Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
352


Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi


Chương 9


Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Khi trở lại đã là 10 giờ, cổng trường cũng đã đóng.

“Trường học có quy định, học sinh nội trú 9 giờ tối phải về trường, cháu nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi?” Bảo vệ trong phòng an ninh nói qua cửa sắt.

Cố Khê nói lời xin lỗi “Bác ơi, thật ngại quá, cháu có việc bận, bác châm chước mở cửa cho cháu với”

“Đây là quy định trường học, nếu cháu muốn đi vào thì gọi điện cho chủ nhiệm giáo vụ nói chuyện với tôi”

Mạch Ngọc Linh ở phía sau khuyên nhủ “Cố Khê, thôi vậy, ở lại nhà dì một đêm cũng giống nhau”

Cố Khê cũng không muốn ở lại nhà Hạ Hữu Nam “Dì à, cháu lại nói chuyện với bác ấy”

“Bác ơi, vừa nãy cháu không khỏe, mới tới bệnh viện truyền nước, hai giờ sau mới xong nên bị muộn” Cố Khê cầm vào thanh sắt cửa “Bác mở cửa cho cháu lần này, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý thời gian”

Bảo vệ không kiên nhẫn nói “Tôi đã nói rồi, tôi không có quyền quyết định, gọi điện thoại cho chủ nhiệm giáo vụ, nếu chủ nhiệm đồng ý, tôi liền cho cháu vào”

Mặc cho cô giải thích thế nào, bảo vệ cũng không chịu nghe, Cố Khê có chút ảo não. Nếu không phải cả nhà Mạch Ngọc Linh đang nhìn cô, cô thật muốn trèo tường bên cạnh vào.

Lúc này, Hạ Hữu Nam cũng xuống xe, tay cầm di động đưa cho bảo vệ “Điện thoại của chủ nhiệm giáo vụ”

Bảo vệ bán tín bán nghi tiếp nhận di động, nghe được thanh âm đúng là của chủ nhiệm giáo vụ. Vừa rồi còn vẻ mặt lạnh nhạt mà ngay lập tức bảo vệ lộ ra tươi cười “Chủ nhiệm Trần, ai, chính là chuyện này, có học sinh đứng ở cổng trường, đến 10 giờ mới trở về, tôi lại không thể không tuân thủ quy định trường học, vâng, vâng, muộn như vậy còn làm phiền rồi, thật ngại…”

Cố Khê nhìn bảo vệ, tò mò nhỏ giọng hỏi Hạ Hữu Nam “Cậu thật sự gọi điện cho chủ nhiệm giáo vụ sao?”

“Ừ” Hạ Hữu Nam nhàn nhạt lên tiếng.

Cố Khê kinh ngạc, không nghĩ tới việc anh sẽ thật sự gọi cho chủ nhiệm.

Bảo vệ nói chuyện điện thoại một lúc, sau đó trả điện thoại cho Hạ Hữu Nam, lập tức mở cửa cho Cố Khê đi vào.

Cố Khê vào cửa, quay đầu vẫy tay, Mạch Ngọc Linh ở bên ngoài nói “Cố Khê, về sau có thể đi cùng Hạ Hữu Nam tới nhà chơi nhé”

Cố Khê lễ phép lên tiếng “Vâng, được ạ, dì cũng trở về đi”

Thời điểm này, phòng học cầu thang tầng một sáng đèn, đó là phòng chuyên dụng mà nhà trường cung cấp để học sinh nội trú tới tự học.

Trở lại kí túc xá, Cố Khê đột nhiên nhớ tới việc chính mình hôm nay ở siêu thị mua một túi các đồ dùng hàng ngày và lương khô, sau đó lúc mình hăng hái làm việc nghĩa đã ném đi, rồi cô lại quên nhặt về.

Cô muốn khóc, một túi đồ kia giá trị 60 đồng nha. T.T

Cô một bên đau lòng một bên thu thập quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa, khi cởi quần áo mới phát hiện đầu gối thâm tím, hôm nay lúc cô vật lộn với kẻ bắt cóc, té ngã một cái, cô cũng không để ý.

Cô từ nhỏ đã theo ba tập võ thuật, vết thương lớn bé đều chịu qua nhiều không đếm được, chút này không tính là gì.

Trải qua ngày hôm nay, cô học được một bài học, hiện tại thể chất cơ thể này có hạn, về sau muốn đánh nhau với người khác, vẫn là phải dùng vũ khí, nếu không sẽ không có lợi thế.

Tối chủ nhật, học sinh lần lượt trở lại trường.

Tĩnh mịch hai ngày, Cố Khê thấy được cảnh tượng trường học náo nhiệt, trong lòng cao hứng.

Cô giặt quần áo rồi về lớp, còn hai mươi phút nữa là tới tiết học buổi tối, trong phòng đã có hơn nửa học sinh.

Hạ Hữu Nam vẫn chưa tới.

Cố Khê kéo ghế dựa, vừa ngồi xuống, đại biểu toán học Đường Thành đứng trên bục giảng, cầm một viên phấn, viết trên bảng đen “Tối nay thu bài thi trong tiết tự học thứ sáu tuần trước”

Bài thi toán học!!!!

Cố Khê nhanh chóng lật qua đống bài kiểm tra, cuối cùng tìm được bài thi toán học trống trơn không có một vết nhăn nào, cô một chữ cũng chưa viết!

Cố Khê vươn nửa người về phía bạn ngồi cùng bàn, hạ giọng nói “Khương Linh, cậu đã làm xong bài thi toán học chưa?”

Khương Linh nói “Ừ, xong rồi, sao vậy?”

Cố Khê cười cười “Cho tớ mượn chép với, tớ đảm bảo sẽ không sao chép giống hệt!”

Khương Linh dở khóc dở cười “Cuối tuần cậu không phải ở lại học sao? Tại sao không làm?”

Cố Khê nhớ tới hai ngày suy sút này, chột dạ nói “Mọi người đều không ở lại, tớ không cảm thấy có bầu không khí học tập nên không làm”

Khương Linh lấy túi đựng bài thi ra, từ bên trong lấy ra bài thi toán học sạch sẽ “Cho cậu”

Cố Khê như thấy được vật cứu mạng, vội vàng tiếp nhận “Cảm ơn”

Nhìn thời gian, còn 15 phút nữa là đến tiết tự học buổi tới, cô lấy bút ra, nhìn hai bài kiểm tra, bắt đầu chép!

Vì sợ giáo viên nhận ra là mình sao chép, Cố Khê cố ý sửa lại vài đáp án.

Thời điểm cô đang vùi đầu chép bài, trên bàn có thêm một túi đồ, cô ngẩng đầu, thấy Hạ Hữu Nam đi qua bên người, lại nhìn túi đồ trên bàn, cô có phần không hiểu được, là Hạ Hữu Nam cho cô sao?

Cô quay đầu nhìn phía sau, chỉ đồ vật trên bàn “Cái này là….”

Hạ Hữu Nam kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng nói “Mẹ tôi làm cho cậu”

Cố Khê hỏi “Cái gì thế?”

“Tự mình xem đi”

Nghe được đối thoại, Sở Dục Tân vỗ vỗ Khương Linh “Khương Linh, tớ không nghe lầm đi”

“Không có” Khương Linh nói “Tớ cũng nghe thấy”

Cố Khê đang muốn nhìn xem túi đồ kia là gì, phát hiện cả Khương Linh và Sở Dục Tân đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, cô gượng cười “Sao vậy?”

Khương Linh nhỏ giọng hỏi “Cậu từ khi nào phát triển quan hệ thân mật với Hạ Hữu Nam thế?”

Thân mật? Excuse me

Cố Khê chớp mắt “Tại sao cậu thấy thế”

Khương Linh dùng cằm chỉ về phía đồ vật trên bàn cô “Mẹ cậu ấy đã mang đồ cho cậu rồi, còn không thân sao? Đã gặp mặt ba mẹ rồi”

Cố Khê phun máu “Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú”

Sở Dục Tân duỗi hai tay chống trên mặt bàn, “Vậy thì, rốt cuộc sao lại thế này?”

Cố Khê hít một hơi “Rõ ràng là các cậu hiểu lầm”

Sở Dục Tân hỏi “Nếu chúng tớ hiểu lầm, tình huống thật sự là thế nào?”

Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam phía sau, lại nghiêng người nhìn về phía bàn mình, hai người kia thật đúng là bát quái, một chút gió thổi cỏ lay não liền mở rộng.

Cố Khê nhẹ nhàng bâng quơ một câu “Thứ bảy trước, tớ giúp mẹ cậu ấy, để cảm ơn tớ nên bảo Hạ Hữu Nam mang đồ”

Khương Linh hỏi “Cậu giúp chuyện gì?”

“Chính là… một chút việc nhỏ… đó” Khóe mắt Cố Khê liếc nhìn Hạ Hữu Nam một cái.

Hạ Hữu Nam từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, Khương Linh và Sở Dục Tân cũng không tiếp tục truy vấn, Cố Khê thở dài nhẹ nhõm.

Đại biểu toán học Đường Thành ở trên bục giảng nói “Đợi lát nữa đến giờ tự học, phiền các tổ trưởng thu bài thi toán học”

Nhìn bài thi mới chỉ chép được câu hỏi và các câu điền chỗ trống, nội tâm Cố Khê muốn hét aaaaaaa, vội vàng vùi đầu vào chép bài.

Tiếng chuông vang lên, Cố Khê còn vùi đầu chép, tổ trưởng Hồ Ngọc Lan đã thu đến đây, cô một bên múa bút thành văn một bên kéo dài thời gian “Chờ tớ một phút, một phút liền xong!”

Hồ Ngọc Lan nói “Tớ đợi lát nữa rồi thu cậu sau”

Cố Khê viết đáp án câu hỏi đầu và cuối xong, vẫy vẫy bài thi “Ngọc Lan, tớ xong rồi”

Nộp bài xong, Cố Khê thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thời gian nhìn xem trong túi Hạ Hữu Nam đưa là gì. Cô mở túi, bên trong là một chiếc hộp plastic màu đen, nhìn qua nắp nhựa thấy đồ bên trong, vậy mà lại là Tiramisu!

Chủ nhiệm lớp Vương Quế Phương tiến vào, Cố Khê lập tức đem đồ bỏ lại trong túi, để vào ngăn kéo, sau đó lấy sách tiếng Anh ra đọc.

Hết tiết học buổi tối, Cố Khê đem bánh ra chia một nửa cho bạn cùng bàn, hai người ăn thật sự thỏa mãn

“A a a, ăn thật sự rất ngon, mua ở đâu vậy, tớ cũng muốn mua” Khương Linh vừa ăn vừa dậm chân nói

Cố Khê cũng cảm thấy ăn ngon, nhưng nhìn ra bánh kem này hẳn là rất đắt, cho nên cô cũng không biết mua ở đâu, dù sao cũng không có tiền mua.

Khương Linh quay đầu lại hỏi Hạ Hữu Nam “Hữu Nam, bánh kem này mẹ cậu mua ở đâu, cậu biết không? Cầu địa chỉ cửa hàng nha!”

Hạ Hữu Nam dựa vào ghế, mắt nhìn sách nói “Không phải mua”

“Oa, tự làm sao, lợi hại quá đi”

Cố Khê ăn xong bánh, còn chưa đã.

Lớp trưởng Ngô Văn Hân đi tới, “Cố Khê, đội bóng rổ nữ của chúng ta lần trước thắng, vừa rồi hội học sinh có người tới bảo cử đại diện tới phòng giáo vụ lãnh thưởng, cậu đi đi”

Cố Khê hỏi “Đi luôn bây giờ sao?”

“Ừ”

“Được” Cố Khê đứng dậy đi ra phòng học, tới phòng giáo vụ lãnh thưởng.

Lần này giải thưởng của cuộc thi bóng rổ, ngoài giấy khen, còn có 500 đồng tiền thưởng.

Cô lĩnh xong trở về, đưa tiền cho ủy viên sinh hoạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN