt nước làm mờ, không thấy rõ được.
“Đi chỗ khác nhìn xem.” Trong năm tầng, ngoại trừ phòng quản lí, phòng giặt tầng một và hai phòng tầng bốn thì những nơi khác đều bị khóa.
Tựa như không còn manh mối nào khác vậy.
Giản Lan dừng lại suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: “Không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Đàm Tiêu hỏi.
“Anh đã đếm số phòng ở mỗi tầng chưa? Ngoại trừ tầng một, về cơ bản có 30 phòng ở các tầng khác, từ số 31 đến số 60.”
“Tôi biết điều này. Một số trường sẽ sắp xếp số phòng của các tòa nhà ký túc xá khác nhau. Có thể là 1-30 cho mỗi phòng trên mỗi tầng của các tòa nhà ký túc xá khác.” Yến Thanh Nghiên giải thích.
“Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói là tầng hai, tầng ba, tầng năm đều có 30 phòng nhưng tầng bốn lại có phòng 61.” Điểm này Giản Lan nhớ rất rõ.
Vừa rồi nhìn thấy phòng cuối hành lang tầng bốn có bảng số 461, cô còn cảm thấy kỳ quái, bởi vì có rất ít phòng số không tròn như vậy, thường sẽ lấy số là bội số của năm làm phòng cuối.
“Có phải chị nhớ nhầm không? Tòa nhà này xây rất có quy tắc, sao lại có thêm một phòng khác?” Ngữ khí Giản Vân rất chắc chắn.
Lục Nhiêu cũng nói theo: “Diện tích phòng đều không quá khác nhau, nếu có chênh lệch chúng ta hẳn đã sớm phát hiện.”
“Tôi sẽ đi đếm phòng.” Đàm Tiêu ít khi mở miệng lại khó được mở miệng nói chuyện.
“Tôi đi cùng anh.” Giản Lan nhanh chóng đuổi kịp.
【Tôi hạnh phúc quá, hôm nay cuối cùng cũng được ăn cẩu lương rồi.】
【Cặp đôi bát quái lại phát đường】
【Ảnh hôm qua bọn họ cùng nhau triệu hồi Bút Tiên tôi đã đặt làm hình khóa, mỗi ngày đều sẽ liếm điện thoại.】
【Người anh em lầu trên ơi, cũng đừng lấy ảnh triệu hồi Bút Tiên chứ.】
Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên lựa chọn theo bọn họ.
Hai người còn lại không muốn hành động đơn độc đành phải đuổi theo.
Quả nhiên số phòng tầng năm là 531-560, tầng ba là 331-360, tầng hai là 231-260, tầng một vì có phòng giặt và phòng quản lí và đại sảnh nên số phòng là 131-150.
Chỉ có tầng bốn có số phòng là 431-461.
Trong lúc xem phòng, Giản Lan cố ý quan sát, tầng khác không lặp lại phòng nào, tầng bốn cũng không thiếu phòng nào.
Vậy chứng minh tầng bốn có thêm một phòng so với phòng khác.
“Tại sao tầng bốn có thêm một phòng?” Yến Thanh Nghiên đọc qua không ít truyện ma, não cô giờ đang hoạt động mạnh, các truyện ma quái đều loanh quanh trong đầu.
“Tạm thời chưa biết, Đàm ca, đưa chìa khóa phòng 443 cho tôi xem.” Giản Lan nói với Đàm Tiêu.
Cô cũng vì không tìm thấy manh mối khác nên chỉ có thể ôm tâm tình thử nhìn lại những manh mối đã có.
Đàm Tiêu đưa chìa khóa cho cô.
Giản Lan cầm trong tay lập tức phát hiện vấn đề, “Hai nhìa khóa này giống nhau.”
Đêm qua cô không nhìn kĩ, chỉ nhìn dãy số trên chìa khóa cho nên không phát hiện điều này.
“Thật không?”
Giản Lan đưa chìa khóa cho những người khác.
Bọn họ đối chiếu hai chìa khóa, các họa tiết chìa khóa giống hệt nhau.
Cuối cùng Giản Lan thử dùng chìa khóa phòng 444 mở phòng 443, ngược lại cũng có thể mở.
“Chẳng lẽ tòa nhà này đều có khóa giống nhau?”
Giản Lan lắc đầu, “Không phải, tôi vừa mới thử rồi, phòng 442 và 445 không mở được.”
“Vì sao?”
“Gương phòng 444.”
Giản Lan lúc này mới nhớ tới mặt gương đối diện phòng 444 chính là phòng 445, nói cách khác, người sắm vai ma ở phòng bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Yến Thanh Nghiên hỏi.
“Không có gì, chúng ta lại về phòng quản lí đi, nói không chừng có manh mối khác.”
Để không cho khách mời khác sợ hãi, Giản Lan không làm rõ chuyện này mà lảng sang chuyện khác.
“Được.”
Phòng quản lí nằm giữa hai phòng, ở giữa chỉ có cửa sổ, không có cửa, bên trên treo rèm.
Bên cạnh là phòng công tác ban ngày, tường trong suốt, còn lại là phòng ký túc xá.
Giản Lan lần nữa tìm thấy túi hồ sơ lúc trước, đem hết tư liệu bên trong ra.
“Tôi cảm giác vấn đề mấu chốt còn ở trong hồ sơ, chúng ta tìm cùng nhau, xem có thể tìm được gì đặc biệt không.”
Cô chia hồ sơ làm sáu phần, mỗi người lấy một phần, bắt đầu tìm kiếm bí ẩn bên trong.
Lúc trước bọn họ tìm tư liệu phòng 444 chỉ nhanh chóng lật đầu trang mỗi tờ mà không nhìn kỹ.
Lần này mới từng chút tìm kiếm manh mối.
“Tìm được rồi.” Phương Túc Dương tìm được một tờ giấy không giống bình thường.
Trên tờ giấy này ảnh chụp đã bị xé đi chỉ để lại một ít dấu vết.
Những người khác lật giở những hồ sơ còn lại, ảnh trên giấy đều được dán kỹ lưỡng.
“Đây là phòng nào?”
“Phòng 433.”
“Chìa khóa chúng ta tìm được chắc là của phòng này, đi thử xem.”
Sáu người cùng nhau đến trước cửa phòng 433.
Đàm Tiêu cắm chìa vào ổ, hơi dùng lực xoay tròn, “cùm cụp” một tiếng, khóa được mở ra.
Anh chậm rãi đẩy cửa ra.
Tác giả có lời muốn nói: Có ai có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra trong phòng không_ (: з 」∠) _
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!