Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi - Chương 26-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi


Chương 26-2


Ở trên núi nửa tiếng, mọi người chụp xong ảnh lại xếp hàng đi xuống núi.

Tốc độ xuống núi tương đối nhanh, 12 giờ rưỡi đến chân núi, ăn trưa qua loa ở một nhà hàng ăn khuya rồi từng người phân công nhau hành động, mua nguyên liệu và công cụ nướng BBQ.

Ủy viên phụ trách quản lí phí sinh hoạt Lưu Ngọc Châu ở chân núi chia tiền cho mỗi người phụ trách của mỗi tổ.

Chia tổ theo ký túc xá nên ký túc xá của Cố Khê vừa lúc cùng tổ với ký túc xá của Hạ Hữu Nam, tổng cộng có 12 người phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn.

Nguyên liệu nấu ăn chia làm 2 phần là thịt và rau, 12 người chia làm 3 nam 3 nữ tạo thành một nhóm, phân ra từng người đi mua rau và thịt.

Cố Khê, Viên Phương, Khương Linh, Sở Dục Tân, Hạ Hữu Nam, Đường Thành cùng một tổ phụ trách mua thịt, Khương Linh thì quản lí tiền. Ba nữ sinh đi phía trước phụ trách chọn lựa và mua sắm, nam sinh phụ trách cầm đồ ở phía sau.

Buổi chiều ở chợ bán thức ăn thật quạnh quẽ, nhưng hôm nay là thứ bảy, cho nên còn tương đối náo nhiệt, nhưng thịt đã không còn tươi như buổi sáng.

Viên Phương oán giận nói: “Đáng nhẽ nên mua vào buổi sáng, buổi chiều thì lấy đâu ra thịt tươi.”

Khương Linh nói: “Nếu mình mua sớm thì không có chỗ để cất.”

Viên Phương không nói nhưng vẻ mặt vẫn ghét bỏ với chợ bán thức ăn, nếu không phải Hạ Hữu Nam ở trong tổ này, cô cũng chẳng đi theo.

Cố Khê nhìn hai bên quầy hàng bán thịt, có một bên nhìn qua khá tươi, rốt cuộc thấy được một quầy hàng bán thịt bò, thịt bò được treo lên màu đỏ thẫm, như là vừa mới mổ không lâu, “Mua thịt bò ở đây đi.”

Cố Khê đi đến quầy hàng trước, hỏi người bán, “Ông chủ, thịt bò này bán thế nào?”

Ông chủ mang tạp dề đưa ra bốn ngón tay, “41 đồng 1 cân.”

Tiền của bọn họ không nhiều lắm, tổng cộng 500 đồng, Cố Khê thử mặc cả, “Ông chủ, cháu mua ba cân, có thể giảm giá được không?”

Ông chủ rất hào phóng, “Có thể, cháu mua 3 cân thì ưu đãi 39 đồng 1 cân.”

“Có thể rẻ hơn nữa được không?” Cố Khê từ sau khi ăn mặc tiết kiệm, đi học cũng biết mặc cả, “Nếu không 3 cân 110 đồng đi, nếu được cháu mua.”

Ông chủ do dự một chút, “Cô bé, hiện tại thịt bò nhập hàng rất đắt, đều là 40, 3 cân thiếu 10 đồng không bán được.”

Cố Khê kiên trì, “Bác coi như ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, giá này bác không bán thì cháu đi nhà khác mua.”

Ông chủ vội nói: “Thôi được rồi, bán xong bác sẽ đóng tiệm luôn vậy.”

Cố Khê cười cười, “Cảm ơn ông chủ.”

Khương Linh bên cạnh hạ giọng nói: “Không tồi, không nghĩ tới cậu còn mặc cả.”

“Cần thiết chứ, một cân thịt bò họ kiếm được ít nhất 15 đồng, rẻ hơn mấy đồng tiền cũng được.”

Ông chủ nhanh nhẹn gỡ khối thịt bò từ móc treo xuống, đặt lên thớt cắt xuống.

Khương Linh lấy tiền trong ví ra, nhìn khối thịt bò cảm giác 3 cân cũng không nhiều, “Chúng ta có hơn 40 người, như vậy có ăn đủ không?”

Cố Khê nói: “Đủ ăn, chúng ta cũng không chỉ ăn thịt bò, còn nhiều thịt khác nữa.”

Ông chủ đang định nhét tiền vào túi. Cố Khê nói: “Ông chủ có thể cắt cho bọn cháu luôn dược không.”

Ông chủ đặt thịt lên bàn thớt, “Không thành vấn đề, hiện tại không có nhiều người lắm, cháu nói gì cũng được.”

“Vâng, cảm ơn bác.”

Sở Dục Tân đứng sau nhìn Cố Khê mua đồ ăn nhỏ giọng nói với Hạ Hữu Nam: “Cố Khê biết nhiều thứ như vậy, người cưới bạn ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”

Hạ Hữu Nam nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Đợi khoảng gần mười phút, ông chủ bỏ thịt đã cắt xong vào trong túi.

Cố Khê nhận lấy cầm trên tay, sau đó lại đi mua một thứ nữa.

Sở Dục Tân ở phía sau kêu, “Cố Khê, cậu để đấy bọn tớ cầm cho”

Cố Khê nghe thấy Sở Dục Tân nói, đưa thịt bò giao cho bọn họ.

Khương Linh nói: “Mua thịt bò xong cần mua ít thịt dê nữa.”

“Ừm.”

Khương Linh cầm tiền trên tay, mỗi lần bỏ vào sau ba lô đều phải kéo khóa kéo rất phiền toái, vừa lúc trên người cô không có túi tiền, nhìn thấy áo khoác Cố Khê có túi tiền, cô nói: “Cố Khê, hay tiền này cậu cầm đi, trên người tớ không có túi tiền, để trong túi phiền lắm.”

“Ừm, cũng được.” Cố Khê nhận tiền, bỏ vào túi áo khoác của mình.

Đi tới trước quầy hàng bán thịt dê, Cố Khê lại mặc cả, bảo ông chủ cắt ra cẩn thận.

Đang trong lúc chờ đợi, có một người đàn ông mạnh mẽ chen vào giữa họ, lớn tiếng hỏi: “Ông chủ, thịt dê bán thế nào?”

Ông chủ vừa cắt thịt vừa trả lời: “35 đồng 1 cân!”

“Quá đắt, rẻ xuống 28 đồng 1 cân, bán không?”

Ông chủ nói: “28 không bán, ít nhất 33, mấy cô bé này mua bốn cân tôi cũng bán 33 đồng 1 cân.”

Trong thời điểm người đàn ông kia cò kè mặc cả với ông chủ, Cố Khê phát hiện điểm không thích hợp, lúc người đàn ông kia vừa muốn đi, cô thoắt một cái đã bắt được quần áo mũ của hắn, “Đứng lại!”

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, chột dạ nói: “Làm gì?”

Cố Khê sờ túi tiền, quả nhiên không thấy tiền đâu, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Tiền của tôi!”

“Mày…Mày nói tiền nào?”

“Ông vừa mới trộm tiền của tôi!”

Người đàn ông vừa nghe thấy đang định tránh ra, Cố Khê cong chân đá hắn, người đàn ông vừa mới định chạy liền quỳ gối trước nền đất.

Đầu gối đập mạnh xuống mặt đất, hắn đau đến gào rống một tiếng!

Hạ Hữu Nam và Sở Dục Tân ở cách đó không xa chờ các cô cũng kịp thời chạy tới, người trước hỏi Cố Khê, “Sao lại thế này?”

Cố khê nói với bọn họ: “Hắn vừa mới trộm tiền của tớ.”

Người đàn ông nhìn thấy bọn họ có nhiều người như vậy, còn có mấy nam sinh cao lớn, hắn vội vã ném tiền trộm được từ trong túi xuống đất, “Trả lại cho bọn mày, mau thả tao ra!”

Sở Dục Tân nổi giận, “A, trộm tiền giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, còn muốn bọn tôi tha cho ông!”

Người đàn ông bị dồn đến đường cùng, lấy con dao nhỏ từ trong túi ra, đang muốn đâm từ phía sau, Hạ Hữu Nam kịp thời phát hiện, lạp tức tiến lên kéo Cố Khê ra, “Cẩn thận!”

Cố Khê bị Hạ Hữu Nam kéo đi, nhất thời buông lỏng tên trộm, tên trộm giơ dao ra đe dọa, mọi người đều hướng sang hai bên né tránh, hắn nhân cơ hội đứng lên chạy.

Sở Dục Tân mắng một tiếng, “Mẹ nó! Đuổi theo! Đừng cho hắn chạy thoát!”

Khương Linh giữ chặt Sở Dục Tân đang muốn đuổi theo, quát lớn: “Sở Dục Tân, cậu điên sao? Hắn có dao!”

Sở Dục Tân nghe Khương Linh nói vậy, từ con mèo cáu gắt nháy mắt biến thành chó con ngoan ngoãn, “Vậy được rồi, không đuổi theo nữa.”

Hạ Hữu Nam nhìn Cố Khê, “Không có việc gì chứ?”

Tay Cố Khê còn đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh, anh nắm rất chặt, Cố Khê thậm chí còn cảm giác có hơi đau.

Hạ Hữu Nam buông lỏng cổ tay cô, quả nhiên trên làn da xuất hiện dấu vết hồng hồng.

Lúc này cô nhất thời lơi lỏng, không phát hiện tên trộm mang theo dao, còn may Hạ Hữu Nam kịp thời kéo cô lại, “Cảm ơn.”

Sở Dục Tân quay đầu, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Cố Khê, “Cố Khê, vừa rồi cậu cũng quá lợi hại đi, một người mà có thể đánh bại tên trộm.”

“Tớ cũng đâu làm gì.” Cố khê nhớ tới vừa mới vừa rồi bọn họ có nhiều người như vậy mà còn để tên trộm có cơ hội chạy trốn, có chút không cam lòng, “Không nghĩ tới cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.”

Khương Linh cong lưng nhặt tiền trên mặt đất, nói với Cố Khê: “Kệ, dù sao cũng lấy lại được tiền rồi.”

Ông chủ bán thịt dê mới vừa cắt xong thịt dê, nhanh nhẹn cất vào trong túi, nói với các cô: “Thịt đã cắt xong.”

Hạ Hữu Nam chủ động nhận lấy, cầm trên tay nói với Cố Khê: “Thời gian không còn sớm, đi mua thứ khác đi.”

Cố khê chỉ vào cửa hàng bán đồ thực phẩm đông lạnh cuối đường đi nói: “Qua bên kia mua thịt viên cánh gà đi.”

Vào đến cửa hàng thực phẩm đông lạnh, mọi người tách ra phụ trách chọn nguyên liệu nấu ăn, cánh gà, mực ống, thịt viên, ba túi thành một đống lớn, ông chủ ấn máy tính tạch tạch, cuối cùng nói: “Tổng cộng 328.”

Không nghĩ tới mấy túi đồ ăn kia lại tiêu tốn hơn 300 tệ, Khương Linh hỏi: “Nhiểu như vậy sao, Cố Khê, tiền chúng ta có đủ không?”

Cố Khê móc tiền ra đếm, “Bọn mình còn hơn 200 thôi.”

Khương Linh hỏi, “Tiền không đủ, làm sao bây giờ?”

Cố Khê nhìn ba túi thực phẩm đông lạnh, “Nếu không bớt lại một ít.”

“Chúng ta nhiều người như vậy, bớt lại làm sao đủ.” Viên Phương hơi tức giận, “Ngọc Châu cũng thật là, biết rõ chúng ta phụ trách mua thịt, còn cho ít tiền như vậy.”

Cố Khê nói: “Tổng quỹ lớp nhiều như vậy, bạn ấy cũng không nghĩ tới bị thiếu, dù sao quan trọng nhất vẫn là tụ họp, mọi người cùng vui vẻ bên nhau là được.”

Hạ Hữu Nam lúc này nói một câu, “Không đủ thì để tôi bù.”

Mọi người đều nhìn về Hạ Hữu Nam, trên mặt anh vẫn là vân đạm phong kinh.

Hạ Hữu Nam nhìn về phía Cố Khê, “Tính tiền đi.”

“Ừm.”

Sở Dục Tân vỗ bả vai Hạ Hữu Nam, “Hạ thiếu, đúng là hào địa chủ, tớ rất thích loại người như cậu! Cậu quả thực là thần tượng của tớ!”

Hạ Hữu Nam hất bay móng vuốt của cậu, “Cút!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN