Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Chương 12
Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Mang theo hành lý đến một con phố thương mại cũ nát, bên cạnh có một vài nhà nghỉ, bên ngoài treo bảng hiệu cũ viết một đêm ở phòng đơn chỉ có 50 đồng.
Hiện tại đã hơn 10 giờ, Cố Khê cũng không muốn xách túi đi lang thang không có mục đích, dừng lại trước rồi tính sau.
Tiền trên người cô không nhiều lắm, sau khi vào một nhà nghỉ, cô trả một phòng đơn giá 50 đồng.
Người chủ tuổi trung niên đưa cho cô một chiếc chìa khóa, bảo cô tự mình đi lên tìm phòng. Cố Khê dẫn theo hành lý lên lầu, tìm được phòng có số ghi trên chìa khóa, mở cửa đi vào.
Nội thất trong phòng rất cũ, trong không khí cũng bốc lên một mùi kì lạ, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý tiền nào của nấy, tạm thời ở lại đây, mấy ngày sau cô có thể về trường ở.
Khóa cửa lại, kiểm tra cửa sổ một chút, cô nằm lên giường, nhìn trần nhà phát ngốc.
Tết Trung Thu, Quốc Khánh kéo dài 8 ngày, ngày mai cô phải tìm việc làm thêm, có thể kiếm được ít nào hay ít đấy.
Cái nhà kia quá ghê tởm, đời này cô sẽ không trở về.
Thời điểm buổi tối khi cô đang mơ màng ngủ, cách vách truyền đến thanh âm kỳ quái, Cố Khê tỉnh lại, thanh âm bên tai ngày càng rõ ràng, ân ân a a có điểm làm gai lỗ tai.
Chết tiệt, chỗ này cách âm cũng quá kém.
Cô dùng gối che lại lỗ tai, chui vào trong chăn.
Bởi vì bực bội, cô chờ đến 1 giờ rạng sáng khi cách vách không còn truyền đến tiếng động mới đi ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, cô rửa mặt xong, kiểm kê tiền trên người một chút, đếm đi đếm lại cũng không đủ 100, chỉ có 92.
Hôm nay bắt buộc phải kiếm được việc làm thêm, tốt nhất là có thể ngay lập tức làm việc luôn.
Tết Quốc Khánh, khu thương mại gần đây nơi nơi đều là người, vô cùng náo nhiệt.
Cô tùy tiện mua hai cái bánh bao ăn ở cửa hàng bán đồ ăn sáng gần nhà nghỉ, còn mua một chai nước khoáng, tổng cộng hết 3 đồng.
Ăn xong bữa sáng, cô bắt đầu tìm việc làm thêm ở những chỗ xung quanh.
Ở KFC hay McDonald, cô không đủ 18 tuổi nên không thể làm, chỉ có thể tìm nơi không yêu cầu tuổi tác.
Cô đi dạo một vòng quanh phố ăn vặt bên cạnh, hỏi mấy cửa hàng có cần thuê thêm người làm thêm hay không, rửa chén hay bưng thức ăn đều được.
Chủ cửa hàng đều lắc đầu xua tay, nói không nhận người.
Ở lối vào trung tâm thương mại, một nhóm người mặc áo phông màu xanh đang thực hiện các hoạt động xúc tiến bán hàng bột giặt. Nhân viên bán hàng dường như còn rất trẻ và tất cả đều là nữ.
Cố Khê tìm thấy một người đàn ông mặc tây trang, nhìn dáng vẻ giống như người phụ trách.
“Xin chào, chỗ các anh có tìm người làm thêm không?”
Người đàn ông nói: “Hiện tại đã đủ người rồi, để lúc sau đi.”
Lần sau? Cố Khê lập tức lấy di động ra, “Tôi có thể xin WeChat của anh, tiếp theo nếu cần người làm thêm có thể tìm tôi.”
Người đàn ông đánh giá cô, ngoại hình tuy tốt, nhưng da thịt non mịn, nhìn qua không giống như phải sống khổ cực, “Cô trước kia đã làm qua công việc này sao?”
Cô Khê khi học đại học đã hai lần làm việc làm thêm như thế này, cô gật đầu, “Đúng! Trước kia đã làm vài lần.”
Người đàn ông lại hỏi: “Nơi này chúng tôi bán hàng từ 9 giờ sáng đến tận 7 giờ tối, giữa ca làm việc không có giờ nghỉ, cô chịu nổi sao?”
“Chịu nổi, chịu nổi, trước đây tôi đã làm việc ở siêu thị, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối.” Cố Khê cực lực đề cử chính mình, “Hơn nữa, thành tích làm việc của tôi lúc đó cũng không tồi.”
Người đàn ông xem xét ngoại hình thiếu nữ trước mặt không tồi, bọn họ gần đây tuyển dụng hay gặp phiền toái, vì thế liền đưa WeChat.
Sau khi trao đổi WeChat, Cố Khê rất vui vẻ, “Vậy về sau tuyển người có thể tìm tôi, thời gian nghỉ của tôi rất rảnh.”
“Được, không thành vấn đề.”
Tâm tình Cố Khê sung sướng đi về.
Nước xa không thể cứu được lửa gần, cô vẫn phải tìm một công việc bán thời gian có thể đáp ứng nhu cầu hiện tại của mình.
Ở khu phố buôn bán dạo gần đó, thấy cửa hàng treo thông báo tuyển dụng, cô liền bước vào hỏi xem có thích hợp không.
“Dì ơi, cháu thấy bên ngoài ghi là cần tuyển người rửa chén, xin hỏi làm thêm có thể được chứ?”
Thu ngân lắc đầu, “Không tuyển không tuyển, chúng ta chỉ tuyển những dì rửa chén làm chính thức, không tuyển làm bán thời gian.”
“Ồ, vậy làm phiền rồi ạ.”
Đi ra khỏi nhà ăn, Cố Khê khẽ thở dài một hơi, đối diện là một hàng net, hai người đàn ông từ bên trong đi ra, cô vừa lúc đối mặt với họ.
Thấy được bộ dáng rõ ràng, cô ngẩn ra, vận khí thật kém, hai người kia chẳng phải là kẻ muốn bắt cóc Mạch Ngọc Linh trước đó không lâu đó sao?
Đối phương hiển nhiên không nhận ra cô.
Cố Khê không muốn lại đánh nhau với chúng, cô tuy rằng thông thạo võ thuật, nhưng đối phương là hai người đàn ông, lực lượng của cô kém một mảng lớn, không bất đắc dĩ thì sẽ không ra tay.
Cô đeo cặp bay nhanh chạy đến hướng đường phố bên phải, chạy được một khoảng cách, cô qua kính chiếu hậu xe nhìn thấy chúng đang đuổi theo đằng sau.
Xem ra là muốn trả thù.
Ở phía trước đường cái, cô quẹo sang một bên, chạy đến nơi đông người.
Phía trước chính là hiệu sách, Cô Khê suy nghĩ có nên vào hiệu sách tránh hay không, bên trong nhiều kệ sách, dễ dàng ẩn nấp.
Mới vừa chạy đến cửa, cô bắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Thật trùng hợp, thế nhưng lại là Hữu Nam.
Hạ Hữu Nam cũng nhìn thấy cô, không đợi anh phản ứng, cô nhanh chóng ôm eo anh, vòng tới phía sau, thẩn thể kề sát.
Hạ Hữu Nam rất cao, vừa vặn có thể che hết Cố Khê.
Anh giơ tay muốn gỡ tay cô đang ôm bụng mình, Cố Khê thở hổn hển đem mặt dán sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, cho tớ trốn một lúc.”
Đôi tay Hạ Hữu Nam dừng lại, nghiêng đầu hỏi Cố Khê ở đăng sau: “Sao lại thế này?”
“Có người xấu đuổi theo tớ.” Cố Khê nín thở, “Cậu trước tiên đừng nhúc nhích, chờ bọn chúng đi rồi hãy nói.”
Hạ Hữu Nam để mặc cô, đây là lần đầu tiên có một thiếu nữ ôm anh, thân thể cách hai tầng vải mỏng manh dán sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đạp kịch liệt của cô.
Loại cảm giác này thực đặc biệt, bất tri bất giác, nhịp tim đập cũng từ từ nhanh hơn.
Duy trì tư thế ôm gần 2 phút, trong lúc đó hấp dẫn không ít ánh mắt.
Hai mắt Cố Khê lướt qua bả vai Hạ Hữu Nam, nhìn ngó xung quanh, xác nhận không thấy hai người kia, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ý thức được chính mình vẫn còn đang ôm Hạ Hữu Nam, cô cuống quít buông ra, “Xin, xin lỗi.”
Lỗ tai Hạ Hữu Nam ửng đỏ, quay đầu nhìn cô, “Vì sao bọn chúng lại đuổi theo cậu?”
Cố khê nói: “Lần trước mẹ cậu không phải thiếu chút nữa bị bắt cóc sao, tớ phá hỏng việc của chúng, vừa nãy đụng phải bọn họ, phỏng chừng là muốn trả thù.”
Hóa ra là kẻ bắt cóc Mạch Ngọc Linh lúc trước, Hạ Hữu Nam nói: “Báo cảnh sát trước đi.”
“Ôi, tớ còn chẳng nghĩ tới việc báo cảnh sát.”
Hạ Hữu Nam báo cảnh sát, cảnh sát nhân dân lập tức phái người đến, lấy ra camera theo dõi phụ cận, Cố Khê hỗ trợ chỉ ra và xác nhận, trong vòng 2 giờ liền tìm được hai người ở quán ăn khuya gần đó, cũng đem người đi truy nã.
Đương sự Mạch Ngọc Linh cũng bị gọi vào đồn công an, bà và Cố Khê hợp lực khai báo, phạm nhân liền bị kết tội.
Sau khi bắt được phạm nhân, Mạch Ngọc Linh rất vui vẻ, nhìn thời gian đã qua giữa trưa một chút, bọn họ đều chưa ăn cơm, vì thể mời Cố Khê vào nhà dùng bữa.
Cố Khê nghĩ đến tiền trong túi cô không còn mấy đồng, Mạch Ngọc Linh mời cô, cô cũng liền mặt dày vào nhà Hạ Hữu Nam ăn cơm.
Vợ chồng Mạch Ngọc Linh xem cô là ân nhân cứu mạng, rất cảm kích, đối xử với cô vô cùng chu đáo.
Cố Khê cảm thấy ở Hạ gia còn thoải mái hơn Chu gia rất nhiều.
Trên bàn cơm, Mạch Ngọc Linh gắp thức ăn cho Cố Khê, “Tiểu Khê cứ tự nhiên, ha ha, món cá chua ngọt này đặc biệt thơm ngon đó.”
“Cảm ơn dì.”
Hạ Tuấn Thành cười cười, “Ở chỗ này đừng khách khí, muốn ăn cái gì cứ gắp.”
“Vâng ạ.” Cố Khê ăn món cá chua ngọt của Mạch Ngọc Linh, trong lòng thực thỏa mãn. Lúc ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với Hạ Hữu Nam, Hạ Hữu Nam cũng nhìn cô một cái, sau đó mới rời tầm mắt đi.
Cố Khê nghĩ, hay anh không vui khi cô đến nhà anh?
Vừa lúc nãy chỉ nghĩ Mạch Ngọc Linh nhiệt tình mời cô như vậy, hơn nữa cô cũng không có bao nhiêu tiền ăn cơm, cho nên liền đồng ý, hoàn toàn không suy xét Hữu Nam khả năng sẽ phản cảm.
Cố Khê cúi đầu ăn cơm, đợi lát nữa vấn là ăn cơm nhanh để đi.
Mạch Ngọc Linh hỏi: “Cố Khê, Quốc Khánh cháu vẫn trọ ở trường sao?”
Cố Khê trả lời: “Không phải.”
“Cháu một mình đến đây chơi sao?”
Cố Khê gật đầu, “Vâng ạ.”
“Cháu vẫn là thiếu nữ, một mình đi rất nguy hiểm, lần sau tốt nhất nên đi cùng bạn bè và người thân.”
“Vâng ạ.”
Ăn cơm xong, Cố Khê nói cô phải về nhà.
Hạ Tuấn Thành muốn đưa cô về, Cố Khê cự tuyệt, Mạch Ngọc Linh sợ Cố Khê không biết bắt xe buýt ở đâu, nói với Hạ Hữu Nam: “Hữu Nam, con đưa Cố Khê đến trạm xe buýt đi.”
Cố Khê không muốn phiền toái Hạ Hữu Nam, “Không cần, thời điểm cháu đến đây đã tìm thấy trạm xe buýt rồi ạ.”
“Đường chỗ chúng ta tương đối phức tạp, Hữu Nam quen thuộc hơn một chút, vẫn nên để nó đưa cháu đi.”
Cố Khê còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích, Hạ Hữu Nam lại đáp ứng đưa cô đi.
Cố Khê có điểm áy náy, hôm nay giống như đặc biệt phiền toái Hạ Hữu Nam. Những người như anh nhất định sẽ cảm thấy rất mất kiên nhẫn. Chỉ vì cô cứu mẹ nên anh mới phải thỏa hiệp.
Ra khỏi biệt thự Hạ gia, Cố Khê và Hạ Hữu Nam đi cạnh nhau trên con đường trải nhựa của khu biệt thự. Hai bên đường tỏa ra hương hoa quế, mùi hương tràn ngập khu phủ tràn sắc xanh.
Cố Khê nhìn thời gian, giờ đã 3 giờ chiều, cô không muốn đi thêm nơi nào nữa, muốn trở về nhà nghỉ ngày hôm qua, sau đó tiếp tục tìm việc làm thêm.
Hay vẫn nên đi nơi khác?
Cô cũng không có phương hướng.
Nghĩ đến trên người không có đủ tiền, Cố Khê có điểm phiền muộn, cô nhìn bên cạnh Hạ Hữu Nam, mở miệng: “Hạ Hữu Nam.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Khê ậm ừ một chút, “Cậu, cậu có thể cho tớ mượn ít tiền không?”
Hạ Hữu Nam nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Muốn bao nhiêu?”
“300, hoặc 200 cũng được.” Cố Khê nói: “Tớ nhất định sẽ sớm trả cậu.” Chờ cô tìm được việc làm thêm.
“Tôi không mang tiền.”
Cố Khê mất mát một chút, “Vậy thôi.”
Hạ Hữu Nam lấy di động ra, “Đưa cậu qua tài khoản WeChat.”
“Vâng, cũng được, cảm ơn.” Cố Khê lấy di động ra, mở mật khẩu, âm thanh nhắc nhở WeChat vang lên, Cố Khê tìm thấy một yêu cầu kết bạn, Hạ Hữu Nam. Anh được thêm vào thông qua nhóm WeChat của lớp.
Cô còn tưởng sẽ trực tiếp quét mã, không nghĩ tới anh chủ động kết bạn WeChat với cô.
Cô nhấn thông qua, rất nhanh, ngay sau đó, Hạ Hữu Nam đã gửi cho cô tin nhắn đầu tiên, đó là một tin nhắn chuyển khoản, không quá 300 nhân dân tệ.
Cố Khê bấm vào để nhận và gửi icon cảm ơn dễ thương.
Tại trạm xe buýt bên ngoài khu vực biệt thự, Cố Khê nói: “Cảm ơn, cậu mau trở về đi.”
“Chú ý an toàn.” Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói.
Cố Khê mím môi gật đầu, “Ừm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!