Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Chương 30-1
Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Cố Khê chép xong nội quy trường một lần, liền chép lại lần nữa cho Trương Vân Hải, chép trong hơn ba tiếng.
Có kinh nghiệm nên lúc này đây chép rất nhanh.
Hết tiết tự học buổi tối, Cố Khê cũng không đi, vùi đầu chép bài. Bài tập hôm nay cô một chữ cũng không làm, cô muốn chép nhanh rồi mới làm bài tập.
“Cố Khê, tớ muốn mua đồ ăn.”
Cố Khê đang vùi đầu chép ngẩng đầu, Đường Tiểu Dĩnh đứng ở bên cạnh cô, nhưng tầm mắt lại không dừng trên người cô.
Cố Khê đương nhiên biết cô ấy đang nhìn ai, “Đường Tiểu Dĩnh, tớ không bán đồ ăn nữa.”
Đường Tiểu Dĩnh nhìn lén Hạ Hữu Nam đến thất thần, mơ hồ nghe thấy Cố Khê nói chuyện, cô lấy lại tinh thần, “A, tớ muốn bánh quy, bánh gấu vị sô cô la.”
Cố Khê bất đắc dĩ, người này căn bản không phải tới để mua đồ, chỉ là tìm cớ để đến đây thân cận với Hạ Hữu Nam, “Tớ nói tới không bán đồ ăn vặt.”
Đường Tiểu Dĩnh lại lần nữa đang thất thần lại lấy lại được tinh thần, “Hả? Cũng không có sao, vậy bánh phô mai cũng được.”
Hạ Hữu Nam đang dọc sách thật sự nhìn không được nữa, “Đường Tiểu Dĩnh, chú ý nghe người khác nói chuyện được không?”
Đường Tiểu Dĩnh nghe thấy Hạ Hữu Nam nói chuyện với cô ấy, di một bước nhỏ, đi đến bên cạnh Hạ Hữu Nam, “Ừm, ừm, được, cậu nói gì tớ đều nghe hết.”
Hạ Hữu Nam lười giải thích với cô ấy, nói thẳng: “Cố Khê về sau không bán đồ ăn vặt, cậu đừng tới đây nữa.”
Đường Tiểu Dĩnh a một tiếng, “Vì sao?”
“Không vì cái gì.”
Đường Tiểu Dĩnh nhìn Cố Khê, hỏi: “Cố Khê, thật sao?”
Cố Khê trong lòng nghĩ, uy lực Hạ Hữu Nam quả nhiên lớn, cô vừa mới nói hai lần Đường Tiểu Dĩnh cũng không để trong lòng, Hạ Hữu Nam nói một lần, cô ấy liền hiểu luôn, “Ừm, là thật đấy, về sau tớ không bán đồ ăn vặt nữa.”
“Ồ, vậy được rồi.”
Cố Khê tiếp tục chép nội quy trường học, Đường Tiểu Dĩnh tiếp tục nói chuyện với Hạ Hữu Nam, “Hữu Nam, không lâu nữa là đến Giáng Sinh rồi, tớ muốn dệt khăn quàng cổ cho cậu, cậu thích màu nào?”
“Không cần.”
“Tớ dệt rất đẹp, thật đó.”
Hạ Hữu Nam lật sách, “Đừng lãng phí thời gian, tôi không muốn.”
Mười giờ rưỡi Cố Khê mới chép xong nội quy trường học, còn nửa tiếng nữa kết thúc tiết tự học buổi tối.
Trở lại ký túc xá, cô dọn rương đồ ăn vặt ra, nhìn qua xem còn thừa cái gì. Hai tuần này cô kiếm lời được hơn hai trăm tệ, mà đồ vặt dư lại bây giờ cũng hơn 200 tệ. tương đương nhau.
Đồ ăn vặt này cô nhất định không thể tự mình ăn hết.
Cố Khê ngồi xổm xuống cái rương bên cạnh, nói với người trong ký túc xá: “Các cậu ai muốn ăn đồ ăn vặt thì nói, ra đây lấy đi.”
Đàm Mỹ Thanh nói: “Cố Khê, cậu không bán nữa sao?”
Cố Khê lắc đầu, “Không được.”
Mọi người đều biết tình trạng kinh tế của Cố Khê không tốt, cũng không chủ động đi lấy đồ ăn vặt ăn. Cố Khê lấy ra một bao bánh quy gấu từ trong rương, đi đến trước giường Đường Tiểu Dĩnh, đưa cho cô ấy, “Tiểu Dĩnh, hôm nay không phải muốn ăn bánh quy sao, tớ có bánh quy gấu này, cậu ăn đi.”
Đường Tiểu Dĩnh cũng ngại ăn không trả tiền, cầm lấy túi bánh muốn trả tiền bo, “Tớ đưa cậu tiền.”
“Không cần, miền phí mà.”
“Vậy tớ không ăn nữa.”
Ngô Văn Hân ngồi xếp bằng ở trên giường, ôm một chú gấu bông nhỏ, “Cố Khê, hôm nay sao cậu lại bị Lôi chủ nhiệm phát hiện?”
Cố Khê cất đồ ăn vặt lại vào trong rương, “Tớ cũng không biết, thầy đột nhiên đến vị trí của tớ.”
Đàm Mỹ Thanh nói: “Vậy chắc là có người mật báo.”
Cố Khê cười qua loa, cũng không nói tiếp, rốt cuộc là ai mật báo cô cũng không hoàn toàn xác định được.
___
Ký túc xá nam sinh.
Sở Dục Tân vừa mới chơi mấy ván King of Wisdom với Đường Thành, ba ván thì cả ba đều thua, rất thảm thiết.
King of Wisdom là một ứng dụng trò chơi tri thức, hai người đối đầu với nhau, tổng cộng năm ván, ra đáp án chính xác nhanh nhất được điểm càng cao.
Đường Thành sau khi thắng khoe khoang, “Sở Dục Tân, mẫu câu cỡ tiểu học mà cậu cũng không làm được, mất mặt không.”
“Mẹ nó.” Sở Dục Tân tức giận mà đấm vào ván giường, “Tớ có cố ý thua đâu?”
Đương Thành khiêu khích nói: “Vậy chơi lại ván nữa đi, vậy lần này cậu chơi nghiêm túc hơn, nếu thua mời tớ ăn cơm, thế nào?”
Sở Dục Tân cắn chặt răng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đường Thành, nếu không như vậy đi, tớ gọi Hạ Hữu Nam chơi với cậu, nếu cậu thắng, tớ mời toàn ký túc xá ăn cơm. Nếu cậu thua thì mời tớ và Hạ Hữu Nam ăn, được không?”
Những người khác trong ký túc xá nghe thấy lập tức ồn ào, “Wowww! Tán thành! Tán thành!”
Đường Thành co rúm, “Sở Dục Tân, tới nói là muốn đấu với cậu mà.”
Sở Dục Tân cười hắc hắc, “Đường Thành, khí thế vừa rồi của cậu không phải rất hăng sao, đừng có lùi bước.”
Sở Hào Hưng cũng ồn ào, “Đúng vậy, đừng lùi bước, đường đường là đấng nam nhi cơ mà.”
Đường Thành á khẩu không trả lời được.
Sở Dục Tân vỗ vỗ giường Hạ Hữu Nam, “Hạ thiếu, chơi không, Thành ca mời ăn cơm.”
Hạ Hữu Nam dựa ngồi trên giường, vừa download trò King of Wisdom vừa nói: “Sửa lại quy tắc, nếu tôi thắng cậu mời toàn ký túc xá ăn đồ ăn vặt, nếu tôi thua, tôi mời.”
Đường Thành có chút buồn bực, “Vì sao lại là đồ ăn vặt?”
Sở Dục Tân đã biết trong lòng Hạ Hữu Nam muốn làm gì, hát đệm nói: “Tớ cảm thấy đồ ăn vặt càng tốt, cơm gì đó, mỗi ngày đều ăn rồi.”
Sở Hào Hưng nói: “Tớ thì không sao cả, đồ ăn vặt hay cơm đều được.”
Đường Thành nói: “Được được được, đồ ăn vặt thì đồ ăn vặt.”
Ứng dụng trên máy Hạ Hữu Nam vừa vặn cài đặt xong, đăng ký một tài khoản, Đường Thành thông qua WeChat gửi thư đối chiến, anh nhấn vào là có thể chơi.
Mỗi ván có năm câu hỏi, tổng điểm là 100, chủ đề các câu hỏi đề cập từ sinh vật địa lý lịch sử đến thể dục nghệ thuật.
Sau khi bắt đầu màn chơi, Hạ Hữu Nam chủ cần một giây đồng hồ xem xong câu hỏi, liền chọn ra đáp án chính xác, mỗi một câu được tặng thêm 20 điểm, cơ hồ không hề có chút sai xót nào.
Những người khác trong ký túc xá nhìn thấy đều cảm thán, “Mẹ nó chứ, quá thần kì, Hữu Nam, cậu đọc câu hỏi thế nào đấy, tớ còn chưa thấy câu hỏi mà cậu đã chọn xong rồi.”
“Không hổ danh là đại thần, nháy mắt đã hạ gục.”
Sở Dục Tân nhìn chằm chằm màn hình ngây ngô cười, trong lòng nghĩ những đồ ăn vặt kia của Cố Khê rốt cuộc cũng có biện pháp giải quyết.
Sau ba ván, không hề trì hoãn, Hạ Hữu Nam thắng ba ván liên tiếp, hơn nữa còn dành được số điểm cao nhất.
Vẻ mặt Đường Thành thất bại, sống không còn gì luyến tiếc mà nằm ngã trên giường, đỉnh đầu nhìn trần nhà, “Mẹ nó, Hạ Hữu Nam, trong đầu cậu lắp máy tính đấy à.”
Hạ Hữu Nam thoát trò chơi, “Việc mua đồ ăn vặt có thể giao cho Sở Dục Tân, cậu đưa tiền cho cậu ấy là được.”
Sở Dục Tân duỗi tay với Đường Thành nằm giường đối diện, “Tới tới tới, đưa tiền cho tớ.”
Đường Thành lấy tiền từ trong ví “Ký túc xá có sáu người, 50 tệ chắc cũng đủ.”
Sở Dục Tân nói: “50 tệ không đủ đâu, ít nhất phải 100.”
“Không được đâu, còn chi phí ăn uống của tớ trong tuàn này nữa.”
Sở Dục Tân nói: “Vậy được vậy được, 50 thì 50, đưa đây.”
Đường Thành chống giường duỗi cánh tay, Sở Dục Tân cũng vươn tay, vừa vặn có thể nhận được 50 tệ.
Sở Dục Tân mới nhận được tiền xong, di động vang lên, là tin nhắn WeChat từ Hạ Hữu Nam, hai tin, một cái là chuyển khoản 200 tệ, còn thêm một câu: Đừng quá rêu rao.
Sở Dục Tân nháy mắt đã hiểu, trả lời: Biết rồi biết rồi, tớ làm việc cậu yên tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!